Chương 4_Con gái nhà họ Dương (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạy được nửa vòng hồ thì bắt gặp một con thuyền đậu sát mép nước, ta bèn nhảy xuống rồi rút mái chèo đẩy thuyền ra xa bờ. Đám con gái không có cách nào bám theo nữa nhưng vẫn chưa chịu bỏ đi mà cứ tụ tập lại thành một đống.

"Này!"

Âm giọng cứng cỏi của một người con gái vang lên sau lưng. Ta giật mình quay lại.

Rất nhiều năm sau đó, ta vẫn nhớ như in cái khoảnh khắc lần đầu tiên trông thấy Quân Dao sau mười hai năm xa cách. Nàng ngồi đó, trong trẻo như ánh trăng non tựa mạn thuyền. Cánh hoa lan đỏ thắm họa nơi chân mày khẽ nhướng lên khi nàng cất giọng: "Ta là Dương Quân Dao. Cha của ta Thượng tướng quân Dương Bình. Cô ruột của ta là Nguyên phi Tuyết Anh. Dám động vào ta thì ngươi sẽ không được yên thân đâu."

Ta thoáng bất ngờ. Nhật Tôn của năm mười tám tuổi không còn hồn nhiên ngây thơ như hồi lên sáu. Quân Dao thì sao? Nàng của năm mười bảy tuổi liệu có còn là cô bé con dễ hờn dỗi khi xưa? Suy nghĩ bật ra trong đầu ta ngay lúc ấy là cuộc gặp gỡ này có phải do nhà họ Dương sắp xếp? Chuyện đêm nay ta rời khỏi Đông cung nhiều người biết. Nhưng đâu ai lường được ta sẽ đeo mặt nạ hoàng lân, thay Thường Kiệt múa Độc chiếm ngao đầu. Lại càng không ai lường được ta sẽ nhảy xuống thuyền để tránh đám con gái theo đuôi. Nghĩ vậy nhưng ta vẫn quyết định giấu đi danh tính thật để thử thăm dò nàng.

"Ta là Ngô Thường Kiệt. Cha nuôi của ta là Khai Quốc vương Lý Long Bồ. Người anh em thân nhất của ta là đương kim Thái tử Lý Nhật Tôn. Dù ta có động vào nàng thật thì cũng chẳng ai dám làm gì ta đâu."

Nàng liếc đám con gái đang nhóng cổ bên bờ hồ. "Ra là đệ nhất mỹ nam của Đại Cồ Việt."

"Cũng bất đắc dĩ ta mới phải nhảy xuống thuyền." Ta bối rối lùa tay vào tóc.

Nàng mỉm cười, khẽ nghiêng mình khua nước đẩy vài ngọn đèn hoa đăng dạt mạn. "Ban nãy có xem anh múa Độc chiếm ngao đầu ở tháp Nghinh Phong. Giai nhân rung động bởi khí khái anh hùng cũng là lẽ thường tình."

Ta chắp tay tạ tội: "Xuống thuyền mà không xin phép là Thường Kiệt có lỗi. Chờ lát tan hội sẽ đưa nàng vào bờ."

Nàng yểu điệu thục nữ, ta quân tử hảo cầu. Mặt hồ liễu rủ màn che, hoa đăng rải khắp như cả vạn ánh trăng rằm. Có cảnh đẹp, lại có cả mĩ nhân. Lòng đầy hoài nghi cũng chẳng ngăn được trái tim ngừng thổn thức. Ta say đắm nhìn nàng, rồi buột miệng: "Ai dạy nàng vẽ chân mày vậy?"

"Có đẹp không?"

"Đẹp. Vẽ trên gương mặt mỹ nhân lại càng đẹp."

Quân Dao nhẹ hỉnh cằm: "Không phải tự nhiên mà người ta lại nói con gái nhà họ Dương xưa nay đều là mỹ nhân khuynh thành."

Ta vốn định tự khen con trai nhà họ Lý xưa nay cũng đều là anh hùng tuấn kiệt, nhưng chợt nhớ ra mình đang mang cái mác con trai nhà họ Ngô, nên lại nói: "Khuynh thành hay không ta chẳng biết, nhưng hiện giờ thì đã lạc cả tay chèo rồi."

Tay chèo lạc thật, nên ta chẳng thèm chèo nữa, mặc cho thuyền lững lờ trôi. Nàng châm ngọn đèn hoa đăng, thả xuống nước rồi chắp tay cầu nguyện.

"Này, nàng vừa cầu gì vậy?"

"Ta cầu mong được cùng người mình yêu bên nhau trọn một đời."

Trái tim ta đập rộn. Lúc còn chưa trở nên lạnh lùng trầm tĩnh như hiện tại, Thường Kiệt từng ba hoa rằng trong nghệ thuật tán gái thì quan trọng nhất là nhận diện được tín hiệu, quan trọng nhì là biết chớp lấy thời cơ. Thái tử ta đây đem Thường Kiệt ra ghẹo gái thì nhiều nhưng chưa từng tán gái một cách bài bản. Ta không dám chắc câu vừa rồi của nàng có phải là tín hiệu hay không. Thế nhưng người xưa có câu thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Vậy nên ta nhìn nàng say đắm, rồi buông nhẹ một câu: "Còn ta lại chỉ cầu nàng ấy trọn đời bình an."

Rõ ràng ta rất có thiên phú. Cô nương nhà họ Dương nghe xong liền mỉm cười, e lệ cúi đầu.

Hôm ấy từ biệt, nàng trao cho ta nụ cười nhẹ thoảng gió xuân. Bước qua nhịp cầu Đông còn ngoảnh đầu gọi lớn khiến trái tim ta bừng bừng trống hội.

"Này Ngô Thường Kiệt, con gái lớn Thượng tướng quân Dương Bình vừa tới tuổi cập kê. Nếu thích nàng ấy thì sớm mang sính lễ qua mà hỏi cưới."

*

Đêm ấy, thư phòng của Đông cung cháy lớn. Ngọn lửa đỏ rực liếm tận nền trời, qua giờ Dần mới dập yên. Nhà họ Dương quả nhiên không khiến ta thất vọng.

Rạng sáng hôm sau, Tư thiên lệnh vội vã tới yết kiến cha, tâu rằng dị tượng đã bắt đầu giáng xuống Đông cung. Lần này mới chỉ cháy thư phòng, nhưng nếu không ngăn chặn sớm thì chỉ e Thái tử sẽ gặp nguy. Khi nghe cha nói lại, ta cũng không có cảm xúc gì đặc biệt ngoại trừ hơi hơi khâm phục. Mười ba năm làm Thái tử chỉ có hai người ăn phải gan hùm mật gấu dám mở miệng rủa ta. Người đầu tiên là vị cao nhân ở Lâm Tây, phán ta cả đời khổ sở vì tình. Người thứ hai là lão Tư thiên lệnh, nói ta sắp vương phải tai bay vạ gió.

"Thưa phụ hoàng, Tư thiên lệnh có nói phải làm sao mới hóa giải được dị tượng không ạ?"

"Có nói. Nhưng trước tiên cho trẫm hỏi Thái tử một câu có được không?"

"Dạ, được ạ." Ta đáp, cảm thấy hơi chột dạ.

"Vì sao Thái tử lại cho loan tin mình sẽ rời cung đi xem hội?"

Ta kinh hãi quỳ xuống.

Cha coi như không thấy động thái của ta, thản nhiên tiếp: "Tư thiên lệnh nói muốn hóa giải dị tượng thì Thái tử phải cưới một người con gái có bản mệnh chí âm. Hơn một tháng trước, Nguyên phi có vô tình nói với trẫm rằng cháu gái nàng ấy mang bản mệnh này, thật là vừa hay."

Ta dập đầu nhận lỗi: "Con biết tội, thưa phụ hoàng!"

"Đông cung vốn là chảo lửa. Trẫm ở ngôi trữ quân mười sáu năm trời cũng không nhìn thấu được lòng dạ của anh em ruột thịt. Thái tử muốn dùng Dương Bình làm đối trọng với Đàm Toái Trạng, trẫm không trách, cũng sẽ không quản. Trẫm chỉ mong sẽ không phải chứng kiến cảnh huynh đệ tương tàn. Thái tử hiểu chứ?"

"Con hiểu rõ, thưa phụ hoàng."

"Vậy... Thái tử vừa nhận tội gì vậy?"

Ta ngẩng nhìn cha. Giọng nói lẫn vẻ mặt của người đều không giống như đang tức giận. Ta bèn bấm bụng đáp: "Con... cũng coi như góp phần làm cháy Đông cung."

Cha bật cười: "Tự nhiên hao tiền tốn của. Đúng là tội Thái tử rất nặng."

Ta nén thở phào, đầu óc cũng dần thả lỏng.

Cha khoát tay cho ta đứng dậy, rồi người hỏi: "Đến bây giờ Thái tử vẫn còn thích cô nương nhà người ta à?"

"Thưa phụ hoàng, dù có yêu thích nàng đến mấy thì con cũng sẽ không bao giờ đem giang sơn ra đánh đổi."

"Thái tử tin chắc mình sẽ kiềm chế được nhà họ Dương?"

"Nhật Tôn do một tay phụ hoàng dạy dỗ. Thuật dùng người của phụ hoàng con cũng học hỏi được vài phần."

"Nói nghe xem."

"Thưa phụ hoàng, từ khi Thái tổ lập nước, Lâm Tây vốn là điểm nóng quy tụ những kẻ tận trung với tiền triều. Chúng mê hoặc lòng dân, khiến dân chúng nảy sinh ác cảm, chống đối triều đình. Nhưng hơn mười năm trước thì bản chất quân phản loạn Lâm Tây đã bắt đầu thay đổi. Chúng lấy danh nghĩa phục Lê để lừa gạt, bóc lột dân chúng Lâm Tây và các vùng lân cận. Thậm chí chúng còn chia chác, cấu kết với quan lại để giảm thiểu sự chú ý của triều đình. Vị quan lớn này chính là Thượng tướng quân Dương Bình. Dương Bình lạm dụng quyền lực hòng thâu vét tiền tài, nhưng lại vô tình giúp phụ hoàng một tay. Lòng tham của thủ lĩnh phản quân và Dương Bình càng lớn thì lòng dân Lâm Tây sẽ càng nghiêng ngả. Bốn năm trước người đích thân dẫn binh dẹp loạn là đã bắn một mũi tên trúng hai đích, vừa tiêu diệt tận gốc quân phản nghịch, vừa triệt để thu phục lòng dân. Gian thần nếu biết cách điều khiển thì cũng sẽ trở thành một thanh kiếm vô hình. Con gái Dương Bình nếu gả vào Đông cung sẽ giúp cho gốc rễ nhà họ Dương thêm vững chắc. Thanh kiếm vô hình này cũng sẽ càng sắc bén hơn."

Phụ hoàng nhìn ta thật lâu. Cuối cùng người gật đầu: "Thần tử dù quyền lực có lớn tới đâu đi nữa thì cũng vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay của thiên tử. Tự cổ chí kim, quyền thần xuất hiện chẳng qua là bởi thiên tử bất tài mà thôi."

Ta chắp tay, cúi đầu ghi tạc: "Con đã nhớ kĩ, thưa phụ hoàng."

Trước khi ta rời đi, cha còn hỏi một câu: "Nhưng Thái tử à, con đành lòng để cô nương ấy cả đời mắc kẹt giữa mình và nhà họ Dương hay sao?"

Ta không trả lời được. Đành lòng hay không, ta chưa bao giờ nghĩ tới. Ta luôn cho rằng sinh ra là con gái nhà họ Dương thì vận mệnh của nàng đã buộc phải trở thành quân cờ chính trị. Được người cầm cờ yêu thương trân trọng chính là hạnh phúc của một quân cờ. Rất nhiều năm sau này ta mới hiểu, rằng Nhật Tôn của năm mười tám tuổi thực ra vô cùng ích kỉ và háo thắng. Ta đắc ý khi có được nàng, khi bước đầu thao túng được họ Dương. Vị cao nhân ở Lâm Tây hóa ra chẳng hề sai. Ba mươi năm ở bên nhau, ta và nàng, cả hai rốt cuộc đều khổ vì một chữ tình.


Giờ Dần: từ 3 giờ đến 5 giờ sáng.

Thái tổ: chỉ vua Lý Công Uẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro