Phần 2: ĐÔNG CUNG THÁI TỬ - Chương 3: Những Kẻ Si Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Năm Thông Thụy thứ tư(1), cha đích thân dẫn quân đi dẹp loạn Lâm Tây(2). Địa hình hiểm trở, bắc giáp Đại Tống, Lâm Tây từ lâu đã trở thành điểm nóng chính trị của Đại Cồ Việt, là nơi mà đám tàn dư tiền triều khép đôi cánh lại để chờ cơ hội trở mình. Từ Lâm Tây, những tin đồn bất lợi về triều đình cứ nương theo gió mà bay khắp đại ngàn, dụ hoặc lòng tin của không biết bao nhiêu đồng bào dân tộc thiểu số.

(1) Năm Thông Thụy thứ tư: năm 1037.

(2) Lâm Tây: tức Lai Châu ngày nay.

Ông nội không động tới Lâm Tây là bởi lòng người khi đó còn hướng về nhà Lê. Nhưng năm tháng qua đi, những kẻ thực sự tận trung với tiền triều đều đã chết hoặc già yếu. Nòng cốt phản quân giờ chỉ còn lại những kẻ lợi dụng lòng người để bòn rút tiền tài. Thậm chí chúng còn cấu kết với quan tham để trơ trẽn ăn cướp giữa ban ngày ban mặt. Lòng dân rối loạn, không muốn theo triều đình nhưng cũng chẳng còn tin tưởng phản quân. Lúc bấy giờ chính là thời cơ thích hợp nhất để dội một gáo nước lạnh, làm nguội đi điểm nóng Lâm Tây.

Năm ấy ta vừa tròn mười bốn tuổi, được phong làm Đại nguyên soái, được trao gần như toàn bộ quyền chỉ huy. Thường Kiệt cũng theo quân. Ta muốn hắn hộ giá bên cạnh, nhưng hắn lại tha thiết mong được đâm đầu vào hàng ngũ tiên phong. Đó là nơi dễ lập quân công, nhưng cũng là nơi mà mạng sống treo đầu mũi giáo.

"Lỡ chết thì làm sao?"

Thường Kiệt không thèm để ý tới sự lo lắng của ta, hắn bình thản giương cung.

"Được chết trên sa trường là vinh quang của người lính."

Mũi tên rời cung, xé gió rồi cắm phập vào hồng tâm.

Ta ngao ngán nhìn đuôi tên vẫn rung lên nhè nhẹ. Không rõ từ khi nào Thường Kiệt lại bắt đầu ngưỡng mộ cha đẻ của hắn tới vậy. Năm xưa Sùng tiết tướng quân Ngô An Ngữ đã đen đủi nằm lại chiến trường. Cứ đà này thì Thường Kiệt nối gót ông cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Khi ta đang vắt óc nghĩ xem có cách nào khiến hắn nghĩ khác đi được không thì Thường Kiệt lại cười nói: "Nếu thần tử trận thì Thái tử cứ để thần nằm lại Lâm Tây, làm mồi nuôi diều núi."

Ta quăng phịch cây cung lên bàn, gắt: "Không thích chôn thì để bổn Thái tử đem bón ruộng cho đỡ phí."

May mắn năm đó Thường Kiệt không có dịp noi gương tướng quân Ngô An Ngữ. Đám diều núi rạp cánh khắp dãy Hoàng Liên chẳng xơ múi được miếng thịt nào của hắn. Thường Kiệt lập công đầu, chém chết thủ lĩnh quân phản loạn.

Làm Đại nguyên soái, lại còn là Thái tử, ba quân lo ta bị sứt mẻ còn hơn cả lo bại trận, vậy nên từ đầu tới cuối ta chỉ việc động não và trỏ tay năm ngón. Nhưng Thường Kiệt thì khác, khi ấy hắn giống như đem cả sinh mạng ra mà đặt cược. Một vài kẻ ở nhà lại chẳng hiểu điều này, hoặc cố tình không hiểu. Sự khốc liệt của chiến tranh, đầu rơi máu chảy, cái chết sát sườn, tất cả dường như chỉ giống câu chuyện trên trang giấy. Trước mặt bọn họ vẫn ngon ngọt chúc mừng Thường Kiệt lập được đại công, nhưng sau lưng thì lại khơi nên những tin đồn ác ý. 

"Ngươi chán cung Long Đức rồi à?" Ta khó chịu ngó Thường Kiệt.

Hắn quỳ thẳng lưng giữa điện, từ tốn đáp: "Phủ nhà họ Ngô bao năm nay bỏ trống, giờ đã tới lúc thần phải quay về rồi."

"Không muốn bỏ trống thì ta sai người đến ở hộ ngươi."

"Tạ ơn Thái tử! Nhưng thần muốn tự mình lo hương hỏa cho cha mẹ." Thường Kiệt dập đầu sát đất.

Ta liếc Phan Đình. Hắn đáp lại bằng nét cười ái ngại. Hôm qua hắn rỉ tai ta là gần đây xuất hiện vài tin đồn vớ vẩn, rằng Thường Kiệt ăn nằm với Thái tử nên mới được ưu ái, rằng con đường công danh của hắn trải sẵn hoa vàng.

Ta nhìn Thường Kiệt vẫn cắm đầu xuống đất, rầu rĩ buông một câu: "Từ nay ta không bắt ngươi ngủ cùng nữa là được chứ gì."

Nhưng Thường Kiệt không chịu. Hắn kiên quyết dọn ra khỏi cung Long Đức. Nhiều khi ta mong hắn cứ láu cá như ngày còn bé. Ngoài kia có biết bao nhiêu người còn phải đi móc nối quan hệ để tiến thân. Ta đây lại chẳng ngán gì miệng lưỡi người đời, sẵn sàng chìa vai ra cho hắn làm bàn đạp. Nhưng vai ta đấy Thường Kiệt chẳng thèm giẫm, hắn cứ thích tự đi lên trên đôi chân của chính mình. Nhiều khi điên tiết lắm mà chẳng biết phải làm sao mới được.

Thường Kiệt về nhà độ hai năm thì Thăng Long bắt đầu nổi đầy sóng gió. Một buổi sáng mát trời, Phan Đình châm trà cho ta, miệng cười dúm dím: "Ở Thăng Long đang có một chuyện rất ly kỳ. Thái tử đã biết chưa ạ?"

Ta không thèm đáp lời Phan Đình. Cái kiểu hỏi khiến người ta tò mò ấy hắn cứ dùng đi dùng lại hoài. Chỉ lúc sau hắn đã không nhịn được mà tiếp: "Thái tử, gần đây cứ hễ khi nào con trai nhà họ Ngô xuống phố thì đám con gái lại xếp hàng dài cả dặm."

"Con trai nhà họ Ngô? Thường Kiệt á?"

Không chỉ riêng chuyện con gái bám đuôi, mà cả cái danh hiệu đệ nhất mỹ nam Đại Cồ Việt chẳng biết từ khi nào cũng đã quàng vào cổ hắn. Không giống ta béo lăn béo lóc, Thường Kiệt ngay từ nhỏ đã rất ưa nhìn. Nhan sắc của ta phải nỗ lực mới có được, còn hắn thì là trời sinh. Năm mười bốn tuổi bắt đầu trổ mã lại càng đẹp tới kinh thiên động địa. Nhưng Phan Đình lại nói nếu sinh vào thời loạn thì cái danh hiệu đệ nhất mỹ nam chắc chắn sẽ về tay ta. Đáng tiếc giờ lại là thời bình nên quan niệm về cái đẹp của đám đàn bà con gái cũng khác, không còn chuộng vẻ nam tính góc cạnh. Chỉ có quan niệm của đám đàn ông thì ngàn năm vẫn vậy. Ta nghe tới đây liền bắt đầu cảm thấy thực ra Phan Đình vẫn còn là một người đàn ông chân chính. Ngay tới Thường Kiệt cũng chẳng bao giờ hài lòng với vẻ ngoài của mình. Theo như hắn tự nhận xét thì đường nét khuôn mặt hắn có thiên hướng mềm mại, nữ tính. Đó giống như một rào cản vô cùng lớn cho sự nghiệp binh đao. Không phải tự dưng mà hắn trở nên trầm tĩnh, lạnh lùng. Bởi chỉ như vậy thì mới vơi đi được vẻ phong tình.

"Giá mà thần được một phần như Thái tử." Thường Kiệt săm soi gương mặt mình trên cái ấm đồng.

"Một phần gì cơ? Cái bản mặt ngươi đẹp như vậy còn muốn gì nữa?"

Lúc đó ta chưa hiểu nỗi khổ của Thường Kiệt, cũng không biết hắn đang cố gắng rèn luyện cho ra cái thần thái của con nhà võ, nên mới vô tình đem muối xát vào lòng hắn. Sau này hiểu ra thì ta xem đó là trò vui, rồi tối ngày cố tình chọc ghẹo.

"Khi xưa nước Vệ có Vệ Linh Công say đắm nho sĩ Di Tử Hà. Nước Trần cũng có Trần Văn Đế si mê tướng quân Hàn Tử Cao." Ta chậm rãi ngâm nga. "Thường Kiệt đẹp tới rung động lòng người như vậy, hay là bằng lòng gả vào Đông cung đi?"

Dứt lời, ta phá ra cười ngặt nghẽo trong khi Thường Kiệt thì đen sì mặt mũi.

Cứ trêu riết nên có người lại tưởng thật, ấy là Phan Đình. Cũng bởi vậy mà sau này khi người con gái của lòng ta quay lại, hắn cứ bàng hoàng mãi không thôi.

02.

Có một thời gian ta gần như đã quên bẵng Quân Dao. Nàng từng là động lực để ta cố gắng bóp mồm bóp miệng và phấn đấu trở thành thanh niên ưu tú. Nhưng mối tình thơ dại năm bảy tuổi ấy vẫn chẳng đủ khắc sâu trong lòng. Từ năm mười tuổi thì ta đã không còn đem bức tranh của nàng ra ngắm nghía. Một là vì khi đó ta được phong tước Khai Hoàng Vương, tối ngày bù đầu học cách chăm lo việc nước, hai là vì ta đã giảm béo thành công, ba là vì bức tranh ấy xấu kinh khủng khiếp. Nếu có người đem bức tranh như vậy tới tỏ tình với ta thì chắc chắn ta sẽ không ngần ngại mà đấm thẳng vào mặt hắn.

Bảy năm sau ta mới lại giở bức tranh đó ra. Cũng bởi nghe được một tin đồn từ miệng Phan Đình. Hắn nói Thăng Long đệ nhất mĩ nam có Ngô Thường Kiệt, Thăng Long đệ nhất mĩ nữ Dương Quân Dao. Dân tình đang ngày ngóng đêm mong hai người đó gặp nhau để cùng dệt nên thiên tình sử.

Ta ngắm bức chân dung xấu đau xấu đớn được vẽ từ ngày nàng năm tuổi, tự hỏi không biết khi mười sáu tuổi trông nàng như thế nào. Liệu có còn lại chút gì của hình bóng năm xưa hay không? Sóng lòng bảy năm mới dậy lại, nhưng vẫn chẳng đủ dạt dào. Ta lại quên bẵng Quân Dao chỉ vài ngày sau đó. Bởi vì ta phát hiện ra hình như Thường Kiệt đã động tình.

Mười hai năm ở cạnh nhau, đó là lần đầu tiên ta thấy Thường Kiệt cười một mình. Hắn không biết ta đang nhổm dậy ngó, nên mặt càng lúc càng đần độn, có vẻ như đã chìm sâu vào cõi mộng với cô nương nhà người ta mất rồi. Ta vừa tò mò, lại vừa khó chịu. Vất vả lắm mới gạ được Thường Kiệt ngủ lại Đông cung, vậy mà hắn cứ ngẩn ngơ thả hồn theo gió.

"Này, đẹp lắm hả?"

Thường Kiệt mơ màng đáp, không nhận ra ý giễu nhại trong giọng nói của ta: "Nàng đẹp tựa thiên tiên ấy."

"Thấy tiên bao giờ chưa mà ví?"

"Cũng chỉ được như nàng là cùng."

"Thế ngươi đã hỏi cưới chưa?"

Thường Kiệt ấp úng: "Vẫn... chưa."

"Sao chưa? Chờ người ta lấy chồng rồi mới hỏi à?"

Hắn trịnh trọng bày tỏ: "Thần đợi khi nào công thành danh toại mới ngỏ lời."

Ta phì cười: "Coi chừng tới lúc ấy thì người ta con cháu đề huề mất rồi."

"Vậy còn Thái tử thì sao, có thích ai không?" Thường Kiệt lảng chuyện.

Ta chống tay thái dương, ngó lên nóc điện mà thở dài thườn thượt: "Bổn Thái tử trót si mê con trai nhà họ Ngô mất rồi. Vẫn ngày ngày chờ hắn bằng lòng gả vào Đông cung đây."

Thình lình, Thường Kiệt vùng dậy kẹp cổ, vật ta ngã dúi xuống nệm. Sau một thoáng bất ngờ, ta bắt đầu hào hứng vật lại hắn. Từ ngày dọn khỏi cung Long Đức, đây là lần đầu tiên Thường Kiệt chịu dẹp bỏ tôn ti. Trong một thoáng, ta lại được trở về làm đứa em trai nhỏ của hắn giống như ngày thơ bé. Tình yêu quả nhiên ẩn chứa sức mạnh diệu kỳ, có thể khiến cho tâm hồn con người ta bớt đi vài phần cằn cỗi.

Hai thằng quần nhau nát giường, rồi quần lăn cả xuống đất. Ta nhanh nhẹn hơn Thường Kiệt, nhưng lại không khỏe bằng hắn, thành ra cuối cùng bị đè nghiến trên sàn.

"Cấm được trêu nữa nghe chưa!" Hắn nghiến răng đe. "Ta mà ế vợ thì sẽ cưới Thái tử thật đấy."

Thường Kiệt ế vợ không phải là chuyện vô căn cứ, dù căn cứ ấy chỉ bập bềnh như lục bình trôi sông.

Chuyện là vào những ngày cuối cùng ở lại Lâm Tây để an định lòng dân, ta đã gặp được một cao nhân. Thực ra trong mắt ta thì cao nhân này chỉ là một lão thầy bùa chuyên giả thần giả quỷ. Nhưng chúng dân lại cứ tin lão là thánh thần giáng thế. Ta muốn lấy lòng dân, nên cũng buộc phải giả bộ coi trọng lão.

Cao nhân lại cứ tưởng ta chân thành đối đãi, nên cũng chân thành gieo cho ta một quẻ. Quẻ bói nói rằng số mệnh ta được nhật nguyệt chiếu soi, về cơ bản là viên mãn tròn đầy.

"Nghĩa là vẫn có những chuyện không được như ý?" Ta giả bộ quan tâm.

Cao nhân lại chau mày bấm độn, lát sau thì thở dài: "Lão nói Thái tử đừng trách tội. Số mệnh của người đã định là cả đời phải muộn phiền vì một chữ tình."

Ai đời thanh niên mười bốn tuổi đầu, lòng xuân phơi phới còn chưa kịp nở hoa đã vội phán người ta cả đời phải khổ vì tình. Ta nhấp ngụm trà cho hạ hỏa, rồi cười cười chỉ Thường Kiệt: "Phiền thầy xem giúp hắn một quẻ."

Cao nhân xin ngày tháng năm sinh của Thường Kiệt, rồi chau mày bấm độn rất lâu. Lát sau lão mới ôn tồn hỏi: "Không biết công tử có vết sẹo nào sau tai không?"

Ta giật thột. Hồi mới luyện võ ta từng sơ ý làm Thường Kiệt bị thương, thiếu chút nữa thôi là xẻo luôn tai hắn. Ngày ấy hắn chảy máu đầm đìa. Ta sợ hắn chết nên nước mắt cứ tuôn như sông như suối. Qua nhiều năm, vết sẹo đã phẳng lì trắng bợt, nhưng thỉnh thoảng trái gió trở trời vẫn thấy hơi ngưa ngứa. Mỗi lần như vậy Thường Kiệt lại trách sao năm đó ta không tặng hắn một nhát ngay giữa mặt. Được vậy thì có phải đỡ đi vài phần đẹp trai rồi không.

"Ta không có." Thường Kiệt nói láo. "Không có thì sao, mà có thì sao? Phiền thầy chỉ điểm."

"Không có thì tốt. Không có thì tốt rồi." Lão cao nhân gật gù vuốt chòm râu điểm bạc. "Công tử vốn mang bản mệnh chí âm. Những người mang bản mệnh này nếu là nữ thì cả đời phú quý nhưng lại chẳng được toại lòng, còn nếu là nam thì cuộc đời lại vô cùng viên mãn. Có điều công tử phải cẩn thận không được để bị sẹo sau tai. Vết sẹo đó sẽ giúp công tử trở thành bậc anh hùng cái thế, vang danh sử sách. Nhưng đổi lại nó cũng khiến cho công tử cả đời đau khổ, giường không gối chiếc, tuyệt tử tuyệt tôn."

Ta chống cằm nghe lão cao nhân phán một thôi một hồi. Nghe xong thì cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, ngoại trừ việc muốn cầm ấm trà mà úp thẳng lên đầu lão. Hình như Thường Kiệt cũng có cảm xúc tương tự. Ngón tay hắn cứ gõ đều đều vào thanh kiếm đặt trên bàn. Cái số hắn so ra còn bi đát hơn cả ta. Ai đời thanh niên mười tám tuổi đầu, tới yêu còn chưa kịp đã vội phán người ta cả đời không chạm được vào đàn bà.

Lần đầu xem bói đã rước bực vào người. Sau khi rời khỏi Lâm Tây thì ta cũng quên hoàn toàn lời của lão cao nhân. Thường Kiệt nhắc chuyện ế vợ mới khiến ta tự nhiên nhớ lại. Hắn nói chờ công thành danh toại sẽ ngỏ lời, không biết phải chờ hết bao lâu? Có khi nào thực sự đen đủi tới mức giường không gối chiếc, tuyệt tử tuyệt tôn?

Đêm đó là lần đầu tiên Thường Kiệt thổ lộ với ta về người con gái mà hắn thầm thương trộm nhớ. Rất, rất nhiều năm sau này, ta luôn tự hỏi nếu như ngày ấy hắn nói với ta rằng đó là Quân Dao, thì liệu ta có chịu buông bỏ nàng hay không? Bởi dẫu sao thì khi ấy ta mới chỉ thích chứ đâu đã yêu nàng tới dốc cạn ruột gan. Nhưng câu trả lời mãi mãi vẫn là không. Bởi khi bắt đầu tự hỏi điều đó thì ta đã trót yêu nàng mất rồi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro