Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiếng nổ vang lên, Ôn Tự đang ở cổng khu hòm đồ chờ tiến vào nhiệm vụ căng thẳng thót tim. Hắn ngắm nhìn bụi mù cuồn cuộn nơi xa, lo âu cúi đầu kiểm tra đồng hồ, sắp đến thời gian xuất phát, 1234 từ trước đến nay luôn tới trước thế mà chậm chạp chưa xuất hiện.

Không thể nhanh nhẹn hơn một chút à! Hắn vội vào thế giới nhiệm vụ trốn Quý Ỷ Nguy lắm rồi!

Ôn Tự bị dọa gần chết, trước ngày hôm nay, hắn từng phái một người máy tranh thủ việc giao mâm trái cây để thử Quý Ỷ Nguy. Hắn ẩn thân phía sau, ban đầu thậm chí còn dào dạt đắc ý, cho rằng Quý Ỷ Nguy chả có gì ghê gớm.

Cho đến khi hắn bị nổ chấn thương một con mắt.

Tuy rằng kỹ thuật mũi nhọn tại không gian vô hạn tồn tại thứ gọi là khoang trị liệu, có thể nhanh chóng chữa khỏi vết thương của hắn. Nhưng khoảnh khắc hồi hộp và khủng hoảng ấy vẫn khắc sâu đáy lòng hắn, tạo thành bóng ma tâm lý lớn vô cùng.

Và mới nãy, trong không gian chủ hệ thống cấm tiệt hành vi nguy hiểm, chính mắt hắn thấy Quý Ỷ Nguy điên cuồng đuổi giết Thịnh Tụng Thời, hoàn toàn không cố kỵ điều gì. Dưới tình huống bị khóa kỹ năng, ký chủ cường đại như Thịnh Tụng Thời còn không thể ngăn nổi anh ta, trình độ cách nhau một trời một vực, tính ra ngày đó hắn bị nổ thương tròng mắt vẫn coi là nhẹ.

Bởi vì sự kiện Chu Nguyệt Lạc, thái độ Ôn Tự gay gắt quyết liệt, đã sớm đường ai nấy đi với Thịnh Tụng Thời, tính dùng cách riêng của mình cướp lấy tự do, sắp đặt lợi dụng Quý Ỷ Nguy. Nhưng hắn chỉ biết Quý Ỷ Nguy là người điên, chứ không nghĩ anh điên đến đến thế, càng không ngờ hậu quả trêu chọc Quý Ỷ Nguy sẽ nghiêm trọng đến vậy.

Hắn sẽ chết.

Chờ Quý Ỷ Nguy xử lý xong đám Thịnh Tụng Thời, rảnh rỗi vừa gặm bánh nướng lớn vừa nhớ tới hắn, hắn nhất định sẽ chết.

Nghĩ đến đây, Ôn Tự càng thêm nôn nóng, cũng may hắn đã thấy thân ảnh 1234 lảo đảo lắc lư bay tới, không biết vì sao, Ôn Tự lại có thể từ dáng tai mèo mà đoán nó đang bồn chồn không yên lòng. Liền sau đó hắn thầm cười nhạo mình, tất cả hệ thống đều là chương trình ảo, nào có cái gì gọi là tâm thần không yên.

"Mày tới quá muộn." Hắn bất mãn nói, dư quang vẫn liếc nơi xa xôn xao.

Hệ thống 1234 hơi động đậy, ngẩng màn hình lên nhìn ký chủ, biểu tình nhăn nhó.

Phiền quá trời, nếu là ngày thường nó khẳng định không so đo cùng ký chủ, nhưng tâm tình hiện tại của nó cực không tốt, bởi vì 2333 biến mất ngay trước mặt nó! Bị thùng rác ăn mất!

Hắn vội vàng chạy nhiệm vụ, căn bản không rảnh lo tìm. 1234 phải đi gặp ký chủ, đành phái đàn em 1414 đào đất tìm thử.

Tại khu giải trí tầng ngầm số sáu, 1414 chống xẻng, mờ mịt đứng cạnh thùng rác, không hiểu nổi mệnh lệnh của 1234.

【 Xử lý cả cái thùng rác cho tao! Cứu 2333 ra! 】

1414: "..."

Chết mất. Đầu óc có hạn của nó suốt ngày chỉ biết "Đại ca đúng đúng đúng" "A đúng đúng đúng đại ca", tác hại là giờ như đứa thiểu năng trí tuệ, nó nghe không hiểu mệnh lệnh của đại ca!

Xử lý thùng rác rốt cuộc là có ý gì...

1414 do dự trong chốc lát, cuối cùng giơ xẻng, ánh mắt ác độc nhìn cái thùng rác.

Nó mặc kệ! Cứ làm theo hướng nó hiểu, đào bới toàn bộ thùng rác tầng ngầm số sáu, gom hết rác rưởi vào một chỗ đợi ca trở về, để đại ca tự mình kiếm 2333 bên trong đi!

1234 không biết mình sắp được nhận một món quà ngập rác rưởi, ký chủ cứ thúc giục thúc giục thúc giục miết, rõ ràng chưa tới giờ, nó đã ở xử lý xong thủ tục nhiệm vụ, giục hoài! 1234 bùng lửa giận, ác cảm sinh gan to, quyết định phải cho ký chủ này biết mùi hệ thống lòng dạ hẹp hòi.

Ôn Tự hoảng sợ phát hiện, bụi mù nơi xa dần lắng xuống, nghĩa là Quý Ỷ Nguy mệt mỏi tạm dừng ăn bánh lớn uống miếng nước, hoặc là... Thịnh Tụng Thời đã tạch.

Hắn càng hoảng sợ khi phát hiện, 1234 trước mặt dù đã thúc giục liên tục vẫn đơ ra! Màn hình trống trơn!

【 nhiệm vụ đang download...】

【 internet không ổn định, xin vui lòng đợi...】

Một ký chủ mang theo hệ thống đi ngang qua, hắn có quen Ôn Tự, thấy cảnh này thì cười nói.

"Trời, có phải anh giục nó nhiều lần?"

"Tôi nói anh nghe nè, đừng thúc giục quá nhiều. Người bị giục còn phát cáu, hệ thống bị giục cũng thế, thúc giục nhiều quá sẽ bị lag."

Nhóm hệ thống bị giục riết phiền: "Méo Méo Méo!"

Có cáu đâu! Tự dưng bị rớt mạng chớ bộ!

Ôn Tự: "..."

Hắn sợ sệt nhìn màn hình trắng trơn của 1234, có lẽ là ảo giác, từ nơi xa dần lắng bụi, hình như hắn thấy Quý Ỷ Nguy đang cầm lưỡi hái Tử Thần chậm rãi đi về phía hắn. Hắn gấp đến độ ứa mồ hôi lạnh, quên mất thứ trước mắt là hệ thống, là chương trình, hét ầm ĩ bà ơi ông ơi cứu con trong lòng.

1234 rốt cuộc vẫn mềm lòng, nó thấy ký chủ gấp đến độ mếu khóc, vừa lúc chương trình của nó cũng tải xong, bèn ngạo kiều thầm "meo" một tiếng, dắt ký chủ vào khu hòm đồ.

***

Ôn Tự vào thế giới nhiệm vụ trốn nạn, Chu Nguyệt Xuất thì chạy như điên.

Bởi vì vụ nổ mạnh, giao thông công cộng nối liền khu rừng rậm và khu cảng biển bị chặn, cô chỉ có thể tự lái xe, tới khu vực bị phá hủy nghiêm trọng, rồi chuyển sang đi bộ. Tuy ký chủ trở về không gian chủ hệ thống đều bị khóa kỹ năng, nhưng thể năng của họ vẫn rất vượt trội, cơ mà chạy liên tục một đoạn đường dài, bước chân Chu Nguyệt Xuất hơi lảo đảo, thở dốc không thôi.

Cô không thể không nhanh, cô sợ mình chậm chân Thịnh Tụng Thời sẽ chết. Mà nếu cô kịp đuổi tới, cô nắm chắc có thể thuyết phục được Quý Ỷ Nguy.

Bởi vì...

Trước khi ra cửa, cô bị 1314 ngăn lại.

"Ký chủ, cô đi đâu?" Là một thanh âm máy móc của hệ thống, "Chủ hệ thống thông báo, khu cảng biển đã xảy ra sự cố nổ bom, xin ký chủ lưu ý, đừng đến gần khu vực nguy hiểm."

Nhưng điểm đến của Chu Nguyệt Xuất là khu cảng biển.

Cô vội vã ra cửa, sợ không kịp cứu Quý Ỷ Nguy cùng anh em bạn bè. Thời điểm cô băng qua vườn hoa, không để ý màn hình 1314 hơi phản quang.

Ngay lúc Chu Nguyệt Xuất chuẩn bị lên xe tự lái, cô nghe thấy tiếng hệ thống đọc một quy tắc của vô hạn không gian.

"Điều 31, trước khi ký chủ về hưu, phải kịp thời xóa bỏ số liệu cá nhân lưu trong hệ thống. Trong ba đến năm ngày làm việc, hệ thống của ký chủ về hưu sẽ được phân phối cho ký chủ mới..."

Chu Nguyệt Xuất nghe chứ không để ý nhiều, vội vàng lên đường. Cô cũng không cảm thấy gì kỳ quái, có vài hệ thống thường phát《 không gian vô hạn: thủ tục ký chủ》trong trạng thái chờ, có lẽ nó vừa vặn lọt vào tai cô. Cơ mà nhắc đến hệ thống, Chu Nguyệt Xuất liền nhớ tin đồn Quý Ỷ Nguy vô cùng yêu quý 2333.

Trực giác phụ nữ cho rằng, cô có thể thử thuyết phục Quý Ỷ Nguy theo hướng này.

Lúc cô thở hồng hộc đuổi tới khu cảng biển, xa xa đã thấy hai bên giằng co, cũng nghe thấy Quý Ỷ Nguy bênh vực cho lũ hệ thống đáng sợ, không biết Thịnh Tụng Thời vứt mắt kính đâu mất, đang cao giọng mắng chửi.

"Thằng điên!" Hắn mắng, Quý Ỷ Nguy đến mí mắt cũng lười động, nghe hắn tiếp tục mắng, "Vì một chương trình mà vứt sạch tôn nghiêm con người!"

Chu Nguyệt Xuất: "..."

Biết người ta là kẻ điên thì đừng chọc giận đối phương chứ!

Quý Ỷ Nguy bỗng trở mặt. Anh không giận Thịnh Tụng Thời mắng mình, mà bực bội vì Thịnh Tụng Thời mắng Tam Tam là một chương trình cứng ngắc nhàm chán vô dụng không đáng tồn tại.

Thịnh Tụng Thời: "..."

Không! Hắn đâu có dùng mấy từ hình dung kiểu đó! Oan cho hắn quá!

Nhưng hắn đã bị Quý Ỷ Nguy đạp vào đầu, đè xuống mặt đất, một cánh tay truyền đến cảm giác đau nhức nóng rát, là bị súng tự chế bắn trúng, có vẻ đã bị phế. Chủ hệ thống nghiêm cấm ký chủ tàn trữ vũ khí tại không gian chủ hệ thống, nhưng có vài ký chủ biết làm sao để tự chế vũ khí, tất nhiên Quý Ỷ Nguy là một trong số đó.

Quý Ỷ Nguy dẫm lên đầu Thịnh Tụng Thời đầu, trên mặt mỉm cười, lại giận không thể át.

"Tam Tam rất ấm áp, tốt hơn đám dối trá các người ngàn vạn lần." Anh lạnh lùng nói, cảm thấy không đủ hả hận, kẻ bị anh đạp dưới đất thế mà dám dùng các từ hình dung đáng sợ như thế để tả Tam Tam. Anh biết làm sao để kích thích đối phương, khiến đối phương đau khổ.

Tam Tam yên tâm nhé, anh sẽ không để yên cho đứa dám mắng em.

Thịnh Tụng Thời: "..."

Nhắc lại lần thứ hai! Hắn thật sự không hề dùng những từ hình dung đó! Hắn thật sự bị oan!

Nhưng lời kế tiếp của Quý Ỷ Nguy, làm Thịnh Tụng Thời cùng mấy người ở đây rét run cả người.

"Từ khi bước chân vào không gian vô hạn này, tôi đã biết sự thật." khóe miệng Quý Ỷ Nguy vui vẻ cong lên, "Tôi đã đi qua rất nhiều không gian vô hạn, tuy không mấy quan tâm sự tình bên ngoài, ít nhiều vẫn biết một chút."

"Tại các không gian vô hạn khác, điểm về hưu ít nhất là 300 vạn, không thể tùy chọn thế giới, càng không thể mang theo năng lực và đạo cụ. Bởi vì sắp xếp thân phận hợp lý cho ký chủ về hưu quá khó khăn. Một trăm vạn, toàn bộ không gian vô hạn đều tuân theo quy tắc thu chi, chẳng lẽ chủ hệ thống tại đây thích làm từ thiện?"

"Tất nhiên là chủ hệ thống gạt người."

Nhìn mọi người sững sờ, Quý Ỷ Nguy thấy thật là thỏa mãn, diễn thuyết vui quá thể, nhìn biểu cảm những người này sụp đổ quá sung sướng.

"Hơn nữa, tại không gian vô hạn này, ký chủ về hưu cần nằm trong khoang truyền tống đặc biệt. Các anh thấy nó giống cái gì? Có thấy giống... máy xử tử?"

Thịnh Tụng Thời ngẩn người, Giang Trạc ngẩn người, Chu Nguyệt Xuất chạy tới cũng ngẩn người. Dù đã biết sự thật, họ vẫn bị cuốn theo lời Quý Ỷ Nguy miêu tả, như nhìn thấy chiếc máy gặt mạng người khổng lồ hiện lên trước mắt rõ ràng đến từng chi tiết, khiến họ sởn tóc gáy.

Quý Ỷ Nguy ha hả cười to.

"Tôi chả bao giờ suy xét vấn đề về hưu, không gian vô hạn tràn ngập kích thích và bất ngờ mới là nơi phù hợp nhất với tôi."

"Ký chủ vô giá trị không thể cống hiến tích điểm cũng sẽ bị xử quyết, chúng ta vốn chính là vật phẩm tiêu hao. Có gì không tốt à? Trong quá trình chịu chết, có một hệ thống đáng yêu như vậy bầu bạn với chúng ta, một hệ thống đáng yêu bầu bạn với tôi~"

Đa dạng kiểu chết tuyệt mĩ! Vô số cơ hội hoài niệm trước lúc lâm chung! Anh thích cực kỳ!

Thậm chí trước khi chết, họ sẽ được một hệ thống, tựa như anh được Tam Tam.

Anh biết đó là một món quà tẩm độc ngọt ngào, vẫn vui vẻ chọn ăn hết, vì đó là Tam Tam, dù có đập bể chiếc đồng hồ cát sinh mệnh của anh, nội tạng bên trong văng đầy đất, anh vẫn không nổi giận với Tam Tam.

Quý Ỷ Nguy kết thúc buổi diễn thuyết, chĩa họng súng vào mặt Thịnh Tụng Thời. Trịnh Hỉ Bi và Chu Nguyệt Xuất khẩn trương, lập tức nhào lên muốn lấy thân che chở, bỗng nhiên, Quý Ỷ Nguy ngừng động.

Trong đầu anh vang tiếng Tam Tam. Thanh âm này biến kẻ điên thành thanh niên ôn nhu trong nháy mắt...

【 Meo meo! Tin mừng tin mừng! Tôi kết thúc kỳ nghỉ phép sớm! Đang ở nhà nấu cơm nè! 】

【 Anh không có ở nhà nhỉ, có phải ra cửa đi dạo không? 】

Trong căn nhà kiểu tây, hệ thống 2333 đang dùng cái đuôi khuấy nồi canh gà. Canh gà sôi ùng ục, hương thơm bay khắp nhà. Cậu đang thêm gia vị vào nồi, bỗng phát hiện thiếu một thứ, bèn thuận miệng nói với Quý Ỷ Nguy.

【 Lúc về giúp tôi mua hành nha, thương thành chủ hệ thống hết hàng rồi. 】

Mọi người thấy Quý Ỷ Nguy tự dưng chuyển sang chế độ dò hỏi đầy kiên nhẫn.

"Được, lập tức về mua liền."

"Chỉ cần hành thôi? Còn thiếu gì không? Không thiếu? Tốt."

Trái tim Trịnh Hỉ Bi chậm rãi buông xuống, nếu Quý Ỷ Nguy muốn đi mua hành, có phải anh Thịnh sẽ được tha mạng?!

Kết quả Quý Ỷ Nguy kết thúc cuộc gọi cùng hệ thống, thái độ nhu hòa nháy mắt biến mất, không nói hai lời, lên đạn giơ súng. Nòng súng dí thẳng vào đầu Thịnh Tụng Thời.

"Anh tưởng tôi sẽ tiếp tục tốn thời gian diễn thuyết giải thích tiền căn hậu quả, rồi lỡ mất thời gian mua hành hả?"

Quý Ỷ Nguy mỉm cười.

"Chủ hệ thống thường xuyên không cung ứng đủ hành, ký chủ phải tới cửa hàng để mua hành. Tam Tam quan tâm tôi quá, tuy được nghỉ phép vẫn về trước thời hạn, vừa về liền đi nấu cơm sợ tôi đói bụng, mấy cái này tôi tính toán hết rồi... Anh tưởng tôi không dự kiến thời gian mua hành à?"

"Vốn dĩ không nghĩ xử lý anh nhanh như vậy, cơ mà tôi muốn đi mua hành."

Trịnh Hỉ Bi: "!!!"

Không ổn! Bởi vì vội đi mua hành, ngược lại anh Thịnh chết càng nhanh!

Cõi lòng hắn đầy bi thương muốn lấy thân yểm hộ, Chu Nguyệt Xuất bên cạnh dần bình tĩnh lại, tự hỏi nên làm sao để giữ được mạng Thịnh Tụng Thời.

Trong thời gian ngắn nói tóm tắt mấy câu để thuyết phục Quý Ỷ Nguy, nói dễ hơn làm!

Trong chớp nhoáng, cô chợt nhớ tới tiếng máy móc 1314 phát《 vô hạn không gian: thủ tục ký chủ 》.

Điều 31, trước khi ký chủ về hưu, phải kịp thời xóa bỏ số liệu cá nhân lưu trong hệ thống. Trong ba đến năm ngày làm việc, hệ thống của ký chủ về hưu sẽ được phân phối cho ký chủ mới...

Phân phối ký chủ mới...

Cô nhớ đến hệ thống anh trai hẳn đã bị phân phối cho ký chủ mới, hoặc chờ đợi phân phối, chóp mũi đỏ bừng, cố gắng nhịn xuống.

Chu Nguyệt Xuất biết logic của Quý Ỷ Nguy vô cùng quái dị, có thể là bởi chủ hệ thống phân phối cho anh một hệ thống phù hợp tâm ý nên anh ủng hộ sự thống trị của chủ hệ thống, thậm chí coi hệ thống là bạn bè, vật phẩm tiêu hao tử vong là hiển nhiên. Với một kẻ điên khát khao đâm đầu vào chỗ chết, không thể dùng logic thường quy đi thuyết phục, mà phải tìm lối tắt.

Giọng cô hơi run rẩy, nhưng vẫn cố lấy dũng khí mở miệng.

"Quý tiên sinh, ngài vì chủ hệ thống phân phối hệ thống 2333 cho mình mà cảm thấy mỹ mãn, ngài không về hưu, coi thường cái chết, nhưng ngài có nghĩ tới cảnh sau khi ngài chết sẽ phát sinh chuyện gì không?"

"Dựa theo quy định không gian vô hạn, sau khi ngài biến mất..."

Chu Nguyệt Xuất hít sâu một hơi, hơi cảm thấy mình đã bắt được điểm mấu chốt...

Hệ thống 2333 sẽ bị phân phối cho người khác! Quý Ỷ Nguy không thích hệ thống 2333 bị phân phối cho người khác!

Cô tự cổ vũ cho tinh thần hăng hái thêm, la lớn.

"Dựa theo《 Không gian vô hạn: thủ tục ký chủ 》điều thứ 31, sau khi ngài chết, nhà của ngài sẽ bị người khác ở, xe của ngài sẽ bị người khác lái, hệ thống 2333 của ngài cũng bị phân phối cho người khác... Xin ngài hãy suy xét đến tình cảnh đấy! Tưởng tượng một chút! Cái chết mỹ miều không chỉ dừng lại tại đó!"

Chủ hệ thống không phân phối độc quyền, nó phân phối nhượng quyền tái sử dụng!

Giọng nói của cô tắt hẳn. Quý Ỷ Nguy trầm mặc, đang tự hỏi cực mạnh. Sau một lúc lâu, anh chậm chạp thở dài.

"Chủ hệ thống, mày giỏi lắm."

"Muốn nhuộm xanh đầu tao đúng không?"

------------------------------------------------------------------

*Đầu xanh, nhuộm xanh: ám chỉ bị người yêu cắm sừng, phản bội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro