Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu trước khi Chu Nguyệt Xuất mở miệng, trong đầu Quý Ỷ Nguy hơn phân nửa là bắn chết Thịnh Tụng Thời, thì bây giờ toàn là bãi cỏ thảo nguyên xanh mướt.

Giết Thịnh Tụng Thời có tác dụng quái gì! Tìm cách xử lý sạch cái đầu xanh ngắt trước đã!

Quý Ỷ Nguy đã tính dư thời gian để đi mua hành, nhưng Chu Nguyệt Xuất gây gián đoạn khiến thời gian bị hụt. Hơn nữa sự tình có liên quan Tam Tam, anh hiếm khi nghe lọt tai, tạm thời không giải quyết Thịnh Tụng Thời. Anh rút súng về, cuối cùng nhìn thoáng qua nhớ kỹ diện mạo mấy người, xoay người đi mất.

Bốn người bao gồm Giang Trạc lòng còn sợ hãi nhìn anh rời đi, biến mất ở cuối đường.

Thịnh Tụng Thời khụ khẽ hai tiếng, vỗ vai Chu Nguyệt Xuất còn chưa hồi phục tinh thần, tán thưởng nói.

"Nguyệt Xuất, làm tốt lắm."

Cứu cánh kịp thời!

Chu Nguyệt Xuất cười cười. Cô tới chậm, tuy may mắn nghe được tin tức mấu chốt, nói ra điểm mấu chốt, lại không rõ cục diện trước khi phát triển đến độ giằng co gay gắt. Rõ ràng trước đây Thịnh Tụng Thời đã nhắc đi nhắc lại rằng bọn họ không được đối đầu với Quý Ỷ Nguy.

"Anh Thịnh, sao hôm nay anh nóng nảy thế." Cô trách, khó nén lo lắng với bạn mình, "Một hai đối kháng trực diện cùng Quý Ỷ Nguy. Những kẻ dám đối đầu với anh ta trên mộ xanh cỏ hết rồi."

"Xin lỗi, là tôi quá lỗ mãng."

Thịnh Tụng Thời đầy mặt xin lỗi, tiếp theo hắn quay sang Giang Trạc.

Tuy là đi nhầm, còn là một người mới, nhưng Giang Trạc đã nghe được khá nhiều. Qua vài lần tiếp xúc, Thịnh Tụng Thời cảm thấy người mới này không xấu, con người nhiệt tình, tri ân báo đáp, cam đảm dám vượt nguy. Có lẽ, kế hoạch bọn họ có thể kết nạp một thành viên mới.

"Thịnh tiên sinh." Giang Trạc nhẹ giọng hỏi, "Tôi xin lỗi vì đã bàng thính một phần cuộc trò chuyện, nhưng... thật vậy ư? Ký chủ sau khi tạo đủ giá trị cho không gian vô hạn không được về hưu, mà bị..."

Ôm hy vọng ảo bị xử tử.

Thịnh Tụng Thời trầm mặc chính là câu trả lời tốt nhất. Giang Trạc hơi hơi hé miệng, lại không nói nên lời. Hắn mới vừa gia nhập công ty đã bị đồng nghiệp lâu năm bảo là, công ty chúng ta không cho nhân viên xin nghỉ việc về hưu, ai về hưu lập tức bị chủ tịch bắn chết.

Giang Trạc: "..."

Đột nhiên mất hết nhiệt tình công tác và hứng thú sống!

"Tuy rằng tương lai làm người tuyệt vọng, nhưng chúng ta có thể thử phản kháng nó." Thịnh Tụng Thời nói, giơ tay về phía Giang Trạc, cho dù toàn thân hắn chật vật, biểu cảm lại vô cùng trịnh trọng, khiến người nghe tin phục.

"Giang Trạc, cậu đã biết sự thật, vậy cậu có đồng ý gia nhập kế hoạch của chúng tôi không?"

Kế hoạch Chim Trắng vươn cành ôliu với Giang Trạc.

Giang Trạc ngơ ngác xen lẫn cảm động, đầu óc trống rỗng. Hắn chỉ biết, hiện tại mình phải làm gì.

Hắn dùng sức nắm tay Thịnh Tụng Thời, nguyện ý gia nhập kế hoạch phản kháng.

Thịnh Tụng Thời cười, Chu Nguyệt Xuất cũng cười, Trịnh Hỉ Bi giỏi khuấy động không khí, hắn huýt sáo, ồn ào vỗ tay, vừa vỗ tay vừa cao hứng nói.

"Lâu lắm rồi mới có người mới, toàn mấy gương mặt cũ, thế mà tóm được một người mới... Tiểu Giang, về sau cùng tôi lăn lộn ha! Đảm bảo uy tín!"

"... Có hành không?" Thanh âm trầm thấp vang lên.

Trịnh Hỉ Bi đắm chìm trong niềm vui có đàn em mới, cười há há, thiếu kiên nhẫn mà đáp lại.

"Hành cái gì mà hành, miễn bàn hành, tôi bị Quý Ỷ Nguy tạo bóng ma quá lớn, trong vòng 800 năm đừng nhắc đến hành! Tiểu Giang à, để tôi chỉ cho cậu..."

"... Bán tôi cây hành." Thanh âm trầm thấp vẫn kiên trì.

Trịnh Hỉ Bi phiền muốn chết, dưới ánh mắt hoảng sợ của đồng bọn, hắn giận dữ quay đầu lại, thấy rõ chủ nhân thanh âm kia, tiếng mắng sắp phọt ra lập tức bị hắn nghẹn ngược vào bụng.

Không khí sung sướng cảm động mất hết ráo. Quý Ỷ Nguy đi rồi quay lại, lặng lẽ xuất hiện sau lưng Trịnh Hỉ Bi không khác gì quỷ, dọa người ở đây suýt ngất.

"Mới ghé cửa hàng, không có hành." Quý Ỷ Nguy kiên trì không ngừng, thậm chí trông hơi đần, "Tam Tam phải dùng hành, không thể không mua hành. Thịnh Tụng Thời, tôi nhớ nhà anh có mấy thùng hành, bán cho tôi một cây."

Trịnh Hỉ Bi đã sợ tới mức cắn tay áo, trốn sau lưng Chu Nguyệt Xuất không dám lên tiếng, Thịnh Tụng Thời căng da đầu gật đầu.

"Không thành vấn đề."

Tuy rằng sau khi chết đến không gian vô hạn, làm công cho chủ hệ thống, nhưng máu đam mê trồng trọt vẫn in sâu trong đầu một bộ phận nhóm ký chủ. Trồng trọt là điều thiết yếu, nhà cửa chủ hệ thống phân cho bọn họ rất rộng rãi tiện nghi, vườn hoa và nóc nhà đều có thể tận dụng trồng trọt!

Bởi vì sự nhiệt tình của nhóm ký chủ dẫn tới việc rất nhiều sản phẩm nông sản không thể tự ăn hết. Thế là các ký chủ mang đi bàn bày bán nông sản tại khu cửa hàng. Hàng nông sản bán rất chạy, trước khi làm nhiệm vụ gửi ở cửa hàng, xong nhiệm vụ xong thì ghé lấy tiền.

Thịnh Tụng Thời cũng có trồng tại gia. Hắn vừa bận chạy nhiệm vụ vừa bận tính toán kế hoạch, thời gian eo hẹp, bèn trồng ít rau hẹ và hành để tự ăn. Nhưng vấn đề là... làm sao Quý Ỷ Nguy biết nhà hắn có trữ hành!

Thịnh Tụng Thời sởn tóc gáy.

"Một cây bao nhiêu điểm?" Quý Ỷ Nguy hỏi giá.

"Là giống hành tốt, hơi mắc một chút, năm tích điểm." Thịnh Tụng Thời đờ đẫn trả lời.

"Mắc quá, hai điểm bán hay không?" Quý Ỷ Nguy trả giá.

Cho anh luôn được không! Anh làm ơn mau đi đi! Đứng ở đây quá dọa người!

"Không, tôi tặng anh miễn phí."

Quý Ỷ Nguy kiên nhẫn trả giá, "Một điểm bán hay không?"

"... Bán."

Thịnh Tụng Thời kìm nén xúc động, lấy ra một cây hành bảo bối mà hắn đã tận tay cẩn thận chăm sóc bán cho Quý Ỷ Nguy. Quý Ỷ Nguy nhận hành, hừ một cái, mới chịu đi về.

Anh cảm thấy thật kiêu ngạo. Tam Tam bảo anh phải biết cần kiệm quản gia, hiện tại anh làm được rồi!

Chắc kèo em ấy sẽ khen mình tới tấp!

Sau khi anh đi khuất, Thịnh Tụng Thời cáu tiết móc ra một cây hành ném xuống đất. Thiếu chút nữa giết hắn, đe dọa hắn, còn ép mua ép bán hành của hắn, có còn thiên lý hay không!

Người bán bảo bối hành không phải mình, cảm xúc của Chu Nguyệt Xuất vẫn ổn, ngược lại suy nghĩ sâu xa.

"Anh Thịnh, em thấy lần này Quý Ỷ Nguy đã có chút dao động. Anh ta có tình cảm sâu sắc với 2333 hơn mức chúng ta nghĩ, nếu muốn khuyên anh ta đứng cùng chiến tuyến với chúng ta, tốt nhất là lấy 2333 làm cái cớ."

Thịnh Tụng Thời khôi phục một chút tỉnh táo. Kỳ thật hắn vẫn không thể lý giải, vì cái gì mà Quý Ỷ Nguy lại có tình cảm thâm hậu như vậy với hệ thống.

"Tôi không hiểu." Hắn nói, "Chúng chỉ là công cụ trí năng thôi mà."

Chu Nguyệt Xuất nhớ lại trước khi cô ra cửa, 1314 đã đọc một câu máy móc, lòng khẽ rục rịch.

Cô không biết.

Đến tột cùng là trùng hợp, hay là cố ý.

Canh gà của hệ thống 2333 sắp nấu xong, cậu vui vẻ ngâm nga, cái đuôi cuốn muỗng khuấy nhẹ canh gà, một cái đuôi khác lắc chảo, lật mặt chiếc bánh đang chiên.

Ehe! Đỉnh dữ, tuy không có mười vạn mã lực nhưng lại có thêm một cái đuôi, bây giờ mình đã không còn là Tam Tam của ngày hôm qua!

Mà là Tam Tam năng suất nhân hai!

Cửa sổ phòng bếp lờ mờ hiện bóng người đang đến gần, thân ảnh cao dong dỏng ấy lấp lánh ánh xanh lục. Hệ thống 2333 tức khắc nhận ra đó là Quý Ỷ Nguy cầm hành về nhà, nhưng Quý Ỷ Nguy không vội vào cửa, mà ghé đầu sát cửa kính, hạ giọng "Meo" một tiếng.

Rất là câu dẫn mèo.

Hệ thống 2333 hào hứng rung tai mèo. Nghỉ phép trở về có thể thấy Quý Ỷ Nguy, cậu cũng rất vui.

"Meo." vì thế cậu đáp lại.

"Meo ô ~"

"Miao ~"

Hai người cách cửa sổ phòng bếp, ấu trĩ "Meo ô" với nhau nửa ngày. Thấy Quý Ỷ Nguy "Meo" không dứt, hệ thống 2333 bèn "cạch" một phát kéo cửa sổ ra.

"Được rồi, đừng đùa nữa, còn đang hầm canh đó!" đôi mắt điện tử cong cong, "Anh mua hành chưa?"

Quý Ỷ Nguy trực tiếp giao hành qua cửa sổ, khoe khoang nói.

"Tôi tốn 1 tích điểm để mua. Đối phương muốn lấy 5 điểm, tôi muốn cần kiệm quản gia, nên đã trả giá còn 1 điểm."

"Tam Tam, em không khen tôi à?"

Wao! Lời vãi!

Hệ thống 2333 lập tức quét từ đầu xuống chân Quý Ỷ Nguy, thì ra không chỉ có mình x2 hiệu suất, mà Quý Ỷ Nguy cũng tiến bộ biết tiết kiệm tiền!

"Quá lời luôn! Thật lợi hại!" cậu dùng sáu từ liền dỗ Quý Ỷ Nguy sướng tới mức nở hoa trong lòng, "Anh mua ở đâu thế, lần sau tôi sẽ tranh thủ đi mua nhiều nhiều."

Mua tới đầu cơ trục lợi cũng được á!

Quý Ỷ Nguy mặt mày cười tươi.

"Hôm nào tôi mang em đi, để tôi chém giá cho."

Cậu bé bán hành Thịnh Tụng Thời: "..."

Anh không chỉ chém giá tôi, còn muốn chém tôi, chém luôn cả tổ chức của tôi, dùng bạo lực để mua hành giá sỉ đúng không?

Như nguyện được khích lệ, Quý Ỷ Nguy hạnh phúc về nhà. Kết quả lúc mở cửa, nụ cười của anh lập tức tắt ngấm, bởi vì anh thấy bóng ma kinh khủng nhất cuộc đời mình...

Mười chiếc bánh lớn xếp chồng đặt ngay ngắn trên bàn.

Quý Ỷ Nguy cưỡng ép bản thân đối mặt với bóng ma, chậm rãi lết đến bên bàn ăn, run rẩy hỏi.

"Tam Tam, bánh này là như thế nào?"

Không phải anh đã ăn hết năm cái bánh rồi sao! Tại sao lại xuất hiện thêm mười cái?!

"Ai da!" Hệ thống 2333 bưng cơm đến bàn ăn nhỏ, nghe Quý Ỷ Nguy dò hỏi, cao hứng mà đáp.

"Lúc về nhà tôi cứ tưởng phòng bếp sẽ còn thừa ít bánh, ai ngờ đến một mẩu cũng không còn, bị anh ăn hết trơn. Tôi không biết anh thích ăn bánh nướng lớn đến thế, sợ anh ăn không đủ nên làm thêm vài cái nè."

Cậu nhìn Quý Ỷ Nguy một tay chống lên lưng ghế, bộ dáng lung lay sắp đổ, lập tức ủy khuất khóc than.

"Chẳng lẽ tôi nghĩ sai rồi, thật ra anh ghét ăn bánh? Là tôi không tốt, không nên làm nhiều bánh nướng lớn hu hu hu..."

Cậu dùng đuôi che màn hình, làm bộ làm tịch giả khóc, khóc đến nỗi trái tim Quý Ỷ Nguy phát đau. Anh dùng vận tốc ánh sáng cầm lấy một chiếc bánh nhét vào miệng, tỏ vẻ mình siêu thích ăn.

"Tam Tam, tôi thích ăn, thích ăn lắm, hoàn toàn không đủ ăn." Anh kiên cường bổ sung, "Tôi không chỉ thích ăn bánh nướng lớn, còn thích mâm trái cây em mua cho."

Hệ thống 2333 được anh dỗ đến mặt mày hớn hở.

"Yên tâm đi, tôi tính hết rồi."

"Nếu anh thích ăn, tôi sẽ mua cho anh thêm một phần cộng cộng cộng cộng... mâm trái cây siêu to khổng khổng khổng lồ! Ăn tự nhiên! Đừng khách khí!"

Quý Ỷ Nguy: "..."

Ác mộng tái diễn gấp bội.

"Đêm nay anh không cần ngủ, không cần uống nước, dù sao cái gì anh cũng không cần! Chẳng phải ba ngày vừa qua anh đều sống như vậy hử? Hiện tại cũng như vậy nhé." Hệ thống 2333 càng nói càng lớn giọng, hiền lành kiến nghị.

Quý Ỷ Nguy nhìn màn hình Tam Tam cong đôi mắt, nói đến thế còn có gì không rõ? Anh tốn một ngày một đêm ăn hết bánh nướng lớn, thêm một ngày ăn hết mâm trái cây, ba ngày liên tục không ngủ, ba ngày liên tục không uống nước... sợ rằng đều đã bị Tam Tam biết!

Quái lạ, làm sao Tam Tam biết được.

Chẳng lẽ hệ thống thật sự là thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro