Chương 10: Đoạt xác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng đêm nhẹ nhàng buông xuống phủ lên cánh rừng một sự tĩnh mịch đến rợn người. Khác với dáng vẻ tràn trề sức sống vào ban ngày, khu rừng vào ban đêm yên lặng và âm u một cách đáng sợ. Trong rừng rậm tối đen như mực giơ tay không thấy được năm ngón, một bóng dáng siêu vẹo  bước những bước chân khập khiễng của một con sói xám gây ra sự chú ý. Rõ ràng đây chính là con sói bị lợn rừng cắn chết vào buổi sáng, xác của nó sớm đã lạnh ngắt từ lâu nhưng tại sao bây giờ lại sống lại được đây.

[Máu, máu.... hiện tại nó cần bổ sung máu thịt để hồi phục ma lực.] Con sói vừa lê những bước chân nặng nề tiến về phía sâu trong rừng vừa phát ra những tiếng rên rỉ khản đặc. Đích đến của nó là hang sói ở phía bắc, nơi mà nó có thể dễ dàng bổ sung máu thịt nhanh nhất.

Linh hồn trong thân xác chó sói vừa đi vừa lên kế hoạch trong đầu:  Bước đầu nó sẽ xâm nhập vào hang ổ của lũ sói, trước hết sẽ xử lí những con sói non yếu ớt, sau đó là đám sói già và cuối cùng là lũ sói trưởng thành khoẻ mạnh. Nó sẽ ẩn mình trong thân xác hiện tại cho đến khi hồn lực phục hồi như lúc ban đầu rồi sau đó tiếp tục đi trừng phạt những kẻ. đối xử tệ bạc với đồng loại của mình.

Phải. Nó vốn không phải là con sói ban đầu của thân xác này. Nói cách khác, nó là một con ma chó đoạt xác sống dậy để tìm kiếm máu thịt bổ sung năng lượng. Do thân xác này đã chết được mười mấy giờ đồng hồ nên các khớp chi bị đông cứng lại khiến cho hồn ma sói trong cơ thể điều khiển một cách khó khăn.

Ma chó sử dụng năng lực ảo thuật nhằm đánh lừa thị giác, thoạt nhìn từ bên ngoài nó không khác gì một con sói xám khoẻ mạnh bình thường. Chỉ tiếc, thuật che mắt chỉ có tác dụng gây ảo ảnh cho người nhìn chứ không che được mùi máu trên người nó. Thời tiết nóng nực, nếu để thêm vài hôm nữa chỉ sợ sinh giòi bọ rồi bốc mùi hôi thối. Khi đó khó mà đánh lừa được ai nữa.

Ma chó vừa đi vừa nhớ lại...

Ma chó trước khi chết vốn là một con chó nhà khôn ngoan và hiền lành. Nó đã sống với gia đình chủ nhà được 8 năm ròng rã. Cứ ngỡ rằng, khoảng thời gian dài như vậy đủ để xoá nhoà mọi khoảng cách giữa chủ và thú nuôi, nó sớm đã coi gia đình ba người chủ nhà là tất cả.

Nó sẽ mừng rỡ chạy ra ngoài ngõ đón người về ngay cả khi chỉ mới nghe thấy tiếng xe từ rất xa. Cũng sẽ cần mẫn chăm chỉ trông nhà cho chủ nhà mỗi ngày. Lại có rất nhiều lần nó cứu con trai của chủ mới 7 tuổi khỏi những trò nghịch dại; nào là suýt đuối nước, nào là dùng tay ướt thò tay vào ổ điện, nào là trêu đùa chó nhà hàng xóm để cuối cùng bị chúng rượt đuổi. Sau mỗi lần như thế, trên thân mình không có mấy lạng thịt của nó lại tràn ngập những giấu răng.

Hai vợ chồng chủ nhà mỗi lần nhìn thấy nó khắp mình trầy xước đều nghĩ rằng do nó ra ngoài gây hấn với chó bên ngoài để rồi bị cắn. Vợ chồng họ không những không an ủi nó mà còn đánh mắng nó thêm. Họ vĩnh viễn không bao giờ biết được rằng, những vết thương ấy xuất hiện là do bảo vệ cậu chủ mà ra. Còn có lần ông chủ uống rượu say chân nam đá chân chiêu, loạng choạng mò mẫm đường đi trong bóng tối, ông ta bất cẩn dẫm phải người chú chó già trắng đang nằm dưới đất rồi ngã lăn quay. Rõ ràng người sai là lão chủ nhưng ông ta lại điên tiết vơ lấy chiếc điếu cày ngay đó, phang mạnh vào chân sau chú chó tội nghiệp. Kể từ sau ngày hôm đó, chú chó vĩnh viễn mang dáng vẻ tập tễnh trong lúc di chuyển, một chân sau của nó đã bị gãy.

Trong cơn đau đớn, chó già chưa một lần oán hận chủ của mình, phải chăng chỉ là tỏ ra sợ sệt và dè chừng lão chủ hơn trước. Nó ngây thơ nghĩ rằng, nó được gia đình chủ mua về từ lúc mới chỉ được ba tháng tuổi, nuôi đến bây giờ đã được hơn tám năm, ơn nuôi dưỡng đến bao giờ mới báo đáp hết. Cứ nghĩ cả một đời này cứ thế mà trôi qua như vậy. Nhưng không cơn ác mộng của nó chỉ mới bắt đầu.

Tệ hại nhất phải nhắc đến một sự kiện mở đầu cho số phận bị thảm của ma chó. Hôm ấy, chủ nhà có một người họ hàng xa ghé qua chơi, nghe nói là thầy đồng thầy pháp gì đó lợi hại lắm.

Ngay khoảnh khắc ông ta nhìn thấy nó vui mừng, tập tễnh chạy ra đón chủ thì phán một câu:

"Chó nhà anh Tuân nuôi à?" Ông ta nhìn chằm chằm vào nó rồi cất tiếng hỏi chủ nhà.

"Ừ, chó nhà anh nuôi đấy, cũng được hơn tám năm rồi. Mà sao chú hỏi nó làm gì?"

"Trời ạ, anh nuôi nó tám năm rồi cơ á, thế thì nguy to rồi. Em trông con chó này sắp thành tinh rồi đấy. Anh không nghe câu nói: gà không nuôi quá sáu năm, chó không nuôi quá tám năm à? " Ông ta cất tiếng rồi chỉ tay vào chó già nói tiếp: "Hơn thế nữa, con chó này nhà anh còn là màu trắng, mũi còn đỏ thế kia, không giết hoặc bán đi thì rước hoạ về nhà đấy."

Lão chủ nhà cười trừ:" chú nói đùa, anh chưa nghe thấy mấy cái đó bao giờ. Giờ là thời đại nào rồi mà chú còn mê tín như thế."

Tuy lão ta tỏ vẻ không mấy tin vào lời bạn mình nhưng lão chủ lại trầm ngâm nhìn vào dáng vẻ vui mừng quẫy đuôi của chó già dưới chân một lúc lâu, như có điều gì suy ngẫm. Từ đó, một mầm mống của sự ngờ vực được gieo xuống.

Bẵng đi khoảng hơn một tháng sau, đứa con trai của chủ nhà do ham chơi nên bị đuối nước, ba ngày sau mới tìm được. Xác của nó trương phềnh bị cá sông rỉa nát bấy, trôi dạt vào bụi lau ven bờ sông được một người đánh cá phát hiện ra. Vợ chồng chủ nhà đau đớn gào khóc thảm thiết, bà vợ không ngại hôi thối mà ôm cái xác khóc đến chết đi sống lại. Cũng phải thôi, cốt nhục của mình mất đi ai mà không thương sót chứ. Ngay cả bản thân nó đây, hiện tại đang mang bầu sắp đẻ, thiên tính của một người mẹ giúp nó hiểu được phần nào sự đau đớn của người vợ. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng mang bầu, nó già rồi.

Do đứa trẻ còn nhỏ nên gia đình không tổ chức đám tang mà chỉ làm lễ cầu siêu nho nhỏ để người thân, họ hàng, bạn bè đến viếng. Lão thầy đồng cũng có mặt bởi lão là người đảm nhiệm chức vụ cúng bái trong buổi lễ.

Đến khi mọi việc xong xuôi, một lần nữa lão lại nhắc lại cái việc mà lão cho đúng, lão nhìn khắp quanh nhà một lượt rồi thở dài:

"Hazzi, hơn một tháng trước em đã nói với anh là phải giết hoặc bán con chó già kia đi. Anh không nghe lời em, giờ rước ma quỷ vào nhà rồi đấy anh có biết không. Anh còn để con chó kia ở nhà thì người chết tiếp theo sẽ là vợ chồng anh chị đấy."

"Chú nói sao cơ, tại con chó trong nhà mà thằng Toàn nhà anh bị chết đuối ư?" Lão chủ hoảng hốt thốt lên đầy sợ hãi. Giờ thì lão tin thật rồi, các cụ ngày xưa dạy đâu có sai: gà không quá sáu, chó không quá tám. Do lão chủ quan mà dẫn đến cái chết của con trai, giờ hối hận cũng đã muộn. Nghĩ đến đây, mắt lão bỗng long lên sòng sọc, nhất định con chó kia phải chết.

"Phải đấy, con đó nó thành tinh rồi. Chính nó dẫn ma quỷ vào nhà hại chết con anh đấy." Tên thầy đồng đổ thêm dầu vào lửa.

"Thế theo chú giờ anh phải làm thế nào?"

"Thứ ấy là giống ma quỷ nên giờ anh có bán đi thì nó cũng sẽ tìm cách tìm về nhà vì thế bây giờ chỉ có giết chết may ra mới trừ được hậu hoạ."

"Giết, giết thế nào?" Chủ nhà hỏi lại, đến lúc này lão chủ đã ngu muội tin vào lời của gã thầy đồng.

" Thiếu gì cách anh ơi, anh chưa thịt chó bao giờ à? Dùng gậy hoặc chày mà đập đầu nó". Gã Đức nở một nụ cười nham hiểm, trên khuôn mặt đầy những vết tàn nhang cùng mụn ruồi của gã toát lên vẻ âm u quỷ dị. Gã ghim thù con chó nhà này, mấy tháng trước lão Tuân có hẹn gã đến nhà uống rượu, do say lại thêm trời đã khuya nên gã dự tính ngủ lại đến sáng hôm sau mới về. Chẳng biết có phải do tin tưởng hay sơ ý mà vợ chồng chủ nhà dám để một chiếc vòng cổ bằng vàng trên bàn uống nước.

Lòng tham nổi nên, đêm hôm đó đợi đến khi tất cả mọi người đã ngủ say; gã thầy đồng lẻn ra phòng khách tính trộm chiếc vòng vàng. Trong không gian tối đen, gã dò dẫm, lần mò tìm đường đến bàn uống nước. Khoảnh khắc kế hoạch sắp thành công thì bật chợt một cú cắn tràn đầy sự tức giận đến từ chú chó già nuôi trong nhà. Đã thế con chó còn sủa inh ỏi, tiếng của nó đánh thức hai vợ chồng chủ nhà đang ngủ.

Gã thầy đồng nén đau rồi hốt hoảng tiến về phía cửa chính giả bộ mới đi tiểu về.

"Chú Đức đi đâu về thế" Bà vợ cất tiếng hỏi gã.

"Ngại quá, em đánh thức anh chị à. Đang ngủ mà mắc tiểu quá nên em đi tiểu ấy mà." Gã bày ra bộ mặt ái ngại xin lỗi chủ nhà, đưa tay lên gãi đầu vài cái tượng trưng rồi nói tiếp:" chó nhà anh chị dữ quá."

"Bình thường nó hiền lắm mà, mà anh chị tưởng nó quen mặt chú rồi chứ, chắc trời tối nên nó không nhìn rõ".

"Ha ha ha chắc là vậy ."Gã cười lả giả rồi tiếp lời. Kể từ đó, bụng dã hẹp hòi của tên thầy đồng đã ghim thù chú chó già trung thành đáng thương.

————

Vậy là ngay trong đêm hôm đó, hai tên thú đội lốt con người tiến hành hành vi tội ác của chúng. Chú chó trắng già đáng thương do bị què một chân nên không tài nào chạy thoát được khỏi nanh vuốt của hai gã đàn ông. Nó chỉ biết bất lực giương ánh mắt đầy dáng vẻ tội nghiệp cùng sự cầu xin, sự bất lực tràn ra khỏi đôi mắt to tròn của nó. Nơi khoé mắt của chó già thấm đẫm đầy nước mắt, từng giọt, từng giọt nối tiếp nhau chảy ra. Nó đã làm gì sai sao?

Đến cuối cùng, chó già cũng không thoát khỏi số phận bị dây thừng chòng vào cổ, từng cú dáng từ chiếc chày sắt nện mạnh xuống đầu khiến máu văng ra tung toé khắp sân.

Chó trắng già chết trong đau đớn, sự phẫn hận ghim sâu trong đôi mắt của nó. Đôi mắt nó mở trừng trừng, vằn đầy những tia máu đỏ oán hận hướng về phía lão chủ và gã thầy đồng.

"Chú Đức, tiếp theo phải làm gì nữa. Chú là thầy pháp hiểu biết về bùa phép, chú xem có phải yểm bùa hay làm gì khác không?"

Làm gì phải yểm bùa hay làm gì, toàn bộ sự việc về con chó trắng già là do gã bịa ra để trả thù. Gã Đức nham hiểm nghĩ trong đầu, tuy nghĩ vậy nhưng miệng vẫn tiếp lời:

"Anh cứ yên tâm, trước khi giết nó em đã tiến hành yểm chú rồi."

"Được, thế để anh mang xác nó ra gốc bưởi chôn."

"Ấy đừng, vứt đi thì phí lắm, anh em mình làm bữa rượu đi, với cả con chó này phỏng chừng sắp đẻ nên con trong bụng cũng lớn rồi, làm đồ nhắm rượu phải nói là đại bổ luôn đấy."

"Thế à, vậy để anh đi đun nước nóng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro