Chương 19: Thi Độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


6 giờ sáng~

Reng...reng...reng...

Tiếng chuông điện thoại báo có cuộc gọi đến vang lên trong căn phòng tĩnh mịch. Một người đàn ông vùi mình ngủ trong đống chăn đệm màu xám nhạt, mặt anh chôn vào gối mềm chỉ để lộ mái tóc màu hạt dẻ loà xoà xoã tung trên gối.

Dường như có chút bực mình vì bị làm phiền, anh không thèm mở mắt nhìn chiếc điện thoại đang rung lên liên hồi dù chỉ là một lần. Sau cùng có lẽ là không chịu nổi sự đeo bám của đối phương, anh miễn cưỡng thò cánh tay để trần ra khỏi chăn trong khi mắt vẫn nắm chặt. Phương Tuấn khó chịu vơ lấy chiếc điện thoại vẫn đang rung lên liên hồi. Ai mà gọi vào giờ này cơ chứ.

"Alo..." Anh khàn khàn cất tiếng, mắt vẫn nhắm tịt.

"Anh, anh ra sau núi đón em được không?"

"Núi nào? Em nào?..." Phương Tuấn vẫn còn đang ngái ngủ.

"..." Phương Diễm đảm bảo ông anh vẫn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn.

"Em là Phương Diễm, anh ra ngã tư sau núi đón em với gâu đần được không? Em ấy bị thương nặng nên đi lại có chút khó khăn mà em thì không bế nổi."

"Ờm..ừ..." Phương Tuấn mờ hồ ậm ừ cho qua rồi quẳng chiếc điện thoại xuống cuối giường rồi ngủ tiếp.

Chưa đầy ba giây sau, người đang nằm trên giường bật dậy như lò xo. Cái gì? Anh không nghe nhầm chứ? Bây giờ là 6 giờ sáng đáng lẽ ra Phương Diễm phải trên phòng ngủ nhưng tại sao lại ra sau núi với Đức Trí. Đã thế Đức Trí tại sao lại bị thương?

Bây giờ Phương Tuấn đã hoàn toàn tỉnh ngủ, anh với lấy chiếc điện thoại ở cuối giường gọi lại cho Phương Diễm. Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy.

"Alo..."

"Em vừa gọi cho anh đúng không?"

"Em làm gì mà giờ này lại ở trên núi?"

"Vừa hôm trước trải qua những gì em quên rồi à?"

"Tại sao Đức Trí lại bị thương, nặng đến mức không đi lại được cơ à?"

"Em..."

Phương Diễm mới kịp nói được một chữ "alo" thì ông anh đã bắn liên thanh như pháo bên tai. Cô đưa điện thoại ra xa rồi nói vọng vào điện thoại ngắt lời Phương Tuấn:

"Lát nữa gặp em kể cho anh sau, thôi em cúp máy đây."

"..."

Sau cuộc gọi ngắn ngủi với Phương Tuấn, Phương Diễm nhìn xuống chó đen lớn đang nằm dưới đất. Cô ngồi xổm xuống quan sát vết thương ở cổ của nó.

Máu đã thấm ướt hết miếng vải áo cô xé ra để băng bó tối hôm trước, máu khô bết dính với lông tạo thành một cục đen thùi lùi. Hiện tại do không có thuốc khử trùng, thuốc cầm máu và băng gạc để xử lí vết thương nên cô không dám cắt bỏ miếng vải ra khỏi cổ chó lớn. Phương Diễm lo lắng nếu loại bỏ miếng vải rất có thể máu sẽ chảy không ngừng.

Điều cô lo lắng nhất là Đức Trí bị cắn bởi một xác chết hơn thế nữa ma chó còn từng ăn thịt sói nên rất có khả năng hàm răng của nó có chưa thi độc. Vì vậy cần phải nhanh chóng đưa Đức Trí về nhà để xử lí vết thương và loại bỏ độc ra khỏi người em ấy.

Còn về phía chó đen lớn dù bị thương nặng nhưng chó đen lớn vẫn gắng gượng bước đi xuyên qua cánh rừng để đi về nhà. Nó lo lắng cho cô chủ sẽ phải mệt nhọc lặn lội vào sâu trong rừng để đưa nó về nên mặc kệ sự ngăn cản của bầy sói, Đức Trí cương quyết đi về thay vì đợi Phương Diễm đến đón.

Tuy nhiên, do bị thương nhiều chỗ đặc biệt là vết thương ở cổ vẫn còn đang âm ỉ chảy máu. Chó đen lớn gắng gượng lết thân thể mệt nhọc ra khỏi cánh rừng, đến ngã tư đường thì bắt gặp Phương Diễm đang từ xa đi tới. Khi thấy nó, cô đã rất tức giận và quở trách nó suốt mười mấy phút đồng hồ. Sau đó bắt nó nằm im đợi cậu chủ đến đón hai người.

Rất nhanh sau đó, một người một chó đợi khoảng 20 phút thì thấy Phương Tuấn lo lắng đi tới, trên tay anh còn cầm theo một hộp cứu thương loại chuyên dụng cho gia đình.

Khi nhìn thấy Đức Trí, anh hít một hơi thật sâu để kìm nén tâm trạng. Khắp người chó đen lớn chi chít những vết thương lớn nhỏ, sâu cạn khác nhau nhìn mà thấy sợ. Sau đó anh quay sang quan sát Phương Diễm một lượt từ đầu đến chân, khi xác nhận cô không có vẫn đề gì thì cơ thể căng cứng của anh mới thoáng buông lỏng. Hai khớp hàm của anh cắn chặt vào nhau, quai hàm bạnh ra tiết lộ tâm trạng không mấy tốt đẹp của chủ nhân lúc này.

Không nói một lời nào từ lúc đến, Phương Tuấn tiến đến bế chó lớn dưới đất lên rồi tiến về phía trước.

Phương Diễm và chó đen thoáng trao đổi ánh mắt.

Thôi xong, anh/cậu chủ nổi giận rồi.

________

Phòng khách nhà họ Phương, hai cái đầu một lớn một nhỏ chụm vào nhau, đôi tay của họ thoăn thoắt di chuyển trên người một chó đen lớn. Người bôi thuốc, người cuốn băng phối hợp vô cùng nhịp nhàng.

"Em đã kể hết toàn bộ đầu đuôi câu chuyện xảy ra tối qua cho anh rồi, anh đừng giận nữa có được không?"

Phương Diễm năn nỉ ông anh. Bình thường Phương Tuấn là người hay cười và hay pha trò nhất trong nhà, anh rất ít khi nổi giận nhưng một khi giận lên vô cùng đáng sợ. Khi tức giận anh thường im lặng và không nói lăng gì.

"Anh không giận."

"Thế sao anh không nói gì?"

"..."

"Anh biết mà, đây là việc mà em phải làm. Cũng giống như ông nội phải hoàn thành chức trách của bản thân. Là nghiệp thì không thể tránh, là duyên trước sau gì cũng phải làm."

"Đây được định sẵn là số phận của em rồi."

"Lần sau khi có việc tương tự xảy ra em sẽ nói trước cho anh có được không?"

"Ừm." Anh miễn cưỡng trả lời.

Phương Tuấn hít một hơi thật sâu để bình ổn tâm trạng phức tạp. Quả thực mới đầu anh vô cùng tức giận khi Phương Diễm là con gái mà một thân một mình đi vào rừng đối mặt với nguy hiểm. Trong khi đó cô vừa mới trải qua một trận chiến thập tử nhất sinh. Ngay cả khi có Đức Trí đi cùng để bảo vệ cũng không được, kết quả thì sao? Đức Trí bị thương nặng nhất từ trước tới giờ, may mà em gái không sao. Lát nữa khi mẹ nhìn thấy chắc chắn Phương Diễm sẽ bị mắng một trận cho mà xem.

Phương Diễm nói đúng, thứ trói buộc trên người con bé là duyên, là nghiệp và cũng là trách nghiệm mà nó nhất định phải trải qua trong cuộc đời. Từ ngày Phương Diễm được sinh ra, bánh răng số phận đã bắt đầu quay.

Không, có lẽ số phận đã được sắp đặt tỉ mỉ từ rất lâu trước đây. Phương Tuấn là một người bình thường nên chỉ có thể bất lực đứng nhìn chứ không thể can thiệp hay giúp đỡ được gì cho Phương Diễm. Cũng giống y như đêm sinh nhật của em gái vậy. Có lẽ điều duy nhất mà anh có thể làm là không ngừng tìm kiếm bạch ngọc tự nhiên về chế tác thành vòng tay giúp Phương Diễm ngăn chặn tà khí nhập thể.

"Gâu đần...gâu đần...tỉnh, tỉnh em không được ngủ."

Đang dùng dao lam cạo sạch lớp lông bết máu xung quanh miệng vết thương ở cổ cho Đức Trí thì Phương Diễm thấy chó đen lớn có dấu hiệu đuối sức, đồng tử dãn to, ánh mắt vô hồn không có tiêu cự. Cô bèn dùng tay lay nhẹ người chó đen lớn.

Nguy quá, cô quên khuấy mất việc rất có thể gâu đần có nguy cơ bị trúng thi độc. Đáng lẽ ra việc đầu tiên cần làm là loại bỏ độc tố ra khỏi cơ thể trước khi xử lí mấy vết thương còn lại. Rất có khả năng thi độc đã ngấm vào trong máu rồi, nếu chậm chút nữa để độc chạy đến tim là Đức Trí hết thuốc cứu. Cô phải nhanh mới được.

Sau khi cạo sạch lớp lông đen bao quanh miệng vết thương, để lộ ra một vết thương đã bưng mủ, máu đen tanh ngòm rỉ ra từ vết răng cắn. Phương Diễm ngăn cản xúc động muốn đưa tay lên bịt mũi, nhờ có mắt âm dương nên cô có thể nhìn thấy được một luồng khí đen toả ra từ miệng vết thương. May mà phát hiện ra kịp thời.

"Bây giờ em cần thực hiện nghi thức thanh tẩy cho Đức Trí, anh cùng em di chuyển em ấy vào từ đường, cần phải làm nhanh không sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

"Được." Phương Tuấn đồng ý ngay.

"Đợi em một chút." Trước khi Phương Tuấn bế chó đen lớn đi, Phương Diễm nhanh chân chạy vào bếp bốc một nắm gạo nếp bỏ vào bát rồi mang theo xuống từ đường.

Gạo nếp có tác dụng hút thi độc ra khỏi cơ thể. Nguyên lí hoạt động cũng giống như phương pháp điều trị vết thương do con dời bò( hay còn gọi là sâu róm) gây ra. Giã gạo nếp ra thành bột nhuyễn sau đó trộn với một ít nước đắp nên miệng vết thương đợi cho đến khi hỗn hợp khô lại là được. Làm như vậy có thể giúp vết thương giảm sưng tấy, giúp làm dịu da.

Trong trường hợp bị nhiễm thi độc, gạo nếp sẽ chuyển từ màu trắng sang màu đen. Đây là dấu hiệu một phần độc tố bị hút ra khỏi cơ thể. Tuy nhiên để tiêu trừ hoàn toàn thi độc cần phải làm phép và dùng bùa chú mới hiệu quả.

Sau khi vào từ đường, Phương Diễm chỉ cho Phương Tuấn cách dùng gạo nếp, do bị hạn chế về mặt thời gian nên đơn giản cô bảo anh dùng tay trực tiếp nắm gạo nếp dán vào miệng vết thương của Đức Trí. Trong thời gian đó, cô cần chuẩn bị bùa chú để trừ tà. Đau buồn nhất là cô cực kì không có thiên phú về mảng này.

Do thể chất cơ thể thuần âm, lại có chứa tà khí nên một đời này Phương Diễm không thể nào vẽ được bùa chú. Bởi vì, vẽ bùa đã khó mà vẽ sao cho đúng và bùa có hiệu lực còn khó hơn. Chỉ nhưng người có căn, tâm hồn trong sáng mới có khả năng vẽ được bùa chú.

Đương nhiên cũng có rất nhiều tà pháp sư, thầy bùa tâm địa xấu xa cũng có thể vẽ được bùa, thi được chú nhưng bùa do những người này vẽ ra đa phần đều là tà bùa, có tác dụng hại đời, hại người. Mà cô nhất quyết không bao giờ tạo ra những loại bùa hại mình hại người đó.

Lại nói, không phải tất cả bùa được vẽ ra đều thành công, tỉ lệ thành công vô cùng thấp khoảng 30%- 40% bùa được pháp sư vẽ thành công sẽ chứa linh lực. Xã hội hiện đại ngày nay, luôn tồn tại rất nhiều những kẻ buôn thần bán thánh, bùa chú bán ra đều được sản xuất trong xưởng. Nói đơn giản là từ một mẫu vẽ sẵn đem đi in ấn rồi bán ra ngoài. Có khi còn vẽ sai nét trông rất buồn cười. Hầu hết những loại bùa này đều không có tác dụng.

Phương Diễm đi đến gần bàn thờ, cô nhanh chóng thấy được một hộp gỗ hình vuông được làm bằng gỗ hoàng đàn màu đen để góc bên trái của bàn thờ. Cô lấy hộp gỗ xuống rồi mở ra, bên trong là một xấp bùa do ông Toàn vẽ trước đó. Tất cả mười tấm búa ở đây đều đã được khai quang, chúng toả ra một vầng sáng linh lực màu bạc nhàn nhạt.

Tuy là một trong những pháp sư có đạo hạnh cao nhất nhì trong giới nhưng số bùa dự trữ trong nhà không khi nào quá mười tấm. Bởi vì tỉ lệ vẽ bùa thành công rất thấp cùng với đó khi đi ra ngoài lập pháp đàn, nhận cúng bái trừ tà cho người dân ông Toàn cũng dùng một phần bùa chú vào đó.

Xem nào, bùa Phong Linh-phong ấn ma quỷ được vẽ bằng mực mực đỏ giấy đen, bùa Trấn Sát được vẽ bằng mực đỏ giấy vàng có tác dụng tiêu trừ sát khí, bùa Dẫn Linh- kết nối quỷ thần,...bùa Trừ Tà đâu nhỉ? Cô cần tìm bùa trừ tà bây giờ.

Phương Diễm lục tìm trong đống bùa, sau một hồi tìm kiếm cuối cùng cô cũng tìm thấy một lá bùa trừ tà duy nhất còn sót lại.

Thật may mắn.

Phương Diễm nhanh chóng lập ấn, đọc chú, tay phải cầm lá bùa xoay nhẹ một vòng trong không khí. Lá bùa trên tay cô không cần châm lửa mà tự nhiên bốc cháy. Khi lá bùa cháy hết để lại một lớp tro xám rơi trên mặt bàn, cô gom chúng lại rồi nghiền nát thành bột mịn. Sau đó Phương Diễm mang chúng đến gần chó đen Đức Trí đổ bột vào miệng nó rồi ra hiệu bảo nó nuốt xuống.

Lúc này tuy ý thức có chút mơ hồ nhưng Đức Trí vẫn có thể nhận ra được lời nói của cô nên nhanh chóng nuốt thứ kì lạ trong miệng xuống. Kì lạ là thứ bột đen xì vừa trôi xuống dạ dày thì như có ma lực đốt cháy phục phủ ngũ tạng của chó đen lớn. Đức Trí cảm thấy như có một ngọn lửa cháy hừng hực trong người khiến cho mồ hôi rịn ra khắp người như có hàng trăm hàng ngàn con kiến lửa đang cắn nó vậy.

Đức Trí vặn vẹo người vì khó chịu. Nó rên rỉ ra tiếng khiến cho Phương Tuấn bên cạnh lo lắng.

"Đức Trí nó bị sao vậy? Sao mồ hôi nhiều thế này?"

"Anh đừng lo, do bùa chú phát huy tác dụng ăn mòn tà khí ẩn trong máu của gâu đần nên mới đầu sẽ có chút khó chịu, một lát nữa là không sao."

"Vậy à, vậy gạo nếp còn phải đắp bao lâu nữa."

"Để em xem nào." Phương Diễm đáp lời anh trai rồi cẩn thận xem xét số gạo nếp: "Chưa đen hết hoàn toàn, đợi thêm một lát nữa đi."

Thời gian đắp gạo nếp mới được khoảng 15 phút nên cần phải chờ thêm một lúc nữa. Quan sát thấy một vài hạt gạo nếp đã chuyển hoàn toàn sang màu đen, một số hạt mới đen được một phần ba hoặc một nửa nên ít nhất phải đợi thêm 20 phút nữa.

Trong khi chờ đợi Phương Diễm cùng Phương Tuấn tiếp tục dùng nước muối loãng để khử trùng vết thương, sau đó bôi thuốc và băng bó cho những vết thương còn lại.

Hoàn thành.

Phù, xem như cứu Đức Trí được một mạng. Phương Diễm khẽ xoay cần cổ có chút cứng ngắc do duy trì một tư thế quá lâu. Cô vươn vai rồi nói với Phương Tuấn:

"Đức Trí qua nguy hiểm rồi, mình đưa em ấy về phòng thôi, với cả em cần ngủ bù một lát."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro