Chương 20: Đặc Nhiệm 999

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hà Nội, trong một văn phòng ở một toà biệt thự phía Tây ngoại ô thành phố.

"Cốc, cốc, cốc." Tiếng ai đó gõ cửa vang lên.

"Vào đi."

"Đội trưởng, có một vụ án mới cần chúng ta xử lí."

Vừa mới mở cửa bước vào phòng, Tống Khánh Lam đã cất tiếng báo cáo với chàng trai đang ngồi nghiên cứu sổ sách phía đối diện cửa chính.

Cô liếc mắt nhìn qua trang bìa cuốn sách, dưới những khớp ngón tay thon dài của anh để lộ ra hàng chữ [Dead Men Do Tell Tales] một cuốn sách cung cấp cái nhìn sâu sắc về cách pháp y sử dụng kỹ thuật và phương pháp để điều tra và giải mã các vụ án thông qua thi thể của người đã khuất.

Người đàn ông miễn cưỡng rời ánh mắt khỏi cuốn sách yêu quý để nhìn về phía cô gái đối diện, anh cất tiếng:

"Em hãy nói sơ qua về hồ sơ vụ án đi."

"Nạn nhân là nữ, thi thể được phát hiện tại sườn đồi ven quốc lộ 1A, thuộc địa phận tỉnh Bắc Giang. Theo báo cáo sơ bộ của pháp y ở đó thi thể nạn nhân được tìm thấy trong tình trạng thối rữa, bước đầu xác định thời gian tử vong là vào khoảng tầm 7 tháng trước. Đặc biệt tử thi có dấu hiệu bị mổ bụng, nghi là đã từng mang thai trước khi chết."

"Em tiếp tục đi." Khi thấy Khánh Lam dừng lại, anh lên tiếng thúc giục. Mày anh khẽ nhướng lên một độ cong nhất định, dữ liệu vẫn còn quá ít.

"Hết rồi, pháp y và cảnh sát ở đó chỉ có thể điều tra đến đó. Đây là một vụ án đặc biệt." Khánh Lam nhấn mạnh hai chữ 'đặc biệt'.

"Được rồi, em thông báo với phía trên là 999 sẽ thụ lý vụ án này."

"Vâng, vậy em đi chuẩn bị đây." Nói xong, Tống Khánh Lam bước ra khỏi phòng.

Trong căn phòng được trang trí đơn giản với tông màu chủ đạo là màu trắng sau khi được trả lại sự yên tĩnh, người đàn ông đưa tay lên chống cằm, miệng anh khẽ nhếch:

"Bắc Giang à..."

"Chuẩn bị có một thành viên mới đến từ Bắc Giang mà nhỉ..."

Sau khi trầm tư vài giây anh vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại để ngay bên cạnh cuốn sách pháp y. Sau đó mở danh bạ rồi nhấn gọi vào một dãy số, sau đó nhàn nhã đợi đối phương bắt máy.

"Alo..."

________

Bắc Giang, phòng khách nhà họ Phương.

"Bố bảo sao cơ ạ, con sẽ ra nhập Đặc Nhiệm 999 trước thời hạn á."

Phương Diễm sửng sốt khi nghe ông Tùng thông báo về việc cô sẽ được bổ nhiệm trực tiếp vào 999 mà không cần thông qua xét tuyển.

Ước mơ của cô là được trở thành một điều tra viên hình sự cống hiến cho tổ quốc. Đặc biệt hơn, khoảng 3 năm trước ông nội nói với cô rằng có một tổ chức tên là Đặc Nhiệm 999 chuyên thụ lý những vụ án mạng đặc biệt. Nói là đặc biệt bởi những vụ án này có xen lẫn yếu tố linh dị trong đó, thường là những vụ án được lưu vào hồ sơ mật không có lời giải đáp, hoặc bị kết luận là án treo không được công bố ra bên ngoài. Tất cả những vụ án này đều sẽ được 999 thụ lý. Bà Nội đã qua đời của cô cũng từng là một thành viên trong tổ chức này.

Khỏi phải nói một công đôi việc, 999 chính là đích đến mà cô luôn hướng tới. Tuy ngoài mặt sự tồn tại của 999 không được công bố ra bên ngoài nhưng thực chất tổ chức này vẫn có liên hệ với chính phủ. Không quá nếu nói những thành viên của 999 là công nhân viên chức của nhà nước.

Tuy nhiên, điều kiện để ra nhập Đặc Nhiệm 999 rất khắt khe, nghe nói đến nay mới chỉ có bốn thành viên chính thức và một vài thành viên dự bị đến từ học viện cảnh sát trên khắp cả nước. Phải nói để trở thành thành viên của tổ chức này phải là tinh anh trong tinh anh.

Phương Diễm dự tính sẽ thi vào học viện cảnh sát nhân dân, sau khi tốt nghiệp sẽ nộp đơn xin ra nhập 999 nhưng bố cô vừa mới nói gì? Cô được đặc cách tuyển thẳng, trời ơi, cô không nghe nhầm đó chứ?

"Chẳng có lẽ là do bà nội từng là cựu thành viên của 999 nên con được đi cửa sau ư?"

"Con bé này, nói cái gì vậy." Ông Tùng lắc đầu bật cười trước suy nghĩ của con gái.

" Con có biết ông Trần Quốc Quân không?"

"Biết ạ, bạn của ông nội."

"Còn gì nữa."

"Ông ấy là cựu thứ trưởng bộ công an thành phố Hà Nội, đã về hưu rồi ạ."

"Còn gì nữa không?"

"Hết rồi ạ."

"Ông Quân cũng từng là thành viện của 999, đồng đội của bà nội con. Từ lúc con được sinh ra đã được đưa vào tầm ngắm rồi." Ông Tùng tiếp lời con gái.

"Con phải biết rằng, sự tồn tại của 999 không được công bố ra bên ngoài nên những thành viên của tổ chức này đều được một bộ phận chuyên gia đánh giá và tuyển chọn, chắt lọc kĩ lưỡng mới được đưa vào. Tất cả những thành viên được chọn ngoài năng lực trinh thám ra cần có thêm khả năng đặc biệt nữa. Dạng như con vậy."

"Nói ra có thể sẽ khiến con khó chịu nhưng thành tích học tập từ nhỏ đến lớn, hồ sơ sức khoẻ, sơ yếu lí lịch của con đều được thu thập và gửi dữ liệu đến tổ chức đánh giá để họ xem xét."

"Dạ không khó chịu đâu ạ." Phương Diễm thoải mái nói.

"Đáng lẽ ra để đủ điều kiện trở thành một chuyên viên hình sự ít nhất cũng phải có bằng cử nhân cảnh sát hoặc luật trở nên nhưng ông nội đã yêu cầu cho con được đặc cách gia nhập sớm."

"Nhưng nếu tham gia Đặc Nhiệm 999 thì việc học đại học của con làm sao bây giờ? Mặc dù mục tiêu cuối cùng của con là gia nhập 999 nhưng dù sao con cũng vẫn muốn có bằng đại học."

"Việc đấy con không phải lo, con vẫn sẽ tiến hành kì thi bình thường, dù đỗ hay không thì con vẫn sẽ phải tham gia khoá học đào tạo đặc biệt. Nếu đỗ thì con sẽ được cung cấp chương trình giáo dục online, trừ một vài trường hợp đặc biệt sẽ phải đến trường."

"Vậy thì tốt quá ạ. Thế bao giờ con mới được ra Hà Nội."

"Bố cũng không rõ lắm, con đợi thông báo xem sao hoặc hỏi ông nội, có lẽ ông sẽ biết."

"Vâng ạ."

Cuộc trò chuyện kết thúc trong tâm trạng háo hức của Phương Diễm. Hiện tại cô muốn chạy ngay sang gõ cửa phòng ông nội để hỏi xem khi nào cô được gia nhập 999 nhưng suy xét đến việc ông vừa mới ra viện nên cô không lỡ quấy rầy giấc ngủ của ông.

Vậy đành chờ thôi.

Tiện thể tối nay cô sẽ đi xử lí con quỷ nước ở bờ sông mấy hôm trước. Thù đã kết không thể bỏ qua, hơn nữa con quỷ này không biết đã kéo bao nhiêu người xuống nước nên nhất định trước khi ra Hà Nội cô phải trừ khử nó.

Có lẽ cô cần nhờ ông nội giúp đỡ, pháp lực của cô hiện tại quá yếu để đối đầu với một con quỷ có đạo hạnh cả trăm năm, nếu cô đoán không nhầm thì tên quỷ nước gây ảo giác cho cô vào ba hôm trước chính là hắn-một gã đàn ông đã chết đuối cả trăm năm.

Tên quỷ nước đã bị thương trong trận chiến nên rất có thể trong thời gian này hắn sẽ tìm mọi cách để kéo con người xuống nước rồi dìm chết nên cô và ông cần tiêu diệt nó ngay lập tức, tránh để đêm dài lắm mộng. Thời gian hai ông cháu chọn là đêm nay.

Tại sao lại chọn thời gian vào đêm khuya mà không phải là ban ngày cho tiện hành động thì đó là do chỉ khi màn đêm buông xuống, ma quỷ mới chịu lộ diện. Bàn ngày tuy dễ hoạt động hơn nhưng có rất nhiều người qua lại, cô không muốn được lên đầu trang báo lá cải với tiêu đề là truyền bá mê tín dị đoan đâu.

Người xưa có câu: "Có thờ có thiêng, có kiêng có lành" có nhiều thứ không thấy được, không nghe được nhưng vẫn phải tin, đừng quá mê tín một cách mù quáng là được.

Lại nói, trong dân gian người ta hay gọi những người chết do đuối nước là ma da nhưng cấp bậc của kẻ cần tiêu diệt tối nay đã lên đến cấp quỷ, vượt xa hơn nhiều so với ma nên cần phải chuẩn bị kĩ lưỡng.

Xem nào, ngoài bùa Trấn sát và bùa Trừ Tà ra thì còn phải chuẩn bị một ít máu, không quan trọng là máu con gì vì máu chỉ có tác dụng thu hút quỷ nước đến. Có lẽ lát nữa cô phải đi mua một ít máu lợn mới được.

Ngoài ra, đồ vật quan trọng nhất để tiêu diệt quỷ nước đó chính là muối trắng sau khi được trì chú. Bản thân quỷ chết nước do ngâm trong nước lâu ngày nên làn da đã bị ăn mòn thậm chí là mục nát thối rữa nên rất sợ gặp muối, đặc biệt là muối đã qua làm phép.

Phương Diễm nghĩ là làm, cô đi vào bếp lấy muối trong hũ xuống từ đường để trì trú. Để cho chắc ăn lát nữa khi đi mua máu lợn cô nhất định phải mua thêm 2-3 cân muối trắng mới được.

Cùng lúc đó, trên bờ sông tiếng gọi con thất thanh của một người mẹ vang lên đến đau lòng.

"Con ơi, con ở đâu?"

"Hùng ơi..."

"Con ơi, về với mẹ....con ơi..."

Người đàn bà vừa khóc nấc nghẹn ngào, vừa chạy dọc bờ sông để tìm bóng dáng con trai. Thằng Hùng nhà bà nó nói đi chơi với mấy đứa bạn, trước khi đi không nói rõ là đi đâu. Nhưng vừa rồi mấy đứa bạn quần áo ướt đẫm chạy về báo với bà rằng chúng nó đi ra sông tắm, chơi ngụp lặn trốn tìm dưới sông. Thằng Hùng nhà bà lặn tốt trốn kĩ nên mấy đứa không tìm thấy tưởng con bà đã bỏ về nhà trước nên sau khi chơi chán chê rồi mới rẽ qua nhà hỏi thăm. Đã qua mấy tiếng kể từ khi không thấy thằng Hùng, bà Tám linh cảm có điều chẳng lành xảy ra với con mình nên hớt hải chạy ra bờ sông tìm kiếm con.

Bóng nắng chiều tà hơi ngả sang màu vàng cam chiếu lên thân hình lung lay sắp đổ của người mẹ tạo thành một chiếc bóng đầy tang thương đổ xuống nền đất. Giọng bà Tám lạc hẳn đi, bà không còn sức để gọi con mình nữa.

Nơi bà không nhìn thấy, dưới đáy sông có xác của một đứa bé trai bị vướng ở đó. Chân của cậu bé bị một cây rong rêu màu đen quấn chặt lấy cổ chân tạo thành một nút thắt chết. Mắt và miệng xác chết mở lớn, đặc biệt là đôi mắt mở lớn trừng trừng của cậu bé dường như nói nên rằng trước khi đuối nước cậu bé đã phải nhìn thấy điều gì kinh khủng lắm.

Theo tốc độ lặn dần của mặt trời về phía tây, cái xác từ phương thẳng đứng đầu hướng lên trên, chân hướng xuống đáy sông từ từ xoay một góc 180 độ thành đầu hướng xuống đáy sông còn chân dựng ngược lên trời. Kì lạ là dòng nước vẫn đang chảy xiết nhưng cái xác vẫn đứng yên bất động một chỗ. Chỉ có mái tóc đen ngắn chịu lực tác động của dòng nước là là uốn lượn trong lòng sông, nhìn từ xa trông giống như một đám rêu có sinh mệnh vậy.

Sau mỗi tiếng gọi thất thanh của người mẹ trên bờ, từ đôi mắt mở lớn của cái xác chảy ra hai dòng máu đỏ thẫm thu hút tôm cá đến.

Nếu không nhanh chóng tìm thấy xác của cậu bé, để mấy hôm nữa có khi xác cũng chẳng còn nguyện vẹn.

Oan uổng và tức tưởi quá, một sinh mệnh cứ thế mà chết đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro