5. Giấc mơ điềm báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương nằm mơ thấy bản thân và Henrry đang ở bên đống lửa đang cháy, và rồi bất ngờ những bộ xương không miến da thịt nào bước đi, năm bộ xương biết đi được trang bị những món vũ khí đã hoen gỉ, bất chấp các định luật vật lý về cấu tạo của bộ xương không có các tơ cơ.

Chúng di chuyển một cách rất thầm lặng như thể loài chuột, với hốc mắt trống rỗng của mình chúng nắm tới chỗ anh. Rồi cảnh chuyển đi đi một cách đột ngột khi anh trông thấy ngọn giáo cắm thẳng vào người mình, xuyên thủng trái tim anh, máu văng tung tóe khắp không trung.

Rồi không gian lại xụp đổ và anh tỉnh dậy đột ngột, miệng thở thay mũi với mùi của mồ hôi kề cận. Mái tóc bết lại xung quanh vành trán, lấy tay gạt chúng sang một bên. Anh nhìn xung quanh, không có bất cứ sự nguy hiểm nào hiện diện nào, chỉ có Henrry đang yên giấc bên đống lửa, gáy khò khò. Nhưng sao giấc mơ thật quá, kể cả cơn đau, anh chạm lên phần ngực nhức nhối đang đập loạn xạ với nhịp tim đang dần bình ổn.

Đây là một điềm báo trước, một thấu thi về tương lai gần, nhưng liệu nó có đáng tin hay không đây, Phương đặt ra hồi nghi kỵ nhưng rồi quyết định tin tưởng theo những điềm báo trước, bây giờ ít nhất lũ người xương chưa xuất hiện, họ vẫn còn thời gian để chuẩn bị cho đợt biến cố sắp tới.

Dập đống lửa đang dần phai tàn, anh dùng một khúc đủ dài để gạt phăng đống than hồng đang cháy ra tứ phía, rồi lay người Henrry.

"Này dậy mau. Có chuyện rồi."

"Hả, hả?"

Henrry mơ màng. Nhưng mọi thứ xung quanh cứ tối om om khiến anh chẳng nhìn thấy được cái gì. Nhưng nghe thấy cái giọng quen thuộc này làm anh tỉnh hẳn người ra, chẳng nhẽ con quỷ này tính lấy mạng anh rồi à, biết ngay mà.

"Xin ngài tha mạng cho tôi, tôi, tôi chỉ vô tình ngủ quên thôi thưa ngài. Vết thương khiến tôi quá mệt."

Henrry lắp bắp giải thích nhưng thời gian không thể câu nệ.

"Tôi không quan tâm việc đó, giờ thì đứng dậy nếu anh có thể đứng. Chỗ này không còn an toàn nữa rồi."

Còn vấn đề nguy hiểm nào khác khi ở chung với một con quỷ chứ.

Henrry nghĩ.

"Được thưa ngài, nhưng chỗ này tối quá tôi chẳng nhìn thấy được gì cả, cặp mắt kính nhìn đêm của tôi ngài đã để nó ở đâu rồi?"

"Ở trong ba lô của anh, tìm kỹ càng vào và đi theo tôi."

Mặc dù không còn nguyên vẹn nhưng cặp mắt kính vẫn giữ được chức năng cơ bản. Dù không hiểu mô tê gì nhưng Henrry vẫn lẽo đẽo đi theo, không quên đeo cái cặp, mặc dù có chút khó khăn khi anh phải lò cò chân thấp chân cao. Điệu bộ rón rén mà nấp đằng sau một bức tường đổ nát, khuất tầm.

Đang định nêu lên thắc mắc rằng tại sao phải có những hành động lén lút như vậy thì nhanh chóng những tiếng động thay cho câu trả lời đã xuất hiện, năm hình hài dần dần xuất hiện dưới cặp kính hỏng.

Phương nhìn năm bộ xương đang chầm chậm bước xuống bậc cầu thang, xem chừng giấc mơ điềm báo đã trở thành sự thật. Bọn chúng mặc trên mình những bộ giáp cũ nát và mục rữa, cầm trên tay những món vũ khí cũ kỹ, ba bộ xương đi đầu sử dụng vũ khí tầm gần và trung gồm một thương và một giáo, đi ở hai bên, còn ở chính giữa là thì cầm trường kiếm và khiên gỗ, hai con còn lại đi sau thì có bộ cung tên. Một đội hình bài bản.

Chúng di chuyển tới nơi gần chỗ mà Phương vừa mới ở, bộ xương cầm kiếm cúi người mình xuống tạo nên những âm thanh kỳ lạ, bàn tay không thịt cầm lên một mẩu than còn đỏ hỏn, rồi nó bóp vụn cái ngọn than trong tay rồi đứng dậy mà lắc lư cái đầu nhìn xung quanh.

Bộ xương cầm kiếm vung thanh gươm hoen gỉ của nó về bên trái, lập tức bốn bộ xương còn lại bắt đầu di chuyển và tách nhau ra rồi đi xung quanh, bộ dáng rất cẩn trọng và đầy lý tính, như những chiến binh thực thụ.

Nhìn cảnh tượng ấy khiến Henrry không khỏi giật mình kinh sợ.

Cái lũ xương khô ấy là mối đe dọa tiềm tàng gọi là nguy hiểm chỉ đứng sau con Ma Hùng, chỉ vì chúng khó bị giết và cũng chẳng gọi là có giá trị gì khi bị giết, nhưng chúng chưa bao giờ thực sự tỏ ra thông minh hay có những hành động theo đường lối. Vậy mà bây giờ nhìn chúng hành động một cách cẩn thận và thận trọng như vậy khiến người ta không khỏi lo lắng.

Rốt cuộc thì chuyện quái gì đang diễn ra trong cái mê cung này vậy.

'Nghe này, bây giờ chúng ta sẽ phải chiến đấu với mấy thứ đó nếu muốn giữ được cái mạng của mình.'

Phương nói với Henrry bằng giọng điệu bình tĩnh, mặc dù trong lòng còn rất nhiều hồi nghi về sự xuất hiện của năm bộ xương trong giấc mơ, nhưng khi đã chắc chắn rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng xấu, anh sẽ bị một trong những ngọn giáo hay thương kia đâm xuyên người.

Phương cởi bỏ cái áo mà mình đang mặc trên người, để lộ ra phần cơ thể trần của mình trước sự ngỡ ngàng của Henrry, rồi nhét hai viên đá đủ lớn vào bên trong lớp áo rồi buộc lại, thế là xong một món vũ khí đơn giản với sức công kích đủ lớn để đập vỡ bất cứ bộ xương nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro