4. Gã xui xẻo bỏ cuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thời gian tiếp theo đó chẳng có thêm bất cứ một cuộc trò chuyện nào thêm nữa. Lâu thật lâu trôi qua, mỗi khi ngọn lửa có dấu hiệu của việc yếu đi thì Phương lại ném thêm một khúc nữa vào trong khiến ngọn lửa tiếp tục bùng lên, tỏa ra hơi ấm trong cái mê cung chết toi này. Lâu lắm rồi anh mới lại thấy ngọn lửa cháy rực như thế này chứ không phải là bếp từ hay khí gas.

Phương cầm khúc gỗ mân mê trên tay mình, nó có chất liệu đốt như củi khô nhưng chắc chắn chẳng có củi khô nào tồn tại được trong cái nơi ẩm mốc này được.

'Hừm, vậy ra đây là cảm giác có hai cục mỡ trước ngực à? Khó chịu quá, chúng chẳng khác nào một gánh nặng khiến người ta phải còng cái lưng mình xuống.'

Khi bộ ngực này xuất hiện cảm giác như lưng anh phải gánh chịu thêm một trọng lực nặng nề khác đang kéo trùng xuống người vậy, may mắn là bộ đồ của Henrry đủ rộng để anh dễ thở.

Lúc này Henrry vẫn cứ thấp tha thấp thỏm mãi không yên, các vết thương từ cuộc rượt đuổi với con Ma Hùng vẫn còn đó, nhưng ít nhất chúng không khiến Henrry chết đi sống lại miễn là không có các hành động di chuyển quá mức. Anh không biết rõ được con quỷ trước mặt mình đây dang có suy tính nào trong đầu. Người ta thường dễ chấp nhận được những cái mình biết hơn những thứ không biết nhiều hơn. Vì ai biết được liệu cái không biết kia là xấu hay tốt. Tình hình hiện tại thì con quỷ này vẫn chưa có bất kỳ ý định xấu xa nào, đây là một điều tốt, còn tương lai thì không biết con quỷ sẽ có những hành động nào.

Nhưng ít nhất Henrry vẫn sẽ níu kéo thêm được cái mạng của mình lâu hơn nữa, cùng với nỗi sợ sẽ chẳng bao giờ vơi đi.

Dù vậy tâm trạng của con quỷ đang tốt.

Kỳ lạ là con quỷ lại cứu lấy mạng sống của một người bình thường như Henrry, không phải nói là vô gá trị nếu xét theo mặt bằng trung, có nghĩ nát óc mình ra Henrry vẫn chưa thể hiểu được lý do hay động lực nào thôi thúc con quỷ cứu mạng mình. Dù anh thực sự rất biết ơn điều đó.

Nhưng rốt cuộc biết ơn là một điều vô nghĩa nếu đột nhiên con quỷ đòi hỏi thêm điều gì đó sau chừng ấy điều mà con quỷ đã làm, đặc biệt là khi anh nợ nó cả mạng sống. Sẽ rất nguy hiểm nếu nó muốn linh hồn hoặc bắt anh trở thành nô lệ muôn đời vạn kiếp của nó.

'Ai mà biết được suy tính của lũ quỷ xảo trá chứ.'

Dù vậy Phương chỉ muốn Henrry nhanh chóng bình phục một chút để đưa anh ra khỏi cái nơi quái quỷ tối tăm lạnh lẽo này càng sớm càng tốt. Mặc dù anh có thể mò đường để ra nhưng thế thì thật tốn thời gian và công sức, ai mà biết trong này sẽ rộng bao nhiêu và cần bao nhiêu giờ để tìm được đường ra ngoài chứ. Nếu có thể thì cứ việc nhờ Henrry đưa ra ngoài là nhanh nhất. Chí ít là khi Henrry đủ khỏe và sẵn sàng.

"Trông lửa đi, tôi nằm ngủ một lát đã."

"Hả?"

"Đừng để lửa tắt, không là phải chịu lạnh đấy."

Phương không hiểu tại sao mắt mình lại có dấu hiệu díp lại mặc dù chỉ vừa mới ngủ dậy không lâu. Anh dặn dò rồi đưa cho Henrry những miếng khúc. Rồi trải mình đến gần ngọn lửa ấm áp hơn một chút, không thể chịu đựng được thêm nổi cơn buồn ngủ nữa mà nhắm rít mắt lại mà nghỉ. Một tay gác lên đầu. Thoải mái như ở trên giường rồi chìm vào thẳng vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.

Để lại một Henrry với cả tá câu hỏi trong đầu mình vì ngạc nhiên. Anh nhìn con quỷ với vẻ mặt không thể tin được với sự ngờ vực trong lòng, cho tới năm phút sau khi Phương nằm im lúc lâu, anh ta mới dám mon men lại gần, vừa đủ để nhìn, nhìn cơ thể nhấp nhô theo từng nhịp thở đều đặn cùng gương mặt tĩnh lặng chẳng có một chút biểu cảm nào thay đổi, có thể trông thấy Phương đã hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ khi miệng bắt đầu chảy nước dãi dưới ánh lửa.

"Ngủ thật rồi à?"

Henrry nói nhỏ, không thấy phản ứng lại.

Cơ hôi tuyệt vời để giết chết con quỷ khi nó không đề phòng. Henrry rút con dao ở trong ba lô ra, nó sắc lẻm đến độ lóe lên một chút và được làm hoàn toàn từ bạc, thứ vật gia truyền, món quà từ những người đã chết. Anh dịch lại đến gần hơn, khiến cái bóng của mình đè lên trên người Phương, với con dao sắc lạnh trên tay, anh giơ cao nó đến tận vai, nhắm vào cái cổ đang chìa ra không phòng bị, nơi mà chỉ cần một nhát cắt là có thể lấy mạng được con quỷ. Nhưng vẻ mặt Henrry lúc này đang nổi lên sự phức tạp.

"Chỉ cần đâm mạnh thôi, lũ quỷ sợ bạc mà, dù chỉ là câu truyện được kể lại. Nó sẽ chết và mình sẽ sống."

Rồi đột nhiên Phương trở mình, miệng kêu ư ử, mặt nhăn lại một lúc rồi trở lại bình thường.

Hành động đó khiến Henrry phát khiếp, tay anh ta run bần bật với mồ hôi túa ra trên trán. Ánh mắt của Henrry trở nên kiên định hơn, bàn tay nắm chặt lấy con dao gần như hòa làm một. Rồi Henrry buông thõng bả vai mình xuống, anh thối chí mà quay trở về lại cạnh cái ba lô của mình, nhét con dao trở về chỗ cũ rồi nhìn ngọn lửa rồi cời thêm chất đốt vào trong đống lửa để giữ nhiệt. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro