7. Chuyển biến tiêu cực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọn thương không chút lưu tình nào mà đâm tới, nhưng trước khi nó hoàn toàn cắm vào sọ Henrry, trong một động tác mười phần chết chín ấy, Phương đã kịp đạp một phát thật mạnh vào xương chậu anh ta mà nghiêng ngả ngã ra bên trái, làm ngọn thương chọc thẳng vào bức tường đá ngây ra tiêng choang cùng một đoạn tia lửa chết chóc.

"Chết tiệt!!!"

Henrry chưa kịp định thần lại chuyện gì vừa mới xảy ra, thì trong giây phút bộ xương tính thu cây thương để chuẩn bị cho cuộc tấn công tiếp theo. Phương nhanh trí túm chặt lấy phần cán, rồi nhờ vào lực kéo của bộ xương rồi phang thẳng cái áo đá vào cái đầu lâu rỗng tuếch kia, âm thanh của sự vụn vỡ, rồi các khớp của bộ xương long sòng sọc lên rồi vụn vỡ xuống.

Còn Phương thì ngã gục mặt xuống đất, may mắn nhờ hai cục mỡ trước ngực khiến cho đường khí quản của anh hít thở còn khó khăn hơn.

"Cả...Coi chừng!!!"

Đột ngột Henrry hét lên trước khi kịp đưa ra lời cảm ơn nào.

Vội vầng ngẩng đầu mình lên nhìn, Phương trông thấy ngọn giáo phi thẳng về phía mình. May mắn là anh kịp phản xạ mà lách phần thân sang bên, nhưng vẫn lãnh trọn đường sượt qua của ngọn giáo, cánh tay của anh bắt đầu chảy máu tệ hại. Nhưng ít nhất thì vẫn lại được mạng sống.

Phương mặt tái nhợt lại, cố gắng kìm nén cơn đau, cố cử động nó nhưng chỉ khiến việc đó càng thêm không ổn. Điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp và hoàng loạn, nhờ lượng adrenalin đang ngày càng tiết ra trong người tạm giúp Phương không quan tâm tới điều đó.

Anh nhặt thanh giáo lên tay mình, nó nặng kinh khủng, với một trọng lực không phải một tay mơ kém cỏi có thể động vào huống chi là sử dụng để chiến đấu, vậy nên anh liền đổi sang thanh giáo đang cắm đầu dưới đất kia, nhưng nó đã bị lún quá sâu và quá chắc để một người bị thương có thể kéo lên được.

Kiệt sức và mệt mỏi vô cùng. Phương bỏ cuộc, giờ thì họ cần chạy thoát khỏi chỗ này ngay lập tức nếu không muốn chết.

Nhưng chạy bằng cách nào khi hai bộ xương đang lù lù đi tới, với cơ thể trơ trọi cùng bộ giáp rách rưới, cũ mèm, lăm lăm cây vũ khí một với một điệu bộ đáng sợ, hai linh hồn báo tử, những chiến binh từ cõi chết, không khí trở nên cô đọng lại với tiếng nhịp tim lên cao hơn nữa, giống như là muốn nhảy sổ khỏi lồng ngực.

'Ba còn hai, nhưng bây giờ sẽ là tử chiến và ta đang bất lợi.'

Phương nói, giọng run nhưng lại có sự bình thản trong đó.

Nhưng Henrry thì không được như vậy, anh vẫn còn sợ chết lắm.

'Thưa ngài, hãy sử dụng sức mạnh của ngài đi!!!'

'Sức mạnh nào cơ?'

Sự nghi hoặc hiện lên trong đầu.

'Rất tiếc là tôi không hiểu anh đang nói gì.'

'Sức mạnh hủy diệt, thứ đã tiêu diệt con Ghost Bear, ngài đã làm vậy với thứ còn nguy hiểm hơn cả lũ xương, hãy dùng nó, nếu không chúng sẽ giết chúng ta mất.'

Henrry đã hoảng loạn đến mức ăn nói lung tung, gãy đoạn với gương mặt lem nhem, đen thui thủi vì đất cát, mồ hôi, nước mắt và cả máu. Cầu xin với giọng vô vọng.

'Tôi hi vọng mình có điều đó, nhưng đáng tiếc là không thể rồi.'

Họ còn sống. Một điều kỳ diệu. Nhưng đó là sự đấu tranh. Và sự đấu tranh cần được tiếp tục để được tiếp tục sống. Đó là điều cơ bản của một sự thật hiển nhiên của cuộc sống. Bất chấp việc đột hiên bị ném vào một hoàn cảnh khó khăn, đầy tuyệt vọng và hiểm nguy, chẳng có gì ngoài đôi tay trần và biến thành một người phụ nữ. Hoàn cảnh có khiến người ta vặn vẹo, nhưng không có nghĩa Phương sẽ vặn vẹo mình vì hoàn cảnh đó.

Giống như người bố xấu tính quá cố nói.

"Cuộc sống vốn vậy, nó chẳng khắc nghiệt hay yêu thương với ai cả. Thứ thay đổi chỉ có con người và cách lựa chọn của mỗi người, một điều hiển nhiên ngay cả khi cuộc sống khiến con người đổ gục, con người luôn buộc mình phải đứng dậy nếu muốn được sống tiếp và tự chịu trách nhiệm với cuộc đời."

Hẳn rồi, anh có thể bỏ chạy, mặc cho Henrry nằm vạ vật ở đó làm vật hi sinh cho cuộc chạy trốn, hiển nhiên mà, anh đâu có quen biết cái người sắp chết này đâu, trong một hoàn cảnh gượng ép, quen biết chưa được vài giờ, Phương cười khan trước suy nghĩ, anh luôn là kẻ suy nghĩ cho mình trước tiên, đó là điều dũng cảm khi bỏ đi ngôi nhà và tự mình sinh tồn, vô vàn thứ đã thay đổi cảm xúc của một thiếu niên nông nổi thành một người thanh niên đứng đắn với suy nghĩ sâu sắc hơn và hiểu biết nhiều hơn.

Và có lẽ đó là quyết định đúng đắn nhất mà anh đưa ra.

Cả lúc này cũng vậy.

'Nếu muốn sống tiếp thì đứng dậy chiến đấu cho mạng sống của mình đi. Rốt cuộc thì anh đang chiến đấu vì mạng sống của mình. Cả tôi cũng vậy.'

Phương hít một hơi thật sâu rồi cầm lấy ngọn thương nặng trĩu ấy lên tay, nặng nề làm sao, dường như anh đang cầm lên cả một cuộc đời. Thật tồi tệ mà. Tự gánh vác cuộc đời của chính mình quả đúng là mệt mỏi. 






1k từ một chương đúng dễ thật, mà có ai khó chịu với cách viết nà không vậy. :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro