8. Bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hương suy tính nhưng không có kế hoạch cụ thể nào vì đây là lần đầu tiên anh gặp phải trường hợp oái oăm như thế này.

Nhất là khi ba bộ xương anh vừa tiêu diệt lại thuộc phần nhiều vào may mắn ngắn ngủi và tính chiến thuật đánh bất ngờ, còn tấn công trực diện là điều khác.

Bọn xương khỏe rất khỏe là đằng khác, bất chấp việc chúng không tồn tại cơ để hoạt động.

Phương cầm ngọn giáo này cũng thừa mệt rồi chứ đừng nói đến việc sử dụng nó. Vũ khí tầm xa là một việc, sử dụng được nó hay không là tùy thuộc vào kinh nghiệm cùng thể lực khỏe mạnh, rất tiếc Phương bây giờ có lấy nổi một trong hai điều. Tuy nhiên tay không tấc sắt là một ý tồi.

Hai bộ xương di chuyển nhanh hơn, chúng chuyển sang việc chạy đến với tốc độ cao, tạo nên âm thanh lanh lách va đập của bộ giáp.

"Điều thông minh nhất của một gã ngu là cố đối đầu với mấy thứ này đấy."

Phương nghĩ mà cười cợt với ý đinh chống trả ngu ngốc đang chảy trong đầu mình.

Đợi cho tới lúc hai bộ xương tiến sát tới với vũ khí giơ cao, anh quăng luôn ngọn giáo về phía chúng bằng tất cả sức lực vốn có khiến chúng bị đẩy ngược lại trong giây lát. Sau đó nắm bắt lấy cơ hội ngắn ngủi đó mà túm người Henrry đang mếu máo vực dậy, xách nách lên bất chấp việc anh ta đang đổ máu vì vết thương hở. Rồi bắt đầu xách nhau bỏ chạy.

"Đau cũng ráng mà chạy."

Bọn người xương cũng tức tốc đuổi theo phía sau. Bộ xương cầm giáo đã thay thế bằng thương, nó nâng cao cây thương của mình lên quá tầm vai vươn qua sau đầu rồi phóng ngọn thương của mình về phía trước.

Ngọn lao vun vút như gió, lượn thành một vòng cung trên bầu trời rồi đâm thẳng xuống đất, chỉ còn cách vài cm trước khi nó cắm thẳng vào đầu Phương. Mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt hai người, nhưng tiệt nhiên họ chẳng có dám dừng bước chân mình lại. Mặt Henrry bây giờ đang chuyển dần sang màu nhợt nhạt như xác chết vì thiếu máu.

Mình phải làm gì đó, cứ chạy như này thì hết mất.

Phương nghĩ.

Quá nhiều bất cập, không thể chiến đấu trong hoàn cảnh đầy éo le như này được. Địa hình cũng chẳng ủng hộ, không chỗ ẩn nấp.

"Henrry, có bẫy ở gần đây không?

Phương hỏi.

"Hả?"

Henrry trong trạng thái choáng váng ngơ ngẩn hỏi.

"Anh nói đây là mê cung thì chắc chắn phải có cạm bẫy hay gì chứ, anh nói mình suýt chết vì bẫy mà. Nói cho tôi biết vị trí, và bẫy thuộc loại nào."

Phương giọng khản đặc lại mà nói.

"Để làm gì?"

"Cứ nói đi!"

Phương gắt lên.

"Có hai cái ở gần đây, gần nhất ở trên bậc cầu thang, bên tay trái khoảng năm mươi mét."

"Bẫy loại gì?"

"Đá rơi. Sẽ có đá rơi nếu di chuyển theo cách bình thường."

Dựa vào kiến thức được chuẩn bị sẵn trước khi vào trong mê cung, Henrry giải đáp loại bẫy vừa rồi.

"Thế là được! Anh có nhớ được cách để đi qua không?"

"Có, nó khá dễ nhưng tôi không chắc mình có thể đi được với cái chân này."

Henrry cười khổ, nhăn mặt mình lại vì ráng chịu dựng cơn đau từ chân.

"Cứ đợi đến lúc đó rồi tính, giờ thì cứ chạy trước đi."

Họ chạy lên cầu thang với phía sau là một ngọn thương khác tiếp tục ném tới, lần này thì nó sượt sát vành tai Phương, vài sợi tóc xanh rơi xuống vai khiến trái tim anh ngưng đập vài giây.

Họ rẽ trái, tại đây hành lang rộng với những bức tường đá chạm khắc. Chạy một mạch chới khi Henrry xác định được khu vực bẫy.

"Ở đây, chính xác là ở đây."

"Được rồi."

Phương nhìn khu vực trước mắt, không có nhiều điểm bất thường. Buông nách Henrry khỏi tay mình khiến anh ta ngã khuỵu xuống đất thở hồng hộc. Lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, Phương quỳ xuống bằng một chân đưa tấm lưng trần như nhộng trước mặt Henrry.

"Leo lên lưng tôi."

Henrry trở nên bối rối gấp bội phần hơn.

"Nhanh lên hay muốn chết đây hả?!"

Henrry leo người lên lưng Phương để được cõng.

"Được rồi, giờ thì nói tôi biết cách di chuyển qua cái chỗ chết tiệt này đi."

"Chân trái di lên trước, chân phải xoay ngang rồi di sau chân trái, rồi đổi chân. Tiếp đó chân phải di thành một đường vòng cung rồi làm điều tương tự với chân trái. Lặp lại thêm hai lần nữa là vượt qua được cái bẫy."

"Cách đi dị hợm thật đấy. Ôm chặt vào."

Chửi thề trong lòng một câu. Phương đứng dậy thực hiện các bước đi theo sự chỉ dẫn của Henrry. Chân từng bước chậm dãi, cố gắng giữ bình tĩnh trong khi lưng của mình bị đè nặng cùng cảm giác nhức nhối ở cánh tay khi cố giữ chắc cơ thể anh ta sao cho vững. May mắn là Phương đã không phạm sai lầm nào trong bước di chuyển đầu tiên, cho tới lúc đám xương kia đuổi tới.

Đó là điều khiến mình lo lắng nhất.

Kết thúc suy nghĩ đó trong đầu mình. Mọi thứ như một luồng công tơ điện đột ngột bị gạt lên. Hai người xương ồ ạt tiến vào trong cạm bẫy nhưng cái bẫy không một tảng đá nào rơi xuống.

Tuy nhiên trước khi chúng kịp lao tới thì Phương đã nhanh hơn một bước. Anh mặc kệ các kỹ thuật yêu cầu quy chuẩn mà bỏ chạy. Âm thanh của những viên đá bắt đầu vụn vỡ, những tảng đá đầu tiên rơi khỏi trần nhà. Không lãng phí một giây phút nào, anh quăng ngay cơ thể của Henrry ra xa nhất có thể rồi nhảy vồ ra ngoài trước khi những viên đá to tổ chảng rơi xập xuống đè bẹp hai bộ xương.

Phản ứng nhanh chóng đó đã cứu mạng cả hai người, khi đó, trước khi đè chết bởi đá, nhưng Phương không vui vẻ gì cho cam khi ngay lúc này chân trái của anh đã bị đè bởi một tảng đá. Nằm dưới mặt đất, anh cắn răng cắn lợi, khóe mặt long lanh nước mắt chịu cơn đau dữ dội.

"Giúp tôi với."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro