Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Danielle khệ nệ bưng một khay thức ăn đi đến chỗ con gái, bé con Haerin đang ngồi trên sofa ung dung ôm điện thoại chơi game, nhìn thấy nàng đến Haerin thở dài, vẻ mặt có chút ngán ngẩm.

"Con gái, đến giờ ăn rồi con."

Danielle hớn hở đặt khay thức ăn lên bàn, ngồi xuống cạnh Haerin đưa tay vuốt ve mái tóc của bé con.

"Tôi đang bận chơi game, lát nữa sẽ ăn sau."

Bé con lạnh lùng đáp, mắt vẫn cứ dán
chặt vào điện thoại.

"Vậy mẹ đút con ăn nhé?"

Danielle vẫn tỏ ra nàng là một người mẹ yêu thương con gái hết lòng. Biết làm sao được, con gái nàng tính khí khó chịu, người làm mẹ như nàng dĩ nhiên là phải tận tâm tận lực vì con rồi. Mà sở dĩ nàng như thế này cũng chỉ vì muốn có được cảm tình của con gái, khiến bé con cảm động mà chịu gọi nàng là mẹ thôi. Chỉ cần tưởng tượng ra âm thanh đáng yêu của đứa trẻ kia khi gọi một tiếng mẹ là tim nàng đã thấy quá đỗi hạnh phúc rồi. Đấy, ước mơ của nàng có quá lớn lao đâu vậy mà đến giờ vẫn chưa thành sự thật.

"Không cần."

Haerin dứt khoát đáp.

"Sao con có thể trả lời cộc lốc với mẹ
như vậy chứ Haerin Marsh?"

Danielle Marsh bắt đầu giận dỗi. Vì sao à? Bởi vì đứa trẻ trước mặt nàng cơ bản là quá kì cục. Nàng vì cô làm nhiều chuyện như vậy, thế mà thái độ của cô vẫn giống như đang chán ghét nàng vậy. Nên nhớ, nàng là mẹ nhé, nàng đã đem cô về, nuôi cô, dạy cô. Phận làm con cái sao có thể thái độ xấc xược như thế được chứ?

"Tôi họ Kang."

Sắc mặt Haerin vẫn lãnh đạm đến mức khiến Danielle càng lúc càng khó chịu.

"Nhưng mẹ đã đem con về nuôi và đổi
con sang họ Marsh. Con chính là con
gái của mẹ, điều này không thể chối
cãi!"

Danielle bực tức gào lên.

"Chị thật trẻ con! Tôi không đời nào
nhận một người trẻ con như chị làm
mẹ cả. Bỏ ý định đó đi!"

Haerin điềm nhiên đáp rồi đứng dậy bỏ đi, mặc kệ Danielle có bao nhiêu tức giận. Đi được vài bước, bé con bị nàng giữ lại, Danielle hai mắt đỏ ngầu vì tức giận, nàng gắt lên.

"Bây giờ con có chịu gọi mẹ là mẹ
không hả?"

Kang Haerin nhếch môi cười một
cái, bộ dạng bướng bỉnh chẳng kém gì
cô gái đối diện mình, bé con chậm rãi
đáp từng tiếng một.

"Không - bao - giờ!"

Chỉ một câu cũng đủ khiến Danielle Marsh tức điên lên, nàng nghe thấy máu trong người mình đang sôi lách tách. Đã vậy thì nàng ứ thèm nuôi đứa trẻ cứng đầu này nữa. Nàng sẽ đến cô nhi viện rồi tìm một đứa khác ngoan ngoãn hơn Haerin gấp trăm lần để nuôi.Nghĩ vậy, Danielle nắm lấy cổ tay bé con, lôi Haerin ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

"Không gọi mẹ thì đừng có về nhà
nữa!"

Đó là câu cuối cùng Haerin nghe được
trước khi cửa đóng.

"Đúng là quá đáng mà!"

Kang Haerin bực dọc đá mạnh
cánh cửa kia một cái. Được, muốn
bỏ cô chứ gì? Vậy cô cũng cóc thèm ở
chung với một người quái dị như nàng nữa. Nói đoạn liền dứt khoát bỏ nhà đi không thèm hạ mình năn nỉ cô gái bên trong dù chỉ là một lời.

Đêm tối lạnh lẽo vô cùng, gió ngoài thổi vào từ cửa sổ khiến Danielle run rẩy. Nàng đứng dậy tiến đến đóng cửa lại. Lúc này trời đang lất phất mưa. Hèn gì lại cảm thấy trong gió có hơi nước. Danielle ngước nhìn đồng hồ, hiện tại là 10h tối. Chẳng biết đứa trẻ bướng bỉnh kia hiện tại thế nào rồi? Trời sắp mưa lớn, không biết bé con có tìm được chỗ nào trú không? Mà khoan, tại sao nàng phải lo lắng cho đứa trẻ bướng bỉnh ấy khi Haerin chẳng bao giờ coi nàng là mẹ chứ? Mặc kệ, nàng sẽ không lo nữa!

"Ngày mai có bài kiểm tra, mình nên đi xem lại bài thì hay hơn."

Danielle đi đến bàn học, mở quyển sách ra, thế nhưng chỉ nhìn được một chút rồi lại suy nghĩ về Haerin.

"Dù sao mình cũng nuôi Haerin từ nhỏ đến giờ, đâu thể nói bỏ là bỏ được."

Danielle xếp sách đứng dậy, muốn đi tìm con gái nhưng rồi lại khựng lại trước một suy nghĩ khác.

"Nhưng Haerin đâu có chịu gọi mình là mẹ, tội tình gì mình phải nuôi đứa trẻ cứng đầu đó."

Nàng kìm nén cảm xúc lại, ngồi vào
ghế lần nữa. Lần này nàng quyết tâm
phải thật chú tâm vào bài học trong
sách.

"Haerin Marsh, con mới 7 tuổi đã học
người ta đánh nhau là sao? Muốn ăn
đòn đúng không?"

Danielle nhớ đến năm Haerin tròn 7 tuổi, buổi chiều khi nàng cùng mẹ đón bé con trở về thì nghe cô giáo mách lại rằng hôm nay bé con ở trường đã đánh nhau với bạn. Vậy là về nhà, Danielle Marsh liền tức giận mắng Haerin.

"Ai bảo tụi nó nói xấu chị làm gì? Đáng đời!"

"Cho dù là vậy cũng không được đánh
nhau với bạn!"

Trong lòng Danielle Marsh cảm thấy rất ngọt ngào trước đứa con gái vì có người nói xấu nàng mà ra mặt đánh nhau. Dù cho hành động bé con làm không phải là đúng nhưng tất cả đều có thể tha thứ được.

"Tôi hiểu rồi."

Danielle thực sự không thể bỏ mặc nổi Haerin, đầu óc nàng lúc nào cũng chỉ có thể nghĩ đến con gái. Ai kêu nàng là một người mẹ thương con đến thế cơ chứ? Nhưng cũng không thể trách được Haerin, bé con còn nhỏ tất nhiên hơi ngang bướng, có lẽ sau này khi lớn lên sẽ hiểu chuyện hơn cũng nên. Nghĩ vậy, Danielle Marsh lập tức đứng dậy rời khỏi phòng, quyết tâm tìm cho bằng được con gái trở về. Danielle Marsh là một người mẹ vĩ đại, nàng dĩ nhiên có thể bao dung cho những lỗi lầm của cô con gái còn non nớt của mình rồi.

"Con gái, con ở đâu?"

Danielle đi hết những nơi gần nhà, ngõ ngách lớn nhỏ toàn bộ đều đã tìm hết nhưng vẫn không tìm thấy cô con gái yêu quý của mình. Nàng đau buồn quá độ, vừa ân hận vừa lo sợ. Nếu chẳng may Haerin thật sự bỏ đi mất thì chắc chắn nàng sẽ hận bản thân đến chết. Con gái bảo bối của nàng, tâm can của nàng, bé con ở đâu mau quay về đi,người làm mẹ như nàng sắp khóc đến nơi rồi.

Bên ngoài trời vẫn mưa rả rích...

Danielle trở về nhà lần nữa với hy vọng Haerin sẽ quay lại, đi đến trước cổng nàng phát hiện trên mái nhà có một vật thể rất kì lạ. Nàng cố nhìn cho kĩ rồi hốt hoảng khi nhận ra cái vật đó chính là con gái bảo bối của nàng.

"Haerin Marsh, con làm gì trên đó vậy? Nguy hiểm lắm, mau xuống đây ngay!"

Nàng hét lên.

Kang Haerin nghe thấy tiếng nàng
thì có chút vui mừng nhưng trong lòng vẫn còn ấm ức chuyện khi nãy nàng đuổi mình. Cô không đáp, vẫn vô tư ngồi trên máy nhà dùng điện thoại chơi game. Sấm sét ở đâu mau đến đánh vào cô một phát đi, để Danielle Marsh đáng ghét kia hối hận đến hết cuộc đời này luôn! Dám bỏ mặc cô sao? Buồn cười, cô mới là người không cần nàng thì đúng hơn!

"Haerin, con có nghe mẹ nói không?"

Danielle Marsh bắt đầu sốt ruột khi thấy sấm chớp liên hồi. Nhỡ không may nó khiến con gái bảo bối của nàng bị thương thì phải làm sao đây? Chắc nàng sẽ đau lòng đến chết mất.

"Người đâu, mau ra đây giúp tôi coi!"

Danielle hét lên gọi người giúp việc trong nhà ra đỡ nàng trèo lên máy nhà. Tuy rằng tình thế rất nguy hiểm, nhưng những người kia căn bản là không thể cãi lại ý muốn của tiểu thư họ. Trước khi đi ông chủ và bà chủ đã luôn căn dặn rằng bất cứ những gì Danielle Marsh mong muốn đều là mệnh lệnh.

Rốt cuộc nàng cũng trèo lên được mái
nhà, nàng bò đến chỗ con gái bảo bối
đang ngồi, có chút đau lòng trước bộ dạng cô độc hiện tại của Haerin. Chừng ấy tuổi đầu lại mang hình ảnh đau lòng như vậy sao?

Bé con nhận ra sự hiện diện của nàng
thì cất điện thoại vào túi, cô giấu mặt
vào đầu gối, vòng tay ôm lấy chân và
rúc sâu vào trong đấy.

Danielle đưa tay định vuốt tóc dỗ ngọt con gái nhưng rồi khựng lại trước câu nói của bé con.

"Chị đi đi! Để tôi chết ở đây đi!"

Đúng là bé con giận thật rồi. Danielle thở dài ngồi xuống cạnh cô, nhẹ giọng dỗ dành.

"Mẹ là mẹ của con, làm sao để con chết được. Haerin, mẹ xin lỗi mà, khi nãy là mẹ nóng nảy quá."

Haerin vẫn không ngẩng mặt nhìn nàng, bé con im lặng, đôi vai nhỏ run run. Hình như là khóc rồi thì phải? Danielle Marsh trở nên lúng túng khi nghĩ đến việc con gái khóc. Trời ơi, nàng quả là một người mẹ tồi tệ mà.

"Mẹ...mẹ hứa sau này sẽ không đuổi
con đi nữa. Haerin đừng giận mẹ nữa
mà."

Nàng nắm lấy vai cô, lay nhẹ.

"Chị nói dối, chị đâu có cần tôi!"

Haerin ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ửng nước, bé con sắp khóc đến nơi rồi.

"Không phải đâu, mẹ rất cần con mà."

"Thật không?"

"Thật mà."

Danielle thành thật gật đầu.

"Vậy chị hãy thề sẽ vĩnh viễn ở cạnh tôi đi."

"Mẹ thề, mẹ sẽ vĩnh viễn ở cạnh con.
Con đừng giận mẹ nữa nha."

Haerin nghĩ nghĩ một lát lại thấy chưa
hài lòng với Danielle, bé con đâu thể dễ dàng như vậy mà tha thứ cho nàng
được chứ.

"Nhưng mà chị cũng không được ép
buộc tôi gọi chị là mẹ nữa. Chị hứa
không?"

"Ơ, chuyện này..."

Sở dĩ Danielle Marsh bỏ ra biết bao công sức để nuôi nấng Haerin cũng chỉ vì muốn bé con có thể gọi nàng là mẹ thôi. Nếu như đồng ý với cô thì công sức bao ngày chẳng phải đi toi cả sao? Nhưng nếu không chịu, với tính khí của con gái nàng, cô nhất định sẽ chẳng bao giờ hết giận đâu. Thôi thì cứ thỏa hiệp trước, đến lớn mới bắt con gái bảo bối gọi mẹ cũng được.

"Được rồi, mẹ không ép buộc con."

Danielle gật đầu.

"Vậy thì đi xuống thôi, tôi đói bụng rồi."

Haerin đứng dậy, tươi tắn nở một nụ
cười. Những lời hứa đó được thốt ra vào năm Danielle Marsh 16 tuổi còn con gái bảo bối của nàng khi ấy chỉ mới 9 tuổi. Đừng nghĩ trí nhớ của một đứa trẻ nhỏ tuổi hơn thì sẽ mau quên hơn, thực chất là cô vẫn ghi nhớ nó cho đến tận những năm tháng về sau....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro