Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Kang Haerin 20 tuổi, Danielle Marsh đã 27 tuổi. Nàng lúc này đã trở
thành một người phụ nữ trưởng thành, có công việc ổn định. Thế nhưng sự trưởng thành đó chỉ là về mặt hình thức, thực ra bên trong nàng vẫn chẳng khác gì một đứa trẻ. Nàng thích được người ta chiều chuộng, thích được dụ ngọt và hơi dễ tin người.

Kang Haerin lúc này cũng ra dáng
một thiếu nữ, cô ngoài việc học đại học thì những lúc rảnh rỗi đều đến công ty phụ giúp ông bà Marsh việc quản lý. So với sự trẻ con mãi không chịu lớn của Danielle, Haerin nổi bật hơn hẳn nàng về mọi mặt. Cô tuy nhỏ tuổi nhưng rất chín chắn trong suy nghĩ, am hiểu sâu rộng mọi vấn đề, đặc biệt là rất nhạy bén trong công việc, đó là lí do vì sao hầu như mọi quyết định quan trọng của công ty đều có sự góp ý của cô. Bù lại, bản tính Kang Haerin hơi khô khan, khó gần, chỉ những người cô thật sự rất yêu quý mới có cơ hội nhìn thấy những điểm tốt của cô mà thôi, bình thường với người mình không thích cô rất ít khi bộc lộ bản thân.

"Danielle Marsh, mau dậy ăn sáng rồi đến công ty."

Đó là một buổi sáng bình thường như
mọi khi, Danielle Marsh mê ngủ bị con gái nàng đánh thức. Cô gái trên giường lười biếng không nhúc nhích, chờ đợi hành động quen thuộc tiếp theo từ người kia.

Haerin thở dài, cô vén chăn để sang một bên rồi kéo nàng ngồi dậy, Danielle cũng theo thói quen đưa tay ôm lấy cố cô, đầu dựa sát vào ngực người nọ. Mùi hương của con gái nàng quả thật là rất dễ chịu, chỉ cần ngửi qua một cái là đã thấy ngọt ngào đến tận tâm can rồi. Danielle vô thức nhoẻn miệng cười.

"Chào buổi sáng con gái bảo bối."

Nàng dùng đôi mắt tinh sạch của mình nhìn con gái cưng, cô không cười đáp lại, chỉ khẽ nhíu mày, khuôn mặt trước giờ vẫn lãnh đạm như thế mỗi khi nghe nàng gọi cô là con gái.

"Nhanh đi đánh răng rửa mặt, đồ ăn
sáng tôi để sẵn ngoài kia."

Haerin gỡ nàng ra khỏi người mình rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

"Lúc nào cũng như thế là sao chứ?"

Danielle xụ mặt, có chút bực dọc bỏ xuống giường. Con gái bảo bối lúc nào cũng khó chịu với nàng như thế cả. Vì sao chứ? Danielle Marsh cứ nghĩ khi cô lớn lên sẽ hiểu chuyện, sẽ chấp nhận việc nàng là mẹ, nhưng ngược lại càng lớn Haerin càng không nghe lời, đôi lúc cô còn đối xử với Danielle giống như em gái cô vậy. Rốt cuộc nàng bỏ công sức nuôi con chỉ để nghe được một tiếng mẹ lại khó còn hơn lên trời.

Danielle Marsh với bộ dạng tươm tất bước ra khỏi phòng, nàng tiến đến phòng ăn. Haerin đã ngồi sẵn ở đấy, đồ ăn trên bàn hết thảy đều là do chính tay cô làm cho nàng. Như vậy cũng xem là niềm an ủi đối với Danielle đi, nàng làm mẹ cực nhọc
đến cuối cùng cũng được con gái mình báo đáp bằng những bữa ăn do cô tự nấu thế này. Tâm trạng nàng phút chốc dễ chịu trở lại.

"Hôm nay con có đến công ty cùng mẹ
không?"

Danielle ngồi vào ghế, hỏi người ở phía đối diện.

"Có."

Đúng lúc Haerin vừa rót xong ly sữa cho nàng, cô đặt xuống, đáp một tiếng.

"Hay lắm, có con rồi thì Kim Minji
kia sẽ không thể trêu chọc mẹ được
nữa."

Danielle cười hí hửng, rồi cầm lấy nĩa bắt đầu thưởng thức bữa sáng do con gái cưng làm. Nàng thật sự rất thích được đi làm chung với Haerin, có cô ở cạnh thì đám nhân viên không dám xì xầm ở sau lưng Danielle nữa và cái tên đáng ghét Kim Minji kia cũng sẽ không trêu chọc được nàng đâu.

"Được rồi, tập trung ăn đi."

Đến nước này thật không biết ai là mẹ
ai là con nữa đây? Kang Haerin
muộn phiền nghĩ. Cùng con gái đến công ty thật sự rất oách, cái cảm giác đi đến đâu cũng có người khom lưng chào họ khiến Danielle thỏa mãn đến lạ. Nàng ôm lấy cánh tay cô vừa đi vừa cười tít cả mắt. Đi ngang qua chỗ Kim Minji, nàng hất mặt một cái, cậu trông thấy Haerin ở cạnh cũng không có bước ra trêu nàng vài câu như mọi khi. Nhưng thú thật đến giờ Danielle Marsh cũng không hiểu vì sao con gái nàng lại được cả công ty này nể trọng như thế, trong khi cô chỉ là trợ lý của phó tổng Danielle mà thôi.

"Thích quá đi. Ước gì mỗi ngày con đều cùng mẹ đi làm, vậy thì sẽ không có ai dám trêu mẹ nữa."

Danielle ngồi vào bàn làm việc chống tay dưới cằm nhìn Haerin. Con gái nàng ngồi ở bàn đối diện thận trọng xem lại hồ sơ mới của ngày hôm nay, sắc mặt cô vẫn không có chuyển biến gì sau câu nói của nàng, dường như cô không có hứng thú với việc nàng có bị trêu chọc hay không.

"Chỉ cần chị bớt trẻ con lại thì sẽ không ai trêu chọc chị nữa."

Cô điềm đạm đáp.

"Trẻ con ư? Con dám nói một người 27 tuổi như mẹ trẻ con à? Con mới là đồ trẻ con đấy!"

Gì chứ? Nói Danielle Marsh trẻ con à?
Nhìn đi, rõ ràng nàng đã 27 tuổi, phong thái chững chạc hơn người, lại còn là một người mẹ mẫu mực nữa cơ đấy. Nếu nàng thực sự trẻ con thì đâu thể nào nuôi nào nuôi được Haerin lớn đến chừng ấy chứ? Bộ nghĩ cô có thể tự lớn lên chắc?

"Vậy cái đống truyện tranh trong hộc
tủ của chị là thế nào? Còn nữa, cái con
gấu bông đang lót sau lưng chị là thế
nào? Chị thật sự không phải trẻ con thì là gì?"

Haerin mỉm cười, một lời vạch mặt Danielle. Cô không cần ngước lên nhìn cũng biết mặt nàng đang tức tối khi mấy thói xấu kia đều bị cô phơi bày.

"Bộ người lớn thì không được đọc
truyện tranh và chơi gấu bông à?"

Danielle đã đuối lý nhưng vẫn cố gắng cãi lại.

"Đúng rồi, người lớn kiểu đó gọi là lớn
xác ấy."

"Ý con là mẹ lớn xác nhưng đầu óc bé
xíu à?"

"Chị tự nghĩ đi."

Quá đáng! Haerin thật sự quá đáng lắm rồi! Danielle đập tay xuống bàn, trừng mắt, lên giọng giáo huấn cô con gái bảo bối của mình.

"Con không được dùng cái giọng đó để
trêu chọc mẹ nhé! Mẹ dù sao cũng là
mẹ của con đấy."

Nhắc đến vấn đề kia vẻ mặt Kang Haerin lập tức lãnh đạm hẳn, cô lạnh nhạt đáp lại nàng.

"Được rồi, tập trung làm việc đi."

Hừ, đáng ghét. Cứ nhắc đến chuyện
này là như chọc vào tử huyệt của cô
vậy. Cho dù không thích cũng đâu có
cần trưng bộ mặt khó chịu đó ra dọa
nàng chứ? Đúng là đứa con gái bất
hiếu, dám mặt nặng mày nhẹ với mẹ
của mình như vậy đấy.

Danielle Marsh bực dọc lấy một tập hồ sơ, mở ra bắt đầu xem. Buổi trưa, Kang Haerin đã tranh thủ giờ giải lao bỏ đi đâu mất, hại Danielle Marsh ở lại trong phòng một mình đói muốn chết cũng không có ai mua đồ cho nàng ăn. Hết cách, Danielle đành tự thân đi xuống căn tin, đi ngang phòng Kim Minji, thông qua khe hở ở cửa nàng trông thấy con gái bảo bối của mình đang ngồi nói chuyện với cậu. Chắc là chuyện công việc nhỉ? Nghĩ là vậy nhưng Danielle vẫn tò mò ghé
tai vào nghe thử.

"Đến giờ tôi cũng không biết em thích
cái đồ ngốc đó ở điểm nào."

Nàng nghe thấy tiếng Minji cười khúc
khích.

"Thì thích ở điểm ngốc."

Con gái bảo bối của nàng vẫn luôn
giữ cái giọng lạnh lùng ấy mỗi khi nói
chuyện với bất kỳ ai. Nhưng mà họ nói gì Danielle vẫn chưa hiểu rõ lắm. Cái gì mà thích ở điểm ngốc chứ?

"Haha, tôi thật không hiểu nổi khẩu vị
của em."

Dở hơi sao? Khẩu vị con gái của nàng
thì nàng hiểu là được, cần gì cái tên
trưởng phòng đáng ghét ấy hiểu. Danielle trong lòng thầm mắng người nọ. Để xem nào, khẩu vị Kang Haerin chỉ thích toàn mấy món nhạt, ít dầu mỡ, ít đường, ít cay. Đấy, người làm mẹ như nàng thật sự quá mức hiểu con gái mình mà.

"Nhưng mà thích một người quá ngốc
nghếch em sẽ mệt mỏi lắm đấy nhé."

"Tôi sớm đã biết. Không cần chị phải
nhắc đâu."

Danielle Marsh hơi khựng lại trước những thứ vừa nghe. Gì chứ? Con gái bảo bối của nàng đang thích một ai đó sao? Sao cô không tâm sự điều này với người làm mẹ như nàng mà lại tìm đến Kim Minji? Hay là chê nàng không tâm lý bằng người kia? Đùa nhau à? Danielle thấy trong lòng có chút không vui vào lúc này, nàng hờn giận bỏ đi, không muốn nghe thêm bất kỳ điều gì nữa.

"Tối nay mẹ sẽ cho con ngủ dưới đất!
Thề đấy Haerin Marsh!"

Và thật sự tối hôm đó khi Kang Haerin leo lên giường nằm cạnh Danielle
như mọi khi thì bị nàng một cước đá
xuống giường. Cô còn ngơ ngác chẳng
hiểu chuyện gì xảy ra thì nàng đã đem
một cái gối ném cho cô, rồi bực tức nói.

"Con xuống ngủ dưới đất đi!"

"Tại sao chứ?"

Haerin khó hiểu nhìn nàng.

"Vì con không thành thật với mẹ!"

"Tôi không thành thật với chị về
chuyện gì?"

"Tự con hỏi lương tâm mình đi. Mẹ đi
ngủ đây. Cấm con bò lên giường đấy!"

Danielle đáp rồi kéo chăn phủ kín đầu
không thèm quan tâm đến vẻ mặt u ám của Haerin lúc này. Cô dở khóc dở
cười nhìn cô gái trên giường, đưa tay
gãi đầu cố nghĩ xem mình đã làm gì
mạo phạm đến nàng. Rốt cuộc nghĩ mãi cũng chẳng ra, cô đành bất lực tìm một tấm áo lót dưới sàn rồi nằm ngủ dưới đất thật.

Lúc nào cũng trẻ con đến mức khiến
người ta nhức đầu.

Cô mỉm cười nhắm mắt, cố dỗ bản thân đi vào giấc ngủ.

Nửa đêm Danielle Marsh bị giật mình vì ác mộng, nàng ngồi dậy, mở đèn đưa mắt nhìn khắp xung quanh. Ánh nhìn nàng dừng trên người của cô gái đang co ro nằm dưới đất. Chắc là lạnh lắm rồi đây? Danielle xót xa kéo chăn bước xuống giường. Ai bảo chọc nàng giận làm gì không biết? Đúng là đứa trẻ ngang bướng mà.

"Haerin, dậy lên giường ngủ nào con."

Nàng lay nhẹ vai cô. Người kia đã ngủ
say quá rồi. Danielle không còn cách nào khác đành cúi người bế lấy con gái bảo bối. Cơ mà với sức trói gà không chặt như nàng, chật vật lắm mới có thể mang cô đặt lên giường.

"Sau này để xem con còn dám chọc
giận mẹ mình nữa không?"

Danielle đưa tay gõ nhẹ lên trán Haerin, mỉm cười rồi nằm xuống cạnh cô. Bởi vì có cô nằm cạnh nên giấc ngủ sau đó cũng rất yên bình, nàng rúc vào lòng con gái bảo bối thoải mái đánh một giấc cho đến sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro