Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Viên Đường

---

Mẹ Khương nhanh chóng bưng mì ra, Khương Hải Lân đi đường dài nên bụng đã sớm cồn cào, nàng cầm lấy đũa vội vàng ăn.

Mao Trí Tuệ có chút câu nệ, cô chỉ ăn từng miếng nhỏ, lúc này cô cũng nhận ra ánh mắt của mẹ Khương đang dán chặt lên mình.

"Trí Tuệ à." Mẹ Khương cười tủm tỉm, "Hải Lân vẫn chưa kể chuyện của hai đứa cho dì nghe ấy."

Hải Lân suýt nữa thì bị sặc, nàng lo lắng mẹ nàng sẽ hỏi vấn đề gì đó hóc búa, bèn lấy giấy lau miệng, "Mẹ muốn biết cái gì ạ?"

"Cô khẩn trương gì đấy?" Mẹ Khương không cao hứng nói, "Tôi cũng đâu có định hỏi chuyện riêng tư của cô đâu."

Mao Trí Tuệ thấy ánh mắt của mẹ Khương có chút biến hóa liền vội vàng nói: "Dì muốn hỏi chuyện gì ạ, nếu vấn đề chúng cháu trả lời được thì chúng cháu sẽ không giấu đâu ạ."

Mẹ Khương nghe vậy liền liếc xéo con gái, "Nghe chưa! Con xem, Trí Tuệ thật tốt tính, chứ ai như con, người ta chưa hỏi đã sỗ sàng cắt ngang rồi!"

"Được được được, mẹ nói đúng, là con sai." Hải Lân qua loa đáp lời.

Mẹ Khương nghe thế thì lông mày giãn ra, bà lại tiếp tục quay sang Trí Tuệ, "Hai đứa quen nhau như thế nào đấy? Dì có hỏi Hải Lân thì nó tỏ ra thần bí rồi bảo khi nào hai đứa về nhà thì mới nói."

"Đúng vậy đúng vậy, em cũng muốn biết!" Nghe được Trí Tuệ sắp sửa kể chuyện, Huệ Nhân cũng không về phòng mà ngồi xuống ghế dựa, vẻ mặt hóng hớt.

"Cũng không có gì đặc biệt đâu ạ." Trí Tuệ tươi cười, biểu cảm trên mặt có chút xấu hổ, "Lúc trước con đang gặp chuyện thì tình cờ được Hải Lân giúp đỡ, rồi lần sau lại tình cờ gặp nhau ở quán cơm, sau đó chúng con trao đổi KakaoTalk, nói chuyện một thời gian thì con nhận ra em ấy là người rất tốt, vậy là chúng con ở bên nhau."

"Oa." Hai tay Huệ Nhân chống cằm, trêu ghẹo Hải Lân: "Chị, quả là ở hiền gặp lành ha, nhờ làm việc tốt mà hốt được một chị gái xinh đẹp như thế."

Hải Lân cười gượng, nàng không có một chút ấn tượng nào đối với câu chuyện của Mao Trí Tuệ, bởi vì nó hoàn toàn là bịa đặt. Nhưng hai người kia vẫn tin răm rắp.

"Vậy Trí Tuệ, con làm nghề gì thế?"

Đụng tới đề tài nhạy cảm là nghề nghiệp, trong nháy mắt Hải Lân ngồi thẳng lưng, nàng căng thẳng nhìn về Mao Trí Tuệ.

"Dì." Trí Tuệ trả lời một cách tự nhiên, "Con không có nghề nghiệp cố định, nhưng cũng có một ít tiền tiết kiệm để đầu tư, cũng có buôn bán một vài thứ."

"Tốt lắm." Mẹ Khương vui vẻ khen ngợi, "Hiện tại đầu tư là một trong những xu thế hiện đại rồi, mà con bé Hải Lân ấy, suốt ngày nó cứ mua mấy cái đồ vật ếch cà chua gì đấy, về sau khi hai đứa ở chung thì Trí Tuệ còn có thể giúp Hải Lân quản lý tiền bạc, chứ đừng dung túng cho nó tiêu tiền nhé."

"Vâng ạ."

Rõ ràng hai người đang nói về mình nhưng Hải Lân không hề có cơ hội mở miệng chen ngang, nàng nhìn bộ dáng vui vẻ của mẹ thì không khỏi giơ ngón tay cái cho Trí Tuệ ở trong lòng.

Một cô gái gọi nhưng có thể đối đáp rành mạch về công việc mà không ra vẻ giả dối, quả thật là lợi hại.

"Trí Tuệ à, bố mẹ con không có ý kiến gì về việc năm nay con về nhà ăn tết với Hải Lân sao?"

Hải Lân cúi đầu ăn mì, thật lâu sau đó cũng không nghe được câu trả lời của cô bèn nghi hoặc ngẩng đầu, đập vào mắt nàng là biểu tình có hơi gượng gạo của Mao Trí Tuệ, tựa hồ như có tâm sự.

"Con cũng không giấu dì." Trí Tuệ cười, "Bố mẹ con đã qua đời rồi."

Ba mẹ con nàng đờ người ra, Hải Lân vẫn đang giữ dáng vẻ há miệng chuẩn bị ăn mì, Huệ Nhân thì xấu hổ không thôi, cũng may mẹ Khương nhanh chóng hoàn hồn, bà nắm lấy tay Trí Tuệ, nhẹ nhàng vỗ vỗ an ủi.

"Xin lỗi, dì không biết chuyện nhà con..."

"Không sao đâu ạ." Trí Tuệ nhấp môi cười, "Mọi chuyện cũng qua rồi, bây giờ con cũng sống tốt mà."

Cuối cùng Hải Lân cũng hoàn hồn, ánh mắt phức tạp của nàng dán lên người Mao Trí Tuệ, cũng không biết bản thân nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu ăn nốt thức ăn.

Sau khi lấp đầy bụng, Trí Tuệ vốn định tâm sự với Huệ Nhân để gia tăng cảm tình, nhưng thấy bộ dạng đầy tâm sự của Khương Hải Lân thì liền đi theo nàng về phòng.

Hải Lân vừa vào phòng đã ngồi xuống, nàng mở lời hỏi Trí Tuệ: "Tại sao cô không nói cho tôi biết?"

"Chuyện gì cơ?"

"..." Hải Lân nhấp môi, "Chuyện của bố mẹ cô ấy..."

Đã thế nàng còn lỡ miệng nói cô hãy mang đặc sản về cho bố mẹ nữa.

Mao Trí Tuệ ngẩn người, "Tôi chỉ là..."

"Xin lỗi, lúc trước tôi không nên nói những lời đó." Hải Lân nhanh chóng nhận sai, mặc kệ lỗi sai đó có thật sự là của nàng hay không.

Trí Tuệ chậm rãi thở ra, sau đó ngồi xuống cạnh Hải Lân.

"Hai năm trước, tôi đã nhìn mặt họ lần cuối ở nhà tang lễ. Dù cho mối quan hệ của tôi và bố mẹ không thân thiết, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu khi thấy họ phải nằm xuống đó." Mao Trí Tuệ cúi đầu, hai tay đan vào nhau, "Bọn họ ra đi, để lại cho tôi một mớ hỗn độn, lúc đó, tôi ngồi ở cửa nhà tang lễ, cảm thấy trống rỗng và lạc lối, tôi không biết từ nay về sau mình phải sống như thế nào nữa... Nhưng cuối cùng tôi vẫn ở lại thành phố ấy."

Ánh mắt Trí Tuệ hướng về một phía vô định, cô như xuôi về hai năm trước, ngày đó ánh nắng rạng rỡ, hẳn là một ngày tuyệt vời, thế nhưng bố mẹ cô lại qua đời ngoài ý muốn, từ đó ngày ấy trở thành bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời của cô.

Khi đó, một mình cô phải xử lý hậu sự của bố mẹ, những người họ hàng xung quanh khóc đến tê tâm liệt phế, ấy vậy mà cô lại bình tĩnh như một loài động vật máu lạnh, một giọt nước mắt cũng không rơi nổi.

Bỗng dưng có một người xa lạ đưa cho cô một gói khăn giấy, cô theo bản năng mà cự tuyệt, "Tôi không cần."

"Tôi nghĩ thời điểm cô cần đến khăn giấy thì sẽ không tìm thấy, vậy nên cô cứ giữ đi." Người ấy nói, "Thế sự vô thường, người ở lại phải mạnh mẽ để hoàn thành những thứ mà người ra đi đã để lại."

Mao Trí Tuệ bất chợt chuyển sự chú ý từ gói khăn giấy về lại thực tại.

Bả vai cô được người kia nhẹ nhàng ôm lấy, Hải Lân tựa đầu cô vào vai nàng, "Hẳn là nơi thành phố này chứa đựng một lý do đáng giá khiến cô ở lại đây, bây giờ cô sống vui vẻ như vậy, chú và dì cũng có thể yên tâm rồi."

Nàng không dùng những từ ngữ an ủi hoa mỹ, cũng không bố thí cho cô ánh mắt thương hại như những người khác, mà lại dùng cách thức không ảnh hưởng đến lòng tự trọng của cô, giống y hệt lúc đó.

Không khí an tĩnh đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại, Hải Lân lấy điện thoại di động từ trong túi ra, là em họ của nàng gọi đến.

Biết được Khương Hải Lân đã về nhà, cậu em họ thích náo nhiệt liền rủ nàng ra ngoài chơi cùng mấy người quen, Hải Lân cũng vui vẻ đồng ý.

Sau khi cúp máy, nàng quay đầu nhìn Mao Trí Tuệ: "Buổi tối em họ tôi rủ đi khu trò chơi, sau đó sẽ đến rạp hát K, cô cũng đi cùng nhé? Tiện thể tôi giới thiệu cô cho họ luôn."

Tuy hiện tại Hải Lân là "chủ nhà", nhưng cô vẫn tôn trọng ý kiến của Trí Tuệ, nếu cô không muốn đi thì nàng cũng sẽ không cưỡng cầu.

Mao Trí Tuệ gật đầu đồng ý.

Quyết định xong xuôi chuyện đi chơi buổi tối thì cũng đã hơn mười một giờ trưa, sáng nay phải dậy sớm lái xe khiến Hải Lân có chút mệt mỏi làm nàng ngáp ngắn ngáp dài vài cái.

Nhưng nàng cũng không thể đi ngủ rồi bỏ mặc Trí Tuệ được, nàng quay đầu nhìn về phía cô: "Cô có muốn ngủ trưa không?"

Trí Tuệ tất nhiên hiểu ý tứ của nàng, "Tôi đi xử lý một ít văn kiện đã, cô cứ ngủ đi."

"Được rồi!" Hải Lân cũng không từ chối mà độc chiếm cái giường lớn, nàng xốc chăn trùm lên người, "Vậy cô dùng cái bàn bên kia nhé, tôi đi ngủ trước, có chuyện gì thì gọi tôi nha."

Khương Hải Lân không có chút phòng bị nào, nàng vừa nằm xuống gối thì đã ngủ mất tiêu.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, trải ra trên giường lớn khiến người trong chăn bị làm phiền mà ưm một tiếng, nàng kéo chăn trùm lên đầu, sau đó xoay người tiếp tục ngủ.

Mao Trí Tuệ dừng động tác gõ chữ lại, cô thất thần nhìn người trên giường.

Cốc cốc ——

Hai tiếng gõ cửa phát ra từ bên ngoài khiến Trí Tuệ dời đi sự chú ý của mình, cô bước đến mở cửa ra, Huệ Nhân vừa thấy cô thì đã cười hì hì.

"Chị Trí Tuệ, mẹ em hỏi chị buổi tối muốn ăn gì."

Trí Tuệ cố ý hạ thấp giọng xuống: "Chị ăn gì cũng được."

Huệ Nhân thấy thế cũng tự giác nhỏ giọng lại, "Chị của em đang ngủ sao?"

Mao Trí Tuệ quay về phía giường lớn, nhìn bóng dáng Hải Lân vẫn đang ngủ say, sau đó ừm một tiếng.

Huệ Nhân cười hì hì hỏi: "Vậy chị có muốn sang phòng em chơi không?"

Trí Tuệ không do dự mà nhanh chóng đồng ý: "Được, em chờ chị một chút."

"Vậy em về phòng đợi chị, phòng của em ở sát một bên luôn nha!"

Trí Tuệ mở vali hành lý ra, cô lấy một vài thứ ra rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Bên ngoài phòng khách yên tĩnh, chỉ có tiếng động từ phòng bếp truyền đến, có lẽ mẹ Khương đang chuẩn bị cơm chiều ở trong bếp.

Cô nghe Hải Lân kể Huệ Nhân thích đọc manga xem anime, sau đó hỏi ý kiến mấy người bạn thì quyết định mua một figure nhân vật nữ về làm quà tặng. Nhưng cô không hiểu biết về những thứ này lắm nên chỉ chọn một trong những số cái hàng limited. Bây giờ nhìn vẻ mặt tỏa sáng của Huệ Nhân thì cô có thể khẳng định rằng mình chọn đúng quà rồi.

"A a a a a! ! ! Chị Trí Tuệ quả thật là chị em tốt nhất của em! ! ! Cái này là đồ handmade á! Giờ cũng không còn trên thị trường nữa! ! !" Huệ Nhân ôm món quà, khoa trương hét lớn, "5555 vợ yêu của em quá xinh đẹp! ! !"

Sau khi Huệ Nhân bày tỏ sự yêu thích của mình với figure "vợ yêu" thì cô quay sang nắm lấy tay Mao Trí Tuệ: "Chị Trí Tuệ, từ nay về sau chúng ta chính là chị em chí cốt! Chị muốn biết cái gì về chị em không, miễn là điều em biết thì chắc chắn em sẽ nói cho chị hết!"

Này... Thật đúng là chị em tốt mà.

Mao Trí Tuệ nghĩ nghĩ, nói: "Thực sự thì có một điều mà chị muốn biết."

"Hải Lân ... có từng thích ai chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro