Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Viên Đường

---

Cô gái kia dường như cảm giác được sự nguy hiểm nên dừng bước, cô vừa quay người ra sau đã bị người kia ôm lấy.

Hải Lân thấy người kia quay đầu thì định dừng lại, nhưng khi nàng vừa thấy gương mặt của Trí Tuệ thì đã kinh ngạc đến mức quên cả ý định của mình, thế là nàng ôm lấy người kia, Mao Trí Tuệ cũng theo quán tính mà lùi một bước.

Mao Trí Tuệ: "? ? ?"

Khương Hải Lân: "..."

Nàng nghe được thanh âm xôn xao của các đồng nghiệp ở phía sau, đồng thời cũng biết Trí Tuệ chắc chắn cũng nghe được, bèn nhỏ giọng nói: "Ừm... Tôi chơi trò chơi thua nên phải ôm người qua đường, đúng lúc đó thì nhìn thấy cô..."

Nàng quên luôn việc phải buông cô ra, hai tay nàng quấn quanh eo của Trí Tuệ, trong lòng cảm thán eo người kia thật nhỏ, thân thể thon gọn nhưng lại không gầy yếu.

Trí Tuệ bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi." Nàng duỗi tay vỗ vỗ eo Hải Lân, "Thế tôi phải phối hợp với cô như thế nào?"

Lời này khiến Hải Lân như tỉnh lại từ trong mộng, nàng buông cô ra, đồng thời lui về phía sau, "Ách, ôm một chút là được rồi... Tôi đi trước nha!"

Nàng không dám quay đầu lại mà chạy một mạch tới cửa rồi chui vào đám đồng nghiệp, mọi người thấy thế liền vây quanh trêu chọc nàng, một đồng nghiệp nam dùng giọng điệu hâm mộ, nói: "Cô gái kia thật xinh đẹp, tôi mà trúng thử thách này thì tốt rồi!"

Một người khác mắng hắn: "Im lặng đê! Cậu chỉ được cái miệng là giỏi, đến khi gặp chuyện thì lại nhút nhút nhát nhát!"

Trò chơi lại tiếp tục, nhưng Hải Lân lại thất thần.

Nàng chỉ ôm cô một chút, thế mà bây giờ lại cảm thấy trên người toàn là mùi hương của Trí Tuệ, nàng vô thức hồi tưởng lại xúc cảm mềm mại cùng mùi hương thơm tho trên người cô.

Cũng may, sau đó Hải Lân cũng không dính vào thử thách nào nữa.

Chơi chán trò này, mọi người tiếp tục chuyển sang chơi trò chơi khác, lần này Hải Lân không tham gia nữa mà trở lại quầy bar, tiếp tục cắn hạt dưa xem mọi người ca hát.

Điện thoại di động đang gác trên quầy bar sáng lên, Hải Lân mở máy ra mới thấy Trí Tuệ đã gửi một tin nhắn cho nàng vào hai mươi phút trước. Đại khái là sau khi nàng thực hiện hình phạt kia.

Nhắc nhở nàng, chơi trò chơi có mức độ thôi.

Nhưng dòng tin nhắn này không giống như đang tức giận mà mang ý quan tâm nhiều hơn.

Vài phút sau, cửa phòng bị đẩy ra, một người phục vụ đẩy chiếc xe con tiến vào, trên chiếc xe đẩy là trái cây cùng mấy món ăn vặt. Mọi người ngẩn người nhìn người phục vụ bày trái cây ra bàn, họ kinh ngạc vì lãnh đạo hôm nay lại hào phóng như thế, bởi đồ ăn ở KTV đắt hơn bên ngoài nhiều, mà dù ở ngoài mua đi chăng nữa thì lượng trái cây này cũng rất đắt đỏ.

Ai ngờ lãnh đạo ngừng ca hát, đi qua hỏi: "Chúng tôi không gọi cái này, anh có đưa nhầm không?"

"Không sai." Người phục vụ dùng giọng chắn chắn đáp, "Là người ở phòng kế bên đưa cho mọi người đấy ạ."

"Ồ~~~~~", lời này vừa nói ra, mọi người liền liếc mắt nhìn nhau đầy hàm ý.

"Có ai ở đây có người quen hào phóng vậy ta."

"Vừa rồi có ai ra ngoài rồi đụng đó với mấy người cách vách không?"

"Nếu nói vậy thì chỉ có Khương Hải Lân thôi."

Hải Lân nghe được tên của mình liền ngừng cắn hạt dưa, nàng nói: "Không phải tôi đâu."

Câu này của nàng khiến người phục vụ quay đầu nhìn, anh ta lại đẩy xe đẩy đến.

"Chị chính là Khương Hải Lân sao?"

"..." Hải Lân mơ màng gật đầu.

Người phục vụ liền bưng hai phần đồ ăn vặt đặt trên quầy bar trước mặt nàng, "Cái này cũng do người ở phòng bên kia gọi."

Hải Lân: "? ? ?"

"Á à~~~~" Mấy người đồng nghiệp nhìn nhau cười đầy hàm ý.

"Từ từ!" Hải Lân kéo ống tay áo của người phục vụ, trừ mấy người đồng nghiệp ra thì nàng chỉ gặp Mao Trí Tuệ, làm gì có ai sẽ gọi đồ cho nàng? Nàng không tin vào mấy cái cốt truyện tổng tài yêu từ cái nhìn đầu tiên đâu.

"Hình như anh đưa sai rồi, sao lại có người gọi đồ cho tôi được chứ?"

"Không sai đâu, ban nãy người ở phòng đối diện đã yêu cầu tôi đưa đồ đến cho cô Khương Hải Lân mà."

Hải Lân ngẩn người, một người đồng nghiệp thấy thế liền hỏi: "Vị khách kia trông như thế nào? Đừng có nói là một lão già lớn tuổi bụng mỡ nha?"

"Không phải." Người phục vụ trả lời đúng sự thật, "Là một cô gái."

Hải Lân: "? ? ? !"

Người đồng nghiệp hỏi tiếp: "Cô gái đó trông như thế nào?"

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô ấy mang một bộ đồ màu sáng nhạt..."

"Cô ấy buộc tóc đúng không, lại còn rất xinh đẹp nữa?"

"Đúng đúng đúng!"

Người phục vụ đã rời đi khi Hải Lân còn chưa kịp hoàn hồn, một người đồng nghiệp đi đến dùng cùi chỏ đụng đụng vào nàng, cười hề hề.

"Cô nha, đến cả con gái cũng đổ cô nữa, đúng là nam nữ cô đều không tha mà."

"Đừng rộn." Hải Lân đỡ trán, "Chúng tôi biết nhau."

Nàng đuổi khéo người đồng nghiệp kia, sau đó miễn cưỡng ép sự kinh ngạc xuống, nàng lướt mắt qua những đồ ăn vặt trên bàn, chúng đều là những món mà nàng thích. Thế nhưng hiện tại nàng lại không tâm trạng hưởng thụ chúng mà chỉ tò mò tại sao Trí Tuệ lại gọi đồ cho nàng.

[ Khương Hải Lân ]: Ban nãy cô gọi người phục vụ đem đồ ăn sang phòng tôi hả ???

Mấy cái dấu chấm hỏi đằng sau cũng đã đủ để thể hiện cảm xúc của nàng lúc này.

Đầu bên kia không nhanh không chậm đáp lại.

[ Mao Trí Tuệ ]: Là tôi gọi đấy.

[ Mao Trí Tuệ ]: Mấy thứ đó vốn là chúng tôi gọi sẵn, nhưng chúng tôi ít người mà đồ ăn lại nhiều quá, thế là đưa sang cho các cô luôn.

Lời của cô nghe rất có lý, nên Hải Lân cũng tin cô. Nàng suy nghĩ trong chốc lát, dù sao ăn đồ ăn của người ta như vậy cũng không hay cho lắm

[ Khương Hải Lân ]: Chừng đó hết bao nhiêu tiền thế, để tôi chuyển cho cô.

[ Mao Trí Tuệ ]: Không cần đâu, nếu chúng tôi ăn thì cuối cùng ăn không hết thì lãng phí lắm, mọi người giúp chúng tôi ăn là tốt rồi.

Cùng lúc đó, mấy người phòng bên ca hát một hồi lâu cũng cảm thấy mỏi mệt, họ ngồi xuống sofa nghỉ ngơi, tùy tiện cầm lấy cái quạt phe phẩy, mắt lại nhìn số đồ ăn trên bàn.

Một người quay sang hỏi Trí Tuệ – người vẫn đang cắm cúi xem điện thoại, "Không phải cậu gọi thêm trái cây hả, sao bây giờ vẫn chưa thấy bưng lên thế? Cơ mà chúng ta có bao nhiêu người đâu mà cậu gọi phần lớn thế, với lại nước uống các thứ sao cũng chẳng thấy vậy?"

Mao Trí Tuệ nhẹ nhàng bâng quơ nói: "À, tặng người ta rồi."

"Gì? Đại tỷ của chúng ta coi trọng tiểu tử nào rồi hả? Sao cậu không xem xét tôi á! Thanh niên biết nỗ lực phấn đấu hai mươi năm đó!"

"Câm miệng." Trí Tuệ nhíu mày, ghét bỏ nói, "Hát không lo hát, hay là cậu hát đến đó là không chịu nổi rồi hả?"

"Gì chứ! Đợi xong lượt lại đến tôi! Cậu chờ mà nghe tôi hát thì sẽ biết cái gì là chuyên nghiệp!"

.

Từ sự kiện KTV về sau, Hải Lân không còn tình cờ gặp được Trí Tuệ nữa, lịch sử trò chuyện cũng dừng lại ở việc tặng trái cây vào buổi tối ngày hôm ấy.

Kỳ nghỉ đông của công ty Hải Lân cũng chính thức bắt đầu, khi gần đến thời gian tan tầm, Hải Lân dọn dẹp xong bàn làm việc của mình thì ngồi xuống, suy nghĩ xem mình nên làm gì trong nửa tiếng còn lại.

Lúc này, tiếng thông báo từ KakaoTalk vang lên.

Con trỏ chuột di đến biểu tượng ở góc dưới bên phải, dừng lại ở tên của Mao Trí Tuệ, lông mày Hải Lân khẽ động, giây tiếp theo nàng mở khung trò chuyện ra. Nàng nhớ Trí Tuệ hẹn đêm nay sẽ gặp nàng, mà tin nhắn của đối phương cũng là về việc này.

Đối phương hỏi nàng khi nào thì tan tầm, và nàng muốn đi ăn ở đâu. Hải Lân nghĩ nghĩ, nàng nhanh chóng trả lời.

[ Khương Hải Lân ]: Nửa giờ nữa tôi sẽ tan tầm, ở quảng trường trung tâm có một quán lẩu không tồi, cô muốn ăn ở đó không?

Trên thực tế, Hải Lân tự dưng thèm ăn lẩu.

Đối phương cũng đồng tình, cô hẹn nàng một giờ sau tại đài phun nước ở trung tâm quảng trưởng.

"Hải Lân, lát tan tầm đi ăn cơm không?" Một người đồng nghiệp tiến đến nói, "Dù sao mai cũng nghỉ, ăn xong rồi đi xem phim ha?"

"Tôi có hẹn mất rồi, cô thử hỏi người khác xem sao."

"Vậy thôi." Đồng nghiệp thở dài một hơi, vẻ mặt mất hứng.

Hải Lân cảm thấy không đúng lắm, nàng hỏi: "Gần ngày nghỉ như này thì không phải cô nên đi ăn rồi xem phim với bạn trai chứ, sao lại rủ tôi vậy?"

"Đừng nói nữa." Đồng nghiệp không cao hứng nói, "Chúng tôi cãi nhau, giờ tôi không thèm để ý đến hắn."

"... Ách." Tự dưng đụng đến chuyện không vui của đối phương làm Hải Lân hơi xấu hổ.

"Vậy lát nữa cô với bạn ăn cơm xong thì có đi đâu không?" Người đồng nghiệp vẫn không từ bỏ ý định.

"Không có, ăn xong thì về nhà thôi." Hải Lân chỉ hẹn ăn cơm cùng Mao Trí Tuệ, xong xuôi thì tất nhiên là ai về nhà nấy rồi.

"Vậy chờ cô ăn xong thì chúng ta đi xem phim đi, gần đây có bộ phim kia hay lắm, tôi muốn đi xem."

"Hả?"

Hải Lân hơi do dự, nếu nàng đồng ý đi xem phim cùng đồng nghiệp thì thời gian sẽ không thoải mái, nên nàng không muốn đi lắm.

Người đồng nghiệp dường như cũng biết được suy nghĩ của nàng, nhanh chóng nói: "Chúng ta mua suất muộn một chút ha, tầm 9 giờ chắc các cô cũng xong xuôi rồi nhỉ?"

9 giờ thì khá thoải mái, Hải Lân cảm thấy đồng nghiệp rất muốn xem phim, vậy là nàng đồng ý.

Người đồng nghiệp vui vẻ nói: "Vậy để tôi đặt vé nha! Ở quảng trường trung tâm có một rạp chiếu phim, khi nào cô dùng cơm xong thì nhắn cho tôi, nếu còn nhiều thời gian chúng ta còn có thể đi đâu đó một chút nữa."

Hải Lân gật đầu cho có lệ: "Được được."

Sau khi tan tầm, Hải Lân trực tiếp đi đến quảng trường trung tâm, từ công ty đến đó mất khoảng chừng hai mươi phút.

Mấy ngày nay hầu hết các công ty đều lần lượt nghỉ đông, vậy nên lượng người ở quảng trường cũng nhiều hơn so với mọi khi, du khách qua lại cũng phải ngang ngửa các ngày lễ, bên đường còn có những người bán hàng rong tranh thủ bán hồ lô ngào đường đang chào hàng.

"Oa oa, hu hu hu, mẹ ơi!!"

Khương Hải Lân đang cúi đầu xem điện thoại thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc, nàng quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh ấy, sau đó nhìn thấy một bé gái đang ở phía sau sau đài phun nước, dường như cô bé đang tìm mẹ mình.

Những người qua đường khi đi qua cũng nhìn cô bé kia, nhưng không có ai đến hỏi han, Hải Lân nhìn thời gian, sau đó bước đến bên cô bé.

Nàng ngồi xổm trên mặt đất nhìn bé gái hỏi: "Bạn nhỏ, em đang tìm mẹ em sao?"

Bé gái tạm ngừng khóc, gật gật đầu.

Hải Lân lại hỏi: "Em có biết mẹ đi đâu không?"

Cô bé chỉ vào cửa chính của quảng trường trung tâm, "Mẹ nói mẹ đi mua ít đồ..."

Hải Lân nhìn theo hướng của bé gái đang chỉ, nàng nghĩ bên trong chắc hẳn có nhân viên, có thể nhờ họ đi tìm người.

"Chị đem em đi tìm mẹ nhé, có được không?"

Nàng duỗi tay muốn dắt cô bé đi nhưng lại bị né tránh, cô bé lắc đầu, "Mẹ nói không được chạy lung tung, cũng không được đi cùng người lạ."

"..." Hải Lân gãi đầu, thật khó cho nàng mà, thực ra nàng có thể đi vào trong tìm nhân viên, nhưng để lại một bé gái thế này thì lỡ gặp người có ý đồ không tốt thì sao.

"Vậy chị ở đây chờ mẹ với em nhé." Sau một lúc suy nghĩ, nàng nhận ra chỉ có biện pháp này.

Vì thế Hải Lân ngồi cùng bé gái bên đài phun nước, nàng muốn hỏi tên và địa chỉ của cô bé, nhưng cô bé lại rất cảnh giác mà không nói, nàng đành phải từ bỏ.

Khi đến giờ hẹn, nàng muốn đi xem xem Mao Trí Tuệ đã đến chưa, nhưng vừa đúng dậy đã có một bàn tay túm chặt góc áo của nàng.

Cô bé kia dùng đôi mắt ngập nước nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy bất an, Hải Lân thấy thế đành ngồi xổm xuống nhìn cô bé, "Đừng sợ, chị không đi đâu, chị chỉ muốn xem bạn của chị đã đến chưa thôi."

Bé gái gật gật đầu nhưng bàn tay nhỏ nhắn lại không hề thả lỏng, Hải Lân dở khóc dở cười, khi nàng đang định dỗ cô bé thì một thân ảnh bước đến.

Người nọ mang một chiếc áo sơ mi màu kaki, bên ngoài tùy tiện khoác chiếc áo lông mỏng, chân váy xinh đẹp càng làm nổi bật vòng eo tinh tế cùng đôi chân trắng nõn. Mái tóc cô rũ trên vai, một bên tóc được kẹp ra phía sau, lộ ra đôi hoa tai xinh đẹp. Nếu như không phải do khuôn mặt cô trông rất lạ, thì chắc hẳn người ta sẽ nghĩ cô là minh tinh đi ra ngoài.

"A, cô ấy đến rồi." Hải Lân nói.

Mao Trí Tuệ nhanh chóng tìm được nàng, cô đi đến, nhìn cô bé kia với ánh mắt đầy nghi hoặc.

"Bạn nhỏ này đang chờ mẹ đi mua đồ về." Hải Lân xấu hổ cười, người ta chưa đánh mà nàng đã khai, vốn dĩ hai người có thể dùng cơm đúng giờ hẹn, nhưng xem ra phải trì hoãn rồi.

"Vậy cô muốn đợi cùng em ấy sao?"

"Ừm, để em ấy một mình tôi hơi lo."

Trí Tuệ gật đầu, cô ngồi trên thành hồ, hơi ngửa đầu nhìn nàng, "Vậy cùng chờ nhé."

Ba người ngồi song song nhau, Hải Lân thấy Trí Tuệ ngồi đối diện không nói gì, nàng cảm thấy có chút xấu hổ, bèn cười nói: "Thật ngại quá, làm cô phải cùng chúng tôi chờ rồi."

"Cô thật đúng là thích xen vào việc người khác." Mao Trí Tuệ nói.

"Ách..." Lời này làm Hải Lân không biết trả lời như thế nào, nhưng dù sao cũng tại mình mà hai người chưa thể đi ăn cơm, nàng cúi đầu nhìn nền xi măng, bộ dáng giống như vừa làm sai cái gì.

Cô bé kia đột nhiên phản bác: "Chị ấy là người tốt!"

Lời này làm hai người toàn sửng sốt, Trí Tuệ nhìn về phía bé gái, sau một lúc lâu duỗi tay sờ sờ đầu cô bé.

"Cô ấy đúng là người tốt." Lời nói có chút dịu dàng, nhưng lại không giống như đang nói với một đứa nhỏ.

Điều này nằm ngoài dự đoán của Hải Lân, trong nháy mắt nàng quay đầu nhìn Trí Tuệ, đôi mắt hai người chạm phải nhau.

Đổ gục.

Tay Trí Tuệ bỗng dời sang đầu Hải Lân, cô nhẹ nhàng xoa đầu nàng, nói ra một câu không rõ ý tứ: "Khá tốt."

"..." Hải Lân khó hiểu sờ sờ đầu, nàng vừa ... được khích lệ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro