Chương 1: Dấu ấn mùa hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ella đang loay hoay với chiếc hộp cũ trên gác xép, nơi mà cô bé ít khi được phép đụng vào. Tò mò và háo hức, Ella lục lọi qua những món đồ cũ kỹ mà mẹ cô đã cất giữ từ lâu. Những cuốn nhật ký, những tấm bưu thiếp bạc màu và một chiếc máy ảnh phim cũ kỹ. Nhưng rồi một vật khác thu hút sự chú ý của Ella. Đó là một bức ảnh cũ, kẹp giữa những trang sách đã úa màu thời gian.


Cô bé cẩn thận rút bức ảnh ra, nhìn chăm chú vào hai người con gái trong hình. Một trong hai người đó là mẹ của cô, trẻ trung và tươi tắn. Nhưng người còn lại thì Ella chưa từng gặp bao giờ. Nụ cười của cô gái trong ảnh thật tươi tắn, vẻ đẹp như mèo và đôi mắt điềm đạm như đang giấu kín một câu chuyện chưa kể.


"Con tìm thấy cái gì vậy, Ella?" Giọng nói dịu dàng của mẹ vang lên từ phía sau.


Ella giật mình quay lại, đôi mắt ngây thơ tràn đầy sự tò mò. "Mẹ ơi, đây là ai vậy? Con chưa từng nghe mẹ kể về cô gái này."


Danielle bước lại gần, ánh mắt chợt sững lại khi nhìn thấy bức ảnh. Trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, ký ức về một thời đã qua tràn về, rõ ràng và sống động. Đó là mùa hè mà cô đã luôn cất giữ trong tim như một báu vật quý giá nhưng cũng đầy đau thương.


"Đó là một người rất đặc biệt với mẹ" Danielle thì thầm, đôi mắt đượm buồn khi nhìn vào hình ảnh của Haerin. "Mùa hè năm đó, cô ấy và mẹ đã có những ngày thật đáng nhớ…"


Ella nhìn thấy sự lạ lẫm trong đôi mắt mẹ, như thể mẹ đang lạc vào một thế giới khác, một thế giới mà cô bé chưa từng biết đến. "Mùa hè đó, có chuyện gì đã xảy ra vậy mẹ?" cô bé khẽ hỏi, giọng nói pha lẫn giữa sự tò mò và lo lắng.


Danielle nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh trong tay, như thể đang chạm vào một mảnh ký ức xa xưa. 



"Mẹ sẽ kể cho con nghe, Ella. Về mùa hè mà mẹ đã từng có. Một mùa hè của những kỷ niệm đẹp đẽ… và của một kí ức không bao giờ phai mờ." 


Những kỷ niệm tưởng chừng đã phai nhạt theo thời gian giờ đây bỗng chốc hiện về rõ nét trong tâm trí Danielle. Cô biết rằng đã đến lúc phải đối diện với quá khứ, kể lại câu chuyện về Haerin, về mùa hè đã thay đổi cuộc đời cô mãi mãi.




"Mùa hè năm ấy..... "




***



Ánh sáng mùa hè len lỏi qua các tán lá, rải lên mặt sân trường một lớp ánh sáng vàng nhạt. Danielle, lúc này mới mười bảy tuổi, lang thang khắp trường với chiếc máy ảnh trên tay. Đôi mắt xanh của cô không ngừng tìm kiếm những khoảnh khắc đẹp để ghi lại. Cô mê mẩn với việc bắt trọn những giây phút tự nhiên và thuần khiết của cuộc sống.


Trên sân trường vắng vẻ, ánh nắng chiếu qua từng kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Danielle dừng lại ở một ghế đá, nơi ánh nắng chiếu xuống làm nổi bật vẻ đẹp của nó. Cô cúi xuống để chỉnh lại ống kính của máy ảnh, tìm góc chụp hoàn hảo. Đột nhiên, cô nhìn thấy một cô gái đang ngồi một mình trên ghế đá gần đó, quyển sách mở trên tay nhưng ánh mắt lại hướng ra xa như đang mơ mộng.


Cô gái đó có mái tóc đen dài, xõa ra như những dòng suối nhung, và khuôn mặt có vẻ thư thái. Danielle cảm thấy như bị mê hoặc bởi cảnh tượng ấy. Cô không thể rời mắt khỏi sự yên bình và thanh thản của cô gái này. 



Danielle lấy máy ảnh lên, điều chỉnh tiêu cự và bắt đầu chụp. Nhưng khi cô vô tình tạo ra một tiếng động nhỏ, cô gái trên ghế đá giật mình và quay đầu lại. Đôi mắt của cô ấy lấp lánh ánh ngạc nhiên khi thấy Danielle đứng gần đó với chiếc máy ảnh.


Danielle cảm thấy bối rối. Cô không chắc chắn phải làm gì trong tình huống này. "Xin lỗi... Mình không có ý làm phiền bạn" cô lắp bắp, cảm thấy mình như một kẻ xâm phạm vào không gian riêng tư của người khác.


Cô gái nhìn Danielle với ánh mắt hiền hòa và nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Không sao đâu" cô đáp. "Bạn thích chụp ảnh à?"

Danielle thở phào nhẹ nhõm. "Ừ, mình rất thích. Đặc biệt là những khoảnh khắc tự nhiên như thế này. Nó cho mình cảm giác như thời gian ngừng lại."


"Ồ, mình hiểu rồi," cô gái nói, ánh mắt ánh lên sự tò mò. "Mình tên là Haerin. Còn bạn?"


"Mình là Danielle, Danielle Marsh. Rất vui được gặp bạn, Haerin."


Haerin gật đầu, nhìn vào chiếc máy ảnh trong tay Danielle với sự quan tâm. "Bạn chụp một tấm cho mình được không?"


Danielle ngạc nhiên, nhưng rồi cô nhanh chóng đồng ý. "Được chứ!" Cô giơ máy ảnh lên, điều chỉnh góc chụp và ánh sáng. Haerin ngồi thẳng lưng trên ghế, ánh sáng mặt trời tạo ra những đường viền vàng quanh khuôn mặt cô. Danielle cảm thấy như thời gian đang trôi chậm lại, chỉ còn lại khoảnh khắc này và sự kết nối mà cô cảm nhận được từ Haerin.


*Click.*


Tiếng máy ảnh vang lên, và bức ảnh đã được chụp. Danielle xem lại bức ảnh và không khỏi hài lòng với kết quả. Haerin nhìn vào màn hình máy ảnh và nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Bạn chụp đẹp lắm" cô nói. "Bức ảnh này sẽ là một trong những kỷ niệm đẹp của mình."

Danielle cảm thấy trái tim mình ấm áp với lời khen ngợi. "Cảm ơn bạn. Mình cũng nghĩ vậy. Bạn làm cho bức ảnh thêm phần đặc biệt."


Haerin mỉm cười, ánh mắt cô lấp lánh. "Bạn có chụp nhiều ảnh như vậy không? Hay là chỉ hôm nay?"


"Thực ra, mình thường chụp ảnh vào mùa hè," Danielle giải thích. "Đây là thời điểm mình cảm thấy được truyền cảm hứng nhất. Mùa hè giống như một bức tranh sống động, và mình muốn lưu giữ mọi khoảnh khắc của nó."


Haerin gật đầu, vẻ mặt cô cho thấy sự hiểu biết và đồng cảm. "Thú vị thật. Mùa hè luôn có một cảm giác đặc biệt. Có lẽ vì nó mang lại cho người ta nhiều kỷ niệm vui vẻ."


Hai người tiếp tục trò chuyện về sở thích của nhau. Danielle phát hiện rằng Haerin cũng rất thích những hoạt động ngoài trời, đặc biệt là dạo chơi và thư giãn dưới ánh nắng. Họ nhanh chóng tìm thấy điểm chung trong nhiều sở thích, từ việc yêu thích sự yên bình của công viên, đến việc thích đọc sách và ngắm cảnh. Cả hai không chỉ tìm thấy sự đồng điệu trong sở thích mà còn trong cách nhìn cuộc sống.


"Bạn thích đọc sách gì?" Danielle hỏi, cố gắng giữ cuộc trò chuyện tiếp tục.


"Thực ra, mình thích những cuốn sách về du lịch và khám phá" Haerin trả lời. "Mình thích tìm hiểu về những nơi chưa bao giờ mình đặt chân tới, những nền văn hóa và phong tục tập quán khác nhau."


Danielle cảm thấy sự hào hứng trong lời nói của Haerin. "Thật tuyệt vời. Mình cũng có cùng sở thích, mặc dù mình chủ yếu tìm hiểu qua hình ảnh và sách vở. Bạn có dự định đi đâu trong tương lai không?"


Haerin cúi đầu suy nghĩ một chút trước khi trả lời. "Mình luôn mơ ước được đến Nhật Bản. Có lẽ vì mình bị cuốn hút bởi nền văn hóa và lịch sử phong phú của nơi đó."


Danielle gật đầu đồng tình. "Nhật Bản là một nơi tuyệt vời để khám phá. Mình cũng từng xem qua nhiều tài liệu về Nhật Bản và ước ao được đến đó một ngày."


Thời gian trôi qua nhanh chóng trong cuộc trò chuyện của họ. Danielle nhận ra rằng mình đã quên mất cảm giác thời gian, chỉ tập trung vào những gì Haerin chia sẻ và cách cô ấy nói chuyện. Họ cảm thấy như đã quen biết nhau từ lâu, mặc dù đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.


"Thực ra, mình không biết mình sẽ gặp ai trong ngày hôm nay" Danielle nói, nở một nụ cười thật lòng. "Nhưng việc gặp bạn là một điều rất đặc biệt."

Haerin mỉm cười lại, ánh mắt cô tỏ ra chân thành. "Mình cũng cảm thấy vậy. Cảm ơn bạn đã đến đây và chia sẻ khoảnh khắc này với mình."


Danielle cảm thấy một luồng nhiệt huyết trong lòng. "Bạn có muốn chúng ta tiếp tục gặp nhau trong những dịp khác không? Mình muốn cùng bạn khám phá nhiều hơn về thế giới quanh ta."


Haerin gật đầu, ánh mắt cô lấp lánh niềm vui. "Mình rất vui khi có cơ hội này. Chắc chắn rồi, mình sẽ rất vui khi gặp lại bạn."


Cả hai chia tay nhau với cảm giác hân hoan. Danielle cảm thấy như mình vừa tìm thấy một người bạn mới, một người mà cô cảm thấy có thể chia sẻ nhiều điều trong cuộc sống.


Trong suốt thời gian sau đó, Danielle không thể quên được cảm giác lần đầu gặp gỡ Haerin. Mỗi lần nghĩ lại, cô đều cảm thấy một sự ấm áp và sự kết nối đặc biệt mà cô chưa bao giờ trải nghiệm trước đó. Những buổi chiều mùa hè tiếp theo trôi qua, Danielle và Haerin thường xuyên gặp nhau, chia sẻ những câu chuyện, sở thích và cảm xúc của mình, làm cho mùa hè trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro