Chương 2 : Ngày nắng vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng mặt trời rực rỡ xuyên qua những tán lá xanh mướt, làm nổi bật từng mảng sáng trên con đường nhỏ hẹp dẫn đến bãi biển. Danielle và Haerin cùng nhau đi dọc bờ cát, những dấu chân của họ lún sâu vào lớp cát ấm áp. Tiếng sóng vỗ nhịp nhàng, tạo nên bản giao hưởng nhẹ nhàng cho những cuộc trò chuyện vui vẻ của họ.


Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, cả hai thường xuyên  có nhiều cuộc gặp hơn. Đã vậy thời gian này là kì nghỉ hè nên cả hai càng có nhiều thời gian đi chơi cùng nhau. Gần như ngày nào cũng đi chơi và hôm nay cũng vậy.



"Em không thể tin được mùa hè lại tuyệt vời đến thế này" Haerin nói, ánh mắt em lấp lánh dưới ánh mặt trời. "Chưa bao giờ em cảm thấy thoải mái và vui vẻ như vậy."


Danielle mỉm cười, ánh mắt chị lướt qua cảnh vật xung quanh. "Cũng là nhờ em, Haerin. Vì sự xuất hiện của em đã làm mùa hè này của chị đặc biệt hơn hết."


Haerin đỏ mặt, khẽ cúi đầu để giấu đi nụ cười ngượng ngùng. Danielle không bỏ lỡ khoảnh khắc này, ánh mắt chị đầy sự trìu mến. Họ tiếp tục đi dọc bờ biển, tận hưởng sự yên bình của ngày hè.


Khi đến bãi biển, Danielle lôi từ ba lô ra một bộ sưu tập đá nhỏ và những viên sỏi mà chị đã thu thập trong suốt những chuyến đi. 

"Chị định thử một trò chơi nhỏ. Xem ai có thể ném đá tạo ra nhiều vòng tròn nhất trên mặt nước" Danielle đề nghị, đôi mắt sáng lên với sự hào hứng.


Haerin cười khúc khích, vẻ mặt tỏ ra hồi hộp. "Thử xem, chị có chắc chắn không?"


Danielle nhặt một viên đá nhỏ, ném nó ra xa. Viên đá vẽ nên một đường cong hoàn hảo trước khi tạo ra những vòng tròn lăn tăn trên mặt nước. Haerin vỗ tay, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. "Chị giỏi thật đấy!"


Họ chơi trò ném đá một lúc, tiếng cười vang lên trong không khí. Haerin có vẻ không hài lòng với kết quả của mình và quyết định ngồi xuống bờ cát nghỉ ngơi. Danielle ngồi bên cạnh, lấy ra cuốn sổ tay cũ kỹ của mình và mở ra những trang giấy đã nhuốm màu thời gian.


"Chị đang vẽ gì vậy ?" Haerin hỏi, ánh mắt sáng lên khi nhìn vào những nét vẽ của Danielle.


Danielle lướt bút trên giấy, tạo ra những nét vẽ mảnh mai. "Đây là cảnh tượng mà chị thấy trên bãi biển hôm qua. Cảnh vật ở đây thật tuyệt vời."




Haerin ngồi lặng lẽ bên cạnh, chăm chú nhìn vào cuốn sổ tay với sự tò mò. "Chị vẽ rất đẹp, có phải chị đã học vẽ từ lâu không?"


“Chị bắt đầu vẽ khi còn nhỏ. Nhưng mùa hè này, chị cảm thấy như mình có nhiều cảm hứng hơn,” Danielle nói, ánh mắt cô phản chiếu sự đam mê.


Khi mặt trời bắt đầu lặn, bầu trời nhuộm sắc cam và hồng, hai cô gái rời khỏi bãi biển, tay trong tay. Họ đi qua con đường nhỏ hẹp, nơi những cây cối tạo nên bóng mát và tiếng gió lướt qua làm xao động những chiếc lá.


Danielle chỉ cho Haerin những hình dạng thú vị trên các đám mây, và Haerin cười rạng rỡ mỗi khi tìm thấy những hình dạng quen thuộc. Cả hai cùng nhau chọn ra những hình dáng hài hước và tạo nên những câu chuyện nhỏ xung quanh chúng.


Khi họ trở về căn lều nhỏ, ánh sáng từ đèn lờ mờ chiếu lên khuôn mặt của họ, tạo ra những hình bóng nhẹ nhàng trên vách lều. Danielle bắt đầu chuẩn bị bữa tối, trong khi Haerin giúp đỡ bằng cách sắp xếp các vật dụng và làm sẵn những nguyên liệu cần thiết.


"Chị muốn thử món gì hôm nay?" Haerin hỏi, nở một nụ cười nhẹ.

Danielle quay lại với một nụ cười. "Chị nghĩ món pasta và salad sẽ hoàn hảo cho tối nay. Em có ý tưởng gì không?"


Haerin gật đầu đồng ý và bắt đầu giúp Danielle chuẩn bị bữa ăn. Họ trò chuyện vui vẻ, chia sẻ những câu chuyện nhỏ về cuộc sống hàng ngày và những dự định trong tương lai. Những cuộc trò chuyện này không chỉ giúp họ hiểu nhau hơn mà còn làm cho mối quan hệ giữa họ trở nên gần gũi và sâu sắc hơn.


Khi bữa tối được chuẩn bị xong, cả hai ngồi xuống ăn dưới ánh sáng của những ngọn đèn nhỏ. Những món ăn đơn giản nhưng ngon miệng làm cho bữa tối trở nên ấm áp và dễ chịu. Họ trao đổi những câu chuyện, những ước mơ và kế hoạch cho tương lai, cảm nhận sự kết nối ngày càng mạnh mẽ giữa hai người.

Sau bữa tối, họ ra ngoài ngắm sao. Bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, tạo nên một khung cảnh huyền bí và lãng mạn. Haerin và Danielle nằm ngửa trên đệm, ánh mắt hướng lên bầu trời. Danielle kéo ra một chiếc chăn và phủ lên hai người.



"Em có thấy hình dáng nào đặc biệt trên bầu trời không?" Danielle hỏi, mắt chị vẫn dõi theo những vì sao.


Haerin suy nghĩ một lúc rồi chỉ vào một nhóm sao. "Có một chòm sao trông giống như một con cá. Em thường tưởng tượng nó đang bơi lội giữa các vì sao."

Danielle cười nhẹ, ánh mắt cô lấp lánh trong bóng tối. "Chị cũng thích những câu chuyện về các chòm sao. Chúng có thể tạo ra những câu chuyện tuyệt vời và đầy màu sắc."


Khi ánh sáng của đèn lều đã nhạt dần, cả hai bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và quyết định trở về nghỉ ngơi. Danielle và Haerin nằm trên đệm, mắt vẫn hướng lên trần nhà, nơi ánh sáng từ đèn chiếu lên tạo ra những hình bóng mềm mại.


"Cảm ơn chị vì mùa hè này" Haerin nói, đôi mắt cô nhắm lại với sự hài lòng.


Danielle nhẹ nhàng vuốt tóc Haerin. "Cảm ơn em vì đã ở bên chị. Mùa hè này sẽ mãi là một ký ức tuyệt vời."


Họ nằm im lặng, những cảm xúc ấm áp và sự gần gũi giữa họ trở thành một phần không thể thiếu trong những kỷ niệm của mùa hè này. Những khoảnh khắc này, đầy ắp sự gần gũi và thấu hiểu, như một bức tranh hoàn hảo của mùa hè, in dấu mãi trong trái tim họ.


Khi bầu trời bắt đầu sáng dần, những tia sáng đầu tiên của ngày mới chiếu qua khe cửa lều. Haerin và Danielle tỉnh dậy, tiếp tục những hoạt động của ngày mới với sự hào hứng và niềm vui. Họ tiếp tục khám phá những vẻ đẹp của mùa hè, tạo ra những kỷ niệm mới và củng cố thêm mối quan hệ thân thiết của họ.



***

Ngày hôm sau, mặt trời mọc rọi lên những chiếc lá xanh mướt, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Danielle và Haerin thức dậy sớm, tận hưởng không khí mát lành của buổi sáng. Họ quyết định khám phá thêm những con đường mòn trong khu rừng gần đó.

"Em có muốn thử đi bộ đường dài không?" Danielle hỏi, cầm theo một bản đồ nhỏ mà cô đã vẽ tay từ tối hôm trước.

Haerin nhìn lên con đường mòn uốn lượn giữa những hàng cây cao vút. "Em thích lắm. Đã lâu rồi em không thử sức với một cuộc hành trình như thế này."

Danielle cười, lấy tay kéo Haerin lại gần. "Chị chắc chắn rằng em sẽ thích. Đường mòn này dẫn đến một hồ nước nhỏ, nơi chị từng thấy nhiều cảnh tượng tuyệt đẹp."


Họ bắt đầu cuộc hành trình, bước chân chậm rãi trên con đường đầy đá sỏi. Những tia nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Tiếng chim hót líu lo trên cành cây và tiếng gió thổi qua những tán lá tạo nên bản hòa tấu thiên nhiên tĩnh lặng.

Trên đường đi, họ gặp những cây cổ thụ rêu phủ, những con suối nhỏ chảy róc rách, và những con vật hoang dã ẩn nấp trong bụi cây. Haerin thường dừng lại để ngắm nhìn và tìm hiểu về những loại cây cỏ và sinh vật lạ lùng mà cô chưa từng thấy. Danielle luôn tận hưởng những khoảnh khắc như vậy, khi Haerin thể hiện sự tò mò và niềm đam mê với thiên nhiên.


"Nhìn kìa, một con sóc!" Haerin chỉ tay về phía một cành cây, nơi một con sóc đang nhanh nhẹn leo trèo.

Danielle cười, quan sát con vật nhỏ bé. "Chị không nghĩ rằng em lại quan tâm đến những điều nhỏ nhặt như vậy."


Haerin quay lại, ánh mắt em sáng lên. "Từ bé em đã thích khám phá những điều kỳ lạ và đẹp đẽ. Chúng làm em cảm thấy như mình là một phần của thế giới này."

Họ tiếp tục cuộc hành trình, đi qua những con đường mòn quanh co và dốc đứng. Cuối cùng, sau một giờ đi bộ, họ đến được đỉnh đồi nơi hồ nước nhỏ nằm ẩn mình. Hồ nước trong vắt, phản chiếu bầu trời xanh thẳm và những hàng cây xung quanh. Danielle và Haerin ngồi xuống bờ hồ, thở dốc nhưng đầy hạnh phúc.


"Đây là nơi chị thích nhất" Danielle nói, mắt chị hướng về phía mặt nước lặng lẽ.

Haerin nhìn theo hướng đó, ngắm nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp trước mắt. "Em hiểu tại sao. Nó thật yên bình và thanh tịnh."

Họ ngồi đó một lúc lâu, không nói gì, chỉ lắng nghe âm thanh của tự nhiên và cảm nhận sự yên bình của không gian xung quanh. Những tia nắng ấm áp chiếu xuống mặt nước, làm lấp lánh những gợn sóng nhỏ. Danielle cởi giày, thả đôi chân trần xuống dòng nước mát rượi.

"Em muốn thử không?" Danielle hỏi, nháy mắt tinh nghịch.

Haerin do dự một lúc, rồi cười và cũng làm theo. Cảm giác nước mát lạnh bao quanh đôi chân trần làm em thích thú. 

"Thật tuyệt vời! Em chưa bao giờ nghĩ rằng nước lại mát đến vậy."


Danielle mỉm cười, ngắm nhìn Haerin với ánh mắt đầy yêu thương. "Chị thích cách em tận hưởng từng khoảnh khắc như thế này. Em làm mọi thứ trở nên đáng giá hơn."


Họ ngồi đó cả buổi sáng, trò chuyện về những ước mơ và dự định cho tương lai. Danielle kể về những bức tranh mà chị muốn vẽ, những nơi chị muốn đến thăm, và những cuốn sách mà chị muốn đọc. Haerin lắng nghe với sự say mê, chia sẻ những suy nghĩ và ước mơ của mình.

"Chị có bao giờ nghĩ rằng, sau mùa hè này, chúng ta sẽ trở về cuộc sống bình thường, và mọi thứ sẽ thay đổi không?" Haerin hỏi, giọng em lạc đi đôi chút.


Danielle lặng im một lúc, rồi khẽ thở dài. "Có lẽ vậy. Nhưng chị tin rằng những gì chúng ta có ở đây sẽ luôn là một phần của chúng ta, dù cuộc sống có thay đổi thế nào đi nữa."


Haerin im lặng, suy nghĩ về những lời nói của Danielle. Em biết rằng mùa hè này sẽ không kéo dài mãi mãi, nhưng em cũng cảm nhận được rằng những kỷ niệm mà họ tạo ra sẽ sống mãi trong lòng họ.

Khi mặt trời bắt đầu lặn, họ thu dọn đồ đạc và trở về căn lều nhỏ. Trên đường về, Haerin nhặt những bông hoa dại bên đường và đan chúng thành một chiếc vòng hoa nhỏ. Khi họ về đến lều, Haerin nhẹ nhàng đặt chiếc vòng hoa lên đầu Danielle, tạo thành một hình ảnh thơ mộng và đẹp đẽ.


"Đây là món quà của em dành cho chị," Haerin nói, mỉm cười ngọt ngào.


Danielle cười rạng rỡ, cúi đầu để cảm ơn. “Chị sẽ giữ nó như một kỷ niệm của mùa hè này.”


Buổi tối hôm đó, họ quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ bên bếp lửa. Danielle chuẩn bị một vài món ăn đơn giản, còn Haerin chịu trách nhiệm trang trí. Họ ngồi quanh bếp lửa, ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của họ. Tiếng nổ lách tách của gỗ cháy và mùi hương thơm lừng từ thức ăn làm cho không khí trở nên ấm áp và dễ chịu.


Trong bầu không khí đó, họ chia sẻ với nhau những câu chuyện về gia đình, bạn bè, và những kỷ niệm đáng nhớ. Danielle kể cho Haerin nghe về những ngày tháng thơ ấu của cô ở Úc, về những chuyến đi xa và những người bạn mà cô từng gặp. Haerin lắng nghe, mắt cô lấp lánh trong ánh lửa.


"Chị có bao giờ cảm thấy rằng cuộc sống của mình đang diễn ra quá nhanh không?" Haerin hỏi, giọng em trầm ngâm.


Danielle suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. "Có, nhưng chị nghĩ rằng điều quan trọng là chúng ta phải biết cách dừng lại và tận hưởng từng khoảnh khắc. Đó là lý do tại sao chị yêu mùa hè này, vì nó cho chị thời gian để thở và để sống thật với cảm xúc của mình."

Haerin im lặng, cảm nhận sự sâu sắc trong lời nói của Danielle. Em biết rằng mình đã tìm thấy một người bạn đặc biệt, người mà em có thể chia sẻ những suy nghĩ thầm kín và những ước mơ.


Sau bữa tiệc, họ quyết định thử một trò chơi nhỏ: kể chuyện ma dưới ánh lửa trại. Danielle bắt đầu bằng một câu chuyện kỳ bí về một ngôi nhà hoang trên đồi, nơi mà mỗi khi đêm xuống, người ta nghe thấy tiếng khóc của một cô gái trẻ. Haerin rùng mình khi nghe câu chuyện, nhưng cũng cảm thấy thích thú với cách Danielle tạo ra không khí huyền bí.


Khi đến lượt Haerin, em kể về một truyền thuyết dân gian về một cô gái trẻ bị lạc trong rừng và biến thành một hồn ma lang thang, tìm kiếm đường về nhà. Câu chuyện của Haerin đơn giản nhưng đầy cảm xúc, làm cho không khí trở nên lạnh lẽo và rợn người.

"Em kể chuyện giỏi thật đấy" Danielle khen ngợi, ánh mắt cô đầy ngưỡng mộ.


Haerin cười khúc khích, rồi nhìn quanh một lượt. "Nhưng em nghĩ chúng ta nên dừng lại trước khi tự làm mình sợ quá."


Họ cười phá lên, tiếng cười vang vọng trong màn đêm. Sau đó, cả hai quyết định kết thúc đêm bằng một bài hát dân ca mà Danielle đã học được từ bà ngoại. Giọng hát của họ hòa quyện vào nhau, tạo nên một giai điệu ngọt ngào và ấm áp.


Khi bài hát kết thúc, họ ngồi lặng im một lúc lâu, ngắm nhìn ánh lửa tàn dần. Danielle quay sang nhìn Haerin, ánh mắt cô dịu dàng và ấm áp.


"Cảm ơn em vì đã ở bên chị," Danielle thì thầm, giọng cô đầy cảm xúc.

Haerin quay sang, đôi mắt em phản chiếu ánh lửa. "Em cũng phải cảm ơn chị. Mùa hè này đã cho em những kỷ niệm tuyệt vời mà em sẽ không bao giờ quên."

Họ ngồi im lặng trong một lúc, cảm nhận sự gắn bó sâu sắc giữa họ. Khi ánh lửa tàn dần và bầu trời tối đen, họ dần dần rời khỏi chỗ ngồi, trở về căn lều. Trong sự yên tĩnh của đêm hè, Haerin và Danielle nằm bên nhau, cảm nhận được sự thoải mái và an toàn trong vòng tay của đối phương.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro