Chương 3 : Bên nhau nhưng xa nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày hè vẫn tiếp tục trôi qua, nhưng trong tâm trí Danielle, thời gian như đang ngừng lại. Mỗi ngày cô ở bên Haerin, cùng nhau khám phá những ngọn đồi, những bờ suối, nhưng lại không thể hiểu nổi cảm xúc thực sự của mình. Đó là sự phức tạp, không thể đặt tên, không thể định nghĩa – một thứ gì đó vượt xa tình bạn nhưng lại không đủ để gọi là tình yêu.

Danielle chưa bao giờ nghĩ về Haerin như một người bạn bình thường. Từ lần đầu gặp nhau, Haerin đã khác biệt – sự yên lặng, trầm ngâm của em khiến Danielle bị cuốn hút. Nhưng điều gì đó đã ngăn cản Danielle khỏi việc thể hiện cảm xúc của mình, một phần vì chính cô cũng không thể xác định được tình cảm đó là gì. Liệu đó chỉ là tình bạn sâu sắc, hay là một thứ gì đó hơn thế?

---

Họ ngồi bên nhau trên đồi cao, nơi có thể nhìn ra cả bầu trời xanh rộng lớn, nhưng khoảng cách giữa họ dường như lại quá xa. Danielle cảm nhận rõ ràng hơi thở nhẹ nhàng của Haerin bên cạnh, cô chỉ cần quay sang, nói ra những gì mình nghĩ, nhưng mỗi lần định làm thế, cổ họng cô lại nghẹn lại. Còn Haerin thì sao? Haerin luôn lặng im, ít nói và đôi khi dường như xa cách ngay cả khi hai người ở gần nhau nhất.


"Mặt trời sắp lặn rồi," Haerin khẽ nói, đôi mắt chăm chú nhìn về phía chân trời.


Danielle không đáp, chỉ im lặng quan sát Haerin. Ánh nắng cuối ngày chiếu vào gương mặt thanh tú của cô, tạo nên một sự đối lập giữa cái nóng của mùa hè và vẻ điềm tĩnh lạnh lùng của Haerin. Danielle tự hỏi liệu có bao giờ Haerin cảm thấy giống cô, rằng giữa họ có điều gì đó không thể nói ra thành lời. Nhưng làm sao mà cô biết được? Haerin không bao giờ chủ động chia sẻ cảm xúc của mình. Sự im lặng của em càng làm Danielle rơi vào vòng xoáy của những suy nghĩ rối bời.


Nhưng sự thật là Danielle đã quá bận rộn với những suy nghĩ của mình để nhận ra. Không phải Haerin chưa từng bày tỏ. Haerin vốn ít nói, nhưng hành động của em lại rõ ràng hơn bất kỳ ngôn từ nào. Haerin luôn dành cho Danielle những cử chỉ mà em không hề dành cho bất kỳ ai khác. Chỉ có Danielle là người ngoại lệ. Haerin chưa bao giờ để ai tùy ý thân mật với mình như vậy, nhưng với Danielle em lại luôn dịu dàng đến lạ thường.


Những lần Haerin đút thức ăn cho Danielle – một hành động nhỏ nhưng đầy sự quan tâm – đã không lọt vào tầm chú ý của Danielle. Hay khi Haerin lặng lẽ sửa lại mái tóc rối bời của cô sau mỗi lần chạy nhảy trên đồi, đôi mắt của Haerin lúc đó luôn ánh lên sự dịu dàng mà không dành cho bất cứ ai khác. Haerin chưa từng để ai làm những điều như thế với mình, nhưng với Danielle, điều đó dường như lại trở thành điều đương nhiên, và chính vì vậy mà Danielle chưa từng để tâm hay nhận ra. Cô đã bỏ qua những dấu hiệu đó, cho rằng sự quan tâm của Haerin là một phần tất yếu của tình bạn, mà không hề biết rằng, đối với Haerin cô chính là ngoại lệ duy nhất.

---

Một ngày khác, cả hai cùng nhau đến bờ suối. Haerin ngồi trên một tảng đá, đôi chân ngâm dưới dòng nước mát. Danielle ngồi cách đó không xa, chỉ lặng lẽ quan sát. Có lúc, Haerin nhìn ra xa như thể cô đang ở trong thế giới của riêng mình, một nơi mà Danielle không thể chạm tới.

"Em nghĩ gì thế?" Danielle hỏi, không thể chịu nổi sự im lặng kéo dài nữa.

Haerin không nhìn Danielle, chỉ nói "Không có gì đặc biệt. Chỉ là... những thứ vẩn vơ thôi."


Danielle khẽ thở dài. Đôi khi cô thấy Haerin gần gũi đến mức cô cảm tưởng chỉ cần một bước là có thể chạm vào trái tim của Haerin nhưng có lúc Haerin lại lạnh lùng, xa cách như thể khoảng cách giữa họ không thể nào thu hẹp được.

Cô lại không nhận ra rằng, mỗi lần ánh mắt của Haerin hướng về cô, cái cách Haerin nhìn cô khác hoàn toàn so với cách cô nhìn thế giới xung quanh. Những khoảnh khắc đó không phải là sự xa cách, mà là sự cẩn trọng, như thể Haerin sợ rằng chỉ một bước đi sai, em sẽ phá vỡ cái gì đó mong manh giữa họ.


---


Một lần, trong chuyến đi dạo trên đồi, cả hai gặp một nhóm bạn cùng trang lứa. Một cô gái trong nhóm tỏ ra đặc biệt quan tâm đến Haerin, liên tục hỏi han và cười đùa với em. Danielle bất giác cảm thấy một sự khó chịu dâng lên trong lòng. Không phải ghen tuông theo kiểu của người yêu, nhưng cảm giác rằng có ai đó đang cố gắng xâm phạm vào mối quan hệ giữa cô và Haerin khiến Danielle không thể vui vẻ được.


Haerin như mọi khi, vẫn im lặng, thỉnh thoảng mới đáp lại những câu hỏi của cô gái kia bằng giọng nói trầm và ngắn gọn. Nhưng chính điều đó lại khiến Danielle càng khó chịu hơn. Sự lạnh lùng của Haerin dành cho tất cả mọi người, ngoại trừ cô, giờ lại khiến Danielle cảm thấy hoang mang. Có phải Haerin đối xử với cô cũng chỉ như thế thôi, hay có điều gì đặc biệt hơn mà Haerin không dám nói ra?


Buổi tối hôm đó, khi chỉ còn hai người bên nhau, Danielle không thể kìm nén được cảm xúc nữa.


"Em... không thấy khó chịu sao?" Danielle bất ngờ hỏi.


Haerin quay sang nhìn cô, ánh mắt ngạc nhiên.


"Khó chịu gì cơ?"


"Chuyện hồi chiều... cô gái đó..." Danielle ấp úng, không biết mình đang nói gì nữa. "Em không thấy phiền sao khi cô ấy cứ nói chuyện với em?"


Haerin nhún vai, như thể điều đó chẳng có gì quan trọng. "Chị đang nói đến điều gì thế? Chỉ là vài câu chuyện bình thường thôi mà."


Danielle cắn môi, sự bối rối và khó chịu tràn ngập trong lòng. Cô không thể giải thích được tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Nhưng sự thật là cô đã cảm thấy ghen tuông – không phải ghen như người yêu thực sự, mà là ghen với ý nghĩ rằng Haerin có thể gần gũi với ai khác ngoài cô.


Haerin im lặng một lúc lâu, đôi mắt như suy nghĩ gì đó, nhưng vẫn không giải thích thêm. Haerin vốn ít nói, và những lời giải thích đối với em không bao giờ là cần thiết. Em không cảm thấy cần phải khẳng định bất kỳ điều gì với Danielle, bởi tất cả đã rõ ràng trong từng hành động, từng ánh mắt mà em dành cho Danielle. Nhưng Danielle vẫn không nhận ra điều đó. Cô cứ mải mê với những suy nghĩ mập mờ của chính mình, không nhận thấy rằng Haerin đã luôn đối xử với cô đặc biệt hơn bất kỳ ai khác.




Haerin nhìn lên bầu trời, nơi mặt trăng tròn và sáng rõ, soi rọi khắp không gian tĩnh lặng. Ánh sáng dịu nhẹ của nó phủ lên mọi thứ, như một tấm lụa bạc trải dài vô tận. Ánh mắt của Haerin dừng lại trên mặt trăng, và trong khoảnh khắc bâng quơ, như thể đã hiểu rõ lòng mình, em khẽ thốt lên


"Trăng hôm nay đẹp nhỉ, chị Dani?"

Danielle nghe thấy, nhưng trong lòng đang vật lộn với mớ suy nghĩ rối bời. Những cảm xúc mập mờ không tên khiến cô không thể tập trung vào điều gì khác. Câu nói của Haerin với cô, chỉ đơn giản là một lời nhận xét bình thường, không mang ý nghĩa gì sâu xa. Danielle chỉ gật đầu đáp lại, đôi mắt vẫn không rời khỏi khoảng không vô định phía trước.

"Ừ, đẹp thật!"



Sau khi nghe câu trả lời hờ hững từ Danielle, một nỗi buồn âm thầm trỗi dậy trong lòng Haerin. Em quay lại nhìn Danielle, thấy rõ sự lơ đãng trong ánh mắt cô ấy. Trái tim Haerin khẽ thắt lại. Dù biết Danielle chẳng hề cố ý phớt lờ em, nhưng cái cách cô ấy vô tình bỏ qua những tín hiệu từ em làm Haerin cảm thấy mình thật nhỏ bé và vô hình trong khoảnh khắc ấy.




Haerin từ lâu đã học cách giữ im lặng. Sự trầm lặng của em không phải là do bản chất, mà là kết quả của những tổn thương sâu kín từ quá khứ. Cha mẹ em đã ly hôn khi em còn rất nhỏ, và từ đó, Haerin lớn lên trong sự thiếu vắng tình cảm gia đình. Em sống một mình, khi mà cả cha và mẹ đều dường như đã bỏ rơi em để theo đuổi những cuộc sống riêng.


Cũng vì thế, Haerin đã quen với việc che giấu cảm xúc của mình. Những đau thương và cô đơn đã dạy em rằng việc mở lòng chỉ khiến người ta dễ bị tổn thương hơn. Em đã từng cố gắng bày tỏ cảm xúc, nhưng đổi lại chỉ là sự thất vọng, vì không có ai thực sự lắng nghe em, không ai thực sự quan tâm đến những gì em cảm thấy. Đối với Haerin, sự trầm lặng đã trở thành một cách tự vệ, một tấm khiên bảo vệ em khỏi những nỗi đau không mong muốn.

Vậy nên, khi gặp Danielle, Haerin không dễ dàng bộc lộ tình cảm của mình qua lời nói. Em chọn cách thể hiện bằng những hành động, bằng những cái chạm nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng, và những cử chỉ đầy ấm áp mà chỉ dành riêng cho cô ấy. Nhưng nỗi sợ hãi bị tổn thương vẫn luôn hiện diện, khiến Haerin chần chừ trong việc làm rõ ràng mối quan hệ của cả hai. Trong lòng em, luôn tồn tại một mối lo ngại rằng, một khi đã nói ra, tình cảm ấy có thể bị từ chối và rồi Danielle sẽ rời xa em, giống như cách cha mẹ em đã bỏ rơi em trước đây.




Haerin khẽ thở dài, nhưng không để âm thanh ấy phá vỡ khoảng không tĩnh lặng giữa họ. Em nhìn về phía Danielle, thấy ánh trăng phản chiếu lên khuôn mặt cô, nét dịu dàng mà em đã quen thuộc. Dù trái tim em đang dồn dập với bao cảm xúc, Haerin vẫn không dám thốt lên điều gì. Trong lòng, em tự nhủ rằng mọi cử chỉ, ánh nhìn của mình đều đã quá rõ ràng. Nhưng có lẽ với Danielle, tất cả vẫn chỉ là những điều bình thường, là những hành động bạn bè dành cho nhau. Điều đó khiến Haerin cảm thấy vô cùng bất lực.

"Em đã cho đi nhiều như vậy, nhưng dường như với chị, điều đó chỉ là đương nhiên..."


Ánh trăng vẫn sáng, nhưng lòng Haerin thì đang dần chìm vào bóng tối. Cái cảm giác mong manh và lo sợ cứ bao trùm lấy em, như thể bất cứ lúc nào, thứ mối quan hệ mập mờ này cũng có thể tan biến, và Danielle sẽ rời xa em mãi mãi. Nhưng Haerin không nói gì thêm, không muốn làm rối lên thứ tình cảm không tên này. 


Danielle vẫn ngồi đó, yên lặng và xa xôi. Haerin chỉ có thể ngồi bên cạnh, đôi tay siết nhẹ lấy vạt áo như để kìm nén cảm xúc. Đêm nay, ánh trăng tròn hơn bao giờ hết nhưng giữa họ lại có một khoảng cách vô hình. 

Và thế là, trong ánh sáng nhàn nhạt của bầu trời đêm, giữa sự gần gũi và xa cách, Haerin lặng lẽ nhìn về phía trước, mang theo trái tim nặng trĩu mà không ai có thể nhìn thấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro