Về bên nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở về từ chuyến đi chơi biển, cuộc sống của cả Haerin và Danielle dần trở lại nhịp độ bình thường. Nhưng giờ đây, mọi thứ không còn đơn giản như trước. Áp lực học hành và kỳ thi đang đến gần khiến họ phải tập trung cao độ hơn bao giờ hết.

Haerin chăm chỉ một phần thì Danielle lại chăm chỉ gấp mười. Trong khi Haerin chỉ phải ôn luyện cho kỳ thi cuối kỳ, thì Danielle còn phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học – một cột mốc quan trọng sẽ quyết định tương lai của chị. Mỗi ngày đều bắt đầu từ sáng sớm và kết thúc muộn, với các cuốn sách và tài liệu chất chồng trên bàn. Đôi lúc, sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt Danielle nhưng chị không bao giờ than phiền. Đối với Danielle, đây là một thử thách mà chị phải vượt qua để tiến gần hơn đến ước mơ của mình.

Dù vậy Haerin luôn ở bên cạnh, chăm sóc và động viên chị. Haerin không chỉ mang đến cho Danielle những bữa ăn dinh dưỡng mà còn hỗ trợ chị trong việc ôn tập, giúp chị giảm bớt căng thẳng và lo lắng. Những lúc thấy Danielle mệt mỏi, Haerin thường pha cho chị một tách trà ấm, đôi khi là một lời khích lệ nhẹ nhàng hay một cái ôm ấm áp. Chính sự hiện diện và quan tâm của Haerin đã làm dịu đi phần nào áp lực nặng nề mà Danielle đang gánh chịu.

Cuối cùng, kỳ thi đại học cũng trôi qua, để lại trong lòng cả hai một cảm giác nhẹ nhõm. Danielle đã làm hết sức mình và giờ đây chị chỉ còn phải chờ đợi kết quả. Trong khi chờ kết quả được công bố, Danielle quyết định sẽ trở về Úc một thời gian để thăm gia đình. Đó là quê hương của chị, nơi chị có thể tìm lại sự bình yên và nghỉ ngơi sau những tháng ngày căng thẳng.

Haerin hiểu rằng đây là khoảng thời gian quan trọng đối với Danielle và dù có chút buồn khi phải tạm xa chị, em vẫn ủng hộ quyết định này. Cả hai đều biết rằng dù có ở đâu, trái tim họ vẫn luôn hướng về nhau và khoảng cách địa lý không thể làm phai nhạt đi tình cảm mà họ dành cho đối phương.



Ngày Danielle trở về Úc cuối cùng cũng đến. Haerin đã chuẩn bị tinh thần để tiễn chị nhưng trái tim em vẫn cảm thấy nặng trĩu. Cả hai đến sân bay từ sớm, không khí giữa họ vừa lặng lẽ vừa đầy lưu luyến.

Danielle đứng trước cổng kiểm tra an ninh, còn Haerin thì đứng gần đó, cố gắng giữ nụ cười trên môi. Chị kéo Haerin vào một cái ôm thật chặt như muốn ghi nhớ từng cảm giác của khoảnh khắc này.

"Chị sẽ về sớm thôi mà, Haerin. Đừng lo lắng quá" Danielle thì thầm, giọng chị tràn đầy sự dịu dàng. "Chăm sóc bản thân tốt nhé, chị đi đây !"

Haerin gật đầu, cảm nhận hơi ấm của Danielle lần cuối trước khi chị bước qua cổng. Nhưng trong lòng, em biết rằng quãng thời gian vắng chị sẽ không dễ dàng gì.

Khi Danielle quay lại để nhìn Haerin lần cuối trước khi đi, ánh mắt hai người gặp nhau. Dù không nói gì nhưng cả hai đều hiểu rằng tình cảm họ dành cho nhau sẽ không bị khoảng cách làm phai nhạt. Haerin vẫy tay, nhìn theo bóng dáng của Danielle dần khuất sau cánh cửa.

Khi Danielle đã khuất bóng, Haerin đứng lại một mình, cảm giác trống trải bao trùm. Nhưng em nhanh chóng tự nhủ rằng đây chỉ là tạm thời, và em sẽ mạnh mẽ chờ đợi ngày đoàn tụ.





Sau khi Danielle rời đi, dù cả hai vẫn thường xuyên giữ liên lạc qua những cuộc gọi điện thoại dài, nhưng Haerin vẫn không thể che giấu được cảm giác buồn bã trong lòng. Mỗi lần nhìn vào màn hình điện thoại, nghe giọng Danielle vang lên, Haerin vừa cảm thấy vui nhưng cũng không thể tránh khỏi nỗi nhớ nhung dâng trào. Những cuộc trò chuyện qua điện thoại không thể nào bù đắp được cảm giác ấm áp khi có chị ở bên cạnh.

Haerin vẫn duy trì các hoạt động thường ngày và tham gia câu lạc bộ âm nhạc như mọi khi, nhưng có điều gì đó trong không khí dường như thiếu sót. Những khoảnh khắc mà trước đây em thường chia sẻ với Danielle giờ trở thành những ký ức cô đơn. Mỗi khi cúp máy sau một cuộc gọi với chị, Haerin lại cảm thấy trống trải hơn. 

Em cố gắng không để lộ sự buồn bã của mình trong những cuộc trò chuyện, nhưng bên trong, Haerin chỉ muốn thời gian trôi nhanh hơn để có thể gặp lại Danielle. Mỗi ngày qua đi, Haerin đều mong chờ đến ngày chị trở về, để nỗi nhớ nhung này cuối cùng cũng có thể được lấp đầy.


....

Sáng hôm nay như thường lệ, Haerin ngồi trong phòng đọc sách. Tuy vậy nhưng âm thanh ồn ào do vận chuyển đến từ nhà bên cạnh làm em không tập trung được. Haerin đi xuống dưới nhà lấy nước uống, sẵn tiện hỏi mẹ 

"Có hàng xóm mới chuyển đến hả mẹ ?"

"Ừ đúng rồi, là gia đình của Minji đấy. Hồi nhỏ con hay chơi với chị Minji đó nhớ không ? Giờ con bé học đại học nên chuyển về đây cho gần."

Haerin nghe mẹ nói xong, trong đầu dần hiện lên những ký ức mờ nhạt về người chị hàng xóm tên Minji. Hồi nhỏ, cả hai thường chơi với nhau rất vui vẻ nhưng sau đó Minji chuyển đi, và từ đó họ cũng mất liên lạc.

Bưng ly nước trên tay, Haerin nhìn ra cửa sổ, thấy một chiếc xe tải lớn đỗ trước nhà bên cạnh và mấy người đang hối hả chuyển đồ vào. 

Trong đầu Haerin, hình ảnh về Minji hiện lên rất mơ hồ, chỉ nhớ rằng Minji lúc nào cũng vui vẻ, hòa đồng và rất dễ mến. Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi cô khi nhớ lại những kỷ niệm tuổi thơ. Có lẽ, Haerin nên sang chào hỏi và xem Minji đã thay đổi ra sao. Nhưng khi nghĩ đến việc phải đối diện với người quen cũ, lòng em lại có chút bối rối. 





Chiều hôm đó, không để Haerin phải chờ lâu, cả gia đình Minji đã qua thăm và chào hỏi gia đình Haerin như những người hàng xóm cũ. Cả hai gia đình đã từng rất thân thiết với nhau từ trước, nên cuộc gặp gỡ diễn ra trong không khí thân mật, ấm cúng. Mẹ Haerin mở cửa chào đón họ với một nụ cười rạng rỡ, và sau những lời chào hỏi ban đầu, mọi người ngồi xuống phòng khách, bắt đầu ôn lại những kỷ niệm xưa.

Minji giờ đã là một sinh viên đại học, trông chững chạc và tự tin hơn nhiều so với hồi nhỏ. Cô mỉm cười khi nhìn thấy Haerin, cảm giác như thời gian chưa bao giờ trôi qua giữa họ. "Haerin, lâu rồi không gặp em! Chị nhớ hồi nhỏ em hay theo chị đi khắp nơi chơi." Minji cười lớn, tạo ra bầu không khí thoải mái giữa hai người.

Haerin chỉ mỉm cười đáp lại, trong lòng cảm thấy một chút xấu hổ khi nhớ lại mình từng là cô bé nhỏ nhắn luôn quấn quýt bên chị Minji.

“À, đây là em họ của chị, Lee Hyein” Minji giới thiệu khi thấy Hyein bước vào. Hyein là một cô gái trẻ, tươi tắn với nụ cười rạng rỡ. Tuy nhỏ hơn Haerin 2 tuổi nhưng Hyein có chiều cao vượt trội ấn tượng và cách nói chuyện vui tính của cô bé nhanh chóng làm không khí trở nên sinh động hơn.

"Chào chị Haerin, em là Hyein. Chị Minji đã kể nhiều về chị với em rồi !" Hyein nói, vẻ thân thiện và gần gũi.

Haerin gật đầu chào lại, cảm thấy bất ngờ trước sự tự tin và vui vẻ của Hyein. Cuộc trò chuyện tiếp tục diễn ra trong không khí thân thiện, với Minji kể về cuộc sống ở đại học, và Hyein thêm vào những câu chuyện hài hước, khiến cả hai gia đình cười không ngớt. Không lâu sau đó, gia đình của Minji cũng tạm biệt nhà Haerin mà trở về nhà mình. 

-----

Mặc dù Haerin vẫn thường xuyên giữ liên lạc với Danielle qua tin nhắn và cuộc gọi, em không thể phủ nhận một chút trống vắng khi không được gặp chị trực tiếp. Thay vì cảm thấy buồn bã, Haerin chấp nhận đó là một phần tất yếu của cuộc sống khi cả hai đều có những mục tiêu và trách nhiệm riêng. Đôi khi, ngồi một mình trong phòng, Haerin lặng lẽ nghĩ về những lần cùng Danielle ôn bài hay đi dạo trong sân trường. Nhưng thay vì khiến em cảm thấy nặng nề, những kỷ niệm đó lại khiến Haerin cảm thấy ấm áp và yên bình, biết rằng họ vẫn đang kết nối, dù cách xa nhau.

Buổi tối hôm đó, sau khi đã xong việc và dọn dẹp nhà cửa, Haerin nhận được cuộc gọi video từ Danielle. Tim em đập nhanh hơn một chút khi thấy tên chị hiện lên màn hình. Haerin ngay lập tức bắt máy, và hình ảnh Danielle xuất hiện, nụ cười rạng rỡ của chị khiến Haerin cảm thấy nhẹ nhõm.

"Haerin ah, ngày hôm nay của em thế nào?" Danielle hỏi, đôi mắt long lanh hiện rõ sự quan tâm.

Haerin mỉm cười đáp lại, cảm giác như mọi mệt mỏi trong ngày đều tan biến khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của chị. "Em ổn. Hôm nay em gặp lại Minji và gia đình chị ấy. Chị có nhớ Minji không?"

Danielle khẽ gật đầu, nụ cười vẫn còn trên môi. "Chị nhớ chứ. Chị ấy là người đã chơi với em hồi nhỏ phải không? Em có vui khi gặp lại chị ấy không?"

Haerin gật đầu, đôi mắt sáng lên khi nhớ lại. "Vâng, em thấy khá vui. Chị ấy còn giới thiệu em với em họ của chị ấy, Hyein. Cô bé ấy rất vui tính và đáng yêu" Haerin cười khúc khích, cảm giác như đang được chia sẻ mọi niềm vui với Danielle.

Danielle nhìn Haerin qua màn hình, ánh mắt tràn đầy tình cảm. "Nghe có vẻ thú vị đấy. Chị mong em sẽ có thêm bạn mới, để không cảm thấy cô đơn khi chị không ở đó."

Haerin im lặng một lúc, nụ cười trên môi vẫn còn nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác nhớ nhung nhẹ nhàng. Em không muốn làm Danielle lo lắng nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, dù có thêm bạn bè mới, sự hiện diện của chị vẫn là điều không thể thay thế.

"Em không cô đơn đâu, vì chúng ta vẫn có thể nhìn thấy nhau thế này mà. Nhưng... em vẫn rất nhớ chị !" Haerin nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chân thật, đôi mắt em ánh lên chút u buồn.

Danielle cũng im lặng một lúc trước khi đáp lại, giọng chị ấm áp và tràn đầy yêu thương. 

"Chị cũng nhớ em lắm, Haerin. Nhưng hãy nhớ rằng chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi, chị sẽ trở lại, và chúng ta sẽ lại được gặp nhau."

Ngay lúc này, từ phía Danielle bỗng vang lên một âm thanh nhỏ nhẹ đáng yêu. Danielle quay đầu lại, rồi mỉm cười dịu dàng khi nhìn về phía sau. 

"Ah~~~ là Jiny nè. Haerin ơi, chị cho em coi Jiny này. Đây là chú cún ở nhà bà chị đấy. Trông nó dễ thương hông nè?"

Danielle nhấc chiếc điện thoại lên và hướng camera về phía chú cún đang vẫy đuôi, đôi mắt long lanh đáng yêu nhìn vào màn hình. Haerin bật cười khi nhìn thấy cảnh tượng đó, em cảm nhận được niềm vui nhẹ nhàng từ phía chị.

"Jiny dễ thương quá! Chị có hay chơi với nó không?" Haerin hỏi, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khi thấy sự hồn nhiên của chú cún.

"Ừ, chị chơi với nó mỗi ngày. Nó quấn người lắm, lúc nào cũng muốn được ôm ấp" Danielle đáp lại, giọng chị tràn đầy yêu thương khi nhắc đến chú cún.

Cả hai tiếp tục trò chuyện, chia sẻ về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày, đôi lúc bật cười vì những câu chuyện hài hước. Hình ảnh Danielle qua màn hình không thể thay thế được sự hiện diện thực sự nhưng ít nhất nó giúp Haerin cảm thấy gần gũi hơn, như thể khoảng cách giữa họ không còn xa xôi nữa.

Khi cuộc gọi kết thúc, Danielle khẽ vẫy tay chào, "Ngủ ngon, Haerin. Chị sẽ gọi lại cho em sớm."

"Ngủ ngon, chị Dani." Haerin đáp lại, mỉm cười nhưng vẫn cảm thấy chút hụt hẫng khi màn hình trở lại màu đen. Em nằm xuống giường, ánh mắt nhìn lên trần nhà, lòng em nhẹ nhàng hơn sau cuộc trò chuyện, biết rằng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, Danielle sẽ trở lại bên mình.



**** 

Một tuần sau khi Danielle rời Hàn Quốc, Haerin đang ngồi ở phòng khách, xem TV thì nhận được cuộc gọi từ Danielle. Em nhấc máy ngay lập tức, vui mừng khi thấy tên của chị hiện lên màn hình.

"Chào Haerin !" Giọng Danielle vang lên, đầy nhiệt huyết.

"Chị Dani, sao hôm nay chị lại gọi em giờ này vậy ?" Haerin hỏi, cảm giác vui mừng và hồi hộp.

"Chị có một bất ngờ cho em. Em có thể ra công viên gần trường được không?"

"Công viên gần trường? Nhưng chị không phải đang ở Úc sao?" Haerin cảm thấy lạ lùng. Em không thể không thắc mắc vì Danielle rõ ràng đang ở Úc.

“Ừ, đúng là chị đang ở Úc. Nhưng có chút món quà bất ngờ dành cho em và nó ở công viên."

"Vâng, em sẽ đến ngay." Haerin đáp, mặc dù trong lòng còn nhiều câu hỏi.

Em nhanh chóng thay đồ và đến công viên gần trường. Khi đến nơi, cô nhìn quanh để tìm kiếm Danielle. Mặt trời đã bắt đầu nghiêng về phía chân trời, ánh sáng chiếu rọi lên cây xanh và mặt nước hồ làm cho khung cảnh trở nên thật yên bình.

Haerin đứng chờ ở cổng chính, lòng hồi hộp và ngờ ngợ về điều bất ngờ sắp tới. Một lúc sau, e. nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Đó là Danielle nhưng với diện mạo khác lạ, mái tóc cắt ngắn và uốn xoăn, làm cho chị trông thật nổi bật và quyến rũ.

"Chị Dani!" Haerin kêu lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nhận ra chị.

Danielle mỉm cười, bước tới gần Haerin, ánh mắt lấp lánh. "Chào em, Haerin! Đã lâu không gặp!"

"Chị... chị về sớm vậy ạ?" Haerin hỏi, cảm giác vui sướng và ngạc nhiên tràn ngập.

"Ừ, bất ngờ đúng không? Chị mới đáp chuyến bay sáng nay thôi." Danielle nói, nụ cười vẫn rạng rỡ như mọi khi.

Hai người ôm chầm lấy nhau trong niềm vui sướng, và không khí xung quanh trở nên ấm áp hơn bao giờ hết với sự hiện diện của họ. Haerin cảm thấy mọi lo lắng và ngờ ngợ trước đó đều tan biến khi đứng cạnh Danielle, cảm nhận sự thân thiết và tình yêu thương giữa họ.


Sau khi những giây phút xúc động và bất ngờ được giải tỏa, Haerin và Danielle quyết định đi dạo quanh công viên để tận hưởng thời gian bên nhau. Công viên vào lúc hoàng hôn thật sự đẹp với ánh sáng vàng ấm áp lan tỏa khắp nơi, tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn.

Họ đi dọc theo con đường nhỏ rợp bóng cây, trò chuyện về những gì đã xảy ra trong thời gian qua. Danielle kể cho Haerin nghe về những trải nghiệm khi trở về quê hương và thăm gia đình.

"Chị rất vui vì đã được trở về với quê hương và gia đình" Danielle nói với giọng ấm áp. "Nhưng chị cũng cảm thấy tiếc nuối vì không thể dẫn em theo. Nếu có cơ hội trong tương lai, Haerin hãy cùng chị đến Úc nhé?"

Haerin mỉm cười, cảm thấy một cảm giác ấm áp dâng trào trong lòng. "Em cũng rất nhớ chị. Và nếu có cơ hội em sẽ cùng chị đi Úc, Dani à."

Danielle nắm tay Haerin, cả hai đi về phía hồ nước trong công viên. "Chị đã định sẽ giữ bí mật này lâu hơn một chút, nhưng chị không thể chịu nổi việc không được nhìn thấy em ngay. Chị muốn làm cho em một bất ngờ lớn hơn nữa."

Hai người ngồi xuống bãi cỏ gần hồ nước, nơi có thể ngắm nhìn những chú vịt đang bơi lội và những đứa trẻ đang vui đùa. Haerin và Danielle cùng ngồi yên lặng, tận hưởng khoảnh khắc bình yên bên nhau.

"Chị đã quyết định sẽ về Hàn Quốc sớm hơn dự định để có thể dành nhiều thời gian hơn với em" Danielle nói. "Còn em thì sao? Những ngày qua thế nào?"

Haerin bắt đầu chia sẻ về những gì đã diễn ra trong cuộc sống của mình. Em kể về việc tham gia các hoạt động của câu lạc bộ âm nhạc, những cuộc trò chuyện với bạn bè và sự thay đổi trong cuộc sống hàng ngày. Dù không có Danielle bên cạnh, Haerin vẫn cố gắng duy trì tinh thần lạc quan và tích cực.

"Em cũng bắt đầu làm quen lại với Minji và em gái của chị ấy, Hyein có lẽ là người em đã kết bạn gần nhất trong thời gian này."

Danielle gật đầu. "Thật tuyệt khi em đã tìm được những người bạn mới."

Khi mặt trời bắt đầu lặn và bầu trời nhuốm màu cam ấm áp, Haerin và Danielle quyết định kết thúc buổi dạo chơi và quay về nhà. Danielle đưa Haerin về, cả hai cùng trò chuyện vui vẻ trên đường về, không còn gì ngoài niềm vui và sự hào hứng khi được ở bên nhau.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro