Yêu thương ở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haerin tỉnh dậy trước, đầu hơi đau nhức vì dư âm của cơn say tối qua. Em cảm thấy một chút ngạc nhiên khi thấy mình đang nằm trên giường, trong khi đêm qua rõ ràng em đã ngủ trên sofa ở phòng khách. Nhưng điều khiến Haerin ngạc nhiên hơn là sự hiện diện của Danielle, đang nằm ngủ yên lành trong lòng mình. Đầu chị gối trên cánh tay em và tay của em thì vô thức đặt lên eo chị từ bao giờ.

Danielle thở đều đặn, khuôn mặt thanh thoát của chị như vầng trăng dịu dàng dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng sớm. Haerin khẽ cử động nhưng rất nhẹ để không làm chị tỉnh giấc. Trái tim em đập mạnh khi cảm nhận rõ sự ấm áp và gần gũi của người yêu. Em thầm nghĩ chắc hẳn là tối qua Danielle đã chăm sóc và đưa em vào phòng ngủ.


Nhưng điều làm Haerin suy nghĩ là tại sao chị lại ngủ bên cạnh mình? Dù vậy, em không cảm thấy khó chịu hay lúng túng. Ngược lại, sự hiện diện của Danielle khiến Haerin cảm thấy một sự an toàn và bình yên kỳ lạ. Mọi lo lắng và căng thẳng từ những ngày trước dường như tan biến khi em nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của chị.

Haerin ngắm nhìn Danielle thêm một lúc, rồi em khẽ mỉm cười, cảm giác như có điều gì đó rất đặc biệt giữa hai người. Bất giác, em di chuyển bàn tay, nhẹ nhàng vuốt qua lọn tóc mềm mại của chị, rồi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi eo Danielle để không đánh thức chị.

Nhưng Danielle không ngủ quá sâu. Chị cựa mình một chút rồi từ từ mở mắt, đôi mắt lấp lánh nhìn Haerin. 

"Em dậy rồi à?" Giọng Danielle vẫn còn chút say ngủ nhưng vô cùng ấm áp.

"Ừm em dậy rồi," Haerin đáp khẽ, nở một nụ cười nhỏ. "Chị đã đưa em lên đây à?"

Danielle khẽ gật đầu, rồi ngồi dậy, tay nhẹ nhàng dụi mắt. "Em say quá nên chị không nỡ để em ngủ ở sofa. Chị đưa em vào giường rồi ngủ quên bên cạnh lúc nào không hay."

Haerin cười nhẹ, đầu vẫn hơi đau nhưng trong lòng thì ấm áp lạ kỳ. "Cảm ơn chị nhé. Nhưng sao chị không về?"

Danielle mỉm cười dịu dàng, ánh mắt nhìn Haerin đầy sự yêu thương. "Chị không muốn để em ở một mình khi say. Với lại... chị cũng muốn ở đây bên em."

Haerin ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt Danielle, và cảm nhận rõ ràng sự chân thành từ ánh mắt chị. Không gian giữa hai người trở nên yên tĩnh nhưng đầy ắp những cảm xúc không cần diễn tả bằng lời.


"Em cũng muốn chị ở lại," Haerin thừa nhận, giọng nói của em nhẹ nhàng nhưng rất chân thật. "Cảm giác có chị ở bên thật sự rất tốt."

Danielle khẽ cười, rồi bất giác đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Haerin. "Chị sẽ luôn ở bên em, nếu em cần."




Haerin tựa đầu vào vai Danielle, cảm nhận rõ nhịp đập của trái tim cả hai đang hòa vào nhau. Không khí buổi sáng sớm thật yên tĩnh, và dường như thế giới bên ngoài chẳng còn quan trọng nữa. Những ngày bận rộn, căng thẳng, và mệt mỏi dường như tan biến trong khoảnh khắc này.

"Em thấy đỡ hơn chưa?" Danielle khẽ hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng.

"Đỡ hơn nhiều rồi. Chỉ hơi đau đầu chút thôi." Haerin đáp nhưng ánh mắt của em lại dịu dàng nhìn chị, khiến Danielle cảm thấy yên tâm phần nào.

"Chị pha cho em ít trà giải rượu nhé. Uống vào sẽ dễ chịu hơn." Danielle khẽ nhổm dậy, định đứng lên nhưng Haerin vẫn giữ tay chị lại, không muốn rời xa cảm giác ấm áp mà chị mang lại.

“Không cần đâu, em chỉ muốn ngồi thế này thêm chút nữa.” Haerin nói khẽ, giọng nói có chút ấm áp và dịu dàng.

Danielle mỉm cười, rồi ngồi lại bên cạnh Haerin. Chị vòng tay qua lưng em, khẽ vuốt nhẹ như cách người ta dỗ dành một đứa trẻ. "Chỉ cần em cảm thấy tốt hơn là được. Chị sẽ ngồi đây bao lâu cũng được."


Haerin không trả lời, chỉ lặng lẽ cảm nhận hơi ấm từ Danielle. Khoảnh khắc này yên bình đến lạ, không cần lời nói, không cần cử chỉ quá lớn lao. Chỉ cần sự hiện diện của người mình yêu thương là đủ để mọi thứ trở nên trọn vẹn.


Một lát sau, Haerin khẽ cử động, ngẩng đầu lên nhìn Danielle. Ánh mắt em như muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Danielle nhận ra sự bối rối trong mắt Haerin, chị mỉm cười dịu dàng, cúi xuống hôn nhẹ lên trán em.


"Đừng lo lắng quá, em không cần phải nói gì cả." Danielle nói nhỏ, giọng chị nhẹ nhàng nhưng đầy cảm thông. "Chị hiểu."

Haerin khẽ mỉm cười, cảm thấy những lời của Danielle như một sự trấn an tuyệt vời. Đúng là không cần nói quá nhiều, chỉ cần có chị ở đây, mọi thứ dường như trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Cả hai ngồi như thế thêm một lúc, lặng lẽ tận hưởng sự yên bình của buổi sáng. Haerin tự nhủ rằng chị chính là người mà em cần, là người mang lại sự bình yên mỗi khi cuộc sống trở nên khó khăn.

"Chị có phải đi đâu sớm không?" Haerin hỏi khi thấy ánh nắng bắt đầu len lỏi qua cửa sổ, báo hiệu một ngày mới.

Danielle lắc đầu. "Hôm nay chị không có lịch gì quan trọng cả, có thể ở lại với em một chút nếu em muốn."

"Vậy... ở lại với em thêm một lúc nữa nhé?" Haerin khẽ nói, giọng có chút e thẹn nhưng cũng đầy mong đợi.

"Chị luôn sẵn sàng." Danielle đáp lại với một nụ cười.



Danielle khẽ kéo Haerin sát hơn vào người mình, hai cơ thể tựa vào nhau, cảm nhận rõ ràng nhịp đập của trái tim đối phương. Thời gian như chậm lại, và cả hai đều không vội vã rời khỏi khoảng không gian yên bình này.

"Em thật sự cảm thấy may mắn khi có chị bên cạnh," Haerin thì thầm, đôi mắt khẽ nhắm lại, như thể muốn giữ chặt khoảnh khắc này. "Có lẽ nếu không có chị, em đã không biết phải làm gì trong những lúc như thế này."


Danielle nghe thấy lời thổ lộ ấy, tim chị khẽ rung lên. Chị cúi xuống, nhìn vào đôi mắt sâu lắng của Haerin, rồi dịu dàng trả lời. 

"Em không cần phải cảm thấy như vậy, Haerin à. Chị ở đây vì chị yêu em, và việc chăm sóc em không phải là trách nhiệm hay nghĩa vụ, đó là điều chị muốn làm."

Haerin khẽ cười, nhưng nụ cười ấy mang theo chút cảm xúc lẫn lộn. "Có những lúc em sợ rằng mình dựa dẫm vào chị quá nhiều, sợ rằng em sẽ trở thành gánh nặng cho chị."


Danielle lắc đầu, ánh mắt đầy sự kiên định. "Em không bao giờ là gánh nặng. Chị muốn ở bên em, muốn sẻ chia tất cả những gì em đang trải qua. Đó không phải là dựa dẫm, mà là chúng ta cùng nhau đi qua những khoảnh khắc này. Chị cũng cần em như cách em cần chị."


Haerin nhìn vào ánh mắt của Danielle, cảm nhận sự chân thành trong từng lời nói. Cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng em, như thể mọi lo lắng đều được xua tan.

"Em hiểu rồi" Haerin đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự biết ơn. "Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, dù là bất cứ điều gì xảy ra."

Danielle mỉm cười, đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc của Haerin. "Đúng vậy, chúng ta sẽ luôn cùng nhau vượt qua tất cả."

Hai người chìm vào trong sự im lặng, nhưng đó không phải là sự im lặng khó xử, mà là sự yên bình khi cả hai biết mình đang ở đúng nơi, với đúng người. Haerin khẽ nhắm mắt, cảm nhận từng hơi thở của Danielle, từng nhịp đập từ trái tim chị.

Cuối cùng, Haerin khẽ mở mắt, nhìn Danielle một cách trìu mến. "Chị có muốn ăn sáng không? Em có thể làm gì đó cho chị."

Danielle cười nhẹ, tay chị vẫn đan chặt trong tay Haerin. "Em còn hơi mệt, để chị làm cho. Chị sẽ làm bữa sáng cho cả hai chúng ta."

Haerin khẽ lắc đầu. "Không sao đâu, em cảm thấy khỏe hơn rồi. Em sẽ làm món gì đó đơn giản thôi, không mất nhiều thời gian."


Danielle nhìn Haerin một lát, rồi mỉm cười đồng ý. "Được rồi, nhưng em phải hứa là sẽ để chị giúp nếu cần nhé."

"Em hứa." Haerin cười nhẹ, rồi từ từ rời khỏi vòng tay của Danielle, tiến về phía bếp.

Danielle ngồi lại, ánh mắt dõi theo Haerin. Chị cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong Haerin – em không còn là cô gái luôn giấu kín cảm xúc và tự mình gánh vác mọi chuyện nữa. Haerin đã dần mở lòng, sẵn sàng chia sẻ và đón nhận tình yêu của chị, và đó là điều khiến Danielle cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. 







Haerin đang đứng trước bếp, chăm chú lật những miếng bánh đang nướng. Ánh nắng buổi sáng chiếu xuyên qua cửa sổ, phủ một lớp ánh sáng ấm áp lên căn bếp nhỏ. Mùi thơm của bữa sáng lan tỏa, tạo nên một không gian thật yên bình.

Bất ngờ, từ phía sau, Haerin cảm nhận được đôi tay của Danielle nhẹ nhàng vòng qua eo mình. Chị áp sát vào lưng em, để đầu tựa vào vai Haerin. Hơi thở ấm áp của Danielle phả vào cổ, khiến Haerin thoáng rùng mình, một cảm giác thân thuộc và êm ái lan tỏa khắp người.

"Chị giúp được gì không?" Danielle hỏi, giọng nói êm ái, nhẹ nhàng vang lên bên tai Haerin.

Haerin khẽ lắc đầu, mỉm cười mà không quay lại. "Chị cứ ngồi xuống và đợi thôi. Em gần xong rồi."

Nhưng Danielle không buông tay, chị ôm chặt hơn một chút, cảm nhận sự ấm áp của Haerin, rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn lên mái tóc đen mượt. "Em giỏi thật đấy, Haerin à. Mọi thứ em làm đều tuyệt vời."

Haerin ngừng tay, cảm giác trái tim mình đập nhanh hơn trước lời khen của Danielle. Một nụ cười nở trên môi em và dù không quay lại, Haerin vẫn có thể tưởng tượng rõ ràng nụ cười dịu dàng trên gương mặt chị.

"Em yêu chị," Haerin thì thầm, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành. Từng lời thốt ra đều chứa đựng tình cảm mà em muốn dành cho Danielle.

Danielle cười khẽ, đôi mắt chị sáng lên niềm hạnh phúc. "Chị cũng yêu em, Haerin," chị thì thầm đáp lại, siết chặt vòng tay ôm em từ phía sau.

Trong khoảnh khắc đó, không còn cần bất kỳ lời nói nào khác. Căn bếp nhỏ chỉ còn tiếng lửa tí tách và tiếng thở của cả hai, tạo nên một không gian thật bình yên và hạnh phúc.











Sau khi ăn sáng xong, Haerin dọn dẹp bàn ăn trong khi Danielle vẫn ngồi trên ghế, quan sát em từ phía sau. Khi Haerin vừa định quay lại bếp rửa bát, Danielle bất ngờ lên tiếng:

"Haerin này, hôm nay chúng ta có thể cùng nhau làm gì không?"

Haerin dừng lại, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ừm, chúng ta có thể chơi game không? Em có vài trò chơi trong máy, lâu rồi em không đụng tới."

Danielle bật cười nhẹ, cảm thấy ý tưởng đó thật thú vị: "Nghe có vẻ hay đó! Nhưng chị phải cảnh báo trước nhé, chị chơi game dở lắm đấy."


Haerin mỉm cười, rửa tay sạch sẽ rồi dẫn Danielle vào phòng khách. Cả hai ngồi xuống trước TV, Haerin bật máy lên và bắt đầu chọn một trò chơi đơn giản mà cả hai có thể chơi cùng nhau.

Danielle ngồi sát cạnh Haerin, cảm nhận sự gần gũi từ em. Chị nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo Haerin khi em đang chăm chú vào màn hình để chọn trò chơi. Haerin dừng lại trong giây lát, cảm thấy vòng tay ấm áp của Danielle, nhưng không nói gì, chỉ khẽ cười, tay vẫn tiếp tục thao tác trên điều khiển.

"Chúng ta chơi gì đây?" Danielle tò mò hỏi.

"Em chọn một trò đơn giản thôi. Ai thua sẽ phải chịu phạt nha," Haerin tinh nghịch đề nghị.

"Phạt thế nào?" Danielle nheo mắt nhìn Haerin đầy hứng thú.

"Mình cứ để xem ai thua trước đã rồi nghĩ tiếp," Haerin đáp nhẹ.

Cả hai cùng chơi trò đua xe, tiếng cười vang lên mỗi khi một trong hai làm sai bước đi hoặc đâm vào vách. Danielle dù biết mình không giỏi nhưng vẫn không ngừng cố gắng, trong khi Haerin với vẻ tự tin, dễ dàng giành chiến thắng trong hầu hết các vòng chơi.

Sau vài lượt, Danielle dừng lại, cười lớn: "Thôi chị chịu thua, em giỏi quá!"

Haerin quay qua, cười khúc khích: "Vậy là chị phải chịu phạt rồi."

Danielle nghiêng đầu: "Được rồi, em muốn chị làm gì nào?"

Haerin suy nghĩ một chút, rồi nhìn Danielle với ánh mắt ranh mãnh: "Chị làm bánh cho em được không? Em hơi thèm đồ ngọt rồi."

Danielle bật cười, đứng dậy và nói: "Em biết chị thích nấu ăn mà, nên phạt kiểu này thì quá dễ rồi."




Khi cả hai bước vào bếp, ánh sáng nhẹ từ cửa sổ chiếu vào, tạo nên không gian ấm áp. Danielle bắt đầu mở tủ để lấy nguyên liệu làm bánh, còn Haerin đứng kế bên, quan sát từng cử động của chị với đôi mắt chăm chú.

"Em muốn bánh gì nào?" Danielle hỏi, tay với lấy một cái tô lớn.

Haerin nghiêng đầu suy nghĩ: "Bánh quy socola đi, đơn giản mà ngon."

Danielle gật đầu rồi bắt đầu đong bột, đường và bơ. "Vậy chị sẽ làm theo công thức của mẹ chị. Đảm bảo em sẽ thích."

Haerin đứng lặng lẽ quan sát, nhưng ánh mắt không chỉ dừng lại ở những nguyên liệu mà còn ngắm nhìn sự tỉ mỉ và cẩn thận trong từng động tác của Danielle.

Bất giác, em bước tới gần hơn, nhẹ nhàng với tay lên, chỉnh lại mớ tóc rối của chị. "Chị có một lọn tóc nghịch quá," em thì thầm, giọng nhỏ nhẹ và dịu dàng.

Danielle quay lại nhìn Haerin, mắt cong lên, nở một nụ cười ấm áp. "Cảm ơn em, Haerin."

Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Danielle bắt đầu nhào bột nhưng vì em muốn giúp nên Haerin cũng tham gia, đôi tay của cả hai vô tình chạm vào nhau. Haerin khựng lại một chút, cảm nhận cái ấm từ tay Danielle truyền sang. Cả hai nhìn nhau một giây ngắn ngủi rồi cùng bật cười.

"Có vẻ em cũng khá đó," Danielle trêu, giọng điệu nhẹ nhàng.

"Chị đừng khen quá, em vẫn chưa quen lắm," Haerin đáp, cố gắng làm theo các bước mà Danielle chỉ dẫn.

Khi đã nhào bột xong, Danielle lấy một cây cán bột, đưa cho Haerin. "Em làm thử đi, cảm giác cán bột rất thú vị đó."

Haerin cầm lấy cây cán, khẽ nghiêng đầu rồi cẩn thận cán lớp bột mỏng đều ra bàn. Danielle nhìn em chăm chú, ánh mắt chứa đựng sự yêu thương và sự tự hào. "Em giỏi thật, làm tốt hơn chị nghĩ đó."

"Chị lúc nào cũng khen em," Haerin mỉm cười, tay vẫn không ngừng cán bột.

"Vì em xứng đáng mà," Danielle nhẹ nhàng nói, không giấu được nụ cười trên môi.

Sau khi bột đã được cán đều, Danielle và Haerin cùng nhau dùng khuôn để cắt thành những chiếc bánh nhỏ xinh. Danielle chọn hình trái tim, còn Haerin chọn ngôi sao. Những chiếc bánh được xếp đều vào khay, sẵn sàng vào lò nướng.

Danielle lấy khăn lau tay, rồi nhìn Haerin với ánh mắt đầy yêu thương. "Thế là xong, giờ chúng ta chỉ cần đợi bánh chín."

Haerin ngồi xuống ghế, nhìn khay bánh trong lò nướng, mắt chăm chú nhưng lòng lại cảm thấy bình yên kỳ lạ. Danielle bước tới sau lưng, nhẹ nhàng ôm lấy vai em, đầu chị tựa vào mái tóc mềm của Haerin. "Em biết không, những lúc thế này chị thật sự thấy mình may mắn vì có em."

Haerin khẽ cúi đầu, cảm nhận nhịp đập của trái tim mình hòa nhịp với hơi ấm từ người yêu. "Em cũng vậy," em đáp nhẹ, bàn tay khẽ vươn lên nắm lấy tay Danielle, cả hai chìm trong khoảnh khắc yên bình cùng nhau.








Sau vài phút, mùi thơm của bánh quy lan tỏa khắp căn bếp. Danielle rời khỏi vòng ôm, tiến tới lò nướng để kiểm tra. "Bánh chín rồi đây," chị nói, ánh mắt sáng lên khi mở cửa lò, hương thơm ngào ngạt tràn ra, khiến không gian càng thêm ấm cúng.

Haerin mỉm cười khi nhìn Danielle cẩn thận lấy khay bánh ra. Chị nhẹ nhàng đặt những chiếc bánh quy lên đĩa, rồi quay sang em với vẻ hài lòng. "Nếm thử xem nào, chị đảm bảo là ngon."

Haerin bước lại gần, nhón một chiếc bánh quy, hơi nóng vẫn còn vương trên bề mặt, nhưng em không ngại ngần đưa vào miệng. Vị ngọt dịu và socola tan chảy ngay lập tức. Đôi mắt em sáng lên khi cảm nhận được hương vị hoàn hảo của chiếc bánh. "Ngon lắm, chị làm thật sự rất tuyệt."

Danielle cười, hài lòng khi thấy phản ứng của Haerin. "Chị đã nói mà. Mẹ chị dạy chị công thức này từ nhỏ. Giờ thì chị lại truyền lại cho em."

"Vậy từ nay em có thể làm cho chị mỗi khi chị muốn ăn rồi," Haerin đáp, giọng điệu nửa đùa nửa thật.

Danielle bật cười. "Chị sẽ chờ xem, nhưng có lẽ chị sẽ giúp em làm thì đúng hơn."

Cả hai ngồi xuống bàn, cùng thưởng thức những chiếc bánh quy ấm áp mà họ vừa làm. Mỗi khoảnh khắc đều tràn đầy niềm vui giản dị. Ánh mắt Danielle thi thoảng lại lén nhìn Haerin, rồi nhanh chóng nở một nụ cười khi em không để ý. Haerin vẫn trầm lặng như thường lệ, nhưng sự thoải mái giữa hai người rõ ràng không cần đến quá nhiều lời nói.

Khi ăn xong, Danielle đứng dậy, đề nghị: "Chị sẽ dọn dẹp đống bừa bộn này. Em nghỉ ngơi đi."

Haerin đứng lên ngay lập tức. "Không, để em giúp. Làm cùng nhau cho nhanh."

Danielle không phản đối nữa. Cả hai cùng thu dọn những chiếc bát đĩa, lau sạch bàn và cất dụng cụ vào chỗ cũ. Khi mọi thứ đã ngăn nắp trở lại, Danielle nhìn quanh căn bếp rồi thở phào. "Xong rồi. Bây giờ làm gì tiếp nhỉ?"


Haerin ngồi xuống ghế, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. "Chắc chỉ ngồi thư giãn một chút thôi."

Danielle bước lại gần, kéo một chiếc ghế ngồi cạnh em, nhưng không nói gì. Hai người lại chìm vào không gian yên tĩnh, nơi không cần bất kỳ hoạt động gì cầu kỳ hay lời nói thừa thãi. Chỉ đơn giản là cùng nhau chia sẻ khoảnh khắc bình yên.

"Em có bao giờ nghĩ đến tương lai của chúng ta không?" Danielle đột ngột hỏi, giọng nói của chị rất nhẹ, nhưng đủ để phá vỡ sự tĩnh lặng.


Haerin khẽ gật đầu. "Có chứ. Em thường nghĩ đến những điều đơn giản thôi... như những ngày yên bình thế này, có chị ở bên."


Danielle mỉm cười nhẹ khi nghe Haerin nói, nhưng một chút suy tư hiện lên trong ánh mắt chị. "Những ngày yên bình thế này, chị cũng thích. Nhưng chị còn muốn nghĩ xa hơn nữa..."

Haerin nhìn sang, ánh mắt em dịu dàng nhưng cũng thoáng chút ngập ngừng. "Xa hơn như thế nào cơ chị?"

Danielle im lặng một chút, đôi môi chị khẽ cong lên một nụ cười ẩn ý. "Xa hơn nghĩa là... chị muốn luôn ở bên em. Không chỉ trong những khoảnh khắc thế này, mà là lâu dài... nhiều hơn nữa."

Haerin cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Những lời nói của Danielle khiến em bỗng chốc nhận ra tầm quan trọng của mối quan hệ này. Nhưng sự im lặng kéo dài giữa hai người lại trở nên nặng nề hơn em nghĩ. Đột nhiên, Haerin đứng dậy, mắt hướng ra cửa sổ.

"Danielle," em cất lời, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như mọi khi "Chị nên về nhà đi, cũng muộn rồi. Em không muốn chị về trễ quá."

Danielle ngẩng đầu nhìn Haerin, "Em đuổi chị về à?"


Haerin giật mình, quay lại nhìn chị. "Không phải... Chỉ là... em nghĩ chị cần nghỉ ngơi, và em cũng vậy."

Danielle khẽ nhướn mày, đôi mắt hiện lên chút dỗi hờn. "Thế mà chị tưởng em muốn chị ở lại thêm chút nữa cơ." Chị đứng dậy, khoanh tay lại trước ngực, đôi môi mím chặt, rõ ràng là có chút giận dỗi.

Haerin thấy vậy liền tiến lại gần chị, khẽ thở dài. "Em không có ý đó mà, chị hiểu sai rồi."

Danielle quay mặt đi, nhưng giọng nói vẫn thấp xuống, mang chút ấm ức. "Lúc nào em cũng thế, lúc chị nghĩ có thể ở lại lâu hơn một chút thì em lại đuổi chị về. Em không muốn ở cùng chị đúng không ?"

Haerin im lặng một lúc, đôi mắt dường như suy tư. "Không phải em không muốn chị ở lại... Chỉ là..."

Danielle quay lại đối diện với Haerin, ánh mắt dịu xuống nhưng vẫn còn vương chút sự giận dỗi. "Chỉ là sao?"

Haerin thở dài, rồi khẽ cười, kéo tay Danielle lại gần. "Chỉ là em sợ chị ở lại với em, rồi chị sẽ không về nữa. Và em thì không muốn thế. Em muốn mình lúc nào cũng có cảm giác nhớ chị, để những khoảnh khắc thế này luôn thật đặc biệt."


Haerin bất ngờ cúi xuống, không nói thêm lời nào, đôi môi em nhẹ nhàng đặt lên môi Danielle. Cái chạm bất ngờ ấy khiến Danielle thoáng ngạc nhiên nhưng ngay lập tức chị đáp lại, một nụ cười mỉm nở trên môi khi cảm nhận được sự dịu dàng của Haerin.


Khoảnh khắc ấy dường như kéo dài mãi, không gian xung quanh như lắng đọng lại. Nụ hôn không quá mãnh liệt nhưng đầy ấm áp và chân thành. Haerin khẽ lùi lại, đôi mắt em hơi bối rối nhưng vẫn giữ vững ánh nhìn.

"Đó là lời xin lỗi của em, được chưa?" Haerin nhẹ nhàng nói, nụ cười thoáng hiện lên nơi khóe môi.

Danielle nhìn em một cách trìu mến, đôi mắt cong lại đầy yêu thương. "Với chị, không cần xin lỗi cũng đủ rồi." Chị khẽ chạm lên má Haerin, đôi môi cong thành một nụ cười dịu dàng. "Nhưng nếu mỗi lần xin lỗi đều như thế này thì chị sẽ không bao giờ giận em nữa đâu."


Danielle cười khẽ, ánh mắt dịu dàng vẫn không rời khỏi Haerin. Chị vòng tay ôm lấy em từ phía sau, dựa đầu lên vai em một cách tự nhiên như thể đây là điều hiển nhiên. 



"Thật ra, chị không muốn về đâu," chị thầm thì, giọng nhỏ nhưng đầy nghịch ngợm. "Em đuổi chị về sớm quá."


Haerin cười nhẹ, đôi mắt khẽ chớp khi nhìn Danielle qua khóe mắt. "Nếu em để chị ở lại nữa, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ?" Em trêu, giọng nói bình tĩnh nhưng rõ ràng là đang cố giấu đi chút bối rối.


Danielle nhún vai một cách đáng yêu, môi vẫn giữ nụ cười. "Thì cứ để chuyện gì đến sẽ đến thôi, em lo gì?"


Haerin khẽ thở dài, nhưng vẫn không thể che giấu được nụ cười của mình. Em quay người lại đối diện Danielle, đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay chị. "Thôi nào, chị đã ở lại với em suốt đêm qua rồi. Chị phải về nghỉ ngơi đi chứ, đừng có bướng nữa."


Danielle nhìn em một lúc lâu, rồi cười tươi. "Được rồi, chị nghe lời em. Nhưng nhớ là chị sẽ quay lại đấy, đừng mong thoát khỏi chị lâu quá."


Haerin cười khẽ, cảm nhận lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết. "Vậy thì em sẽ chờ chị. Bây giờ em đưa chị về."




tbc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro