chương 17 : Boss phá án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian lật lại vụ án đã đến , phu nhân của Tần Lạc đã chạy như bay đến nha môn trước cậu .  Tôn Nguyên chuẩn bị đến đó một chuyến xem náo nhiệt . Tuy nói sẻ giúp Tần Lạc , nhưng cậu không có hứa , nếu hắn ta là hung thủ thật sự thì cậu cũng bó tay thôi .

" Mặc đại ca ! Ngươi đi xem náo nhiệt không ? "  Cậu đưa mắt liếc nhìn về phía Sở Mặc dò hỏi thử , dù biết chắc hắn sẻ không đi a .

Quả nhiên nghe câu hỏi của Tôn Nguyên , hắn vẫn thủy chung trầm mặt .

" Ân . vậy chúng ta cáo từ ở đây , có duyên sẻ còn gặp lại " Cậu cười cười với Sở Mặc rồi ném túi tiền qua cho tên tiểu nhị đứng gần đó , xong ung dung đi ra ngoài . Vừa đi vừa ngâm nga hát , Sở Mặc bất giác nhíu mày nhìn thẳng cánh cửa Tôn Nguyên vừa đi ra . Không biết y đang suy tính đều gì , rất nhanh liền cầm lên sáo trúc đen , cũng đi ra cửa .

Nha Môn ___

" Rầm ! " tiếng mộc côn gõ mạnh xuống bàn của quan phủ .

" Tần Lạc ! Ngươi có chịu nhận tội không ? " một người đàn ông to con đang ngồi trên ghế quan phủ , ánh mắt nheo lại nhìn xuống phía dưới , trên người là một bộ quan phục uy nghiêm .

Bên dưới có năm người đang quỳ gối , ba nam và hai nữ . Một người nữ thì khóc đến lê hoa đái vũ hai mắt sưng bụp , có lẽ là vợ của kẽ bị sát hại , nữ nhân còn lại kia chắc chắn là Tần phu nhân , đang cắn môi mặt mày tái nhợt . Hai anh em nhà họ Vương cũng im lặng quỳ đó . Tần Lạc thì cả người nhốm máu , hình ảnh roi quật đến tróc da trông cực kì đáng sợ , nhưng mặt y vẫn giữ vững biểu tình kiên định , không hề sợ hãi mà nhìn lên quan phủ . Tôn Nguyên khó khăn chen chân vào một hàng dài người dân đang xem phá án , rồi đánh giá từng người một trên công đường .

" Đại nhân ! Thảo dân bị oan , người không phải do ta giết "

" Còn mạnh miệng , rõ ràng lúc đó chỉ có ngươi cùng hai huynh đệ họ Vương đang chờ nạn nhân đến bến tàu . Hai huynh đệ kia lại có bằng chứng ngoại phạm , vậy chỉ còn có mình ngươi là hung thủ . Ngươi còn gì để nói ? " tên quan phủ kia lại ép hỏi Tần Lạc .

" Đại nhân , tướng công của ta sẻ không giết người .. ô...ô .. tướng công ta bị oan " cuối cùng Tần thị cũng lên tiếng , lại khốc rống lên ôm lấy Tần Lạc cả người đầy máu   .

" Rầm " tiếng mộc côn lại đập mạnh lên bàn . "  To gan ! Trên công đường không được làm loạn . Người đâu đem cô ta ra bên ngoài , không cho vào khi vụ án chưa xong "

" Dạ " vài tên lính đi đến Tần thị chuẩn bị lôi cô ta đi , thì một giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng vang lên .

" Đại nhân ! Tần Lạc không phải hung thủ "

" Kẻ nào to gan dám náo loạn công đường " , tên kia lại quát lên , hướng ánh mắt về phía bên ngoài .

Một nam tử thanh y thoải mái đang bước vào công đường , mái tóc dài tùy tiện búi đại sau lưng , gương mặt bị che lấp sau chiếc mặt nạ trắng xinh đẹp , chỉ lộ ra cái cằm nhỏ nhắn và đôi môi quyến rủ đỏ mộng . Tên quan phủ nheo mắt lại đánh giá tên kia một lượt , mắt tràn đầy nghi hoặc .

" khấu kiến đại nhân ! ta gọi là Tôn Nguyên , chỉ là một trong những bá tánh bình thường thôi . Nhưng nhìn vụ án đơn giản này lại làm khó đại nhân như vậy , ta muốn góp chút sức mọn này giúp đại nhân phá án a " Tôn Nguyên cúi người cười hết sức ôn nhu . Nhưng trong lòng lại nghĩ  ' một vụ án nhỏ vậy cũng xử không xong , một tên quan ngu ngốc , chi bằng để thiếu gia ta giúp ngươi vậy ' .

' hảo cho một một tên dân đen , dám mắng ta ngu ngốc , được lắm để bản quan xem ngươi làm thế nào để phá ' . Trong lòng tên quan phủ nào đó cũng thầm suy nghĩ , nhìn chầm chầm Tôn Nguyên . " To gan ! Ngươi dám làm gián đoạn bổn quan phá án . Biết tội gì không ? "

" Đại nhân bớt giận ! Chuyện này dù gì cũng liên quan đến một mạng người . Đại nhân là người anh minh , yêu dân như con , Mong người suy nghĩ lại " Tôn Nguyên không kiêu ngạo , không xiểm nịnh lên tiếng .

" Đại nhân hay là cho hắn thử một chút . Dù gì cũng là mạng người " gia sư đứng bên cạnh quan phủ lên tiếng

Suy nghĩ một lúc , hắn cũng gật đầu xem như đồng ý " Hảo ! Ta cho ngươi một cơ hội , phá được án ta sẻ thưởng , không phá được án .. thì Đừng trách bổn quan "

" Đa tạ đại nhân "

Tôn Nguyên xoay mặt nhìn qua năm người đang quỳ gối trên đất , khóe miệng cong lên . Nhìn về phía hai anh em nhà họ Vương đang vã mồ hôi lạnh kia hỏi :

" Hai người là người quen của tên kia ? "

" ách .. Dạ phải . Hôm trước , hai anh em ta cùng với Tần Lạc hứa gặp Lý Tứ ( tên nạn nhân ) tại bến tàu , bởi vì y muốn cùng bọn ta qua nơi khác làm ăn . Nhưng đợi đến khá lâu cũng không thấy bóng dáng của hắn , nên bọn ta để Tần Lạc ở lại rồi đi tìm Lý Tứ  ... " nói đến đây hai mắt của tên họ Vương nhìn chằm chằm vào Tôn Nguyên . Thấy y im lặng hắn thở phào nhẹ nhõm rồi nói tiếp : " Lúc đến nhà của Lý Tứ hai anh em ta gõ cửa nhà hắn , rồi hỏi ' Lý nương ! Lý Tứ có nhà không ?,' rồi ta nghe cô ra nói hắn đã đi ra bến tàu cách đây hai canh giờ nên bọn ta quay lại chờ hắn típ "

" Lý nương lời họ nói có phải sự thật hay không ? " Tôn Nguyên nhìn người phụ nữ đang kiềm nén nước mắt , đánh giá một vòng rồi hỏi

" Vâng ! Là sự thật . lúc đó ta đang ngồi trong nhà may vá , thì bên ngoài vang lên tiếng hỏi ' Lý nương , Lý Tứ có ở nhà không ? ' nên ta đáp lại là tướng công đã ra ngoài hơn hai canh giờ rồi . Vì thấy có chút bất an nên ta nhờ những người hàng xóm cạnh nha đì tìm chàng .. thật không ngờ .." như nhớ đến chuyện không vui , Lý nương lại ôm mặt khóc nức nở .

" Tần Lạc ! Ngươi lúc đó đang làm gì ? " Tôn Nguyên dò hỏi đến nam nhân đầy mình thương tích kia .

" Ta lúc đó một mực đợi ở bến tàu , không hề đi đâu cả , tuy không ai có thể làm chứng nhưng ta dám thề là ta không hề gặp Lý Tứ " . Tần Lạc bình tĩnh đối diện với Tôn Nguyên

" ha hả .. Đại nhân . Vụ án đã được giải , hung thủ đã tìm ra " Tôn Nguyên cười tươi nhìn tên quan phủ vẫn im lặng nãy giờ kia , gương mặt lộ rõ háu hức .

Y chỉ thẳng tên gia sư phía tay phải của quan phủ rồi cười hỏi : " Đại nhân , nếu như ngài đến nhà ta , mời ta đi uống rượu ngài sẻ nói sao ? "

Bị chỉ đích danh , gia sư có hơi bất ngờ nhưng vẫn trả lời y : " ta sẻ nói ' Tôn Nguyên ngươi có ở nhà không ? ' "

Đến đây có lẽ đại đa số người đã hiểu rõ vụ án , tiếng xì xào cũng nhiều hơn . Nhưng đó chỉ là Đại đa số thôi , y thở dài , típ tục :

" Đúng vậy . Khi muốn tìm người , ta sẻ hỏi đích danh người đó chứ không hỏi đến huynh đệ tỷ muội , vợ , chồng , cha hoặc mẹ của họ .. Trừ khi ... "

" Trừ khi tên đó biết người kia không ở nhà " tên gia sư phía trước lên tiếng .

" phải phải . Nên hung thủ là bọn họ " vừa nói tay vừa chỉ xuống hai huynh đệ họ Vương sợ đến mặt trắng bệch phía dưới .

" Điêu dân to gan ! Dám qua mặt bổn phủ . Ngươi chịu nhận tội chưa ? " tên quan phủ rất hợp thời quát lên .

" Đại nhân tha mạng ! Hôm đó , lúc đi tìm Lý Tứ thì gặp hắn giữa đường . Là do tên đó cứ khoe khoang số tiền mà hắn có , nên lúc gần đến bến tàu , bọn ta nhất thời ... " Hai anh em họ Vương quỳ rạp xuống đất không dám ngẩng đầu lên .

" nhất thời Giết hắn ! Rồi lấy hết số tiền đó . Vì lo sẻ bị phát hiện nên các ngươi đem giấu xác hắn xong đi đến nhà hắn , tạo bằng chứng ngoại phạm ? " Tôn Nguyên típ lời hai tên kia , rồi xoay qua nhìn quan phủ . " Đại nhân ! Vụ án đã sáng tỏ , mong ngài trả lại cho Tần Lạc cái công đạo "

" Hảo ! Tốt lắm . Người đâu áp giải hai tên họ Vương kia vào lao , ngày mai tra sử . Còn Tần Lạc , vô tội được phóng thích . BÃI ĐƯỜNG " tiếng nói lớn của quan phủ vừa dứt thì bên ngoài một trận sôn xao .

" hắn ta là ai ? Phá được vụ án đơn giản như vậy ? "

" hình như gọi là cái gì Nguyên ấy "

" quả là anh hùng suất thiếu niên "  vừa nói , những người dân bên ngoài vừa tản đi .

Hai vợ chồng họ Tần đi đến trước mặt Tôn Nguyên quỳ xuống . " Đa tạ ân cứu mạng . Vợ chồng ta có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ngài "

" .. Uy uy .. đứng lên đi . Tổn thọ chết ta rồi , ta chỉ là nói vài câu thôi , vị quan kia mới chính là người cứu hai người a " Tôn Nguyên luốn cuống tay chân , đỡ hai vợ chồng Tần thị đứng dậy .  " trước tiên kêu đại phu trị khỏi vết thương cho Tần Lạc huynh trước đã "

" Đa tạ ân nhân "

" Đừng đa tạ ta nữa . Hay là cho ta ké một bữa cơm , xem tay nghề của Tần phu nhân là được rồi a " Hai mắt Tôn Nguyên chớp chớp nhìn Tần Lạc .

" Hảo ! Đừng nói một bữa . Dù cho ngài ké một đời cũng vẫn được . Phu nhân ta tay nghề là nhất . Ha hả .. ai ui...đau .." Tần Lạc cười ha hả rồi đụng phải vết thương trên người nên rối rít kêu đau .

" Tướng công người không sao chứ ? Nhanh đi trị thương trước . " Tần thị lo lắng nhìn chồng mình rồi xoay qua gật đầu với Tôn Nguyên . Cậu gật lại ý bảo họ đi trước , lát sẻ đuổi theo .

Hai vợ chồng Tần Lạc vừa đi thì gia sư của quan phủ đến . Chấp tay hướng cậu nói " Tôn công tử , đại nhân cho mời ngài "

" ta biết " khẽ thở dài , Tôn Nguyên đi theo tên gia sư vào phủ . Một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở trên công đường , rất nhanh biến mất .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro