Chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôn Thác lần đó làm việc cũng coi như là thành công, rất nhanh hắn liền được phục chức, sau đó lại bắt đầu cuộc sống là người tâm phúc ở bên cạnh Hoàng đế.

Hiện tại người tâm phúc bên cạnh Hoàng đế không chỉ có một mình Ngôn Thác, mà còn có Diệp Dân. Nếu không có Diệp Dân ở kế bên chế ngự thì cuộc sống của Ngôn Thác coi như tương đối thoải mái.

Trịnh Tú Nghiên hơn ba năm qua vẫn là Trịnh Tú Nghiên, càng ngày càng phát ra uy nghiêm không ai có thể xâm phạm được, cảm xúc cũng ngày càng làm cho người khác không đoán được, dường như nàng sống lại cẩn thận hơn trước rất nhiều.

Trịnh Tú Nghiên làm hoàng đế cũng ngày một thuần phục, càng ngày càng vô tình, thưởng phạt phân minh, ai thưởng thì đáng thưởng, ai đáng chết thì giết, hai mươi hai tuổi, Trịnh Tú Nghiên đã là một vị đế vương không thể xem thường.

Một hoàng đế mà ai khi nhắc đến cũng phải ghê sợ.

Trịnh Tú Nghiên vẫn còn nhớ rất rõ, Lâm Duẫn Nhi rời đi cũng đã ba năm, ba năm qua mỗi khi Trịnh Tú Nghiên nhớ lại đêm hôm đó, tâm đều ức chế không nổi chua xót và đau đớn, đau đến cả run lên, chính vì vậy nàng không muốn bản thân rãnh rỗi, vì nàng quá rãnh rỗi sẽ lại suy nghĩ tới...

Năm đó nếu không có Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên cũng không có nhiều thói quen, giờ đây thói quen đó vẫn không tiêu đi được, nàng mỗi lúc không chịu đựng được, lại đứng ở trên cao tịch mịch nhìn về bầu trời xa xăm.

Cho tới bây giờ cũng không ai nhắc tới ngày hôm đó...

Lâm Duẫn Nhi, ngươi dựa vào cái gì lại làm rồi loạn cuộc sống sau này của Trẫm như vậy, làm cho Trẫm có thói quen có ngươi ở bên cạnh nói chuyện, có ngươi ở bên cạnh mỗi đêm...sau đó ngươi lại làm cho trẫm nhiều cảm giác trống trãi cô đơn như bây giờ...

Trịnh Tú Nghiên nằm trên giường rồng, thẳng tắp nhìn trần nhà, thật lâu cũng chưa từng nằm mơ, nhưng mỗi lần nằm mơ nàng đều mơ thấy Lâm Duẫn Nhi, mơ thấy Lâm Duẫn Nhi đáng khinh kia lại không kiêng sợ nàng, mơ thấy Lâm Duẫn Nhi lần đầu tiên làm bánh mỳ cho nàng, mơ thấy Lâm Duẫn Nhi ngây ngô nhìn nàng cười... mơ thây vô số hình ảnh về Lâm Duẫn Nhi ngốc nghếch mỗi một khi làm việc gì cũng đều vì nàng, sau đó làm cho nàng cảm động, rồi tiếp tới là một màn ly khai, rồi nàng bừng tỉnh... và tiếp theo lại một đêm không ngủ.

Trịnh Tú Nghiên trong mắt có chút tơ máu, nhưng nàng cũng không muốn lộ ra được nhược điểm, tuy rằng cô độc, nhưng cũng là quân lâm thiên hạ, thế nhưng, đối với Trịnh Tú Nghiên luôn luôn cảm thấy thiếu.

"Hoàng thượng, Đoạn Minh Hoàng quả thật giữ thủ tín, ba năm nay, Đoạn Minh Hoàng đã đem toàn bộ Đoạn gia giải thể, một gia tộc khổng lồ như Đoạn gia bây giờ cũng biến thành một tiểu hộ gia đình bình thường, lúc này cũng đã muốn trở thành vụn cát, muốn tụ lại cũng là chuyện khó khăn" Ngôn Thác cao hứng nói, hắn cũng vừa nhận được tình báo tổ điện của Đoạn gia cũng vừa chính thức được dỡ bỏ.

"Thật sao?" Tuy rằng ngữ khí Trịnh Tú Nghiên hờ hững nhưng ở trong lòng nàng không che dấu được cao hứng.

Trịnh Tú Nghiên rốt cuộc cũng hướng về mình.

"Đúng vậy! Kỳ thật Đoạn Minh Hoàng rất lợi hại, đem mấy trăm năm lực lượng của Đoạn gia hội tụ lại chỉ trong ba năm ngắn ngủi nói tan rã liền tan rã, không những vậy từ trên đến dưới trong Đoạn gia đều không lộ ra một chút thất vọng nào, đúng là khó có được kỳ tài." Ngôn Thác trong lời nói có phần khen ngợi.

Trịnh Tú Nghiên trong lòng có chút vui vẻ, giống như đồ vật của nàng được người khác thổi phồng lên.

"Đoạn Minh Hoàng trong người mang thiên mệnh, tất nhiên không phải là người thường" Thật ra ẩn ý bên trong của Trịnh Tú Nghiên chính là 'Thật ra năm đó Trẫm chọn Lâm Duẫn Nhi là bởi vì Trẫm nhận ra Lâm Duẫn Nhi là một tiềm lực cổ'

Còn nhớ năm đó trong cung truyền ra tin Hoàng đế nuôi nam sủng, tất cả thế nhân đều biết, mà loại chuyện bát quái này từ người đầu tiên đến người thứ mười lại theo miệng lưỡi người đời mà nói khác đi.

Chuyện kể rằng, năm đó Hoàng thượng nuôi một nam sủng, tài mạo đều không có, nhưng Hoàng thượng vì sao lại mê hắn đây? Lúc ấy mọi người đều đoán được hai khả năng, nam sủng này ở trên giường có kinh nghiệm không đơn giản, lúc ấy ai cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng sau đó Đoạn Minh Hoàng ở Tạp Ân Điện lại nói ra câu kia 'Hoàng thượng rất nhiệt tình' vì vậy cả hai người ở trên giường đều rất kịch liệt rồi, nam sủng đột nhiên có yêu thuật, mọi người cũng nghĩ như vậy, Lâm Duẫn Nhi từ dung mạo xấu xí đột nhiên lại biến thành Đoạn Minh Hoàng hấp dẫn mê ngươi. Hai khả năng này, dần dần bị lan truyền trở thành Lâm Duẫn Nhi là một tuyệt đại yêu cơ gây tai họa khắp nơi. Cái này, nếu bị nguyên bản Lâm Duẫn Nhi nghe được, hẳn là nàng mỗi ngày sẽ cuộn người mà cười trộm thật lâu, còn muốn thêm vào một câu 'khó trách phụ thân nói rằng nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất'

Ngôn Thác vì sao lại bát quái như thế? Thuần túy vì hắn cũng rãnh rỗi, chuyện giang hồ lúc này đều đã giải quyết xong, còn chính sự trong triều đình đã có Diệp Dân làm trò.

Hắn một năm rời khỏi triều đình, rãnh rỗi lại đến chỗ Diệp Dân ngồi một chút, thế nhưng ngồi một mình buồn chán Ngôn Thác không chịu nổi không khí cô quạnh nên liền ngồi tám phiếm, mà đặc biệt hơn là còn lấy chuyện đế vương ra bát quái, chỉ cần một người nói, thì cả đám người lập tức tụ vào nghe, nghe để chứng thật một chút, con người là vậy, đúng là rãnh rỗi vô cùng, bất quá hắn cũng thêm mắm dặm muối vào một chút, biết lấy chuyện vương triều ở dưới tay Trịnh Tú Nghiên thống trị ra kể vô cùng tốt, lúc này thái bình thịnh thế, mọi người cũng thấy nhàm chán nên nghe vô cùng thoải mái đi.

Trịnh Tú Nghiên mặt khác trong lòng có chút hưng phấn, bởi vì Lâm Duẫn Nhi rốt cuộc cũng hướng về nàng, nếu Lâm Duẫn Nhi yếu thế thì giữa các nàng cũng có thể sẽ xoay chuyển, nhưng về phương diện khác nàng lại cảm giác Lâm Duẫn Nhi khả năng yếu đi không lớn. Rốt cuộc có chút xa vời, Trịnh Tú Nghiên lại thở dài nghĩ đến.

Lần đầu tiên, Trịnh Tú Nghiên có mục đích muốn xuất cung, nàng tản bộ tao nhã ở hoa viên.

"Hoàng thượng, người muốn đi đâu?"Đặng La hỏi Trịnh Tú Nghiên.

Trịnh Tú Nghiên lấy lại tinh thần, có chút mê mang, bản thân nàng lúc này có thể đi đâu?

"Trẫm muốn đi một mình, giữ khoảng cách xa Trẫm một chút!" Trịnh Tú Nghiên đem Đặng La bên người đuổi đi.

"Dạ!" Đặng La lui lại cách đó mười bước chân, cũng không dám đi quá xa, nhưng Hoàng thượng càng đi càng lệch, chẳng lẽ là đi...

Rõ ràng từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ đi đến nơi ở của Lâm Duẫn Nhi, nhưng nàng cũng biết, nếu cứ tiếp tục đi về hướng đó nàng sẽ gặp nơi ở trước đây mà Lâm Duẫn Nhi đã ở.

Nguyên lai cho đến bây giờ trong tiềm thức của nàng vẫn còn để ý đến Lâm Duẫn Nhi, có lẽ, tình yêu đúng là vết thương chí mạng của nữ nhân.

Về phần Trần Tiểu Diễm, sau khi Lâm Duẫn Nhi rời khỏi cung nàng cũng đến nơi Lâm Duẫn Nhi đã ở lúc trước, còn nhớ hôm đó Hoàng thượng trong tẩm cung đem hết bình hoa và đồ sứ đập nát, nàng thiếu chút nữa bỏ mạng rồi, nàng vì quá sợ hãi một bụng ủy khuất lại không có chỗ nào kể ra, nàng cũng thấy nhớ Lâm Duẫn Nhi.

Ở trong Hoàng cung mọi người không tranh chấp với nhau thì tốt rồi, huống chi lại có thể làm bằng hữu, nhưng Lâm Duẫn Nhi là một ngoại lệ. Lâm Duẫn Nhi chính là loại người tuy tồn tại rất mỏng manh, nhưng lại khiến người khác ghi nhớ rất nhiều. Bản thân Trần Tiểu Diễm cũng thực chán ghét Lâm Duẫn Nhi, lôi kéo làm quen với nàng, rồi biến thành bằng hữu, sau đó rồi đột nhiên biến mất, cả một câu từ biệt cũng không có.

"Lâm Duẫn Nhi, ngươi là đồ tiểu vương bát đản, ngươi chết đi đâu vậy? Cũng không biết là ta lo lắng cho ngươi sao? Mà ngươi a, thật lấy oán trả ơn, nhớ hôm đó ngươi phát sốt ba ngày ba đêm nếu không phải do ta chiếu cố chăm sóc cho ngươi thì ngươi đã chết rồi. Còn nhớ, ngươi cả đêm ngồi ngoài tuyết trắng lạnh giá, là ai đã khuyên ngươi rời đi, mà ngươi thật bất công, mỗi ngày chỉ biết có hoàng thượng, làm bánh mỳ chỉ biết đem cho Hoàng thượng, lưu lại một cái cho ta cũng không được, ngươi không nghĩ tới, trong thời gian ngươi phát sốt, chịu đau đớn thống khổ, thì Hoàng thượng ở bên cạnh người khác... Hừ, mà quên đi, ta không nói nữa, không quản sống chết của ngươi, ta mới mặc kệ ngươi. Ngươi cũng không biết, ta hôm đó thiếu chút nữa đã đánh mất cái mạng này rồi, cũng do Đặng công công ác độc chỉ biết làm ta sợ..." Trần Tiểu Diễm sau khi phát tiến mọi bất mãn với Lâm Duẫn Nhi liền tiếp tục than vãn liên miên nói lên ủy khuất của mình, nói không dứt được bao nhiêu là ủy khuất. Trần Tiểu Diễm thích ở nơi này than trời vì nơi đây rất ít người lui tới, nàng có thể thoải mái mắng Đặng La, tất nhiên lại không dự đoán được Đặng La lại đứng cách đó mười thước, sắc mặt đều có chút đen đi...

Lâm Duẫn Nhi khi nào lại phát sốt ba ngày ba đêm? Tại sao lại ngồi ở ngoài trời tuyết?

Trịnh Tú Nghiên sắc mặt vô cùng khó coi, vì sao chuyện này nàng lại không biết, Đặng La như thế nào lại không hề đề cập qua chuyện này với mình.

"Ngươi đứng lên trả lời cho ta!" Trịnh Tú Nghiên ngữ khí uy nghiêm.

"Ngươi làm gì thế?" Trần Tiểu Diễm hét lớn một tiếng, bản thân mình trốn ở đây khóc mà cũng không để cho nàng khóc tốt một chút.

Dù có là Thiên hoàng lão tử nàng cũng mặc kệ.

Kỳ thật Trần Tiểu Diễm cho phép bản thân mình ra oai như vậy là vì ở nơi này nàng khẳng định sẽ không có đại nhân vật xuất hiện, vì vậy nàng mới rống lên, nhưng sau khi nàng quay người lại, thiếu chút nữa là bị dọa mất.

Mình... mình như thế nào lại rống Hoàng thượng chứ, mình... mình rống Hoàng thượng sao...

Trần Tiểu Diễm đôi chân đều trở nên mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, nước mắt vẫn còn tụ ở trên mặt, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ nhìn lên Trịnh Tú Nghiên.

"Hoàng...thượng... cát... tường! Nô tì.... Đáng chết!" Trần Tiểu Diễm cảm thấy được trời đúng là không thương nàng mà, vốn là nàng đã làm vỡ bình hoa, Đặng công công chưa giết nàng đã thật may mắn rồi, hiện tại nàng còn rống Hoàng thượng, thật là chẳng khác nào đi tìm cái chết, nhưng tại sao Hoàng thượng lại tới nơi này? Thật không tưởng tượng nổi, Trầm Tiểu Diễm có cảm giác nàng vô cùng khờ dại.

Trịnh Tú Nghiên sắc mặt quả thật có chút khó coi, trong thiên hạ này, ai lại dám rống nàng, không ngờ lại bị một tiểu cung nữ rống nàng, tiểu cung nữ này xem ra là chán sống rồi, nhưng Trịnh Tú Nghiên trong lòng càng vội muốn biết đáp án.

"Ngươi nói Lâm Duẫn Nhi phát sốt ba ngày ba đêm là chuyện khi nào? Còn nữa, ở trong tuyết ngồi cả đêm là chuyện xảy ra lúc nào?" Trịnh Tú Nghiên hỏi, Trịnh Tú Nghiên chợt nhớ ra, sau đêm hôm đó Trần Tiểu Diễm có đi tìm mình một lần, nhưng lúc ấy mình đã không kiên nhẫn mà phớt lờ, hay là khi đó...

Trần Tiểu Diễm tất nhiên không dự đoán được Hoàng thượng lời đâu tiên không phải là hỏi tội, mà lại đi hỏi đến chuyện của Lâm Duẫn Nhi, nàng mừng rỡ trong lòng, hay Hoàng thượng kỳ thật là đối với Lâm Duẫn Nhi tên nam nhân này vẫn có chút để ý. Nói như vậy, Lâm Duẫn Nhi kỳ thật là mạng cũng tốt lắm, ít ra so với nàng còn tốt hơn nhiều, bản thân nàng mỗi ngày đều phải sống thật cẩn thận, chỉ sợ làm sai sự tình gì lại sinh ra tai họa, nhưng nếu nói với Hoàng thượng, nàng và Lâm Duẫn Nhi là bạn tốt, thì Hoàng thượng có thể hay không nể tình Lâm Duẫn Nhi mà không giết nàng a.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro