Chương 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoàng thượng, ta sẽ nói lời tận lương tâm mình, Lâm Duẫn Nhi thực sự đối với Hoàng thượng tốt không chê vào đâu được, Hoàng thượng cũng biết Lâm Duẫn Nhi là người rất thiên vị, chỉ một lòng nghiêng về Hoàng thượng. Độc Cô tướng quân đêm hôm đó xuất hiện ở Thiên Phượng cung, sau đó Lâm Duẫn Nhi bị Hoàng thượng đuổi ra thì liền ngây ngốc đứng ở bên ngoài tẩm cung đợi người, mặc cho trời rơi đầy tuyết và có bao nhiêu là lạnh... Cũng may, ba ngày ba đêm phát sốt cũng có thần ở bên cạnh chăm sóc Lâm Duẫn Nhi, bằng không hắn đã sớm chết rồi! Thần còn chạy qua đi tìm Hoàng thượng nhưng Độc Cô tướng quân lúc đó không cho thần nói, may mắn là có Quốc sư đến đây, bằng không Lâm Duẫn Nhi sợ là tới đêm thứ ba cũng không qua nổi" Trần Tiểu Diễm biểu tình vô cùng mãnh liệt, nói một hơi thật dài, nói xong vẫn không quên nói ra một chút công lao của mình trong đó.

Trịnh Tú Nghiên vẻ mặt lại phức tạp vô cùng, có chút ưu thương và cả tự trách, nàng cũng có phần phẫn nộ ở trong lòng.

Ngày hôm đó Độc Cô Giới đem ngự y trong cung điều đi chính là muốn hại chết Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên lần đầu tiên ở trong lòng cảm thấy thầm cảm tạ Hưu Nguyệt.

Độc Cô Giới, sau này Trẫm không đòi lại món nợ này, Trẫm không phải họ Trịnh!

"Nói ra thì cũng thật kì lạ, thần có cảm giác, ngày hôm đó Lâm Duẫn Nhi tỉnh lại so với trước kia thật không giống nhau, trở nên có mị lực hơn nhiều..." Trần Tiểu Diễm cẩn thận nói.

"Thật sao?" Trịnh Tú Nghiên hai mắt nhắm lại, nàng nhớ rất rõ Hưu Nguyệt từng nói qua, muốn thức tỉnh cần phải thực sự thống khổ, bởi vì đó là lúc ý thức bị tranh đoạt, nếu có một chút hơi dao động, cũng sẽ bị cắn nuốt đi toàn bộ.

Khi đó, Lâm Duẫn Nhi đã hi vọng mình ở bên cạnh ủng hộ ý kiến nàng, nhưng mình lại đứng về phía Độc Cô Giới, hẳn là nàng lúc đó rất hận mình.

Trần Tiểu Diễm nhìn về phía Trịnh Tú Nghiên, nàng tựa hồ nhìn thấy được trên người Hoàng thượng có sự ưu thương cả tự trách, đây là lần đầu tiên, nàng có thể nhận ra được rõ ràng cảm xúc của Hoàng thượng như vậy.

Hoàng thượng thực sự thích Lâm Duẫn Nhi a, bằng không cũng sẽ không như vậy lộ ra được cảm xúc bi thương như thế!

Bất quá, đây cũng là lần đầu tiên Trần Tiểu Diễm ở khoảng cách gần như vậy với Hoàng thượng, Hoàng thượng thực sự rất xinh đẹp, Lâm Duẫn Nhi lại như một tên tiểu vương bát đản thật quá can đảm, nói đi là thoáng cái liền đi không một chút khó khăn?

Trần Tiểu Diễm lúc này chợt cảm giác sợ hãi, bởi vì cảm xúc của Trịnh Tú Nghiên lúc này có chút thay đổi.

"Thật!" Trần Tiểu Diễm lắc đầu, nàng lúc này mới phát hiện, Hoàng thượng lúc này kỳ thật không cần nàng trả lời, bởi vì Hoàng thượng vẫn còn đang vùi hãm tâm tình của bản thân mình. Hoàng thượng không giết nàng là được rồi, quỳ lâu một chút cũng không sao.

Nàng đã thức tỉnh sớm như vậy, nhưng vẫn giấu mình, nàng trước mặt mình luôn tỏ vẻ ngây ngốc, thực ra là muốn cho mình một cơ hội, chỉ cần mình đối xử tốt với nàng, nàng nhất định sẽ tiếp tục hướng về mình, nhưng bản thân mình thật đáng chết lại lợi dụng nàng một lần nữa, cho dù có là một đứa ngốc cũng đều phải tức giận, cũng đều phải hận mình. Trịnh Tú Nghiên, bản thân ngươi đã đem Lâm Duẫn Nhi bỏ đi, nàng có phản bội ngươi cũng là điều đúng!

Trịnh Tú Nghiên lần đầu tiên cảm thấy có chút thoải mái, có lẽ bản thân nàng đây là lần đầu không thấy khó khăn khi khẳng định vấn đề.

"Trần Tiểu Diễm, ngươi cũng không còn thích ở hoàng cung đúng không?" Trịnh Tú Nghiên hỏi Trần Tiểu Diễm vẫn như trước đang quỳ dưới mặt đất.

"A? Hoàng thượng tại sao lại biết tên của nô tì?" Trần Tiểu Diễm vô cùng kinh ngạc,lại có chút thấy hãnh diện liền hỏi.

"Trẫm chỉ cần ngươi trả lời câu hỏi của Trẫm!" Trịnh Tú Nghiên không thừa nhận, chỉ cần cùng với Lâm Duẫn Nhi có mối quan hệ, thì đầu óc của nàng tự nhiên sẽ ghi chép lại, nàng cũng nhớ rất rõ Lâm Duẫn Nhi đã một hai lần nhắc tên người này.

"Nô tì..." Trần Tiểu Diễm quả thật không thích ở hoàng cung, nhưng nếu do Hoàng thượng hỏi, thì Hoàng thượng có cảm giác mình đại bất kính không đây?

"Trẫm muốn giết ngươi, sớm đã giết, cơ hội chỉ có một lần, ngươi có muốn hay không muốn xuất cung đây?" Có lẽ lời này nếu là Lâm Duẫn Nhi thay lời nàng thì mới có thể xoay chuyển.

"Muốn, ta thực sự muốn xuất cung!" Trần Tiểu Diễm ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ mà liền tả lời, bởi vì nàng quá mức hưng phấn, mà còn quên cả kính ngữ xưng hô 'nô tì', Trịnh Tú Nghiên lúc này liền có chút nhíu mày, bọn người do Lâm Duẫn Nhi kết giao, đều có chút phóng túng đi.

"Nô tì lập tức đi chuẩn bị!" Có thể trở về nhà, mỗi ngày có thể không cần phải lo lắng đề phòng, Trần Tiểu Diễm vui vẻ vô cùng, vừa nghĩ đến về nhà đã hưng phấn không thôi.

"Đợi một chút, ngươi trước tiên hãy đi tìm Lâm Duẫn Nhi, hắn ở Phượng Hoàng trang, ngươi cứ nói với hắn, Trẫm muốn gặp hắn!" Đây mới chính là mục đích thực sự của Trịnh Tú Nghiên. Cũng là điều mà Trịnh Tú Nghiên có thể lộ ra được tư thế của mình.

"Được, nô tì nhất định sẽ làm theo lời của Hoàng thượng!" Trần Tiểu Diễm lập tức cuối đầu, chỉ đơn giản như vậy, có thể đổi lại sự tự do thì thật quá tốt. Nếu có thể gặp Lâm Duẫn Nhi, cũng có thể gặp lại người nhà, thì còn ngày nào tươi đẹp hơn?

"Đặng La!" Trịnh Tú Nghiên gọi, Đặng La đã liền đi tới trước mặt Trịnh Tú Nghiên.

"Nô tài ở đây!"

"Ngươi mang theo nàng thuận lợi xuất cung!" Dù sao cũng phải để Trần Tiểu Diểm không có xảy ra bất cứ sự cố gì ở trạm kiểm soát.

"Dạ!" Đặng La cung kính gật đầu.

"Lập tức đi đi, Trẫm còn muốn ở lại đây một chút nữa!" Trịnh Tú Nghiên phái bọn họ rời đi, nàng muốn gặp Lâm Duẫn Nhi, lần này chính là nàng muốn chủ động cúi đầu.

Trần Tiểu Diễm vốn dĩ đã sợ Đặng La, hơn nữa Đặng La ở trước mặt Hoàng thượng có bao nhiêu kính cẩn thì ở trước mặt nàng lại xem nàng như một hạ nhân, tuy cũng có chút đáng sợ, nhưng cũng không thể mắc sai lầm, lần đó bị Đặng La giáo huấn nên nàng mới đi vào trong đó phát tiết a.

Đặng công công sắc mặt cũng không tốt lắm! Lúc làm vỡ bình hoa, không phải nàng cũng bị mắng rồi sao? Tại sao còn hướng sắc mặt khó coi này đến mình đây?

"Đặng công công..." Trần Tiểu Diễm thật cẩn thận kêu lên, đúng là những người ở bên cạnh Hoàng thượng đều giống nhau, đều là nhân vật đáng sợ, không, so với Hoàng thượng còn đáng sợ hơn.

"Thế nào? Xuất cung thì vui vẻ rồi, không cần phải nhìn thấy Đặng Ô Quy nữa, Đặng Ô Quy nhất định sẽ bị tuyệt tự..." Đặng La nói một câu, Trần Tiểu Diễm sắc mặt càng lộ vẻ trắng bệch.

Không phải chứ, vừa rồi chửi thầm Đặng công công đều nghe được sao?

Trần Tiểu Diễm nhanh chóng nhìn xung quanh, tại sao chỉ có nàng và Đặng công công, Đặng công công nếu giết mình không phải là không có ai phát hiện ra sao?

Trần Tiểu Diễm lúc này bị bản thân hù dọa muốn phát run!

"Đặng công công, miệng ta thối, ta nói hưu nói vượn, Đặng công công cũng đừng để trong lòng, ta nói như đánh rắm thật thúi lắm..." Trần Tiểu Diễm nhanh chóng nói ra lời cầu xin tha thứ.

"Hừ!" Đặng La hừ lạnh, nếu không phải Hoàng thượng hạ lệnh cần phải thuận lợi xuất cung, thì mình cũng sẽ muốn giết cái tên nô tài không biết trời cao đất rộng này. Vừa rồi còn muốn hại mình, nếu không phải nàng nói cho Hoàng thượng sự việc của Lâm Duẫn Nhi, Hoàng thượng nhất định sẽ trách phạt mình lúc ấy biết chuyện mà không báo, mình lúc đó chỉ vì suy nghĩ cho Hoàng thượng, thực sự sợ quấy rầy đến bàn cờ Hoàng thượng đã sắp xếp. Chỉ sợ Hoàng thượng lúc ấy vì Lâm Duẫn Nhi mà đưa ra quyết định sai lầm, vì vậy mới cả gan hành động mà không báo. Chuyện này, tên nha đầu chết tiệc kia, lại đi tìm Lâm Duẫn Nhi, muốn Lâm Duẫn Nhi quay trở về, nói thật, Đặng La cảm thấy được quyết định lần này của Hoàng thượng thực sự không sáng suốt lắm, Hoàng thượng lại muốn vì Lâm Duẫn Nhi mà xử trí theo cảm tính?

"Đặng công công, ta đáng chết, Đặng công công ngươi là đại nhân có lòng độ lượng, đừng chấp nhất những người như ta!" Trần Tiểu Diễm cười làm lành.

"Đúng rồi, cha ngươi dường như sắp chết, ngươi tốt nhất trước tiên nên về thăm nhà một chút!" Đặng La tùy tiện nói, nói thật, cha của Trần Tiểu Diễm là ai hắn hoàn toàn không biết, từ đầu vốn cũng không biết, hắn chỉ biết rõ một điều, nếu Lâm Duẫn Nhi trở về thì hắn cũng không muốn nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi, cũng coi như kéo dài một chút thời gian. (ôi thần linh ơi, Tiểu Diễm mà về thăm cha trước thì Tú Nghiên làm sao gặp được Duẫn Nhi)

***

Trịnh Tú Nghiên dời lực chú ý đến mặt đất có hình dạng gồ lên giống như bánh màn thầu, Trịnh Tú Nghiên phát hiện ra, nàng cho tới bây giờ đối với màn thầu thực vẫn rất mẫn cảm, cũng đều là do Lâm Duẫn Nhi chết tiệc kia để lại cho nàng di chứng.

Trịnh Tú Nghiên ma xui quỷ khiến như thế nào không biết, nàng tới gần mặt đất, tổng cộng có năm cái, phân chia cũng rất quy tắc, vừa nhìn cũng không phải tự nhiên hình thành. Cái gọi là quy tắc là bởi vì trông hình dáng rất giống một cái màn thầu.

Trịnh Tú Nghiên có trực giác, mấy cái này hẳn là do Lâm Duẫn Nhi lưu lại, cũng là ý nghĩ của Lâm Duẫn Nhi.

Trịnh Tú Nghiên lần đầu tiên gần mặt đất như vậy, cũng lần đầu tiên trực tiếp dùng tay nàng đào lên, người ngoài nhìn vào thực sự cảm thấy không có chút hình tượng nào của nữ vương cả, nhưng nàng cũng mặc kệ, nàng muốn biết phía dưới lớp đất rốt cuộc chôn cái gì. Quả nhiên là lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con miêu, cũng có thể phá hủy đi một hình tượng nữ hoàng.

Nếu là mồ hôi, thì Trịnh Tú Nghiên liền cảm nhận được trên mặt mình có không ít mồ hôi đang tồn tại, đào thật vất vả mới đào ra một cái hộp, mở ra cái hòm bên trong liền hiện ra một tờ giấy. Nội dung của tờ giấy là "Nơi này không có chôn đồ vật gì đâu!", đúng là có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.

Trịnh Tú Nghiên đại khái cũng đoán ra Lâm Duẫn Nhi đại não muốn nghĩ ra cái gì, năm hố, chỉ có một hố ghi, nhất định bốn hố khác hẳn là cũng có tờ giấy lưu lại. Lâm Duẫn Nhi chỉ số thông minh không cao đến có thể trêu đùa được người khác, nàng đại khái có thể nghĩ rằng người khác nếu đọc được tờ giấy, liền nghĩ rằng bên trong thật sự không có chôn đồ vật gì đó.

"Tên ngu ngốc này!" Trịnh Tú Nghiên không khỏi mắng ra âm thanh, sau đó tiếp tục mài mò đào các hố khác, đáng giận là Lâm Duẫn Nhi, thật không vì người khác đào hai hố lừa gạt là được, chỉ là Trịnh Tú Nghiên đào được hố thứ ba liền có cảm giác giống như bị trêu đùa, tuy rằng nàng có thể xác định Lâm Duẫn Nhi không có chỉ số thông minh cao đến mức có thể trêu đùa người khác.

Rốt cục trong lúc đào tới cái hố thứ tư, bên trong liền đào ra được một món đồ. Còn có một tờ giấy, bên trong viết là "Không được trộm!"  



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro