Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Duẫn Nhi liền nhanh trừng mắt nhìn Lâm Trọng Văn, đáng giận hắn như thế nào lại có thể như thế mà vui đùa, Lâm Duẫn Nhi thực sự tức giận "Ngươi... Ngươi... Ngươi... Đáng giận..." Lâm Duẫn Nhi giận dữ không nói nên lời.

"Thần khấu kiến Hoàng Thượng!" Lâm Trọng Văn được hồi hành lễ, Lâm Duẫn Nhi phản xạ tự nhiên cũng theo đó hành lễ.

Lâm Duẫn Nhi liền sửng sốt Hoàng Thượng như thế nào lại đến đây, vừa rồi nàng có phải hay không cũng nhìn thấy, kia Hoàng Thượng có thể hay không.... Lâm Duẫn Nhi quả thực thấy chột dạ, hơn nữa cũng thực bất an, nàng vụng trộm ngẩng đầu ngắm lấy Hoàng Thượng, Hoàng Thượng rõ ràng vẫn đang tươi cười, cười thật ôn hòa, cười đến khuynh quốc khuynh thành, nàng ấy như thế nào cũng không thấy lạnh lùng đâu? Ảo giác sao? Lâm Duẫn Nhi có một chút bất an, không hề cảm thấy thoải mái.

"Trung Lâm thừa, hảo đại nhã hứng a!" Trịnh Tú Nghiên cười nói, nhưng là ánh mắt chợt lóe lên tia sắc lạnh, làm cho người ta khó có thể phát hiện ra!

"Làm sao, thần cảm thấy thiên hạ mỹ vị không có gì hơn cái này, thần yêu thích cái đẹp, Hoàng Thượng không phải không biết!" Lâm Trọng Văn liền tiến thêm một bước dùng lời khiêu khích Trịnh Tú Nghiên, hắn không tin Trịnh Tú Nghiên lại còn có thể tươi cười được sao? Đương nhiên hắn biết, cái này không khác gì chọc giận miệng cọp, ngày sau Trịnh Tú Nghiên vẫn sẽ mà thu mình tính sổ, bản thân hắn cũng hiểu được họa a.

Trịnh Tú Nghiên liền tươi cười nhưng trong ánh mắt như vậy mà có chút cương lên, nhưng là rất nhanh sau đó lại một bộ đàm tiếu phong thanh bình tĩnh "Trẫm nghĩ đến, chỉ có Lâm đại tướng quân có niềm đam mê này, không nghĩ tới Trọng Văn cũng có, quả thật là huynh đệ tình thâm!" Trịnh Tú Nghiên không phải dễ bị khiêu khích, nàng lập tức phản công, mấy năm nay muốn nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên thất thố quả thực không dễ, hơn nữa nàng tổng trong thời gian ngắn có thể nội công kích điểm yếu của đối phương.

Quả nhiên, Lâm Trọng Văn sắc mặt liền chuyển biến, trở nên trầm mặc dị thường, hơi thở trở nên có phần lay động, ngay cả Lâm Duẫn Nhi cũng cảm thấy có phần quỷ dị.

Bọn họ nói gì, đều có ẩn ý, nàng như thế nào một câu đều nghe không hiểu, hơn nữa không khí lúc này có phần lạ, thực là chịu khổ sở a !

Trịnh Tú Nghiên cười, có chút lạnh lùng, khiêu khích ta, ngươi muốn chết! Lâm Trọng Văn trầm mặc, không hề nghi ngờ trận này không thể tránh được mùi khói thuốc chiến tranh a, Trịnh Tú Nghiên trận này là thoải mái mà thắng lợi nhưng vẫn không hề tỏ ra một chút vui sướng nào.

"Thần có việc phải làm, xin phép cáo lui!" Lâm Trọng Văn sắc mặt âm trầm cáo lui, còn lại Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi liền hướng Lâm Trọng Văn mà nháy mắt, nhưng Lâm Trọng Văn một chút cũng không hề để ý tới.

Lâm Trọng Văn vừa đi, nụ cười tươi của Trịnh Tú Nghiên liền hạ xuống, Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng nhìn nghiêng Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi cũng vừa đúng lúc ngước qua vô tình bốn mắt giao nhau, Lâm Duẫn Nhi giống như bị hù chết liền nhanh cuối đầu xuống thật thấp, Hoàng Thượng thực giống như là đang tức giận a.

Trịnh Tú Nghiên hí mắt, càng thêm tức giận, giống như trong lòng có chút gì đó bị xâm phạm, lạ lùng làm cho nàng giận dữ, phải nói đúng hơn là rất tức giận.

Trịnh Tú Nghiên phất tay áo xoay người bước đi, nàng hiện tại đang tức giận có thể nói là phẫn nộ, nàng không hiểu lúc trước nàng tất yếu không phải là mong muốn kết quả này sao? Vì sao hiện tại lại như thế mà phẫn nộ? Trong lòng tựa hồ có âm thanh đang nói "Lâm Duẫn Nhi là của ta, ai cũng không được đụng vào!"

Trịnh Tú Nghiên liền bị cái ý nghĩ của chính mình dọa, nàng đối với Lâm Duẫn Nhi là có tính độc chiếm, chẳng lẽ nàng cũng có loại mê ái đó sao? Không, tuyệt đối không phải, Lâm Duẫn Nhi chỉ là món đồ chơi của mình, chỉ có thể là món đồ chơi thuộc về chính mình, không có quan hệ gì với hắn. Suy nghĩ như vậy trong lòng Trịnh Tú Nghiên có chút dịu xuống nhưng là như vừa rồi cũng có chút khủng hoảng.

Lâm Duẫn Nhi thấy Trịnh Tú Nghiên đi, nghĩ đến nàng vì chính mình mà sinh khí, liền nhanh chân theo sát phía sau Trịnh Tú Nghiên, tiếp đó còn thường kéo kéo lấy vạt áo Trịnh Tú Nghiên, nàng đúng là sợ Trịnh Tú Nghiên phát khí nhưng là sợ hơn nếu Trịnh Tú Nghiên không để ý tới mình.

"Hoàng Thượng...." Lâm Duẫn Nhi lấy lòng kêu lên, trời biết, nàng trong lòng hiện tại có bao nhiêu bất an, đều là lỗi của Lâm Trọng Văn.

Đột nhiên, Trịnh Tú Nghiên dừng cước bộ, tựa hồ nghĩ tới một việc, Trịnh Tú Nghiên có chút ảo não, vừa rồi đầu bốc hỏa thế nhưng đã quên nghĩ đến điều này, nàng liền nhanh nhìn chằm chằm lấy Lâm Duẫn Nhi, nhìn đến điểm thấy da đầu Lâm Duẫn Nhi như run lên!

"Lâm Duẫn Nhi, Lâm Trọng Văn khi nào lại biết ngươi là nữ nhân?" Nếu Lâm Duẫn Nhi là nam nhân, bản thân Lâm Trọng Văn tuyệt đối sẽ không hạ thấp bản thân mà lại làm chuyện xấu xa như vậy, điều có thể giải thích đó chính là Lâm Trọng Văn cũng biết rõ Lâm Duẫn Nhi là nữ nhân.

"Ách...... Không có...... Không phải...... Hắn không biết......" Lâm Duẫn Nhi lại như bị dọa, Hoàng Thượng làm sao mà biết được, nàng quá lợi hại !

Trịnh Tú Nghiên hí mắt, Lâm Duẫn Nhi lá gan càng lúc càng lớn ,"Nói thật!"

Lâm Duẫn Nhi sợ nhất nguyên mẫn hí mắt, càng nhíu càng thực giống như sinh khí, càng khiến người khác nói thật, hơn nữa Lâm Duẫn Nhi cũng không phải là nói dối, liền thành thành thật thật nói công đạo rõ ràng.

Trịnh Tú Nghiên càng nghe sắc mặt càng trầm, trong cơn giận dữ, không chỉ nhìn thấy người của mình mà còn bị thấy cảnh tượng ấy, chết tiệc Lâm Duẫn Nhi, biết đã là của ta cũng phải nên hảo hảo bảo hộ chính mình, không nên có sơ xuất, cái này... cái gì cũng đều bị Lâm Trọng Văn cấp chiếm mà xâm phạm. Trịnh Tú Nghiên khí cực, chính mình cũng chưa dùng qua lại quên để ý Lâm Trọng Văn, không ngờ hắn dám, sớm biết vậy....

Trịnh Tú Nghiên mang theo trong tay áo xuất ra khăn tay, thô lỗ sát lấy môi Lâm Duẫn Nhi, bẩn chết đi được, phải lau cho sạch sẽ. Đáng thương cho Lâm Duẫn Nhi liền giống như bị chà đạp, môi bị chà sát thời điểm có chút sưng đỏ, Lâm Duẫn Nhi rốt cuộc nhịn không được, ăn đau nên kinh hô một tiếng. Trịnh Tú Nghiên thấy thế mới thu hồi điểm, lý trở trở về, nàng nhìn Lâm Duẫn Nhi ngoài miệng có chút tơ máu, lại có chút không đành lòng, nhưng là nàng vẫn cảm thấy không đủ.

"Ngươi lập tức theo ta thoa thuốc!" Trịnh Tú Nghiên mệnh lệnh nói!

Lâm Duẫn Nhi liền nghĩ vừa đánh lại vừa xoa, thật khó hiểu a?

Hiển nhiên sau khi ban mệnh lệnh Trịnh Tú Nghiên cũng ý thức được vấn đề,nàng liền nhanh đến Thiên Phượng cung, tự nhiên nàng cũng lôi kéo theo Lâm Duẫn Nhi vào Thiên Phượng cung, một chút cũng đều không tháy có cái gì không ổn! Đây chính là tẩm cung của nàng, đứng nói tới người bình thường không thể vào, trong khi Lâm Duẫn Nhi hiện là thân phận nam tử cũng không thể nào vào được, hiển nhiên Trịnh Tú Nghiên lúc này trong óc tuyệt đối không hề nghĩ đến khái niệm này.

Thiên Phượng cung là lúc Trịnh Tú Nghiên mười bốn tuổi Trịnh Cương cố ý cho người trùng tu lại, thiết kế này cố ý là vì nữ chủ tương lai mà thành.

Thiên Phượng cung được phân ra bao gồm Tiền điện, Trung điện và Hậu điện, Tiền điện có thư phòng, Trung điện có bể, phía sau mới là tẩm cung, diện tích gần bằng với chính cung đại điện. Vốn Trịnh Tú Nghiên sau khi đăng cơ, tất yếu là muốn ở giữa cung, nhưng vì Trịnh Tú Nghiên ở vài ngày cảm thấy không thoải mái bằng Thiên Phượng cung nên liền muốn trở về. Là tẩm cung của hoàng đế, bỏ đi vài điều trọng yếu ngoài các phi tử của tiên đế thì những người khác đều không thể đi vào, cũng không chuẩn đến Trung điện cũng Hậu điện, có thể thấy được Trịnh Tú Nghiên đối với nơi riêng tư của chính mình mà coi trọng.

Mà Trịnh Tú Nghiên lại đem Lâm Duẫn Nhi kéo đến tẩm cung, Lâm Duẫn Nhi thấy tẩm cung khuôn mặt liền như choáng vàng, bên trong là một cái bể lộ thiên tuyền, bên cạnh phía trên tường đều là thủy tinh, phía trên các hình khắc trạm chổ tinh xảo, đẹp không sao tả xiết, ở dưới bể hơi nước liền tỏa, giống như nhân gian tiên cảnh.

Phía sau điện có một chiếc giường lớn, so với nhà nàng còn lớn hơn, lần này Lâm Duẫn Nhi không xuy ngưu, nhưng thoạt nhìn thật thoải mái, Lâm Duẫn Nhi thầm nghĩ nếu mình có thể vùi mặt mà ngủ ở đây cảm giác có chết cũng đáng a. Đó là giường của rồng, không phải ai cũng có thể nằm là nằm đâu a. Mà Trịnh Tú Nghiên lại khiến cho cung nữ dọa đến choáng váng, Hoàng Thượng là mang theo nam nhân hồi tẩm cung.....

"Hoàng Thượng, có thể hay không không sấu, miệng ta đau a!" Lâm Duẫn Nhi ai oán nhìn Trịnh Tú Nghiên, trong mắt phiếm một ít tiểu nước mắt, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, đây là Lâm Duẫn Nhi mới phát hiện, một khi nàng đã bày phó thần thái nước mắt này thì Lâm Trọng Văn ở trước mặt công đều bị khắc, mà ở trước Trịnh Tú Nghiên cũng rất có tác dụng, cho nên Lâm Duẫn Nhi hiện tại liền sử dụng lại có kinh nghiệm hơn chu đáo hơn, nước mắt cũng như người liền đắp ứng lập tức liền tạo ra cảm giác!

"Hừ, ta không đem ngươi ra ngoài trảm là may mắn rồi! Ngươi lại đây!" Tuy rằng ngữ khí vẫn là phi thường hờn giận nhưng vẫn là vẻ mặt đã có chút nhu không ít.

Lâm Duẫn Nhi giống một con chó nhỏ, ngoan ngoãn tiêu sái đến trước mặt Trịnh Tú Nghiên, chỉ tiếc là không có cái đuôi nghoe nguẩy thôi.

"Tọa hạ!"

Lâm Duẫn Nhi lập tức làm theo, nàng lúc này tọa hạ, vừa lúc thấp hơn Trịnh Tú Nghiên một chút nên vừa ngồi xuống đã đối diện Trịnh Tú Nghiên. Trịnh Tú Nghiên giống như làm ảo thuật, lại lấy ra một cái khăn tay, thân hướng đến môi Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi phản xạ tự nhiên liền lùi về sau, nghĩ đến môi vừa rồi muốn bị chà đạp trong lòng có chút e ngại, nhưng lần này lại dị thường mềm nhẹ, Trịnh Tú Nghiên sợ nàng đau nên hành động cũng có chút ôn nhu.

Lâm Duẫn Nhi si ngốc nhìn Trịnh Tú Nghiên, khoảng cách hảo gần a, ngay cả hơi thở cũng có thể cảm giác được, Lâm Duẫn Nhi ánh mắt bắt đầu có chút mê ly, Trịnh Tú Nghiên nâng miệng nàng nhưng so với trước thì nhiều phần ôn nhu, Lâm Duẫn Nhi tâm liền động hướng đôi môi Hoàng Thượng nhìn có đôi phần biến thái.

Trịnh Tú Nghiên dùng khăn nhẹ nhàng lau khóe môi Lâm Duẫn Nhi, mặc dù có chút cảm giác ái muội nhưng so với lúc trước vẫn là mềm lòng, Lâm Duẫn Nhi là của nàng, là người của nàng, miệng cũng là của nàng, thân thể cũng là của chính mình, chỉ có mình mới được quyền đụng vào...

Khăn tay chậm rãi hạ xuống, mà hai người khoảng cách lại càng ngày càng gần hơn, cũng không biết là ai chủ động cả hai người môi liền chạm vào nhau. Chớp mũi truyền đến hương thơm làm cho Lâm Duẫn Nhi thiếu chút nữa hạnh phúc muốn khóc!

Lâm Duẫn Nhi chậm rãi phản ứng, làm cho Trịnh Tú Nghiên trong lòng vui vẻ xem ra Lâm Trọng Văn cũng không được hôn qua, Trịnh Tú Nghiên chậm rãi vươn đầu lưỡi liếm lấy vành môi Lâm Duẫn Nhi, có điểm hàm là hương vị của tơ máu, có chút tanh nhưng vẫn là cảm thấy không hề chán ghét.

Lâm Duẫn Nhi thật là một đứa nhỏ thiên phú, biết Trịnh Tú Nghiên dùng đến đầu lưỡi, nàng hơi hơi mở khẽ răng đem đầu lưỡi của mình cùng vươn đến, Trịnh Tú Nghiên nắm lấy cơ hội, đưa đầu lưỡi đi vào. Đầu lưỡi Trịnh Tú Nghiên bắt đầu tìm kiếm đầu lưỡi Lâm Duẫn Nhi nhưng sau đó Lâm Duẫn Nhi liền đảo khách thành chủ, thâu chiếm đầu lưỡi Trịnh Tú Nghiên. Sau một hồi dây dưa Trịnh Tú Nghiên cảm thấy tim đập kịch liệt nhanh hơn mà Lâm Duẫn Nhi cứ một tràn cảm giác tô tô ma ma, cảm giác cực kỳ thoải mái, đây là điều mà Lâm Duẫn Nhi chưa từng cảm thụ qua, cảm thấy thực thích thú.

Hơi thở Trịnh Tú Nghiên ngày một tăng thêm, trong ánh mắt phiếm một tia ôn nhu, Lâm Duẫn Nhi cũng mê ly nhìn nàng trên mặt có chút thẹn thùng đỏ ửng, Lâm Duẫn Nhi giờ phút này làm cho Trịnh Tú Nghiên cảm thấy thật ái mĩ, mùi vị ở đôi môi ấy làm cho Trịnh Tú Nghiên rời đi có phần luyến tiếc, Lâm Duẫn Nhi tổng làm cho chính mình cảm giác dâng trào ngoài ý muốn.   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro