Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Duẫn Nhi thật là được voi đòi tiên, bàn tay như vậy cũng không trung thực mà khoát lên thắt lưng của Trịnh Tú Nghiên, thật là không biết thân biết phận, thực sự có suy nghĩ không tốt a.

Nhiệt độ cơ thể của Trịnh Tú Nghiên bắt đầu nóng lên, làm cho nàng có chút khó thở, mà cơ thể lại không tự chủ được cũng mềm nhũn xuống, Lâm Duẫn Nhi đúng là kém thông minh, Trịnh Tú Nghiên nghĩ đến hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, trong nháy mắt nàng đã nhắm ngay cổ Lâm Duẫn Nhi cắn một cái, vùng da trắng mịn ở cổ Lâm Duẫn Nhi ngay lập tức hiện lên dấu răng.

"Đau!" Lâm Duẫn Nhi than ra tiếng, bất quá đau đớn cũng rất nhanh tiêu đi, thay thế là cảm giác tê dại, Lâm Duẫn Nhi cảm giác cổ của mình dị thường đã rất mẫn cảm, lổ chân lông đều dựng đứng hết lên, Trịnh Tú Nghiên mỗi lần thở ra một hơi, cũng làm cho Lâm Duẫn Nhi tim đập nhanh hơn mà hô hấp cũng liền tăng lên. Hương thơm ngào ngạt phả ra ở chóp mũi Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi muốn làm thêm gì đó nhưng nàng cũng không biết rốt cuộc là muốn làm gì để đáp ứng tình trạng hiện giờ, chính là bàn tay nàng đang ôm ở thắt lưng Trịnh Tú Nghiên chặt thêm vài phần, hai người vì thế ngày càng dính sát vào nhau hơn. Thế nhưng Lâm Duẫn Nhi theo bản năng liền đem bàn tay không an phận của mình bắt đầu di chuyển, miệng thì hôn lấy đôi môi cạnh bên, loại cảm giác này nàng cảm thấy dù bất luận như thế nào đi nữa cũng đều không đủ.

Dần dần, Trịnh Tú Nghiên bắt đầu bị vây ở thế bị động, tuy rằng cảm giác khá tốt, nhưng đối với việc bị vây thành thế bị động như thế này thì cũng có chút bất mãn, nàng liền hướng đến cổ Lâm Duẫn Nhi lại cắn thêm một cái, cái này so với vừa rồi thì dùng sức nhiều hơn, có vết máu lộ ra, có thể thấy được nàng rất cố gắng dùng sức a.

"A!" Lâm Duẫn Nhi lần này kêu so với vừa rồi lớn tiếng hơn, nàng cảm thấy đau, là rất đau chứ không như vừa rồi có thêm cảm giác tê dại, Lâm Duẫn Nhi ủy khuất nhìn Trịnh Tú Nghiên, khóe mắt có phiếm nước mắt, thoạt nhìn rất điềm đạm đáng yêu. Động một chút là thích cắn ta, thật sự là đau quá đi!

Ai bảo ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước, xứng đáng, Trịnh Tú Nghiên nghĩ đến nhưng miệng vẫn hướng đến vết cắn ở cỗ Lâm Duẫn Nhi vừa rồi mà vươn đầu lưỡi liếm nhẹ, lúc này lại thuận thế mà đem Lâm Duẫn Nhi áp đảo.

Chà, nơi này ngay cả thảm nằm cũng đều rất êm, đây là ý tưởng còn sót lại duy nhất của Lâm Duẫn Nhi lúc này, vì nàng rất nhanh đã bị cần cổ truyền đến cảm giác vừa đau mà lại vừa có chút hưng phấn, Lâm Duẫn Nhi vô thức thở nhẹ ra tiếng, cũng không rõ rốt cuộc là khó chịu hay thoải mái, bởi vì loại cảm giác trống rỗng lạ lẫm này càng lúc càng lan rộng.

Trịnh Tú Nghiên cảm thấy Lâm Duẫn Nhi giờ phút này có chút bất đồng, tựa hồ giống như hồ ly có chút lẳng lơ, nhưng Trịnh Tú Nghiên cảm thấy Lâm Duẫn Nhi càng lúc càng phát ra âm thanh quỷ dị yêu dã, không hiểu sao nàng lại thấy Lâm Duẫn Nhi dường như đang muốn tán tỉnh nàng, rõ ràng là rất bình thường nhưng lại cố tình như có loại ảo giác này. Lúc này làm cho Trịnh Tú Nghiên không khỏi hài lòng mà bị hấp dẫn, giống như là thuốc phiện vậy làm nàng muốn ngừng mà ngừng không được!

Trịnh Tú Nghiên không những không kềm được mà tiếp tục trêu chọc Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên tin tưởng vừa rồi cũng không phải ảo giác, thật là như thế. Nàng từng nghe qua, nữ nhân khi động tình luôn phát ra một loại mị lực vô cùng quyến rũ, chẳng lẽ, Lâm Duẫn Nhi hiện tại là đang có trạng thái này? Nhưng thế này so với bình thường đúng là có khác biệt quá lớn đi!

Lâm Duẫn Nhi cảm thấy Trịnh Tú Nghiên dừng động tác, nàng mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt Trịnh Tú Nghiên đang sững sờ, hơn nữa vẽ mặt lại có chút mê mang, mặt lại có chút phiếm hồng, hơn nữa cảm giác lại có vài phần ngây ngốc, nàng rất ít khi nào thấy dáng vẽ Trịnh Tú Nghiên như thế, đúng là cực kỳ đáng yêu.

Lâm Duẫn Nhi sau đó lại thừa cơ hội liền xoay người đem Trịnh Tú Nghiên đặt ở dưới thân, cũng thật can đảm, nàng còn không nhớ rõ bản thân vừa rồi mới bị cắn! Mà ngược lại rất có năng lực học tập, vừa rồi bị Trịnh Tú Nghiên liếm, nàng cũng hướng đến cổ Trịnh Tú Nghiên mà liếm, đương nhiên nàng không nỡ mà cắn Trịnh Tú Nghiên.

Mặc dù hiện tại giống như một đứa trẻ đang chơi đùa, nhưng Trịnh Tú Nghiên vẫn cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, Lâm Duẫn Nhi chết tiệt, một chút cũng không hề yếu thế! Cơ thể Trịnh Tú Nghiên giống như nhũn ra, nhưng nàng vẫn không chịu thua, vẫn một mực đem cơ thể Lâm Duẫn Nhi đặt dưới thân nàng, Lâm Duẫn Nhi tuy rằng so với nữ nhân bình thường khỏe hơn nhưng dù sao cũng chưa từng học qua võ công cho nên lúc này Lâm Duẫn Nhi chỉ có thể lại bị đè ép lại!

Trịnh Tú Nghiên lần này đem Lâm Duẫn Nhi ép tới chặt chẽ, sau đó lại đưa tay tiến vào trong cổ áo Lâm Duẫn Nhi, bên trong cách một tầng vải được buộc chặt khá dày, Trịnh Tú Nghiên lúc này có chút bực mình, muốn cởi bỏ lớp vải bên trong cũng thật khó khăn.

"Hoàng Thượng..." Âm thanh thình lình phát ra làm cho không khí yên lặng lúc bấy giờ bị âm thanh này làm cho dọa người.

Hoàng Thượng đang đè trên người một nam nhân, hơn nữa y quan thật là hỗn độn.

Trịnh Tú Nghiên chậm rãi từ người Lâm Duẫn Nhi đi xuống, cũng không hoãn không vội nhưng vẫn hơi sữa sang lại y phục trên người, nàng một chút cũng không thấy bị cung nữ bắt gặp được mà thấy chật vật, ngược lại Lâm Duẫn Nhi vừa rồi được sủng ái lại thẹn thùng tựa hồ đỏ đến cả mông!

"Có chuyện gì sao?" Trịnh Tú Nghiên khóe mắt híp lại, hiển nhiên đối với hiện tại bị phá đám có chút mất hứng.

"Diệp...Thị lang... có... chuyện quan trọng...cầu kiến..." Cung nữ nơm nớp lo sợ, nhìn cũng không dám nhìn, Hoàng Thượng nàng...

"Hắn!" Trịnh Tú Nghiên có chút ngạc nhiên, phải có chuyện gì xảy ra hắn mới tìm đến tận tẩm cung, xem ra việc này thực sự nghiêm trọng! Trịnh Tú Nghiên rất nhanh nghe sự việc vừa rồi mà khôi phục lại bộ dáng bình thường, đại não nàng lại bắt đầu nhanh chóng vận động.

Trịnh Tú Nghiên quay đầu lại nhìn Lâm Duẫn Nhi, lại nhìn cung nữ, nàng ý thức được, bản thân mình vừa làm chuyện hoang đường đó chính là đem Lâm Duẫn Nhi tiến đến tẩm cung!

"Ngươi nhìn thấy gì?" Trịnh Tú Nghiên nhướng mày hỏi, thiếu chút nữa đem cung nữ dọa chết.

"Nô tỳ... Nô tỳ cái gì cũng đều không nhìn thấy!" Cung nữ nhanh miệng trả lời, để có thể ở cung đình mà sinh tồn, lại là nô tài hầu hạ Hoàng thượng thì không phải là người bình thường. Cung nữ vừa rồi cũng cảm thấy hối hận vì vừa rồi bước vào.

"Đúng như vậy sao? Nếu ta nghe có bất cứ lời đồn đại nhảm nhí nào trong cung, thì các ngươi tự lo liệu cho bản thân mình đi!" Trịnh Tú Nghiên giọng nói vẫn như trước rất mềm mại, trên mặt nàng lại thản nhiên mỉm cười, nhưng cung nữ phía sau lưng đã sớm toát ra mồ hôi lạnh!

"Nô tỳ hiểu được!" Cung nữ thật cẩn thận trả lời, chỉ sợ nói sai một từ, đầu cũng không còn ở cổ! Xem ra cũng phải nhắc nhở bọn tỷ muội một chút, bằng không tất cả mọi người đều không giữ được ma!

"Lui xuống đi!"

Cung nữ vội vàng lui xuống, nơi này nàng một chút cũng không ngốc mà muốn ở lại lâu!

Lâm Duẫn Nhi vẫn còn trạng thái thẹn thùng, nàng nghe cũng không rõ lắm, cho dù có nghe rõ ràng thì cũng làm như không rõ.

"Lâm Duẫn Nhi, hôm nay ngươi liền ở lại đây, trước khi ta trở về cũng không được phép rời đi!" Trịnh Tú Nghiên dặn dò một tiếng, liền xoay người rời đi.

"Có chuyện gì?" Diệp Dân vẻ mặt đăm chiêu, quả là sự tình không đơn giản.

"Hoàng Thượng sáng sớm không phải đã nhận được một bộ tấu chương sao?" Diệp Dân hỏi, theo hắn phỏng đoán Hoàng Thượng nhận được tấu chương tại sao vẫn không có động tĩnh gì?

"Tấu chương? Tấu chương cái gì? Trẫm buổi sáng cảm thấy không khỏe liền trở về cung nghỉ ngơi" Khó lắm mới có được một buổi sáng nhàn hạ, vậy mà lại có chuyện xảy ra, thật là nữa khắc cũng đều không để cho nàng yên ổn được!

Diệp Dân không nghi ngờ nàng, dù sao Trịnh Tú Nghiên làm hoàng đế vẫn luôn làm tròn bổn phận.

"Ba ngày trước, Mộc Cảnh Thành có phát sinh, bộ binh ngày hôm qua đã phái ra hộ thành tứ quân đi bình loạn, ta nghĩ hôm nay bộ binh bắt đầu sẽ có biến!" Vốn chưa được Hoàng Thượng phê chuẩn, mà binh linh đã tính vượt quyền, nếu không trị thì tội càng lớn, có thể xem như là muốn mưu phản, chỉ là nếu khi bình loạn trở về không thể không tránh được trách phạt, nếu làm không xong hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Bộ binh cũng không phải khả năng này cũng không biết! Bộ binh lần này làm việc thật khác người.

"Cái gì?" Trịnh Tú Nghiên hết sức kinh hãi, vào thời khắc này lại có chuyện xảy ra, mười lăm tháng tám bất quá còn tới mười ba ngày, lúc này lại phát sinh chuyện cũng quá trùng hợp, mấy năm nay, thiên hạ thái bình, làm sao có thể có chuyện như thế. Hơn nữa một chút dự triệu cũng đều không có, nàng không tin lần này lại dám vượt mặt nàng, bộ binh lại dám tự tiện hành động, thật đáng giận cho đám ngu ngốc này, một chút đầu óc cũng đều không có. Hộ thành có tứ quân, lúc này chỉ còn nhất quân, bên ngoài binh lực lúc này đều bị trống!

"Xem ra bọn họ đã ngấm ngầm tính toán so với dự kiến của chúng ta, Hoắc Đạt, thần cho rằng hắn không có vấn đề gì nhưng khuyết điểm lớn nhất của Hoắc Đạt chính là thích việc lớn hám công to, vì tham công nên dễ dàng bị người khác kích động, mà bộ binh lại nể mặt Hoắc Đạt nên đúng lúc lại không ngăn cản, thần cũng cảm thấy được hộ thành quân cũng không có vấn đề gì..."

Hoắc Đạt, là cựu Đại tướng quân Hoắc Thanh Chi Tôn, là người có tính tình điên cuồng, nhưng võ nghệ rất cao cường, tuy nói là Đại tướng nhưng tính cách của hắn thật kém, vẫn không bằng tổ phụ của hắn là Hoắc Thanh, Hoắc Thanh năm đó lập nhiều công lớn, phong tước liên tục, được quyền thừa kế tam đại ( cha truyền con nối ba đời ), vốn đến đời của Hoắc Đạt là vừa lúc đời thứ ba, nhưng Hoắc Thanh có ba người con, hai người con lớn chưa kịp nối dõi đã chết trận ở sa trường, đến người thứ ba từ nhỏ thể chất yếu ớt mang nhiều bệnh tật, cũng chết đi khi Hoắc Đạt được sinh ra không được bao lâu, vì vậy Hoắc Thanh cũng chỉ còn duy nhất một đứa cháu này, đối với đứa cháu đức tôn này hắn cũng cực kỳ yêu thương và trân trọng.

Nhưng hắn cũng biết đứa cháu này hữu dũng vô mưu, không có tài mà đảm đương gánh vác trọng trách, cũng liền chủ động xin chỉ thị cho Hoắc Đạt làm hộ Đô Úy, nói như thế nào thì Hoắc Thanh cũng là đại thần có nhiều công lớn, hơn nữa Hoắc gia nhiều thế hệ đều trung thành và tận tâm, Đô Úy quá nhỏ vì vậy mới ban cho Hoắc Đạt làm Hộ thành quân Đô thống, tức là quản lý hộ thành quân, nhưng đối với Hoắc Đạt mà nói thì hắn cũng không hiểu được nổi khổ tâm của tổ phụ, đối với chức vụ này cũng không mấy hài lòng, dù sao trong nôm mười vạn đại quân nếu so với tổ phụ năm đó quản lý ba mươi vạn quân cũng không kém hơn bao nhiêu, hơn nữa quan trọng là Hộ thành quân căn bản cơ hội dùng đến cũng quá ít, công việc chính chỉ là đi tuần thành, ngày đêm thanh nhàn lại bình an. Hoắc Đạt thì một lòng muốn được vinh quang, có chiến công hiển hách, tất nhiên chỉ ở cổng thành thì cảm thấy chưa đủ! Vì vậy có người xúi giục nổi dậy cũng là chuyện hiển nhiên xảy ra. Nhưng chuyện này căn bản không phải là chuyện Hộ thành quân nên làm. Lần này trở về, kết quả vô luận là tốt hay xấu, Hoắc Đạt đều thoát không được tội! Trịnh Tú Nghiên cũng không phải là muốn nói chuyện cho qua!

"Trẫm hiểu được, bất quá hiện tại cái gì cũng không nên truy xét, những người này nhất định mười lăm tháng tám sẽ gây sóng gió" Trịnh Tú Nghiên chà xát hai bàn tay, nàng phải nghĩ ra một biện pháp mới được! "Cấm quân tam vạn, bên ngoài hai vạn, bất quá năm vạn binh lực khả dùng, hai vạn quân lực hộ thành không đủ, muốn bảo vệ tốt điểm mấu chốt ba vạn cũng không đủ, trẫm định dùng bốn vạn quân, không thể để cho bọn họ có viện quân tiến vào! Nhưng như vậy trong cung cũng chỉ có một vạn, vẫn không đủ!" Cũng may Kinh đô không bị tấn công, chỉ cần bốn vạn liền đủ, nhưng dù sao hết thảy đều phải cẩn thận, tuy rằng vẫn cảm thấy bọn họ công thành chỉ là chuyện khả thi, chỉ sợ đến lúc đó nội ứng ngoại hợp! Nếu đem bên trong điều tra diệt gọn thì diệt hết toàn bộ địch cũng không có vấn đề gì...

"Hoàng Thượng ta có nên điều binh từ địa phương khác đến không? Vẫn là nên che chở cho thành quân trước"

"Không, ta có tính toán khác!" Nếu điều binh trở về, nhất định sẽ kinh động đối phương, cho nên chỉ có thể dùng binh lực ở gần kinh thành, hơn nữa cũng không được điều nhiều binh lắm, nhất định là phải cho người cải trang để vào thành, hết thảy đều phải bí mật tiến hành!

"Tính toán? Hoàng Thượng có tính toán như thế nào?" Diệp Dân thấy khó hiểu, kinh thành binh lực vô luận như thế nào cũng không thể để trống!

"Dực thân vương, trẫm nghĩ tới đường thúc!"

Trịnh đúng là có một đường đệ, cũng chính là biểu đệ Trịnh Cương, năm đó là Đại đô đốc, tay nắm giữ hai mươi vạn quân, bởi vì sự kiện lập trữ mà bị cắt chức, chỉ cho giữ lại ba vạn đại quân gia, đất phong ngay tại kinh đô và các vùng lân cận nội thành! Trịnh nhưng mọi chuyện lại rất lấy Trịnh Cương làm trọng, lúc đó cũng không nghĩ tới việc vi phạm ý nguyện của Trịnh Cương, hắn phản đối lập trữ đều khiến mọi người một phen kinh ngạc.

Kỳ thật là mọi người cũng không biết nội tình bên trong như thế nào, nhưng Trịnh lại rất bất mãn, Trịnh Cương trọng dụng Lý Khiếu còn hơn bản thân mình, phải biết rằng lúc ấy trên tay hắn tuy chỉ nắm bất quá hai mươi quân, còn Lý Khiếu nắm ba vạn quân, nhìn xem tại sao Trịnh lại không thấy tức giận? Dựa vào cái gì mà tên thảo dân Lý Khiếu kia so với y có quyền!?

Nhắc lại cũng thấy rõ, Lý Khiếu cùng Trịnh Cương cũng đúng lúc là quan hệ bằng hữu, hắn tay cầm ba mươi vạn quân lại đầu quân cho Trịnh Cương. Hắn coi Trịnh Cương là hảo huynh đệ, nhưng đối với Trịnh Cương dù sao cũng là hoàng đế vì vậy cũng tự nhiên so sánh với hắn có phần bất đồng, cho dù TrịnhCương biết rất rõ mối quan hệ này có nhiều khoảng cách, nhưng cũng không có suy nghĩ gian dối, vẫn là không có quan tâm quá nhiều, nhưng Trịnh Cương là hoàng tộc, đánh thắng nhiều trận chiến, ở trong tộc uy danh cũng không thấp, lại tay cầm trọng binh, tự nhiên tâm sinh ra kiêng kị đối với Lý Khiếu. Mà bản thân Lý Khiếu xuất thân hèn mọn, nói như thế nào cũng đều là nô tài, tự nhiên lại đem ba mươi vạn quân ở trong tay cho hắn, hắn xem như cũng có phần an tâm.

Trịnh bởi vì điều này mà đâm ra có mối hận thù đối với Trịnh Cương, tự nhiên mà chống đối Trịnh Cương lập trữ, nhưng điều hắn không nghĩ tới chính là Trịnh Cương đối việc này lại xem nhẹ, đem binh quyền tất cả của hắn đều tước đi, bất quá cũng may là cả binh quyền của Lý Khiếu cũng bị tước, nói như thế nào thì cũng còn tam vạn binh.

Tuy như vậy nhưng hắn biết trong lòng Trịnh Cương cũng còn hướng về mình, Trịnh nghĩ như vậy trong lòng đỡ một phần bất an.

Trịnh đối với Trịnh Cương chính là nói gì nghe nấy, bởi vì hắn rất sùng bái Trịnh Cương, Trịnh Cương nếu so với hắn học cái gì cũng đều rất mau, quan trọng hơn là Trịnh học võ binh so với hắn cũng không thua kém, thế nhưng Trịnh ở các mặt khác lại không thông, mà Trịnh Cương ngược lại mọi thứ đều tinh thông.

Hơn nữa hắn không phải là hoàng tử, tự nhiên cùng với Trịnh Cương thân cận một chút! Trịnh Cương đối với hắn kỳ thật cũng không hơn kém, dù sao vẫn là huynh đệ thì làm sao xa cách được, dù có phong đi nơi nào cũng vẫn chừa cho hắn ở gần Kinh đô. Tuy rằng đất phong không lớn nhưng vẫn làm cho Trịnh rất cảm động!

"Vương gia... hắn..." Diệp Dân tuy không biết hiện tại là tình huống gì, nhưng năm đó chuyện biến ở trong thành đều gây dư luận xôn xao! Bất quá hẳn không phải là chuyện xấu, dù sao cũng là người trong nhà.

"Văn Cảnh không cần lo lắng, đó là chuyện của trẫm" Trịnh Tú Nghiên còn nhớ rõ, phụ hoàng đã từng nói, Trịnh có lúc sẽ cần dùng đến, bằng không sẽ không sẽ không phong đất ở nơi đó, lúc này không cần thì còn đợi khi nào?   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro