Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lúc Lâm Duẫn Nhi đang vui vẻ háo hức trên đường đi đến Thiên Phượng cung, lại tình cờ gặp phải thù xưa, chính xác là Độc Cô Giới.

Độc Cô Giới vì sao lại ở hoàng cung? Cái này lại nói đến Vân phi. Vân phi nguyên danh là Độc Cô Vân, chính là cô cô của Độc Cô Giới, Độc Cô Giới khi quay về kinh tự nhiên lại muốn đến bái kiến vị cô cô của mình, cũng vì vậy mà đang trên đường từ chỗ Vân phi về đi ngang Thiên Phượng cung, một con đường như vậy lại vô tình mà gặp nhau, có thể nói vận khí Lâm Duẫn Nhi thật không phải quá tốt.

"Lâm Duẫn Nhi!" Độc Cô Giới sau khi trở về hơn mười ngày, cũng chưa từng triệu kiến đến Trịnh Tú Nghiên, bản thân hắn mỗi khi có ý định đó đều lại cự tuyệt không muốn đi, trong lòng hắn lúc đó là một bụng khí không có chỗ nào có thể phát ra, tiếp đó vẻ mặt đắc ý của Lâm Duẫn Nhi cố tình hiện ra, giống như là đang cười nhạo hắn. Trong lòng hắn không phục, Lâm Duẫn Nhi chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, dựa vào cái gì mà lại đắc ý?

"Nhìn cái gì?" Lâm Duẫn Nhi cười lạnh, thật cẩn thận nhìn chằm chằm Độc Cô Giới.

"Ngươi mới từ chỗ của Sở nhi?" Độc Cô Giới sắc mặt âm trầm hỏi.

"Đúng vậy! Mời vừa gặp xong" Nói xong cũng không quên nở nụ cười vô cùng sáng lạn, nghĩ đến Hân nhi thì tâm tình nàng liền cao hứng, tất nhiên Lâm Duẫn Nhi cũng có một chút khoe khoang. Lâm Duẫn Nhi nghe nói, Hân nhi còn chưa triệu kiến Độc Cô Giới, nghĩ vậy, liền có loại đắc ý muốn chèn ép, bản thân nàng mỗi ngày đều nhìn thấy qua Hân nhi, chỉ cần nghĩ đến điều này thôi cũng biết được nàng ở trong lòng Hân nhi quan trọng hơn so với Độc Cô Giới. Lâm Duẫn Nhi ra sức khoa trương, dù sao mẹ đã nói qua, làm người cần phúc hậu một chút, nhưng đối với Lâm Duẫn Nhi chuyện phúc hậu là chuyện cỏn con đối với Độc Cô Giới.

Tuy nhiên nàng lộ ra vẽ đắc ý như vậy thật ra cũng không qua được ánh mắt của Độc Cô Giới, hơn nữa Độc Cô Giới lần đầu tiên bị tình địch khoa trương như vậy nên càng không chấp nhận được, thế nhưng Lâm Duẫn Nhi lại không phải một hạt cát mà chính là một tảng đá, thật không thể chịu đựng được.

Lâm Duẫn Nhi tên nhãi ranh này, ngươi không biết ở trước mặt mình là ai hay sao lại dám đắc ý? Thật không thể nhịn mà!

Độc Cô Giới lúc này quả thật là muốn đem Lâm Duẫn Nhi đem ra xé vụng thành trăm mảnh.

Lâm Duẫn Nhi bị Độc Cô Giới trưng bày hơn phân nữa sắc mặt ra hù dọa, đơn thuần mà nói Độc Cô Giới vốn là đại tướng thống lĩnh mấy chục vạn đại quân, khí thế như vậy là điều hiển nhiên, hơn nữa lúc này, đúng là làm cho người ta sợ hãi, bởi vì hắn không những phát ra sát khí, mà còn có vài phần sắc lạnh, dường như làm cho Lâm Duẫn Nhi lông toàn bộ bị dựng đứng.

Lâm Duẫn Nhi cũng là sinh vật bản năng, bất quá chính là bản chất sinh tồn của tiểu dân, người ta là Đại tướng quân, nếu không làm cho Lâm Duẫn Nhi sợ chạy mất thì người ta cũng chẳng làm tướng quân để làm gì!

Bất quá nhìn vào cách khoa trương của Lâm Duẫn Nhi đã giảm hơn, mà bước đi cũng nhanh hơn, so với Độc Cô Giới mà nói nàng giống như là muốn chạy. Nhưng lại chẳng thấm vào đâu, cái này không khác gì trò chơi mèo vờn chuột, mà con chuột chính là Lâm Duẫn Nhi. Chờ đến lúc Lâm Duẫn Nhi ngừng lại,nàng mới phát hiện, bản thân mình sợ muốn chết khiếp, nhưng vừa xoay người nhìn qua thì liền thấy Độc Cô Giới đứng ở phía sau.

"Ngươi cứ tiếp tục chạy đi... Bản thân ta cũng muốn nhìn một chút, ngươi bây giờ có thể chạy được đi đâu?" Độc Cô Giới khó lộ ra được nụ cười như vậy, giống như núi băng vạn năm lúc này đột nhiên vỡ ra một khối, nói có bao nhiêu khó chịu là bấy nhiêu khó chịu, cái này thuần túy mà nói chính là muốn bôi nhọ Lâm Duẫn Nhi. Dù sao người ta cũng là Độc Cô Giới, một anh hùng khí thái, thời khắc nguy hiểm cũng không quên bôi nhọ tình địch, mà đối với hắn bây giờ tình địch trong thiên hạ này cũng chính là Lâm Duẫn Nhi.

"Ngươi muốn làm gì? Ngươi không thể.. Hoàng thượng nếu biết..." Lâm Duẫn Nhi khẩn trương nói, Độc Cô Giới dám cưỡng bức nàng? Lúc này tay chân Lâm Duẫn Nhi liền trở nên mềm nhũng.

Trong mắt Độc Cô Giới chợt lóe lên, Lâm Duẫn Nhi chợt có linh cảm không tốt, trong lòng càng trở nên bất an, lúc này nàng mới phát hiện, nơi này thật là rất hẻo lánh... hắn sẽ không...

Có thể nói, khu vực này chỉ có hai người, nếu Độc Cô Giới muốn giết Lâm Duẫn Nhi thì tuyệt đối có thể làm một cách gọn gàng sạch sẽ, và tất nhiên sẽ không để cho bất cứ một người nào phát hiện ra.

Độc Cô Giới liền hướng tay đến gần Lâm Duẫn Nhi, Độc Cô Giới muốn thẳng tay bóp chết Lâm Duẫn Nhi. Hắn không thể dùng đao, vì đao của hắn là loại đặc chế, nếu xem xét miệng vết thương thì sẽ phát hiện ra vài điểm đặc biệt.

Nhưng vô luận như thế nào Lâm Duẫn Nhi có trốn cũng không thoát, càng không thể giãy dụa. Độc Cô Giới lúc này rất nhanh liền đụng tới cổ Lâm Duẫn Nhi, độ ấm truyền đến tay hắn, nhưng Lâm Duẫn Nhi thì lại phát lạnh, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng, chẳng lẽ hôm nay nàng lại thật sự chết trong tay Độc Cô Giới, nàng không cam lòng, quan trọng hơn, nàng không muốn chết... đột nhiên nàng cảm thấy thật khó chịu, vô cùng khó chịu...

Độc Cô Giới tất nhiên cảm thấy vô cùng thích thú với bộ dáng khó chịu của Lâm Duẫn Nhi, đây là lí do vì sao hắn vẫn chưa dùng hết sức để lập tức bẽ gãy cổ Lâm Duẫn Nhi.

"Độc Cô, ngươi tại sao lại ở đây? Lại cùng Lâm Duẫn Nhi làm chuyện mờ ám như vậy?" Giọng nói Lâm Trọng Văn vang lên, kỳ thật Lâm Trọng Văn khi nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi gặp nguy hiểm hắn cũng rất khẩn trương, nhưng hắn vẫn nhịn xuống không liền chạy đến cứu. Lâm Trọng Văn rất hiểu Độc Cô Giới, chỉ sợ chọc giận Độc Cô Giới thì hắn sẽ dùng lực dứt khoát, Lâm Duẫn Nhi mạng nhỏ như vậy nhất định sẽ không bảo toàn được tính mạng...

Độc Cô Giới híp lại ánh mắt, trong lòng có chút hờn giận, Lâm Trọng Văn xuất hiện thực không đúng lúc.

Lâm Duẫn Nhi tuyệt vọng nhưng lại thấy được hi vọng, nhưng trên cổ nàng lúc này chỉ còn một ít khí, Lâm Duẫn Nhi thực sự thở có vài phần yếu đi.

"Ngươi không nên nhiều chuyện?" Độc Cô Giới âm thanh lạnh lùng, cũng có rất nhiều uy hiếp, trên tay lực đạo không nhiều nhưng cũng không giảm bớt.

"Độc Cô, đây không phải là tác phong của ngươi, khi dễ một người trói gà không chặt thật là làm ô nhục đến uy danh của Đại tướng quân, nhưng quan trọng hơn, hoàng thượng nếu truy cứu, thì hạ quan cũng không tốt mà trả lời!" Ngụ ý chính là, Lâm Duẫn Nhi nếu chết, hắn tuyệt đối sẽ nói cho Trịnh Tú Nghiên biết là do ai giết!

"Lâm Trọng Văn, ngươi uy hiếp ta?" Độc Cô Giới lạnh lùng nói, trên tay lực đạo lại tăng lên một phần, chỉ cần lực nhiều hơn nữa thì Lâm Duẫn Nhi sẽ lành ít dữ nhiều.

Lúc này Lâm Duẫn Nhi cảm thấy từ trước tới giờ chưa bao giờ nàng trãi qua cảm giác khó chịu đến như vậy...

"Không dám, Độc Cô coi như nể mặt ta một lần, được không?" Lâm Trọng Văn cảm xúc bình tỉnh, trước mắt không thể hoảng loạn được, bằng không Độc Cô Giới sẽ...

Độc Cô Giới không trả lời, lại đúng lúc khi Lâm Duẫn Nhi cảm nhận được cái chết thì Độc Cô Giới đột nhiên lại buông tay ra.

"Trọng Văn, hi vọng ngươi đừng lắm miệng, bằng không cũng không có lần sau, ta cũng sẽ không nương tay!"

"Tất nhiên ta không phải là người lắm miệng, chẳng lẽ Độc Cô lại không biết?" Lâm Trọng Văn liền nói, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng Lâm Duẫn Nhi lại quỳ rạp trên mặt đất, ho khan không dứt, trong lòng dư âm sợ hãi vẫn còn chưa tiêu đi.

Tên Độc Cô Giới khốn kiếp, nếu kiếp sau bản thân nàng làm tướng quân sẽ đem Độc Cô Giới ra đánh sau đó rồi treo cái đầu lợn của ngươi lên... Lâm Duẫn Nhi phẫn uất nghĩ đến.

Sau khi Độc Cô Giới rời khỏi, Lâm Duẫn Nhi mới nhỏ giọng mắng một câu "Độc Cô Giới khốn kiếp..." Lâm Duẫn Nhi cực lực muốn tìm một câu để nói được sự độc ác của Độc Cô Giới, nhưng lúc này, Độc Cô Giới lại dừng bước chân, xoay người. Lâm Duẫn Nhi thấy vậy liền nhanh chóng trốn phía sau lưng Lâm Trọng Văn, xa như vậy có thể nghe được sao?

Độc Cô Giới nắm chặt quyền, một lần nữa lại muốn giết Lâm Duẫn Nhi, bởi vì Lâm Duẫn Nhi tuy trốn được phía sau Lâm Trọng Văn nhưng ánh mắt của nàng vẫn có vài phần khiêu khích.

Lâm Duẫn Nhi còn dám khiêu khích, lại không lo cho tính mạng nhỏ bé của mình.

"Độc Cô còn có việc gì sao?" Lâm Trọng Văn buồn cười hỏi.

"Không có!" Thanh âm lạnh lùng vang lên, ai cũng có thể nghe được, giọng hắn vô cùng khó chịu! Độc Cô Giới liếc nhìn Lâm Duẫn Nhi một cái rồi mới rời đi, Lâm Duẫn Nhi lúc này cũng không dám tiếp tục mắng.

Lâm Trọng Văn lúc này liền quay qua chụp cánh tay Lâm Duẫn Nhi, đúng là không biết trời cao đất rộng "Ngươi muốn chết sao? Còn đi khiêu khích hắn!"

"Không muốn chết!" Lâm Duẫn Nhi bĩu môi, nàng chỉ là nhìn thấy Độc Cô Giới có chút khó chịu, vì vậy mới kích động mà liền quên đi, vừa rồi thiếu chút nữa là Độc Cô Giới đã bóp chết nàng "A... Cổ đau quá!" Lâm Duẫn Nhi đáng thương nói.

"Ngươi đừng đi gây chuyện với Độc Cô, hắn không phải là người ngươi nên đụng chạm" Lâm Trọng Văn nói, nhưng nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi cổ đều bầm tím một vòng lại có chút đau lòng.

"Ta làm gì có!" Lâm Duẫn Nhi bất mãn nói, Độc Cô Giới nhất định là muốn mưu sát nàng, hắn tâm địa thật xấu xa a..

"Đúng rồi, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Nơi này thực hẻo lánh, Trọng Văn làm sao tìm được.

Lâm Trọng Văn ánh mắt tối sầm, chính là Đặng La dẫn hắn tới.

Đặng La?

Hay chuyện này là do Trịnh Tú Nghiên an bài? Trịnh Tú Nghiên rốt cuộc muốn làm gì?

***

"Nương Nương, Hoàng thượng không phải có chỉ muốn tới vấn an sao? Như thế nào giờ này còn chưa tới?" Cung nữ của Vân Phi vặn hỏi.

"Ta không biết!" Vừa rồi nghĩ tới Hoàng thượng lập tức tới đây, nàng mới vội vàng trở về, nhưng đợi đến trời sập tối, hoàng thượng cũng còn chưa tới!

"Thái phi, Hoàng thượng hôm nay không đến, ngày khác lại đến vấn an!" Giọng nói Đặng La vang lên.

***

"Lâm Duẫn Nhi không sao chứ?" Trịnh Tú Nghiên hỏi tùy ý, nhưng Đặng La biết, Lâm Duẫn Nhi hiện tại không phải là người bình thường. Hoàng thượng trước đó đã nói, nếu Lâm Duẫn Nhi chết, bản thân nàng cũng sẽ bị chôn theo, cho nên trong lúc đó sự tình thật không dễ dàng, nếu lúc đó nàng xen vào có thể sẽ không chết nhưng kết quả cũng không phải là tuyệt đối, cũng có thể cả bản thân nàng cũng chết với Lâm Duẫn Nhi.

"Không có việc gì, Lâm đại nhân tới kịp lúc" Nhưng dù sao cũng không chết, tuy nhiên trên cổ Lâm Duẫn Nhi vẫn còn động lại vết bầm rất rõ ràng, thế nhưng Đặng La tự nhiên sẽ không chọn lúc này nói.

"Lâm Duẫn Nhi trong lúc nguy cấp, có gì khác thường xảy ra không?" Trịnh Tú Nghiên hỏi tiếp.

"Khác thường? Không phải người sắp chết đều có một trạng thái sao?" Đặng La không rõ ràng lắm.

"Không có gì so với người khác bất đồng sao?" Lâm Bình trong lúc gặp nguy cấp đều có thể bùng nổ dị năng, Lâm Duẫn Nhi là người sợ chết như vậy tại sao lại không có? Nàng lại là Minh Phượng ký chủ, không có khả năng thì mới là lạ.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, không có bất kỳ bất đồng nào, nhiều lắm là giãy dụa gay gắt"

"Tốt lắm, ngươi lui xuống đi!" Chiêu này xem ra không được, Lâm Duẫn Nhi nổi sợ hãi nhất là chết mà vẫn không được, rốt cuộc là cái gì đây? Trịnh Tú Nghiên nghĩ mãi mà không rõ.   


Thứ mà Im bánh bèo sợ nhất là gì????


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro