Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Tú Nghiên quay về tẩm cung, liền nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi nằm trên giường, mà trên cổ vẫn còn ứ động một vòng vết bầm lớn rất rõ ràng, cái này mà Đặng La lại nói không có việc gì, như vậy mà lại coi như không có việc gì sao? Kia máu ứ đọng, thoạt nhìn thật khiến cho Trịnh Tú Nghiên khó chịu. Trịnh Tú Nghiên không nghĩ tới Độc Cô Giới lại nghĩ như vậy mà muốn giết Lâm Duẫn Nhi, lại muốn bóp cổ cho chết, Độc Cô Giới thật sự quá phận rồi.

Hiển nhiên là nàng lại quên mất, chính do nàng dung túng hắn hành hung người.

"Hân nhi, Độc Cô Giới, hắn muốn mưu sát ta..." Lâm Duẫn Nhi điều đầu tiên là báo cáo sự tình, Lâm Trọng Văn tuy đã nhắc nhở nàng không nên nói cho Trịnh Tú Nghiên biết nhưng nàng cũng không đáp ứng, hơn nữa ai biết có lần sau hay không hắn không giết nàng.

"Cổ là do hắn gây ra?" Trịnh Tú Nghiên biết rõ nhưng vẫn cố hỏi lại, hơn nữa trong lòng mang theo ba phần chột dạ, ba phần là đau lòng, ba phần là tự trách bản thân mình, bàn tay nàng liền hướng về cổ Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi cũng phối hợp liền đem cổ gom về hướng Trịnh Tú Nghiên, tuy rằng vừa động cổ liền đau nhưng nàng cũng mang theo bảy phần điềm đạm đáng yêu nhìn Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên lúc này bị nhìn lại cảm thấy chột dạ nhiều hơn.

"Uhm, là do hắn muốn bóp chết ta, ngươi nói xem, hắn có phải hay không là người rất xấu!" Lâm Duẫn Nhi hiện tại cần một người để làm điểm tựa, giúp nàng mắng Độc Cô Giới, có như vậy mới công bằng.

"Ở Hoàng cung muốn giết người của trẫm, hắn quả thật rất càn rỡ" Trịnh Tú Nghiên trong lòng quả thật không thấy vui, Độc Cô Giới làm việc càng ngày càng khác người.

Nguyên lại nghiêm túc nhìn lại vết thương trên cổ Lâm Duẫn Nhi, thoạt nhìn giống như một vòng trang sức máu ứ đọng, trong lòng nàng thực sự tự trách, lần này đúng là đã làm việc quá qua loa.

Lâm Duẫn Nhi liền cao hứng, Hân nhi nói mình là người của nàng. Nhưng vì quá vui mừng, cổ liền hướng lên, đau đến muốn hút hết khí trong phổi.

"Đừng nhúc nhích, thuốc đâu còn không thoa vào?" Có lẽ vì mang theo nhiều phần tự trách và chột dạ, nên thanh âm của Trịnh Tú Nghiên ôn nhu như nước, dường như có thể khiến người ta chết chìm trong bể nước, đương nhiên Lâm Duẫn Nhi lại tự nguyện bị chết chìm trong bể nước mật ngọt này.

"Vẫn chưa thoa!" Lâm Duẫn Nhi chính là chờ thời khắc này, vừa rồi Lâm Trọng Văn muốn thay nàng thoa thuốc nhưng bị nàng cự tuyệt. Còn nói một câu "Ngươi thoa đương nhiên không tốt bằng hoàng thượng thoa!" Lâm Trọng Văn sau khi nghe xong tức giận thiếu chút nữa khống chế không nổi, lúc đó cũng muốn ở cổ Lâm Duẫn Nhi bóp xuống một phen.

"Nằm xuống, trẫm thay ngươi thoa thuốc" Sự thật mà nói, là do Trịnh Tú Nghiên chột dạ, nhìn xem, thái độ này, hơn nữa còn ôn nhu chăm sóc như vậy, làm cho Lâm Duẫn Nhi muốn bay lên trời.

Trịnh Tú Nghiên lúc này chìa ra bắp đùi mình, để cho Lâm Duẫn Nhi nằm xuống.

Lâm Duẫn Nhi vui muốn ngất, cảm thấy bản thân thật sự quá thông minh, không cho Lâm Trọng Văn lau thuốc, thật là rất sáng suốt.

Lúc này Lâm Duẫn Nhi giống như lòng tham không đái, lại đem muốn nửa người nàng nằm cả trên người Trịnh Tú Nghiên.

Trịnh Tú Nghiên cũng đành để Lâm Duẫn Nhi đắc ý, cầm lấy bình thuốc, tận tâm thoa lên cổ Lâm Duẫn Nhi. Có lẽ do thuốc có hiệu quả hoặc do tác dụng ở trong lòng, Lâm Duẫn Nhi lúc này cảm thấy vết thương thực sự giảm đi rất nhiều.

"Lâm Duẫn Nhi, ngươi lần sau nên tránh xa Độc Cô Giới ra, trẫm tạm thời còn không muốn động tới hắn!" Hơn nữa hiện tại không thể động vào Độc Cô Giới, thời cuộc lúc này không cho phép mình đụng chạm tới hắn, chờ đến khi hắn không còn giá trị lợi dụng, mình tự nhiên sẽ không bỏ qua hắn.

"Nga!" Lâm Duẫn Nhi tuy rằng còn chút bất mãn nói, nhưng đành phải đáp ứng.

"Lâm Duẫn Nhi, ngươi sợ cái gì nhất?" Trịnh Tú Nghiên hỏi tiếp.

"Sợ à? Thiệt là sợ nhiều thứ lắm, sợ chết, sợ đói, sợ quỷ, sợ..." Lâm Duẫn Nhi nói một câu, có mười mấy thứ đáng sợ, xem ra những điều Lâm Duẫn Nhi sợ không hề ít.

"Chọn một cái thôi, sợ nhất là cái gì?" Trịnh Tú Nghiên tức giận, nhấn mạnh hỏi.

"Sợ nhất...! Không nghĩ tới, có thể sợ nhất chính là cô đơn, nhưng cũng không hẳn, rốt cuộc là sợ nhất cái gì? Ta còn chưa nghĩ tới!" Kỳ thật nàng vẫn chưa nghĩ tới bản thân nàng và Trịnh Tú Nghiên không gặp nhau, bằng không, đó chính là điều nàng sợ nhất! Đơn giản mà nói nếu người chưa chạm phải lửa thì sẽ không biết lửa nóng, cho nên, Lâm Duẫn Nhi vẫn như trước cũng không biết được điều nàng sợ nhất chính là điều này.

"Thật sao?" Sợ nhiều thứ như vậy, nhưng lại không có cái sợ nhất, đúng là kỳ quái, nàng còn tưởng Lâm Duẫn Nhi sợ nhất chính là chết.

"Hỏi cái này để làm gì?" Lâm Duẫn Nhi khó hiểu.

"Không có việc gì!" Trịnh Tú Nghiên chột dạ nói.

"Vậy Hân nhi sợ nhất là gì?" Lâm Duẫn Nhi tò mò hỏi.

"Trẫm? Sợ? ... Trẫm không sợ gì cả!" Trịnh Tú Nghiên chần chờ một chút trả lời.

"Hân nhi nói dối, chỉ cần là người nhất định phải sợ hãi điều gì đó!" Lâm Duẫn Nhi không chút khách khí nói, nói Hoàng đế đại nhân nói dối, quả thực là ngứa da đầu mà. Trịnh Tú Nghiên vốn nhẹ nhàng đang xoa thuốc, lại hơi chút dùng lực, Lâm Duẫn Nhi lúc này bị đau đến nước mắt đều rớt xuống.

"Trẫm không có sợ hãi điều gì cả!" Trịnh Tú Nghiên nhấn mạnh rồi lặp lại một lần nữa, Lâm Duẫn Nhi nghe, tựa như tiểu hài tử, muốn giận cũng không giận được.

"Nga!" Lâm Duẫn Nhi kéo dài một tiếng, cũng có vài phần hoài nghi, nhưng hiện tại cổ đang ở trong tay Trịnh Tú Nghiên nên đành thỏa hiệp.

"Lâm Duẫn Nhi, nếu điều ta làm hiện tại là muốn xin lỗi ngươi, ngươi nghĩ như thế nào?" Trịnh Tú Nghiên đã xoa thuốc cho Lâm Duẫn Nhi xong, nhưng ngón tay thon dài vẫn còn tồn tại ở trên cổ Lâm Duẫn Nhi.

"Hân nhi đã làm chuyện gì có lỗi mà xin lỗi ta đây?" Lâm Duẫn Nhi vẻ mặt mê mang, Hân nhi lúc nào cũng thật kỳ quái a!

"Ta nói là nếu!" Trịnh Tú Nghiên trong lòng lại không bình tĩnh, giống như chuyện ngày hôm nay... Nếu là người thường chắc chắn sẽ hận...

"Ta tin tưởng Hân nhi sẽ không làm tổn thương và cũng không hại ta" Lâm Duẫn Nhi hoàn toàn tin tưởng, nhưng ngược lại Trịnh Tú Nghiên lại càng thấy có lỗi. Bởi vì trong lòng có lỗi, thì sẽ để ý, càng để ý càng thấy chột dạ, mắt Trịnh Tú Nghiên cũng có vài phần nhấp nháy, dường như nàng có phần thất kinh.

Lúc này ánh mắt Trịnh Tú Nghiên có phần bối rối lại làm cho Lâm Duẫn Nhi thấy khó hiểu.

"Hân nhi, ngươi làm sao vậy?" Lâm Duẫn Nhi lo lắng hỏi, từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên nàng thấy Trịnh Tú Nghiên có bộ dạng bối rối như thế.

"Không có việc gì, ta chỉ nói là vạn nhất!" Ngón tay Trịnh Tú Nghiên từ trên cổ lại di chuyển đến mặt Lâm Duẫn Nhi. Lâm Duẫn Nhi giờ phút này vẫn rất bình thường, thậm chí chỉ cần bình thường như vậy lại có thể làm cho nàng say mê, một sự say mê không một chút nghi ngờ nào.

"Cho dù có là vạn nhất, Hân nhi cũng chỉ là bất đắc dĩ" Lâm Duẫn Nhi cảm giác được, ngón tay Trịnh Tú Nghiên đang ở mặt mình trở nên mềm nhũng, dường như sắp trượt xuống, nàng cảm thấy loại cảm giác này rất rõ ràng, nhưng cũng cùng lúc ấy, nàng liền có cảm giác khoảng cách của hai người đang một gần hơn.

"Lâm Duẫn Nhi, hãy nhớ kỹ những lời hôm nay đã nói" Trịnh Tú Nghiên cúi đầu, hai người khoảng cách càng ngày càng gần, gần đến có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Lâm Duẫn Nhi! Ngươi vĩnh viễn cũng không bao giờ biết được, ngươi là người mà ta không nguyện ý hi sinh một chút nào cả, bởi vì ta luyến tiếc... về sau nếu có một ngày như vậy, ngươi cũng đừng hận ta.

Trịnh Tú Nghiên đau lòng nghĩ đến, suy cho cùng bản thân nàng cũng sợ, sợ Lâm Duẫn Nhi sẽ hận mình.

Những lời này Lâm Duẫn Nhi căn bản là không nghe thấy, lúc này nàng cảm giác trong lòng ngứa ngáy, cảm giác giống như bị cả ngàn con kiến cắn.

Tuy nhiên, Trịnh Tú Nghiên lại vẫn như trước, không hề khiêu khích và chủ động làm gì hơn, Lâm Duẫn Nhi thấy người đẹp ở trước mặt, căn bản mà nói lại không có nữa điểm dục vọng.

Đơn giản mà nói, cảm nhận từ trong lòng mà hưởng thụ thời khắc tuyệt vời này, Lâm Duẫn Nhi chỉ muốn, thời gian trôi qua lâu một chút, để nàng được gần gũi Hân nhi như thế này...

Nhưng Lâm Duẫn Nhi là người có lòng tham, được một lúc lại cảm thấy chán nản, ước gì lúc này cổ nàng có thể linh hoạt hơn thì nàng có thể chủ động tiến tới Hân nhi, bởi vì trong lòng nàng thật ngứa ngáy khó chịu! Nàng chính là muốn làm một điều gì đó...

* * *

"Tướng quân, người không cần phải đối với Hoàng thượng trung thành và tận tâm như vậy!" Độc Cô Cường, Gia nô kiêm thị vệ của Độc Cô Giới thấy bất bình.

"Đừng để ta nghe lời này lần thứ hai!" Độc Cô Giới không hờn giận nói, nếu là người khác, dám nói những lời này thì dù không muốn chết cũng mất nửa cái mạng, nhưng vì sự tận tâm và trung thành của Độc Cô Cường nên Độc Cô Giới chỉ thốt ra lời cảnh cáo.

"Tướng quân! Người trở về hơn nửa tháng, hoàng thượng còn chưa triệu kiến, rốt cuộc trong mắt coi tướng quân ở vị trí nào? Tướng quân sao lại không biết?" Độc Cô Cường tiếp tục giật dây, tướng quân có phần si tình này nếu có sự đáp lại thì không nói, đằng này Trịnh Tú Nghiên chính là cố tình không hiểu mà quý trọng.

"Đừng nói nữa!" Lời của Độc Cô Cường vừa rồi lại khiến Độc Cô Giới đau lòng, hắn rít giọng phẫn nộ lại đá một cước vào người Độc Cô Cường.

"Cho dù tướng quân có giết thần, thần cũng muốn nói, tướng quân, thực sự là không đáng, người có biết, hoàng thượng hôm nay lại triệu Lâm Duẫn Nhi thị tẩm!" Độc Cô Cường nhổ một ngụm máu nhưng hắn không có ý định im miệng, lại đem những lời đồn đại tiếp tục châm dầu vào lửa "Tướng quân! Đến lúc giang sơn ở trong tay,hạ thần không tin tướng quân lại không chiếm được Trịnh Tú Nghiên!"

Độc Cô Giới thống khổ nhắm mắt, Sở nhi, vì cái gì, ngươi lại làm tổn thương ta?

Thực sự nếu đổi là một người khác, không phải Lâm Duẫn Nhi thì có thể Độc Cô Giới cũng không bị kích thích lớn như vậy.

"Hồi báo lại cho Lâm Trọng Khang, ta đáp ứng điều kiện của hắn, 'bức tranh Dĩnh Hà mà thống trị thì các ngươi được nửa giang sơn!'" Độc Cô Giới một chữ lại một chữ phun ra, pha ba phần tức giận ba phần đau lòng...

Sở nhi, mọi chuyện ta làm hết thảy đều là bởi vì ngươi!

"Thần lập tức đi hồi báo!" Độc Cô Cường vui sướng ngây ngất, tướng quân rốt cục cũng suy nghĩ thông suốt, nếu chiếm được giang sơn này, nữ nhân nào lại không có!

Tất nhiên, Đại Dĩnh lúc này hai phần ba binh lực, chính là ở trong tay hai người này!   



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro