Chương 3: Quỷ Thần Lĩnh Vực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Quỷ thần lĩnh vực” là cách gọi của tu sĩ đối với những vùng đất bí ẩn, không thể lý giải.
Những nơi này thường đi kèm với những quy tắc kỳ dị, ví dụ như ở ngoại ô tỉnh thành Tân Hương có một nơi gọi là Hồi Hình trấn, là một quỷ thần lĩnh vực nổi tiếng.
Người bước vào Hồi Hình trấn sẽ không ngừng lặp lại những sự kiện xảy ra trong cùng một ngày, không ngừng luân hồi, mãi mãi không thể thoát ra, cho đến khi chết.
Còn có một quỷ thần lĩnh vực ở Nam Môn huyện, sẽ khiến những người bước vào đó biến thành người giấy, dù có thần thông quảng đại cũng vô dụng.
Tuy nhiên, những nơi này đã nổi tiếng khắp thiên hạ, ai ai cũng biết, là nơi hung hiểm nổi tiếng.
Mà Hoàng Pha thônchỉ là một thôn trang thuộc thành XX Tân Hương tỉnh, sao lại có vùng đất nguy hiểm như vậy, tại sao không ai biết?
“Thứ khốn nạn Tân Hương, đồ tiểu nhân vô sỉ!”
Nữ tử tử y vừa nghĩ đến đây, đám Cẩm Y vệ đi theo nàng đã trở nên hoảng loạn. Có kẻ thôi động pháp thuật, cố gắng khôi phục thân thể như cũ, có kẻ chạy ngược trở lại, cho rằng chạy ra khỏi quỷ thần lĩnh vực này là sẽ trở lại bình thường. Cũng có kẻ vì hoảng loạn mà ngã lăn ra đất, thân thể vỡ vụn thành từng mảnh.
Nữ tử tử y quát lớn: “Đừng chạy loạn! Nghe hiệu lệnh của ta!”
Đám người dần dần ổn định cảm xúc, lần nữa tập hợp lại, ánh mắt đổ dồn về phía nàng.
Nữ tử tử y ổn định tâm tình, nói: “Nơi này có quỷ thần lĩnh vực, chứng tỏ chúng ta đã đến đúng chỗ, đây chính là lăng mộ của Chân Vương trong truyền thuyết…”
Lúc này, phía trước truyền đến giọng nói của Trần Thực: “Đại tỷ, sao đám người không theo kịp thế? Sào huyệt của đám búp bê sứ ở ngay đây này!”
Nữ tử tử y nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy phía sau một gò đất lớn có một cái đầu nhỏ thò ra, chính là Trần Thực, nét mặt ngây thơ, ánh mắt trong sáng ngốc nghếch, rõ ràng không phải là kẻ xảo quyệt như nàng tưởng tượng.
“Hắn chỉ là một đứa trẻ thôi, có lẽ là ta đã nghĩ quá nhiều rồi.”
Nữ tử tử y có chút tự trách, nàng đã đem Trần Thực tưởng tượng thành một kẻ tinh thông tính toán, mà quên mất hắn chỉ là một đứa nhỏ mới chỉ mười mấy tuổi.
Nữ tử tử y quan sát Trần Thực, trong lòng khẽ động, Trần Thực cũng giống như họ, đã biến thành búp bê sứ rồi!
“Tiểu tử này rõ ràng không phải lần đầu tiên đến đây, vậy nhất định biết cách biến từ búp bê sứ thành người!”
Mắt nàng sáng lên, lập tức ra lệnh: “Theo sát, nhân cơ hội bắt lấy nó!”
Đám người xông lên phía trước, khu rừng phía trước dần thưa thớt, cây cối không còn rậm rạp nữa, thay vào đó là những ụ đất cao lớn.
Các ụ đất rỗng, có dấu vết lửa cháy, giống như các lò nung.
Ngoài ra, còn có những chiếc chum khổng lồ, có cái vỡ vụn, có cái còn nguyên vẹn, cao gấp bốn năm lần bọn họ, như những vật khổng lồ vô danh, tạo cảm giác rất áp bức.
Đám người đuổi theo Trần Thực, luồn lách giữa những chum và lò nung, nữ tử tử y đi cuối cùng, ngạc nhiên nhìn xung quanh, đột nhiên tỉnh ngộ: “Không đúng, đây không phải lăng mộ Chân Vương! Đây là… lò nung đồ sứ!”
Trong đầu nàng hiện lên đủ loại ý nghĩ, một lò nung ở nông thôn sao lại biến thành quỷ thần lĩnh vực?
Đồ sứ của lò nung lại đến từ đâu?
Trần Thực đưa bọn họ đến lò nung làm gì?
Nàng vừa nghĩ đến đây, đột nhiên giọng nói của Phương Hạc từ phía trước truyền đến: “Mất dấu rồi… Có người ở đó! Là đám búp bê sứ!”
Nữ tử tử y vội vàng chạy lên phía trước, chỉ thấy những con búp bê sứ vừa rồi còn nô đùa bên bờ suối, lúc này đang trốn trong bóng tối của một lò nung đã vỡ, sợ hãi nhìn bọn họ.
Một trong những con búp bê sứ liên tục vẫy tay về phía họ.
Một tên Cẩm Y vệ cười lớn: “Bọn nhãi ranh này sợ chúng ta rồi…”
Nữ tử tử y bỗng giật mình, sắc mặt biến đổi, vội vàng nói: “Chúng không sợ chúng ta, mà là thứ khác! Mau rút lui–“
Đột nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội, trời đất bỗng tối sầm lại, gió nổi lên cuồn cuộn. Ba người khổng lồ mặc áo xám xanh sải bước tiến về phía này.
Những người khổng lồ thân honhf cao gầy, cao đến một hoặc hai trượng (khoảng 3 đến 6 mét), cộng thêm việc nữ tử tử y và những người khác đã biến thành búp bê sứ cao chưa đầy một thước, càng làm nổi bật sự cao lớn của đám người khổng lồ này.
Tay chân của những người khổng lồ thon dài, khuôn mặt giống như tượng đất sét, không có biểu cảm gì, giống như những người thợ gốm làm đồ sứ trong lò nung, từng cử động đều tạo ra trận trận âm phong, nhìn thấy bọn hắn thì liền đưa tay ra tóm lấy.
Đám người nhanh chân bỏ chạy, đột nhiên một người bị một trong những thợ gốm tóm lấy, cổ bị vặn gãy, đầu sứ bị bóp nát, biến thành mảnh vụn rơi xuống từ kẽ ngón tay người khổng lồ.
Những người khác thấy vậy thì càng chạy nhanh hơn, nhưng những người thợ gốm chỉ cần bước một bước là bằng mấy chục bước của họ, dễ dàng đuổi kịp một người khác rồi tóm lấy.
Nữ tử tử y kinh hãi tột độ, tuy là tu sĩ, đã luyện thành Thần Thai, nhưng rơi vào quỷ thần lĩnh vực, đạo pháp uy lực giảm sút, không thể uy hiếp nổi đám thợ gốm!
Thợ gốm chỉ cần nhẹ nhàng một đạp thì e rằng sẽ có thể nghiền nát nàng!
Nàng liều mạng chạy trốn, luồn lách trong lò gốm, né tránh sự truy đuổi của bọn thợ gốm, nhưng người bên cạnh ngày càng ít, chẳng mấy chốc chỉ còn lại mình nàng.
Những người khác đều bị ba tên thợ gốm bắt được.
Nữ tử tử y chợt nghĩ đến những con búp bê sứ trốn trong lò nung, linh quang chợt lóe, liền vội vàng chui vào một lò nung cũ nát.
Trong lò nung này lại có mấy con búp bê sứ trốn, thấy nàng chui vào thì đều vẫy tay ra hiệu nàng đừng lên tiếng.
Ba tên thợ gốm cúi thấp người, ngó nghiêng bốn phía, một tên thợ gốm thò đầu vào, khuôn mặt to lớn che khuất cửa lò.
Nữ tử tử y nín thở, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tên thợ gốm cử chỉ cứng đờ, mắt vô hồn, tròng mắt cũng giống như đồ sứ, khi chuyển động phát ra tiếng sột soạt, liếc mắt vào lò nung rồi đứng dậy bước đi.
Các thợ gốm khác cũng không tìm kiếm nữa.
Một lúc sau, mấy con búp bê sứ lén lút thò đầu ra, nhìn quanh một hồi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay với nàng.
Nữ tử tử y tiến lại gần, khom lưng đi theo mấy con búp bê sứ này.
Cách đó không xa, một lò nung lớn bốc cháy rừng rực, than hồng đỏ lửa, ba tên thợ gốm ném những con búp bê sứ mà chúng bắt được vào lửa.
Những con búp bê sứ giãy giụa, la hét rồi tan chảy biến dạng trong lửa.
Nữ tử tử y vô cùng đau lòng, những con búp bê sứ đó là Cẩm Y vệ của Triệu gia Tân Hương, vậy mà lại chết ở cái nơi khỉ ho cò gáy này!
Nàng đi theo mấy con búp bê sứ, lặng lẽ rời khỏi lò gốm.
“Cô nương, ngươi cũng bị tên nhãi ranh ở Hoàng Pha thôn lừa đến đây sao?” Một trong những con búp bê sứ hỏi.
Nữ tử tử y nói: “Ta không hiểu các ngươi đang nói gì… Hả?”
Nàng ngạc nhiên phát hiện ra, sau khi biến thành búp bê sứ, nàng lại rất tự nhiên có thể hiểu được ngôn ngữ như tiếng chim hót của những con búp bê sứ này!
Nữ tử tử y không giấu giếm, kể lại đầu đuôi câu chuyện: “Hắn nói hắn tên là Thành Thực, nhưng bụng dạ toàn là nước xấu! Các ngươi…”
Một trong những con búp bê sứ thở dài: “Chúng ta cũng đến đây để tìm kho báu, bị hắn lừa vào đây mới ra nông nỗi này.”
“Còn có chúng ta nữa.” Vài con búp bê sứ khác bước tới.
“Và chúng ta nữa.”
Bên ngoài lò gốm, từng nhóm búp bê sứ đi tới, sắc mặt ai nấy đều u ám.
“Chúng ta nghe nói lăng mộ của Chân Vương ở gần đây nên đến tìm kiếm, hy vọng có thể có chút cơ duyên. Không ngờ lòng người khó lường, ai có thể nghĩ rằng vùng quê dân dã này lại có một tên tiểu ma đầu như vậy!”
Một con búp bê sứ trông có vẻ già nua vừa đau buồn vừa phẫn nộ, gõ mạnh cây gậy trong tay, tức giận nói: “Tên tiểu ma đầu đó lừa chúng ta đến đây, biến chúng ta thành đồ sứ! Hai năm qua, ngày càng có nhiều người bị lừa, đều là do hắn ra tay!”
Có người lòng đầy căm phẫn: “Đồ khốn nạn!”
Đám người đồng thanh phụ họa: “Đúng vậy! Đồ khốn nạn!”
Nữ tử tử y cũng phụ họa theo, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Những người này cũng đến tìm mộ Chân Vương, rõ ràng giống ta, cũng có ý định giết người diệt khẩu, bị tiểu Thành Thật phát hiện nên mới bị hắn lừa đến đây. Tiểu tử này…”
Nàng nghĩ đến Trần Thực thì không khỏi nghiến răng nghiến lợi: “Tên nhóc thối tha này thật sự chỉ mới mười mấy tuổi sao? Còn nữa, hắn đã biến từ đồ sứ thành người bằng cách nào chứ?”
“Cô nương, ngươi là…”
Một con búp bê sứ có hình dáng nam tử trung niên bước tới, đánh giá nữ tử tử y, đột nhiên thất thanh: “Ngươi là nhị tiểu thư Triệu gia ở Tân Hương sao?”
Nữ tử tử y kinh ngạc, gật đầu, nói: “Các hạ là…”
Búp bê sứ nói: “Ta là Lý Hiển đến từ Tuyền Châu, Triệu nhị cô nương, chúng ta đã từng gặp nhau năm ngoái rồi!”
Nữ tử tử y giật mình. Lý Hiển Tuyền Châu xuất thân danh giá, nổi tiếng đã lâu. Nghe nói Long Uyên có thổ phỉ chiếm cứ, không ai có thể đánh bại được, vậy mà Lý Hiển Tuyền Châu lại một mình xông vào Long Uyên, bảy lần ra vào, không ai cản nổi!
Hồi đó, khi đến Tân Hương, phụ thân nàng còn bảo nàng đến bái kiến Lý thúc thúc, không ngờ lại bị mắc kẹt ở cái nơi khỉ ho cò gáy này!
“Tại hạ là Hạ Thanh Hà đến từ Đan Giang, xin ra mắt Triệu nhị cô nương.”
Nữ tử tử y lại giật mình. Hạ Thanh Hà Đan Giang này cũng là một nhân vật nổi tiếng lẫy lừng, đã tu luyện thành Kim Đan, là một cao thủ trong đám thế hệ trẻ!
Vậy mà hắn cũng bị mắc kẹt ở đây!
Một con búp bê sứ có hình dáng một nữ tử nói: “Tiểu nữ Lâm Phi Sương, xin ra mắt Triệu nhị cô nương, xin ra mắt chư vị.”
“Tại hạ Long Cương đến từ Tân Hương, xin ra mắt Triệu nhị cô nương, xin ra mắt chư vị!”
“Thiếp thân là Hoa Thanh Trì đến từ Dục Đô, xin ra mắt Triệu nhị cô nương.”

Những con búp bê sứ này lần lượt xưng danh, hóa ra đều là những nhân vật có máu mặt, trong đó thậm chí còn có một vị lão tiền bối đã tu luyện thành Nguyên Anh!
Nữ tử tử y vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Những cường giả này, có người thậm chí cả Tân Hương Triệu gia cũng phải tiếp đón long trọng, không ngờ lại đều trúng chiêu của tên nhóc đó, biến thành búp bê sứ, mặc người ta xâu xé!
“Nhưng mà, địa vị của ta trong Triệu gia không thấp, ta mấy ngày không về nhà, phụ thân nhất định sẽ phái người đi tìm ta, chỉ cần tìm được Hoàng Pha thôn thì sẽ có thể tìm được tung tích của chúng ta, giải cứu ta ra ngoài!” Nàng thầm nghĩ.
Trong lò nung, lửa cháy ngút trời.
Trần Thực lặng lẽ lùi vào góc tường tối tăm, tránh đi ba người thợ gốm như tượng gỗ kia.
Ở góc tường có mấy cái chum lớn hình vại, thấy hắn chen vào thì vội vàng co rúm chân tay, chen chúc chặt hơn một chút, để con búp bê sứ này không chen vào được.
Có điều, khoảng cách giữa chúng khá lớn, Trần Thực vẫn chen vào được.
Ba người thợ gốm chân tay dài ngoằng đi qua phía trước, một người liếc nhìn đám chum ở góc tường, một cái chum giật mình, bỗng mọc ra một cái chân.
Hai người thợ gốm khác lập tức quay lại nhìn, chiếc chum thấy tình hình không ổn, lập tức mọc ra hai cánh tay và một chân nữa, nhanh chân bỏ chạy, nắp chum kêu loảng xoảng.
Ba người thợ gốm lập tức đuổi theo, một lúc sau, hai người thợ gốm quay lại, cúi người xuống, khuôn mặt không chút biểu cảm áp sát từng chiếc chum ở góc tường, dường như đang kiểm tra xem còn chiếc chum nào sống lại không.
Trần Thực trốn trong góc chum lén nhìn, mắt người thợ gốm xám xịt, như đồ sứ bị nung hỏng.
Hai người thợ gốm xem xét một lượt, thấy chum không có gì bất thường thì mới bỏ đi.
Một lúc sau, người thợ gốm còn lại kéo chiếc chum bỏ trốn trở về rồi ném nó vào lò nung.
Trong bóng tối ở góc tường, Trần Thực và mấy chiếc chum còn sống sót rón rén, lặng lẽ rời đi.
Mấy chiếc chum còn sống sót dường như cũng không ưa Trần Thực, đợi đến khi thoát khỏi tầm mắt của ba người thợ gốm, liền quay lại tìm Trần Thực tính sổ, nhưng phía sau chúng giờ đã trống không, Trần Thực đã nhân cơ hội chuồn mất không thấy tăm hơi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro