Chương 8: Tân nương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Thực nấp sau cửa sổ ngôi miếu đổ nát, tận mắt chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này.

Trong chớp mắt, hàng chục tu sĩ Thần Thai cảnh đã chết sạch, khiến hắn vô cùng kinh hãi.

Dưới ánh trăng, tiểu cô nương ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc của con người, giơ tay cắn một miếng táo rồi quay người bỏ đi.

Giọng nói của gia gia bỗng vang lên sau lưng Trần Thực: “Không cần hâm mộ, với cơ thể hiện tại của con, con cũng có thể đánh bại những nha dịch này.”

Trần Thực hơi sững sờ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Ta bây giờ lợi hại như can nương ở Phương Điền thôn sao?”

Gia gia vừa đốt lửa, vừa kiên nhẫn sắc thuốc, không ngẩng đầu lên nói: “Can nương chỉ cần một cành cây là có thể giết chết con. Những nha dịch này tuy không mạnh nhưng chỉ cần một đạo pháp thuật cũng có thể giết chết con.”

Trần Thực không hiểu.

“Con có nhận ra không? Những tu sĩ Thần Thai cảnh này sau khi bị cành cây đâm trúng thì chắc chắn sẽ chết, căn bản không kịp phản kháng. Thần Thai của bọn họ tuy mạnh nhưng thể phách lại quá yếu. Chỉ cần con đến gần bọn họ trước khi bọn họ thi triển pháp thuật thì có thể đánh chết bọn họ.”

Gia gia khuấy thuốc, thản nhiên nói: “Tu sĩ tu luyện Thiên Tâm Chính Khí Quyết thường chỉ tu thần, không tu thể phách, thể phách của con đã đủ mạnh, hơn nữa càng ngày càng mạnh. Đương nhiên, nếu bọn họ ra tay trước thì một đạo pháp thuật cấp thấp nhất cũng có thể dễ dàng giết chết con. Bây giờ con không có chút chân khí nào để chống lại pháp thuật. Đối mặt với loại kẻ địch này, điều cháu cần làm là giành lấy tiên cơ, không cho kẻ địch bất kỳ cơ hội ra tay nào!”

Trần Thực gật đầu.

Những nha dịch bên ngoài đều xuất thân tú tài, tu luyện đều là Thiên Tâm Chính Khí Quyết, mà Thiên Tâm Chính Khí Quyết là pháp môn luyện khí Trúc Cơ, đối với việc rèn luyện thể phách không mạnh như vậy.

Nhưng Tam Quang Chính Khí Quyết mà hắn tu luyện lại khác, Tam Quang Chính Khí Quyết sẽ luyện thành Thánh Thai Pháp Thể, cái gọi là Thánh Thai, chính là Thần Thai, ý là luyện thành thể phách giống như Thần Thai. Mà Pháp Thể chính là chỉ pháp lực, chân khí, ý là pháp lực hùng hậu, ngang bằng với thể phách.

Trần Thực không có Thần Thai, cho dù luyện ra pháp lực cũng sẽ tiêu tán, nhưng nếu toàn bộ tinh lực đều dùng để rèn luyện thể phách, tiến cảnh cũng sẽ gấp đôi tốc độ tu luyện bình thường!

Cộng thêm thuốc mà gia gia sắc, cùng với “cơm canh” kỳ quái, khiến Trần Thực tiến cảnh càng nhanh hơn!

Không lâu sau, thuốc đã sắc xong. Trần Thực uống thuốc xong, tiếp tục tu luyện Tam Quang Chính Khí Quyết, bất tri bất giác tiến vào trạng thái nhập định, vật ngã lưỡng vong.

Ánh trăng từ ngoài cửa chiếu vào, xuyên qua song cửa sổ, chiếu xuống đất, có vẻ yên tĩnh và thần bí.

Gia gia tránh ánh trăng, ngồi ở góc tường, thân thể không ngừng run rẩy.

“Đói, đói quá… thơm quá, thơm quá, mùi thịt người…”

Dưới chiếc nón lá, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Trần Thực. Ngọn lửa trại trong ngôi miếu đổ nát đột nhiên chuyển sang màu xanh lục, nhiệt độ không khí giảm mạnh, dường như có thể có tuyết rơi.

Hắc oa không khỏi rùng mình, nằm rạp xuống không dám nhúc nhích.

Trong góc tối, gia gia không biết từ lúc nào đã đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Trần Thực đang tu luyện.

“Ta thật sự rất đói, rất muốn ăn thịt người!”

Đột nhiên một cánh cửa sổ mở ra, gia gia đã biến mất khỏi ngôi miếu đổ nát, xuất hiện bên ngoài.

Ông phớt lờ những xác chết trên mặt đất, sau vài bước nhảy đã biến mất trong màn đêm dưới ánh trăng.

Hắc oa thấy cửa sổ mở thì vội ngẩng đầu lên, sủa hai tiếng.

Trần Thực bị tiếng cho sủa đánh thức, vội vàng bước tới đóng cửa sổ lại.

“Gia gia lại ra ngoài à?”

Trần Thực khẽ giật mình, không thấy gia gia trong miếu, vội vàng nhìn ra ngoài, chỉ thấy ánh trăng sáng ngời chiếu vào hàng chục xác người ngựa.

Đột nhiên, một xác chết run lên vài cái.

Trần Thực dụi dụi mắt, nhìn kỹ, quả nhiên có một xác chết đang từ từ bò dậy dưới ánh trăng.

Trần Thực giật mình: “Xác chết sống lại?”

Vừa nghĩ đến đây, hắn thấy từng xác chết trên mặt đất lắc lư, lần lượt từ từ bò dậy.

Ngay cả tám con ngựa chết lúc này cũng chống bốn vó đứng dậy!

Trên người chúng đầy những lỗ máu, đáng lẽ đã chết đến không thể chết được nữa, nhưng bây giờ chúng lại cử động, như thể đã sống lại!

Trái tim Trần Thực đập thình thịch, lúc này Hắc oa cũng lần mò đi qua, chống hai chân trước lên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài.

Dưới ánh trăng mơ hồ có tiếng nhạc truyền đến, từng cái xác đang lắc lư theo tiếng nhạc như say rượu.

Một người một chó căng thẳng, cố gắng nhìn ra xa, cố gắng tìm ra nguồn gốc của âm nhạc, một lúc sau, tiếng kèn càng lúc càng rõ ràng, trong rừng lại có hai hàng người của gánh hát đang nhảy múa đi ra!

Trần Thực đã từng thấy không ít cảnh cưới hỏi, đều là những cảnh náo nhiệt, gia chủ phải mời gánh hát đến tấu nhạc chúc mừng.

Còn tình hình bên ngoài giống như đoàn rước dâu đang đón tân nương, chỉ là nhìn gánh hát, lại là từng con hồ ly, hai chân sau đứng như người, phồng má, ra sức thổi kèn.

Ngoài ra còn có những con hồ ly dùng hai móng vuốt tóm lấy cái chiêng, cạch cạch đập vang, đinh tai nhức óc, lại có mấy con buộc trống ở thắt lưng, ra sức vỗ đập, tiếng trống thùng thùng.

Chúng lắc lư, như đang nhảy múa dưới ánh trăng.

Đi theo sau chúng là một chiếc kiệu lớn màu đỏ, không có người khiêng, cứ thế lơ lửng trên không trung, lắc lư theo tiếng nhạc.

Hàng chục xác chết trước miếu cũng nhảy múa theo nhịp điệu của tiếng nhạc, dưới ánh trăng trông thật kỳ dị.

“Không phải tà, là túy!”

Trần Thực hít một hơi thật sâu, hắn nghe gia gia nói, túy còn lợi hại hơn tà, ngay cả can nương của thôn cũng không chống đỡ nổi!

Mỗi lần có túy thì sẽ có vài thôn bị diệt vong, thôn dân cùng với can nương đều chết sạch trong một đêm!

“Đào phù mà gia gia để lại, e rằng không ngăn được túy rồi!”

Trần Thực nhìn đoàn rước dâu, rèm kiệu màu đỏ bay phấp phới, mơ hồ có thể thấy bên trong có một nữ tử mặc hỉ phục màu đỏ, bàn tay trắng nõn, đầu và mặt được che dưới khăn voan.

“Mời tân lang—”

Mấy con hồ ly đột nhiên quay đầu lại, đồng loạt nhìn về phía Trần Thực, duỗi thẳng cổ, ngẩng đầu lên nói giọng người: “Mời tân lang lên kiệu—”

Những xác chết đang nhảy múa theo tiếng nhạc cũng đồng loạt nhìn về phía Trần Thực, đôi mắt xám xịt nhìn chằm chằm vào thiếu niên trong miếu, đồng thanh nói: “Mời tân lang lên kiệu!”

Trần Thực và Hắc oa vội vàng rụt đầu lại, trái tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bên ngoài đoàn rước dâu vừa thổi vừa hát, chiếc kiệu đỏ lắc lư, hướng về ngôi miếu đổ nát, đến đón tân lang!

Trần Thực nhanh chóng lùi lại, ánh mắt dán chặt vào Đào phù treo trên cửa sổ.

Đào phù tuy khắc họa hình phù chú, nhưng phù chú lại phác họa hình dáng của thần giữ cửa, Đào phù do tu sĩ tu thành Thần Thai vẽ có thể xua đuổi tà vật bình thường.

Gia gia Trần Thực là một người có sức mạnh phi thường, mặc dù đã già nhưng tu vi vẫn còn đó. Những tấm Đào phù do ông vẽ chưa bao giờ thất bại trong việc chống lại tà ma!

Bỗng nhiên, bên ngoài trở nên yên tĩnh, không một tiếng động.

Hắc oa nằm trước mặt Trần Thực, thân thể nằm rạp xuống đất, nhìn chằm chằm về phía trước, miệng gầm gừ đe dọa.

Đột nhiên, những tầm Đào phù treo trên cửa sổ bốc cháy, lập tức hóa thành tro tàn!

Cánh cửa miếu mở ra.

Một chiếc kiệu đỏ dừng lại trước miếu.

“Gâu, gâu, gâu!”

Hắc oa xông đến phía sau cửa, nhe nanh múa vuốt, như phát điên. Lúc này, một bàn tay ngọc ngà từ trong kiệu vươn ra, nhẹ nhàng vén rèm lên, để lộ tân nương đang ngồi trong kiệu.

Lông đen trên người Hắc oa dựng đứng, tiếng sủa càng dữ dội hơn.

“Hắc oa thật trung thành!” Trần Thực thầm khen trong lòng, “Trước đây ta đã trách nhầm nó.”

Bàn tay ngọc ngà của tân nương từ từ buông rèm xuống, Trần Thực giật mình: “Chẳng lẽ con túy này bị Hắc oa dọa sợ, biết khó mà lui?”

Vừa nghĩ đến đây, hắn bỗng thấy bên cạnh mình có thêm một người.

Trần Thực quay đầu lại thì liền thấy chính là tân nương trong kiệu.

Trần Thực ngây người, nhìn xung quanh, bốn phía một màu đỏ rực.

Hắc oa thấy rèm kiệu buông xuống cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy trong kiệu có thêm một người, cũng mặc áo choàng đỏ, chắc là tân lang.

Cái nhìn thoáng qua khi rèm kiệu buông xuống đã cho nó thấy tân lang trong kiệu chính là Trần Thực!

Hắc oa sởn gai ốc, vội quay đầu lại, nhưng Trần Thực đã biến mất khỏi miếu!

Chiếc kiệu đỏ từ từ bay lên, rất nhiều con hồ ly gõ trống khua chiêng, thổi kèn kéo đàn, hân hoan vây quanh chiếc kiệu đỏ rồi đi ra khỏi miếu.

Hắc oa không kịp suy nghĩ nhiều, lao ra khỏi ngôi miếu đổ nát, đuổi theo chiếc kiệu đỏ, nhất định phải cứu Trần Thực.

Đúng lúc này, trong kiệu vang lên một tiếng kêu kinh hãi, tiếp theo một luồng gió âm thổi tới, tối đen như mực không phân biệt được phương hướng, Hắc oa vội dừng bước, chỉ thấy theo luồng gió âm này thổi qua, kiệu hoa màu đỏ, gánh hát hồ ly và những xác chết đều biến mất, chỉ còn Trần Thực ngồi trên mặt đất.

Hắc oa chạy đến, Trần Thực vẻ mặt ngơ ngác, không biết tại sao mình lại xuất hiện trong kiệu.

Hắn chỉ vừa nhìn thấy tân nương là đã phát hiện mình đã ở trong kiệu.

Còn việc làm thế nào hắn ra khỏi kiệu, thì bản thân hắn cũng không biết.

Lúc đó tân nương bên cạnh xé áo hắn, nhưng đột nhiên như sợ hãi, co rúm vào góc kiệu, sợ hắn làm hại nàng, miệng phát ra tiếng hét chói tai, rồi hắn từ ngồi kiệu biến thành ngồi trên mặt đất.

Một người một chó trở về ngôi miếu đổ nát, vẫn còn sợ hãi.

Trần Thực nhìn cánh cửa miếu mở toang và Đào phù cháy thành tro, vẫn còn hơi ngây người, vội vàng lắc đầu, ổn định tinh thần.

Hắn vội vàng tiến lên, đóng cửa miếu, bê tảng đá nặng nghìn cân chặn phía sau cửa.

Hắc oa nhảy vào xe gỗ lục lọi, lại nhanh chóng nhảy ra khỏi xe gỗ, cắn con dao nhỏ của gia gia ném trước mặt Trần Thực, giơ chân trước lên cổ ra hiệu cho hắn đâm vào đây, máu chó đen ở đây dương khí thịnh nhất.

Trần Thực lấy bút mực giấy nghiên, không đâm lên cổ Hắc oa mà cẩn thận lấy một ít máu chó đen, học theo vẽ Đào phù.

Trần Thực đã ghi nhớ những tấm Đào phù mà gia gia vẽ, sau khi mài chu sa xong, hắn lập tức vung bút như bay.

Vẽ phù cần phải điều động chân khí, Trần Thực thúc giục Tam Quang Chính Khí Quyết, đem chân khí khó kiếm được rót vào bút mực, ý thủ bút tiêm, rất nhanh liền vẽ xong một tấm Đào phù.

Đêm đã khuya, tà vật có thể tìm đến bất cứ lúc nào, hắn phải nhanh chóng vẽ đủ Đào phù để niêm phong cửa sổ!

Trần Thực hạ bút như có thần, không lâu sau đã vẽ được sáu tấm Đào phù, hai tấm treo trên cửa, bốn tấm treo trên mấy cánh cửa sổ.

Hắn không biết những tấm Đào phù do mình viết có tác dụng hay không, trong lòng lo sợ bất an, khó mà ngủ.

Hắc oa cũng không ngủ được, một người một chó nằm bò bên cửa sổ lặng lẽ nhìn ra ngoài, đề phòng tà ma tấn công lần nữa.

“Lạ thật, sao con túy đó lại tha cho mình nhỉ?”

Trần Thực càng nghĩ càng thấy khó hiểu, túy có thể dễ dàng phá hủy cả một thôn và can nương, còn một đứa trẻ như hắn chỉ sợ sẽ bị hút khô ngay lập tức.

Nhưng tân nương túy đó dường như rất sợ hắn, vứt hắn lại mà chạy mất.

Trần Thực nghĩ mãi không ra nên dứt khoát không nghĩ nữa, cảnh giác quan sát động tĩnh bên ngoài miếu.

Sau một hồi lâu, bên ngoài vẫn yên bình.

Hắc oa đặt hai chân trước lên cửa sổ, cũng nhìn ra ngoài, vừa định buông móng vuốt ra để thư giãn thì nghe thấy giọng Trần Thực: “Hắc oa, gia gia có thể không còn là người nữa.”

Hắc oa dựng tai lên, nghi hoặc nhìn hắn.

Dưới ánh trăng, trên khuôn mặt thiếu niên lấm tấm vài giọt nước mắt, ánh mắt lại có vẻ u ám, nhìn xa xăm, thấp giọng nói: “Nửa tháng trước, gia gia nói mình đại nạn đã tới, cần phải làm một đám tang cho mình để lừa quỷ sai đến bắt mình xuống âm phủ. Quỷ sai thấy ông chết sẽ không đến bắt ông nữa.”

Hắc oa nhớ chuyện này.

Lão gia tử lừa ma quỷ, trù tính đã lâu, đã chuẩn bị sẵn cho mình linh đường, còn chuẩn bị sẵn cả bài vị của mình, còn vàng mã, nến, tiền giấy thì khỏi phải nói.

“Ông nói, ông sắp đặt linh đường, nằm trong quan tài giả chết, chỉ cần qua được ngày này, lừa được quỷ sai là có thể sống thêm vài năm nữa. Ông không nỡ bỏ ta một mình.”

Trần Thực ngây người nhìn về phía xa, một lúc sau mới tiếp tục nói, “Nhưng sau hôm đó, gia gia ra khỏi quan tài thì thay đổi. Ông không ăn thức ăn nữa mà thích ăn nến, ông không thích mùi cơm canh mà lại thích mùi hương. Ông cũng thích ăn một số thứ kỳ lạ, chẳng hạn như … con người!”

Hắn rùng mình, u ám nói: “Có thể sau hôm đó, gia gia từ trong quan tài đi ra là đã chết rồi. Có lẽ, ông đã không lừa được quỷ sai.”

Trần Thực mang vẻ trưởng thành không phù hợp với lứa tuổi, khẽ nói: “Ông không muốn ta biết chuyện này, ông muốn ở bên cạnh bảo vệ ta, nhìn ta lớn lên. Nhưng mà, ông không còn là người nữa, ông là thi, luôn muốn ăn thịt người.”

Hắc oa mặt mày nghiêm nghị, nhíu mày, trang trọng gật đầu.

“Dù sao đi nữa, ông ấy vẫn là ông của ta, dù ông ấy luyện mình thành cương thi, dù ông ấy nhiều lần muốn ăn thịt ta thì vẫn là ông của ta.”

Trần Thực mắt long lanh, nói khẽ, “ta chỉ có một người thân như vậy… Hắc oa, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa đến thay ta.”

Hắc oa buông chân xuống, nằm sấp xuống ngủ, lúc này thiếu niên bên bệ cửa sổ thì thầm: “… Con chó biết quá nhiều bí mật của ta, không chừng sẽ nói cho gia gia, có nên giết chó diệt khẩu không?”

Hắc oa lập tức đứng dậy, nhanh chóng đến bên cạnh Trần Thực, ra hiệu cho hắn đi ngủ, mình sẽ canh gác, đồng thời vẫy đuôi tỏ ý, mình làm như vậy là điều nên làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro