Chương 144: Trịnh gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây, Phó Dịch cảm thấy nhân sinh của hắn nghênh đón thời khắc hắc ám nhất.

Không biết từ khi nào, những người bên cạnh hắn đã đoàn kết lại để bắt đầu tìm nửa kia cho hắn, vì thế, hắn chỉ có thể nghĩ đến hai chữ từng nghe nói đến thật lâu trước kia – bà tám!

Chỉ số thông minh của con hồ ly biết cười không kém An Tử Nhiên, cho nên khi biết ý đồ của mấy người này, hắn nghĩ ngay ra nguyên nhân.

Phó Dịch vừa bước qua đại môn của vương phủ đã thấy hạ nhân nói Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên đang tìm hắn, hai người đang ở thư phòng. Mơ hồ đoán được hai đứa muốn nói chuyện gì, nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn quyết định qua đi nhìn một cái.

Tới thư phòng, Phó Dịch không thấy lão Vương gia bên trong, lại càng thêm tin tưởng, lão Vương gia sợ là không dám nhìn hắn.

"Tiểu thúc tới vừa lúc, nơi này có một phần thiệp mời." An Tử Nhiên thấy hắn tiến vào liền đưa cho hắn tấm thiệp đang xem trên tay, vẻ mặt thực chân thành, hoàn toàn không nhìn ra có một tia tính kế.

Ánh mắt Phó Dịch lơ đãng nhìn mặt hắn và Phó Vô Thiên một vòng, lại không thể nhìn ra chút sơ hở nào, liền nhận lấy tấm thiệp, là thiệp mời thương hội gửi tới, năm nào họ cũng gửi thiệp tới, nhưng hắn đều rất ít đi.

Hắn còn chưa mở miệng, An Tử Nhiên liền nói tiếp: "Tiểu thúc, sản nghiệp của Phó Vương phủ đều do ngài xử lý, ngài tương đối quen thuộc với thương hội nên muốn thỉnh ngài đi một chuyến."

Phó Dịch đặt thiệp xuống bàn, "Tụ hội của thương hội năm ngoái ta không tham gia, năm nay chắc cũng không cần?"

An Tử Nhiên lắc đầu, "Người được mời đến tụ hội đều là phú thương có uy tín, danh dự ở Quân Tử Thành, trong đó một phú thương họ Trịnh, tổ tiên của họ sống nhờ chế tạo xe dệt, đây là một cơ hội tốt, vốn dĩ con muốn tự mình đi, nhưng không khéo, nông trường xảy ra chút chuyện, chúng con phải đi xử lý, cho nên mới muốn thỉnh tiểu thúc đại lao."

Phó Dịch đã biết hắn gieo trồng bông ở A Lý Hương, cũng biết tác dụng của bông.

Bông cũng giống sợi gai có thể dệt thành vải, muốn dệt vải thì cần có xe dệt, hơn nữa số lượng khả năng không ít. Hai, ba mươi chiếc xe dệt đã là một đơn hàng lớn, xưởng bình thường sợ là ăn không vô, hơn nữa cũng tương đối phiền toái, bởi vậy Trịnh phú thương là lựa chọn không tồi.

Trịnh gia ở Quân Tử Thành không tính là đại phú đại quý, sau lưng cũng không có chỗ dựa, nhưng gia chủ Trịnh gia lại là người đứng đắn. Đại khái vì nguyên nhân này mà thương hội năm nay gửi thiệp đến Trịnh gia. Đây là lần đầu tiên Trịnh gia tham gia tụ hội của thương hội, đối Trịnh gia, đây là cơ hội ngàn năm có một để kết giao cùng đông đảo phú thương, gia chủ Trịnh gia nhất định sẽ đi.

Phó Dịch biết hắn nói không sai. Hắn cũng nghe nói qua về xưởng dệt của Trịnh gia, tương đối nổi danh về chất lượng, trong lòng không cấm bớt đi vài phần hoài nghi.

Trầm ngâm một chút, hắn nói: "Số lượng xe dệt con muốn không phải số lượng nhỏ, tùy tiện tìm Trịnh gia, không sợ người khác hoài nghi đến Phó Vương phủ sao?" Hắn quản lý sản nghiệp của Phó Vương phủ nên rất nhiều người biết hắn.

"Cho nên mới cần tiểu thúc hỗ trợ." Phó Vô Thiên đúng lúc tiếp lời: "Sản nghiệp trên danh nghĩa của Phó Vương phủ hình như có mấy tiệm vải, có thể mượn danh nghĩa của tiệm vải." Có tiệm vải khẳng định cần xe dệt, người khác dù có nghi hoặc cũng sẽ chỉ cho rằng Phó Dịch muốn mở rộng làm ăn, hoặc là mua xe dệt mới thay cho xe dệt cũ.

An Tử Nhiên lại nói: "Hơn nữa, tám, chín tháng nữa là có thể thu hoạch bông, chúng ta chuẩn bị tốt mọi thứ, về sau cho dù có người hoài nghi cũng sẽ không lập tức liên tưởng đến."

Không thể phủ nhận, hai đứa này đều nói có lý. Phó Dịch do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý. Hồ ly thông minh đến mấy, sơ sấy một chút vẫn sẽ bị rớt vào bẫy rập của thợ săn, chỉ có thể trách hắn thời vận không tốt, ai bão ông trời đều đứng về phía An Tử Nhiên, cho hắn một sự trùng hợp tuyệt diệu.

Ba ngày sau, Phó Dịch đi tham gia tụ hội. An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đi tiểu nông trường ở vùng ngoại thành.

Họ nói tiểu nông trường xảy ra chuyện không phải lời nói dối, từ khi Giang Thắng của song bạc Bảo Hoa tra ra vật liệu chế tác bài mạt chược là xương trâu bò, họ cũng bắt đầu nghiên cứu cách chế bài.

Nhưng bài mạt chược họ làm ra lại chỉ tạm được, căn bản không có tính cạnh tranh. Hiệu quả khử không rõ ràng, không thể làm xương trâu bò hoàn toàn biến thành màu trắng ngà, bài mạt chược chế ra rất khó nhìn, không thể so được với bài mạt chược của song bạc Thiên Long, khách đánh cuộc sẽ lựa chọn loại nào không cần nghĩ cũng biết.

Cuối cùng không có cách nào, Giang Thắng xuống tay với xương trâu bò, muốn biết họ biến xương trâu bò thành màu trắng thế nào. Sản xuất nhiều bài mạt chược cần có nhiều xương, nơi nào có nhiều xương trâu bò ư, đương nhiên là lò mổ ở vùng ngoại ô Quân Tử Thành. An Tử Nhiên có thể nghĩ đến, bọn họ cũng có thể dự đoán được.

Sòng bạc Bảo Hoa nhanh chóng tìm ra chủ lò mổ cung cấp xương trâu bò cho họ, muốn cưỡng bức hắn nói ra người mua xương, tuy rằng chủ lò không dám đắc tội sòng bạc Bảo Hoa, nhưng vì chữ tín với Phó Dịch, hắn cũng không dám khai ra, cuối cùng không thể không ném củ khoai nóng này cho bọn hắn.

Lần này qua đi, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên chính là vì giải quyết chuyện này.

Sòng bạc Bảo Hoa vì khiến chủ lò khuất phục, lợi dụng thủ đoạn để quấy nhiễu công việc làm ăn, mỗi đầu tháng thịt đều có thể bán đi nhiều, giờ lại xuất hiện vấn đề, không ít khách quen đều tỏ vẻ không muốn buôn bán với lò mổ của hắn nữa, có người thậm chí không tiếc tiền bồi thường cũng muốn rút lại đơn hàng. Chủ lò rất sốt ruột, thịt tươi không thể bảo quản lâu, để lâu thì chất lượng sẽ giảm, hỏng rồi thì chỉ có thể vứt đi, hắn luyến tiếc, cũng không đền bù được tổn thất.

Tụ hội của thương hội.

Người tổ chức tụ hội là mấy lão đại trong giới kinh thương, mấy năm vừa rồi họ cũng gửi thiệp đến Phó Vương phủ, nhưng chưa từng được đáp lại, lần này Phó Dịch chịu tới, mấy lão đại rất cao hứng đồng thời cảm thấy đây là một cơ hội.

Phó Dịch tuy rằng là quản gia ở Phó Vương phủ, nhưng bao nhiêu sản nghiệp của Phó Vương phủ đều do hắn quản lý đã không còn là bí mật, cho nên có giao tình với hắn tương đương có được mối quan hệ với Phó Vương phủ.

"Khách quý khách quý, lão phu vẫn mong Phó tiên sinh có thể tới, rốt cuộc ngài cũng tới rồi." Trác lão vừa hay tin Phó Dịch tham gia, lập tức tự mình ra nghênh đón. Ông là lão đại của thương hội, rất có tiếng nói, quyền quý ở Quân Tử Thành cũng không dám đắc tội ông, hành động này đủ để chứng minh mặt mũi của Phó Dịch.

"Trác lão khách khí." Phó Dịch vẫn rất tôn kính Trác lão, Trác gia có thể huy hoàng ở Quân Tử Thành như hiên tại, không thể không kể đến công lao của Trác lão.

Hai người hàn huyên vài câu rồi cùng đi vào hội trường.

Đối với sự xuất hiện của Phó Dịch, rất nhiều người đều cảm thấy kinh hỉ, trong lòng đã bắt đầu tính toán gây dựng mối quan hệ với hắn thế nào. Phó Dịch trước kia không thích tham gia tụ hội chính là vì nguyên nhân này, quá nhiều người muốn đánh chủ ý lên Phó Vương phủ, nhưng loại tình huống này có liên quan lớn đến Sùng Minh Đế.

Nếu không phải bởi vì Đại Á trọng nông ức thương, Sùng Minh Đế không thích hoàng thất cùng đại thần dính líu đến phương diện này, bọn họ cũng không đến mức phải lén lút làm, không thể quang minh chính đại, làm việc sẽ bó tay bó chân, cho nên mọi người càng thích Phó Vương phủ.

Bị một hoàng đế không thích thương nhân áp chế, Phó Vương phủ vẫn có thể tường an không có việc gì, có thể thấy bản lĩnh không nhỏ, hợp tác với họ khẳng định sẽ không có chỗ hỏng.

Ứng phó xong một đống người mang dụng tâm kín đáo, Phó Dịch rốt cuộc cũng nhớ ra nhiệm vụ lần này. Nhưng hắn chưa kịp hỏi thăm về Trịnh gia, tiếng xôn xao không nhỏ ở phía cổng lớn hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Vừa nhìn ra, không khỏi có chút ngoài ý muốn, bởi vì người đi vào là một nữ nhân. Nữ nhân thoạt nhìn đã hai mươi mấy tuổi, tuy không đẹp nhưng ngũ quan lại rất có hương vị, mang theo tia anh khí vốn chỉ xuất hiện ở nam nhân, ánh mắt truyền đến sự cứng cỏi mà rất nhiều người không có được, vừa thấy là biết đây nữ nhân có chủ kiến lại quả cảm.

Làm Phó Dịch bất ngờ không phải diện mạo cùng vẻ ngoài của nàng, mà là một nữ nhân lại xuất hiện ở nơi này, hắn không coi khinh nữ nhân, tin tưởng rất nhiều người cũng thấy bất ngờ giống hắn. Bình thường, nữ nhân xuất giá rồi sẽ ở nhà giúp chồng dạy con, không được phép xuất đầu lộ diện, huống chi nơi này là tụ hội của thương hội, nói đơn giản chính là tụ hội của nam nhân, cho nên một nữ nhân xuất hiện ở chỗ này là một chuyện không thể tưởng tượng được.

"Không ngờ nàng ta dám đến!"

"Vất vả lắm mới chen được chân vào thương hội, nàng ta sao có thể buông tha cơ hội tốt này?" Tiếng cười của người đáp lời ẩn hàm một tia trào phúng.

"Dù là một cơ hội, nhưng một cô nương chưa lấy chồng lại dám xuất đầu lộ diện, chắc gia giáo cũng chẳng ra gì, loại nữ nhân này ta thấy sẽ chẳng ai thèm cưới."

"Cưới nàng?" Bằng hữu tựa hồ nghe phải chuyện đáng cười gì.

"Cười cái gì?"

"Ta nghe nói nàng năm nay đã hai mươi sáu tuổi, cho dù không xuất đầu lộ diện, có ai dám cưới gái lỡ thì, nói không chừng đã không thể sinh hài tử, hơn nữa nhà nàng còn một tiểu hài tử chỉ có bốn năm tuổi, nếu nàng gả chồng, trong nhà không còn ai làm trụ cột, nghe nói nàng đang chuẩn bị kén rể."

"Với tuổi tác của nàng, gả chồng còn khó huống chi kén rể? Này không phải là kẻ điên nằm mộng sao!"

"Chứ còn gì nữa."

Phó Dịch cách hai người không xa, dễ dàng nghe được đối thoại của họ, đối với một cô nương chưa chồng, hai mươi sáu tuổi xác thật không còn trẻ, hắn cũng từng thấy không ít cô nương chưa chồng có tuổi không nhỏ, nhưng rất ít nghe nói có người tuổi lớn như vậy.

Nhưng làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, nữ tử như đã sớm biết rằng mình sẽ gặp phải ánh mắt khác thường của mọi người, ấn đường chỉ hơi hơi nhăn lại một chút, ngay sau đó trấn định đi đến trước mặt Trác lão.

Đứng hơi xa nên Phó Dịch không được đối thoại của họ, nhưng có một người trung niên muốn nịnh bợ hắn thấy hắn đang nhìn nữ tử kia, liền lớn mật suy đoán hắn khả năng chưa từng gặp hoặc nghe nói về nàng, liền tự chủ trương mở miệng.

"Phó tiên sinh chắc không biết nàng là ai?"

Vốn tưởng rằng hắn sẽ không được đáp lại, Phó Dịch lại quay đầu, "Ngươi biết?"

Người trung niên tức khắc có cảm giác thụ sủng nhược kinh, kích động một chút mới nói: "Đương nhiên biết, Quân Tử Thành chỉ sợ không ai không biết nàng."

"Nói nói."

"Nàng tên Trịnh Quân Kỳ, là gia chủ Trịnh gia, năng lực còn xuất sắc hơn nam nhân, cũng rất có quyết đoán cùng thủ đoạn, đáng tiếc lại là nữ nhân, chính thức tiếp nhận Trịnh gia ba năm trước, lúc đó gia chủ Trịnh gia ly thế, trưởng nam lại chỉ có hai tuổi, nàng dứt khoát chống đỡ Trịnh gia, dùng thời gian ba năm rốt cuộc cũng chen vào được thương hội."

Nghe hai câu đầu tiên, Phó Dịch đã dấu không được sự kinh ngạc, "Ngươi nói Trịnh gia, chính là Trịnh gia bán xe dệt?"

Người trung niên gật đầu nói: "Đúng vậy."

Phó Dịch đột nhiên có cảm giác bị vận mệnh trêu cợt. Người trung niên thấy hắn có hứng thú với Trịnh gia, lập tức thao thao bất tuyệt nói cho hắn tin tức về Trịnh gia, muốn giành được hảo cảm của hắn.

Trịnh Quân Kỳ là nữ tử đặc biệt, nếu nàng là một nam nhân, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một nhân vật oai phong trong giới kinh thương, đáng tiếc sinh nhầm giới tính, người như vậy lại là một nữ nhân, cho nên rõ ràng nàng có thừa năng lực mở rộng sự nghiệp của Trịnh gia nhưng vẫn mất tới ba năm.

Khinh thường nữ nhân, cảm thấy nữ nhân không nên xuất đầu lộ diện đã là suy nghĩ ăn sâu vào đầu mỗi nam nhân, đối với Trịnh Quân Kỳ, họ khinh thường, cho nên một vài thương nhân lui tới với Trịnh gia thường xuyên làm khó dễ Trịnh Quân Kỳ, thậm chí cố ý nâng giá.

Trịnh Quân Kỳ vì vượt qua cửa ải khó khăn nên khắp nơi bôn ba, dựa vào tính tình cứng cỏi không chịu thua kém mà thật sự làm được. Gian khổ ba năm, Trịnh Quân Kỳ không biết dùng biện pháp gì mà lọt mắt Trác lão, giao cho nàng một đơn hàng, thậm chí còn cho nàng một tấm thiệp mời đến tụ hội, sau khi chuyện này lan truyền, có người cảm thấy nàng khẳng định sẽ không tới, không ngờ nàng vẫn xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei