Chương 145: Trịnh Quân Kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người trung niên nói đến miệng khô lưỡi khô, vẻ mặt Phó Dịch cũng chưa biến một chút, nhìn không ra được là hắn có hứng thú hay không, đang do dự có nên nói tiếp hay không, lại thấy hắn mở miệng.

"Trần lão bản vừa mới nói Trác lão giao cho Trịnh gia một đơn hàng?"

Nghe thế, Trần lão bản tức khắc như được tiêm máu gà, xem ra Đại quản gia của Phó Vương phủ cũng có hứng thú với Trịnh gia, chỉ là không biết có ấn tượng tốt hay xấu, cho nên hắn không dám tùy tiện nói bậy Trịnh gia, chỉ ám chỉ một câu.

"Đơn hàng đó được giao vào hai tháng trước, tuy nói là do Trác lão giao, nhưng số lượng kỳ thật cũng không nhiều, hình như chỉ có bốn, năm mươi chiếc guồng quay tơ."

Bốn, năm mươi chiếc guồng quay tơ đối với Trác gia xác thật không nhiều lắm, lại còn không có xe dệt, nhưng đối với Trịnh gia bây giờ lại giống như đưa than ngày tuyết, nhiều thế hệ của Trịnh gia đều mua bán xe dệt, nhưng từ khi gia chủ Trịnh gia chết sớm, Trịnh Quân Kỳ lại bởi vì là nữ nhân nên bị kỳ thị, có năng lực lại nhiều lần vấp phải trắc trở.

"Vô duyên vô cớ, sao Trác lão lại giúp Trịnh gia?" Phó Dịch hỏi, chuyện về Trịnh gia hắn biết không nhiều, ngay từ đầu hắn chỉ tới để nhìn xem Trịnh gia có phải đối tượng tốt để hợp tác hay không.

Trần lão bản đột nhiên thật cẩn thận nhìn bốn phía, thấy sự chú ý của mọi người đều tập trung lên Trịnh Quân Kỳ và Trác lão, liền nhỏ giọng trả lời: "Phó tiên sinh hỏi đúng người rồi, người biết chuyện này không nhiều, Trần mỗ cũng chỉ là nghe nói, hình như Trác lão đã từng nợ ân tình của Trịnh Quân Kỳ."

"Với thân phận của Trác lão, sao có thể thiếu ân tình với một nữ tử?" Phó Dịch càng tò mò điểm này.

Trần lão bản lắc đầu, "Trần mỗ cũng chỉ biết đến đó, nhưng Trần mỗ còn nghe nói Trác lão chỉ mơ hồ nhớ có ân tình này, nếu không Trác lão trọng tình trọng nghĩa như vậy, hẳn sẽ không chỉ giao cho Trịnh gia một đơn hàng nhỏ." Chỉ mơ hồ nhớ nhưng vẫn trả lại ân tình, càng làm cho mọi người tò mò là ân tình gì.

Phó Dịch lại hỏi: "Trần lão bản cảm thấy Trịnh Quân Kỳ là người như thế nào?"

Trần lão bản còn tưởng hắn chỉ nhất thời cảm thấy hứng thú mới thuận miệng hỏi hai câu, kết quả lại truy vấn hai câu, tuy nghi hoặc trong lòng nhưng không biểu hiện ra mặt, hắn châm chước một hồi.

"Can đảm cẩn trọng, tác phong hành sự bình tĩnh không giống đa số nữ tử, ngược lại càng giống nam nhân, lại nói, Trần mỗ kỳ thật có chút bội phục nàng, khi nàng mới tiếp thu Trịnh gia, không ít thương gia thấy nàng là một nữ nhân, cho rằng nàng chẳng biết gì cả, liền nổi lên tâm tư lừa bịp tống tiền nàng, kết quả Trịnh Quân Kỳ không chỉ không vạch trần, ngược lại tìm bậc thang cho họ."

"Đáng tiếc, những thương gia đó không chỉ không cảm kích, còn chủ động xé rách da mặt với Trịnh gia, liên hợp lại khi dễ nàng một nữ nhân, nhưng Trịnh Quân Kỳ là nữ tử đặc biệt có năng lực, nàng nhiều lần khơi thông quan hệ, không chỉ làm Trịnh gia khởi sắc, còn có thể có đơn hàng từ Trác gia."

Phó Dịch nhìn hai người nói chuyện cách đó không xa, Trịnh Quân Kỳ mang vẻ mặt chân thành, nhưng vẻ mặt Trác lão lại ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn.

Kết quả này kỳ thật cũng không khó đoán. Trác lão là lão nhân ngoan cố cổ lỗ sĩ, tính tình của ông rất nhiều người đều biết. Ông không thích nữ nhân xuất đầu lộ diện, đặc biệt là nữ tử chưa chồng, Trịnh Quân Kỳ một nữ nhân nói chuyện làm ăn với nam nhân kỳ thật đã sớm phạm vào kiêng kị.

Ân tình của Trịnh Quân Kỳ với Trác lão hẳn là có thật, hơn nữa rất có thể là từ khi bậc cha chú còn sống. Cho nên khi Trịnh Quân Kỳ tìm tới, Trác lão dù không thích, nhưng lại ngại với ân nhân nên không thể không giúp.

Trịnh Quân Kỳ không ngốc, nàng biết nàng đắc tội Trác lão nên tham gia lần tụ hội này với mục đích chủ yếu là bồi tội với Trác lão, chỉ là nhìn vẻ mặt Trác lão thì có vẻ ông còn chưa nguôi.

Người tham gia thương hội ai mà chẳng là nhân tinh, sao họ có thể không nhìn ra suy nghĩ mà Trác lão cố ý biểu hiện qua vẻ mặt, nguyên tưởng rằng Trác lão giao đơn hàng cho Trịnh Quân Kỳ vì muốn dìu dắt Trịnh gia một phen, hiện tại xem ra mọi chuyện dường như không trong dự đoán.

Sau khi tụ hội kết thúc, nếu Trịnh gia không có kỳ ngộ, sau này chỉ sợ sẽ bị chèn ép nhiều hơn, Trịnh Quân Kỳ thông minh thì thông minh, nhưng nàng đã xem nhẹ sự cổ hủ của Trác lão.

"Nếu gia chủ Trịnh gia không còn chuyện gì, lão phu còn chuyện muốn trao đổi với người khác, xin cứ tự nhiên." Trác lão bắt đầu hạ lệnh trục khách, vẻ mặt tươi cười khi thấy Phó Dịch bị thay bởi tảng đá lạnh ngắt mùa đông, vừa chạm vào là sẽ bị tổn thương do giá rét.

"Vậy Quân Kỳ không quấy rầy Trác lão." Sắc mặt Trịnh Quân Kỳ hơi cứng lại, nhưng thái độ vẫn rất lễ phép, vẫn chưa bởi vì đối phương bất mãn với mình mà lộ vẻ không vui, nàng biết rõ địa vị của Trác lão ở thương hội, nếu chọc giận ông, Trịnh gia chỉ sợ sẽ xong đời.

Trác lão thần sắc không rõ nhìn chằm chằm thân ảnh nàng rời đi.

"Hiện tại người trẻ tuổi thật là càng ngày càng không biết giữ ý, nữ nhân nên ở trong nhà, đứng cùng một đống nam nhân mà cũng không cảm thấy thẹn, nếu ta có nữ nhi như vậy, ta đã sớm đánh gãy chân nó." Một nam nhân thấy Trịnh Quân Kỳ rốt cuộc đi rồi, vì nịnh bợ Trác lão nên lập tức ghét bỏ nói bậy Trịnh Quân Kỳ.

Trác lão không bày tỏ gì. Nam nhân thấy ông không có phản ứng, tức khắc có chút ngượng ngùng.

Bên kia, Phó Dịch có được tin tức về Trịnh gia thì đã tính toán hảo. An Tử Nhiên nhất định đã sớm điều tra về Trịnh gia, nếu không Quân Tử Thành có nhiều người buôn bán xe dệt như vậy, vì sao nhất định phải chọn Trịnh gia làm đối tượng hợp tác, sợ là do hoàn cảnh gian nan của Trịnh gia.

"Phó tiên sinh?" Trần lão bản thấy hắn trầm mặc không nói, liền mở miệng gọi một tiếng.

Phó Dịch đột nhiên nói: "Trần lão bản, ngượng ngùng, xin phép không thể tiếp chuyện được rồi." Nói xong, không đợi hắn phản ứng liền đi thẳng đến chỗ Trịnh Quân Kỳ đang đứng.

Trần lão bản nhìn bóng hắn, há miệng thở dốc không kịp phản ứng, một lát sau thấy hắn đi đến chỗ Trịnh Quân Kỳ, nghĩ đến vấn đề Phó Dịch vừa hỏi, lòng hắn không thể không dâng lên một dự đoán quỷ dị không đáng tin.

Trịnh gia không phải là muốn cá mặn xoay người chứ?

Phó Dịch từ khi tiến vào hội trường đến bây giờ vẫn luôn là đối tượng của rất nhiều người, vài người đang tính đi qua phàn giao tình với hắn, đột nhiên thấy hắn có động tác nên nhìn theo, khi phát hiện mục tiêu lại là Trịnh Quân Kỳ, một đám đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Phó Vương phủ tựa hồ chưa từng làm ăn với Trịnh gia?

Chính Trịnh Quân Kỳ cũng thực kinh ngạc, nàng thậm chí cho rằng người Phó Dịch muốn tìm trùng hợp đứng cạnh nàng, nhưng nhìn quanh lại phát hiện bốn phía chỉ có mình nàng. Nàng bị xa lánh, lại bởi là nữ nhân chưa chồng nên căn bản không có nam nhân nào dám tới gần, nghĩ vậy, nàng không cấm cười khổ, sau đó mới ngẩng đầu, nhìn nam nhân đứng trước mặt.

Đại danh của Phó Dịch, nàng đã sớm nghe. Đại quản gia của Phó Vương phủ, nghiễm nhiên coi như bán chủ nhân của Phó Vương phủ, năm nay đã bốn mươi tuổi nhưng thoạt nhìn chỉ có ba mươi, khuôn mặt cương nghị, mang theo sự trầm ổn đặc trưng, nhưng hắn còn có thêm ưu điểm so với nam nhân, đó chính là mị lực của nam nhân anh tuấn trưởng thành.

Trịnh Quân Kỳ đã hạ quyết tâm đời này sẽ cô đơn cả đời, tâm nàng như nước lặng nhưng khi thấy người nam nhân này lại sinh ra gợn sóng không nên có, nhưng nàng nhanh chóng áp xuống, thần sắc bình tĩnh mở miệng.

"Phó tiên sinh có chuyện gì?"

Phó Dịch thấy nàng thong dong trấn định, ánh mắt hiện lên một tia tán thưởng, "Có một giao dịch, không biết Trịnh cô nương có hứng thú không?"

Trịnh Quân Kỳ rốt cuộc lộ vẻ kinh ngạc. Nàng nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, nhưng tuyệt không nghĩ tới hắn muốn hợp tác với nàng, tất cả mọi người bài xích nàng, người nam nhân này lại ra mặt giúp nàng, đây là vì cái gì?

Trịnh Quân Kỳ lập tức nghĩ tới rất nhiều khả năng, nàng thậm chí hoài nghi có thể là phụ thân trước kia từng giao tế với hắn, nhưng nếu Trịnh gia có lui tới với Phó Vương phủ, nàng không thể không biết, không phải nguyên nhân này thì có thể vì cái gì?

"Vì cái gì?" Trịnh Quân Kỳ bật thốt lên hỏi.

Phó Dịch sớm đoán được nàng sẽ hỏi vấn đề này, bình tĩnh trả lời: "Này còn cần hỏi vì cái gì sao? Ta đang cần xe dệt, Trịnh gia làm xe dệt, ta tìm ngươi không phải bình thường sao?"

Trịnh Quân Kỳ đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, gương mặt bình phàm chợt trở nên sinh động, như toả ra ánh sáng sáng rọi. Phó Dịch trong lòng nổi lên chút kinh diễm, hắn cảm thấy nữ nhân trước mắt nên cười nhiều hơn, mày ủ mặt ê không hợp chút nào, làm nàng càng bình phàm vô kỳ.

"Ngài nói đúng, thực bình thường, là ta nghĩ sai rồi." Trịnh Quân Kỳ cười nói.

Phó Dịch nói: "Không ngại, ta có thể hiểu được."

Trịnh Quân Kỳ cười càng sáng lạn.

Đối thoại của hai người như một quả bom nổ tung ở tụ hội, mọi người thoáng chốc sôi trào, ngoài Trác gia, chính Trác lão cũng không ngờ người đầu tiên vươn tay với Trịnh gia sẽ là Phó Dịch, rất nhiều người muốn tạo quan hệ với hắn mà còn không được, giờ hắn lại chủ động hướng đến Trịnh gia, Trịnh Quân Kỳ từ khi nào quen biết Phó Dịch? Vô thanh vô tức như vậy.

Những người trước kia từng trào phúng Trịnh Quân Kỳ nháy mắt có vẻ khó coi, có Phó Vương phủ làm chỗ dựa, Trịnh gia không chỉ có thể cá mặn xoay người, thậm chí còn có thể đi được xa hơn, đến lúc đó, nếu nàng muốn tính sổ với họ... Sắc mặt mọi người không cấm xanh rồi lại trắng.

Trong đám người, Trác lão thần sắc khó đoán nhìn một màn này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei