Chương 146: Quán trà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện ở tụ hội, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên không biết, lúc này họ vừa mới tới lò mổ ở ngoại ô.

Tụ hội tổ chức ở một tửu lầu lớn có danh tiếng ở Quân Tử Thành, nghe nói đó là sản nghiệp của Trác gia, cách Phó Vương phủ không xa, Phó Dịch ba bốn bước là có thể tới nơi.

Biết họ sắp tới, chủ lò đã sớm đứng ở cửa chờ. Hắn gấp như vậy là bởi sòng bạc Bảo Hoa cố ý bắt đầu thủ đoạn chèn ép vào đầu tháng.

Lò mổ mỗi ngày xuất ra không ít thịt tươi, mà đầu tháng là lúc khách hàng đến nhiều nhất nên lò mổ bình thường sẽ chuẩn bị tốt ở cuối tháng trước để bán vào đầu tháng sau, thời gian này lượng thịt trữ cũng là nhiều nhất. Sòng bạc Bảo Hoa nhắm chuẩn điểm này nên mới làm khó dễ vào đầu tháng.

Chủ lò không ngờ họ lại chèn ép đến mức này, bội ước là phải bồi thường một khoản tiền lớn, tình huống của hắn không dễ giải quyết như Lý Chấn, xưởng của Lý Chấn chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, lò mổ của hắn đã mở được mười mấy năm.

Đa phần khách hàng đều là khách quen, xuất phát từ tín nhiệm với hắn nên giấy tờ giao dịch đều có hiệu lực 5 năm trở lên, ngắn nhất cũng có hai ba năm. Tuy rằng không phải toàn bộ khách hàng đều bội ước, nhưng đa phần khách bội ước đều là khách quen 5 năm trở lên.

Chủ lò cho rằng họ sẽ không làm quá nên không phòng bị, há biết bị trúng chiêu, nhiều thịt như vậy, tổn thất rất lớn.

"Tình huống thế nào?" An Tử Nhiên không khách sáo, vừa thấy hắn liền đi thẳng vào vấn đề.

Chủ lò giải thích: "Người bội ước không nhiều, nhưng đa phần là người đặt hàng tương đối nhiều, những người này bội ước nên số lượng thịt bán ra giảm một nửa, một chốc một lát ta cũng tìm không thấy khách."

"Còn dư lại bao nhiêu cân thịt?" An Tử Nhiên hỏi.

"Đại khái còn có gần một vạn ba ngàn cân thịt."

Lò mổ một tháng có thể xử lý bốn năm mươi con trâu bò, nếu mỗi con có trọng lượng một ngàn cân thì có thể xuất ra bốn trăm đến sáu trăm cân thịt, như vậy một tháng đại khái có gần hai vạn sáu ngàn cân thịt, này chỉ là tính sơ, có tháng lượng thịt xuất ra có thể đạt tới ba vạn sáu ngàn cân thịt.

Nhiều thịt như vậy muốn lập tức bán đi là không có khả năng, đặc biệt là đa phần thịt đã mổ xẻ xong xuôi, thịt tươi cũng không thể để đông quá lâu. Chủ lò không còn cách nào mới phải tìm họ.

An Tử Nhiên suy tư một hồi, "Như vậy đi, còn lại bao nhiêu thịt, ta đều mua."

Chủ lò kinh ngạc nhìn hắn, "Nhưng nhiều thịt như vậy, ngài..." Hắn không muốn hoài nghi, nhưng số lượng thịt thật sự quá nhiều, cho dù một lần có thể mua được nhiều thịt như vậy nhưng muốn nhanh chóng bán đi lại rất khó, trừ phi hạ thấp giá so với giá thị trường còn có khả năng.

An Tử Nhiên ngăn hắn nói tiếp: "Chủ lò chỉ bán thịt cho ta là được, còn lại ta sẽ xử lý."

"Vậy được rồi."

Thịt bò có giá một cân mười tám văn tiền, đây là bán sỉ, nhưng một vạn ba ngàn cân thịt này không phải tất cả đều là thịt bò, có cả thịt heo, thịt heo ở lò mổ này có chất lượng tốt hơn lò mổ khác nên có giá tương đối cao, một cân là hai mươi hai văn tiền.

Tính ra, một vạn ba ngàn cân thịt có giá hai trăm bốn mươi lượng, chủ lò đã bớt đi số lẻ. Đối với An Tử Nhiên, số tiền này mất đi không ngứa không đau.

Nhưng xử lý nhiều thịt như vậy xác thật có hơi phiền toái. Sau khi thương lượng với Phó Vô Thiên, họ quyết định trước chuyển một phần thịt đến tửu lầu ở huyện An Viễn, mấy tửu lầu của An gia mỗi ngày mua vào không ít thịt, đường xá cũng không tính là xa, chỉ cần làm đông lạnh tốt, qua một ngày cũng không bị biến chất.

Còn lại, An Tử Nhiên tính toán chế thành khô bò, chuyện đột nhiên xảy ra, muốn tìm người mua cũng cần thời gian, cho nên chỉ có chế thành khô bò dễ bảo quản, hắn đã có ý tưởng về khô bò nên giao nhiệm vụ này cho tức phụ của Chu lão hắn và đầu bếp Vương.

Hai người từ khi cùng hắn đến Quân Tử Thành, vì tửu lầu còn chưa hoàn thành, họ nhàn rỗi không có việc gì làm nên cùng nhau nghiên cứu các loại thực đơn, nghĩ ra không ít món ngon, được hưởng nhất chính là từ trên xuống dưới Phó Vương phủ.

An Tử Nhiên ngẫu nhiên góp ý với họ.

Kiếp trước, hắn không phải đồ tham ăn, nhưng xung quanh lại không thiếu đồ tham ăn, bởi vậy cũng biết rất nhiều món chính hắn cũng chưa ăn bao giờ, như La Tống Thang mà rất nhiều người đều thích. Hắn nhớ nguyên liệu chính của La Tống Thang là thịt bò, ngoài ra, hắn còn nói cho họ về hamburger, thịt dùng trong hamburger có thể là thịt bò, thịt gà etc.

Hamburger là món phổ biến ở phương Tây. Đã là thức ăn nhanh, đương nhiên phải tiện lợi.

Tức phụ của Chu lão hán và đầu bếp Vương nghĩ ngợi một chút, không cần An Tử Nhiên nhắc nhở, họ đã nghĩ ngay đến có thể ở bên trong nhiều xếp mấy tầng thịt, nên làm cả loại có nhiều tầng để những người có lượng ăn uống khá lớn lựa chọn.

Có mục tiêu, hai người tâm huyết dâng trào, cả ngày chỉ ở trong phòng bếp mân mê rất nhiều thứ chưa thấy qua. An gia tửu lầu còn chưa khai trương, các loại món ăn màu sắc rực rỡ đã hoàn thành.

An Tử Nhiên không mở tửu lầu ở Đông tập khu phồn hoa nhất, tửu lầu tiệm cơm ở đó đã bão hòa, muốn mua tửu lầu có sẵn, người ta lại không muốn bán, tửu lầu của người muốn bán lại có vị trí không đẹp, dòng người không nhiều.

Cuối cùng, An Tử Nhiên chuyển tầm ngắm qua Tây tập khu. Tây tập khu tuy không phồn hoa bằng Đông tập khu, nhưng dòng người đổ về đây nhiều hơn Đông tập khu, nơi này cũng có không ít tửu lầu quán trà tiệm cơm, thậm chí là san xát, nhưng vẫn còn có thể chen chân. Một ít phú thương ở Quân Tử Thành vẫn coi trọng Đông tập khu hơn.

Hôm nay, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên đi dạo trên đường cái người đến người đi ở Tây tập khu, đây là con phố lớn nhất Tây tập khu, dòng người cũng tập trung nhiều, mở tửu lầu ở đây sẽ có hiệu quả tốt.

Hai ngày trước, Cát Khiêm An nghe được nơi này có một lão bản họ Tôn muốn bán quán trà, quán trà của hắn có mặt tiền lớn bằng ba cửa hiệu đối diện, trước kia quán trà làm ăn không tồi, nhưng từ khi phía bên đường cũng có một quán trà mở ra, thu nhập của hắn chịu ảnh hưởng.

Nếu chỉ là cạnh tranh bình thường, Tôn lão bản không đường cùng đến mức phải bán quán trà đi. Không biết có phải cố ý hay không, quán trà mới mở kia bất luận là hương vị hay giá cả đều ăn đứt quán của hắn. Tôn lão bản tìm người đi thám thính, trà của đối phương rất ngon, nhưng lợi nhuận lại không cao, thậm chí có khả năng thâm hụt vốn, cho nên hắn tin đối phương sẽ nhanh chóng sập tiệm.

Càng về sau, lợi nhuận của quán càng kém, Tôn lão bản biết đối phương khẳng định rất có địa vị, hắn chỉ là một thương nhân nho nhỏ, sau lưng không có chỗ dựa khẳng định không đua được với người ta, cho nên quyết định bán quán trà, dù sao mấy năm nay hắn cũng đã kiếm lời không ít, hắn có thể đi đến nơi khác hành nghề.

Vì thế, Tôn lão bản bắt đầu tìm kiếm người mua.

Một tháng trước, có một người tìm tới. Đối phương ra giá không thấp, nhưng cái giá này thấp hơn một chút so với mong muốn của Tôn lão bản. Hắn nghĩ sau này có lẽ sẽ có người ra giá cao hơn, hắn muốn chờ một thời gian nên không lập tức đáp ứng đối phương.

Không biết có phải quán trà của hắn quá lớn, người khác sợ ăn không vô nên không còn ai tìm tới nữa.

Không bao lâu, người kia lại đến vì hắn chậm chạp không hồi đáp, đối phương còn ẩn ẩn lộ ra ý muốn từ bỏ, Tôn lão bản liền sốt ruột.

Khi hắn đang do dự, Cát Khiêm An phụng mệnh đi tìm nơi thích hợp mở tửu lầu xuất hiện, bày tỏ chủ tử của hắn muốn mua lại quán trà, hai bên liền định ra thời gian gặp mặt, chính là hôm nay.

An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên theo địa chỉ Cát Khiêm An đưa cho đi đến quán trà của Tôn lão bản.

Diện tích quán trà giống như những gì Cát Khiêm An miêu tả, chỉ là so với quán trà vô cùng náo nhiệt bên kia đường, nơi này cơ hồ có thể nói là thập phần quạnh quẽ. Khách nhân ít ỏi không có mấy, tiểu nhị sáng sớm đã ghé vào mặt bàn bắt đầu ngủ gà ngủ gật, chưởng quầy nhàm chán gẩy gẩy bàn tính, lật đi lật lại mấy viên tử, tiếng vang hữu khí vô lực, nơi nơi tràn ngập không khí ảm đạm làm người mơ màng muốn ngủ.

Thấy có tiếng bước chân, chưởng quầy ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt quét qua đánh giá họ một lần, đột nhiên nhớ ra cái gì, đôi mắt sáng lên, vội vàng đi đến trước mặt họ.

"Nhị vị công tử tới tìm Tôn lão bản sao?" Tôn lão bản từng nói với hắn sẽ có hai nam nhân tới tìm, chưởng quầy chỉ là không ngờ họ sẽ cmn đến sớm như vậy.

An Tử Nhiên gật đầu. Chưởng quầy lập tức dẫn họ lên lầu hai, nói Tôn lão bản đã đang ở đó. An Tử Nhiên thuận tiện đánh giá nội thất của quán trà, có lẽ là đã có chút niên đại, vách tường của quán trà đã bắt đầu bị bong ra từng mảng, nếu sửa chữa thì khẳng định sẽ tốn một khoản không nhỏ, khó trách Tôn lão bản sẽ lựa chọn bán đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei