Chương 148: Hẹn gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày ấy, sau khi gặp được gia chủ Trịnh gia Trịnh Quân Kỳ ở tụ hội, Phó Dịch liền ước định với nàng thời gian gặp mặt, chuẩn bị trao đổi chuyện xe dệt.

Xưởng của Trịnh gia không phải xưởng sản xuất xe dệt lớn nhất Quân Tử Thành, trong số đông đảo thương nhân chân chính, xưởng của Trịnh gia chỉ có thể xếp hàng trung hạ.

Ngày ấy, tin Phó Dịch chủ động tìm đến Trịnh Quân Kỳ đã lan truyền. Không ít thương nhân sản xuất xe dệt khi biết thì nhân cơ hội ra cành ôliu với Phó Dịch, cũng hứa hẹn sẽ ưu đại cho Phó Vương phủ, giảm lợi nhuận tới mức thấp nhất, tất cả chỉ vì mối quan hệ với Phó Vương phủ.

Họ rất bất ngờ khi Phó Dịch không động tâm, hơn nữa nhất nhất từ chối, chỉ muốn tìm Trịnh gia chế tạo xe dệt hắn yêu cầu. Phản ứng không bình thường này trong mắt mọi người mang nghĩa Phó Dịch cố tình giúp đỡ Trịnh gia.

Đối với điều này, trong lòng mọi người chỉ có một ý niệm, đó chính là Trịnh gia rốt cuộc cũng cá mặn xoay người, những người có ý định bỏ đá xuống giếng cũng sôi nổi thu liễm tâm tư, lấy lòng Trác gia quan trọng, nhưng vì cái này mà đắc tội Phó Vương phủ thì chính là tử lộ.

Mọi người cũng rất nghi hoặc, Trịnh Quân Kỳ rốt cuộc quen biết Phó Đại quản gia khi nào?

Sau lại có người phát hiện, trai chưa vợ gái chưa chồng, một người anh tuấn, người kia cũng không quá kém, ít nhất khi cười cũng rất có mị lực, chẳng phải là nữ tài nam mạo một đôi?

Cảm thấy mình tìm ra chân tướng, mọi người tức khắc chân chính thu liễm tiểu tâm tư, Trịnh Quân Kỳ về sau nếu thành thân với Phó Đại quản gia thì sẽ trở thành đối tượng để nịnh bợ, không thể đắc tội.

Tuy rằng suy đoán của mọi người khác xa chân tướng, nhưng chuyện tương lai không ai nói chắc được!

Biết được tiểu thúc sắp ra ngoài gặp Trịnh Quân Kỳ, An Tử Nhiên trộm liếc Phó Vô Thiên ra hiệu, người sau lập tức hiểu ý đứng lên.

"Tiểu thúc, Vương phi cần không ít xe dệt, phỏng chừng hơn trăm chiếc, chất lượng cũng cần được đảm bảo, không bằng nhân cơ hội này, tiểu thúc nhờ Trịnh cô nương đưa đến xưởng của Trịnh gia xem xét, sao nào?"

Nghe vậy, Phó Dịch nhìn phu phu hai người thật lâu, sau đó không tỏ ý kiến gì, rời khỏi vương phủ.

Phó Vô Thiên ngồi xuống, An Tử Nhiên vừa lòng tựa lên bờ vai hắn. Hắn năm nay đã mười bảy, cao thêm được ba bốn cm, tuy rằng khó khăn lắm mới cao đến vai Phó Vô Thiên, nhưng hắn vẫn còn thời gian để trưởng thành rất dài, hắn nắm chắc có thể đến 1m8, đến lúc đó hẳn là sẽ không kém Phó Vô Thiên quá nhiều.

Phó Vô Thiên cầm tay hắn, thân mật vuốt ve lòng bàn tay, "Vương phi, bổn vương xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, có khen thưởng không?"

An Tử Nhiên chớp mắt một cái. Phó Vô Thiên cúi đầu tràn ngập tính ám chỉ hôn lên mu bàn tay hắn. An Tử Nhiên muốn rút ra lại bị hắn gắt gao nắm lại, hơi chút do dự, khuôn mặt anh tuấn của Phó Vô Thiên đã tiến đến trước mặt hắn, chóp mũi hai người cơ hồ thân mật chạm vào nhau, phảng phất có dòng điện từ nơi tiếp xúc nháy mắt truyền đi khắp toàn thân.

"Vương phi......" Phó Vô Thiên nhẹ giọng gọi hắn, thanh âm so ngày thường còn trầm thấp hơn, tựa như một đôi tay đột nhiên trêu chọc hắn. An Tử Nhiên hơi rung mi.

Hắn phát hiện hắn càng ngày càng khó chống cự lại khuôn mặt và thanh âm của Phó Vô Thiên, rõ ràng hắn không phải nhan khống, ôn tồn khống. Phó Vô Thiên không biết có phải đã phát hiện điểm này hay không mà thời gian gần đây luôn cố ý tìm cơ hội tới gần hắn, hơn nữa thích ở bên tai hắn hạ giọng nói chuyện, thực gian trá bắt được 'nhược điểm' của hắn, ác liệt không chịu được!

Phó Vô Thiên không nóng nảy, cúi đầu nhìn gương mặt tuấn tú, đang muốn gọi một tiếng, lại thấy Vương phi của hắn đột nhiên ngẩng đầu, tựa hồ đã hạ quyết tâm, quay ra hôn môi hắn, đầu lưỡi mềm mại tuy vụng về vẫn cứ chắc chắn xông tới, tựa như hắn ngày thường vẫn hôn Vương phi, học hắn ở bên trong đấu đá lung tung.

Khi hắn muốn cầm lại quyền chủ động, Vương phi lại giống như biết được ý đồ của hắn, đầu lưỡi đột nhiên lui ra ngoài. Một cái chỉ bạc nỗi giữa môi hai người, một nửa rũ trên môi Vương phi, trong suốt ướt át, Vương phi đột nhiên vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm rớt.

Phó Vô Thiên dùng sức ôm eo hắn. An Tử Nhiên hai tay chống lên ngực hắn, rũ mắt nhìn cái lều dựng lên dưới háng, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên: "Vương gia, lát nữa còn phải ra ngoài."

Phó Vô Thiên đột nhiên phát hiện Vương phi của hắn kỳ thật có tâm trả thù rất mạnh, "Buổi tối xử lý Vương phi."

Lông mày An Tử Nhiên không động một chút, chuyện buổi tối thì buổi tối hẵng nói, ai xử lý ai còn chưa chắc!

Bên kia, Phó Dịch đi vào tửu lầu hai người hẹn gặp, tửu lầu không phải của Trác gia, mà là của một thương nhân có mối làm ăn với Phó Dịch. Người kia biết hắn muốn bàn chuyện với gia chủ Trịnh gia nên cố ý an bài cho họ một ghế lô an tĩnh không có người quấy rầy.

Trịnh Quân Kỳ tới tương đối sớm, hợp tác với Phó Vương phủ sẽ là cơ hội duy nhất để Trịnh gia xoay người, cần phải đối đãi cẩn thận.

Nghĩ vậy, nàng không cấm cúi đầu nhìn quần áo màu phấn hồng đang mặc, lại sờ sờ gương mặt được trang điểm mà ngày thường không bao giờ có, có chút bất đắc dĩ, Trịnh mẫu biết nàng gặp người của Phó Vương phủ nói chuyện làm ăn, hơn nữa đối phương vẫn là nam nhân chưa lập gia đình nên không màng ý nguyện của nàng mà bắt nàng trang điểm cho xinh đẹp một ít.

Trịnh Quân Kỳ rất muốn không màng hình tượng mà bĩu môi, có phải đi xem mắt đâu.

Không bao lâu sau, Phó Dịch tới. Hai người hàn huyên vài câu, ngay sau đó nói chuyện chính, hoàn toàn không có chút tơ hồng nào như Trịnh mẫu ảo tưởng.

"Phó tiên sinh, ta có thể hỏi ngài một chuyện sao?"

Phó Dịch gật đầu nói: "Mời nói."

Trịnh Quân Kỳ lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Sao ngài lại tìm tới Trịnh gia?" Nàng phi thường rõ ràng Trịnh gia không mang lại ích lợi gì đáng để đối phương mưu đồ, đương nhiên cũng không có gì có thể hấp dẫn được đối phương, cho nên nàng vẫn luôn thực nghi hoặc. Tụ hội ba ngày trước, Phó Dịch tuy đã trả lời vấn đề này nhưng nàng không tin, bởi vì nàng nhìn ra được, đáp án nhất định không thể nói ra ở tụ hội.

Phó Dịch biết nàng thông minh, có thể đoán được cũng không bất ngờ, hơn nữa hắn cũng thích nói chuyện với người sảng khoái.

"Lý do rất đơn giản, số lượng xe dệt ta cần không ít, nhưng ta hy vọng số lượng mà người khác biết được thấp hơn so với thực tế."

Trịnh Quân Kỳ nháy mắt minh bạch, rốt cuộc biết được nguyên nhân đối phương tìm tới mình. Hành vi này có thể nói là che dấu tai mắt người ngoài, không cho ai thám thính được thực lực chân chính của bản thân, một khi xảy ra đại sự thì đều có thể xử lý kịp thời.

Mặc kệ Phó Dịch vì cái gì muốn làm như vậy, những chuyện liên quan đều không phải thứ nàng nên hỏi, đáp án này làm Trịnh Quân Kỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi, có nguyên nhân thì tốt, nếu đối phương vô duyên vô cớ, không có lý do gì thì nàng còn lo lắng hơn.

Trịnh Quân Kỳ ngay sau đó hỏi: "Phó tiên sinh muốn bao nhiêu xe dệt?" Xưởng của Trịnh gia không tính lớn, nhiều nhất chỉ coi như trung đẳng, công nhân cũng chỉ có trăm người, nếu số lượng quá nhiều, nàng lo sẽ không làm kịp.

Phó Dịch nói: "Ít nhất yêu cầu một trăm chiếc xe dệt." Dệt xe là cách nói chung cho cả guồng quay tơ cùng xe dệt, nhưng hai thứ khác nhau hoàn toàn nên một trăm chiếc mà hắn nói là chỉ guồng quay tơ cùng xe dệt mỗi loại một trăm, so với đơn hàng của Trác gia thì số lượng này lớn hơn không ít.

Trịnh Quân Kỳ nhăn mi, khó xử nói: "Phó tiên sinh, số lượng này, với quy mô xưởng của Trịnh gia chỉ sợ không thể hoàn thành trong thời gian ngắn."

"Vấn đề này, Trịnh cô nương không cần lo lắng, ta không cần xe dệt ngay bây giờ, ba, bốn tháng nữa, ta nghĩ vậy là đủ rồi." Phó Dịch nói.

Trịnh Quân Kỳ vui vẻ, đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ba bốn tháng là đủ rồi, nếu Phó Dịch muốn nàng trong một hai tháng làm ra thì công nhân suốt đêm tăng ca cũng không kịp.

Sau đó, Phó Dịch đề nghị đi xem xét nhà xưởngm Trịnh Quân Kỳ cũng vui vẻ đồng ý. Trải qua ba năm nỗ lực, xưởng của Trịnh gia đã tốt lên rất nhiều, nếu không thể so sản lượng với người khác, nàng phải chú trọng chất lượng nhiều hơn, phải tốt hơn xưởng khác, cho nên khách hàng của Trịnh gia cơ bản đều là khách quen.

Xem qua một vòng, Phó Dịch rất vừa lòng. Hắn cần xưởng thủ công hoàn mỹ, vì thế cùng ngày ký hiệp nghị với Trịnh Quân Kỳ.

Hiệp nghị có hai phần, một phần có số lượng hơn trăm, phần còn lại tương đối ít, chỉ có ba mươi chiếc xe dệt, cái này để dấu tai mắt người ngoài, hơn nữa, tiệm vải trên danh nghĩa Phó Vương phủ cũng cần đổi xe dệt, bạc do An Tử Nhiên hỗ trợ.

Xe dệt bắt đầu được sản xuất, bên Xương Châu cũng đã bắt đầu khởi công.

Quản Túc cùng Thiệu Phi đang trên đường trở về từ A Lý Hương thì trực tiếp bị Phó Vô Thiên phái đi Xương Châu, cho nên trong khoảng thời gian này vẫn luôn không thấy bóng dáng hai người.

Chung Nguyệt không qua đó, nàng vẫn luôn đi cùng Cát Khiêm An. Sau khi Phó Nguyên Phàm buông tay, sòng bạc cùng các sản nghiệp liên quan đều giao cho nàng cùng Cát Khiêm An xử lý, An Tử Nhiên chỉ cần mỗi cuối tháng xem sổ sách là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei