Chương 149: Khô bò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau, An Tử Nhiên đúng hẹn mang đầu bếp Vương cùng tức phụ của Chu lão hán tới xem quán trà của Tôn lão bản.

Chuyện của tửu lầu, hắn không tính nhúng tay quá nhiều, hắn chuẩn bị cứ theo tình huống của tửu lầu ở huyện An Viễn, để hai người này tự mình phát huy. Tôn lão bản hai ngày trước đã thu dọn xong, chỉ chờ họ tới để giao lại chìa khóa.

Quán trà bên kia đường

Nam tử cùng thê tử của hắn đứng trước cửa sổ lầu hai, nhìn quán trà của Tôn lão bản qua cánh cửa khép hờ.

An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên không làm họ chờ lâu, lát sau đã mang theo một đám người đi vào quán trà. Đầu bếp Vương và tức phụ của Chu lão hán đều có liên quan đến An gia, người có tâm chỉ cần điều tra sơ qua cũng có thể tra đến Phó Vương phủ nên họ không tính toán dấu diếm thân phận.

"Thế nào? Thấy được những ai?" Thê tử, Bao thị nghe thấy tiếng vang bên ngoài, mơ hồ thấy có rất nhiều người xuất hiện cửa quán trà, nhưng không thể nhìn chính diện nên lập tức sốt ruột dò hỏi. Quán trà rất quan trọng với họ, liên quan đến chỗ đứng trong Trác gia của họ sau này.

"Đừng sảo, ta còn đang xem." Nam tử nheo lại mắt nhìn chằm chằm hai người đang được một đám người vây quanh, hai người đưa lưng về phía hắn nên không thấy được gương mặt thật, họ vào quán trà rồi hắn cũng không nhìn được.

Nam tử thầm mắng một tiếng, dứt khoát mở toang cửa sổ. Bao thị lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, người đã đi hết vào trong quán trà, chỉ còn rải rác vài người đứng ngoài nhưng rời đi không lâu sau đó.

"Bỏ đi, đến lúc đó lại tìm người hỏi thăm là được." Nam tử rối rắm một hồi liền từ bỏ, vốn dĩ hắn có thể chạy ra nhìn, nhưng nếu Tôn lão bản phát hiện thân phận của hắn, khó đảm bảo hắn sẽ không nói cho người kia, hắn muốn thần không biết quỷ không hay chèn ép bọn họ.

Bao thị lắc đầu nói: "Nếu không hỏi thăm được thì sao?" Những người đó mới đến, khẳng định sẽ có phòng bị.

Nam tử nhíu mày suy tư một hồi, đột nhiên bất chấp tất cả nói: "Không hỏi thăm được cũng không sao, ta không tin sẽ không xử được bọn họ, ta có thể làm Tôn lão bản sập tiệm thì cũng có thể làm cho bọn họ cũng cuốn gói chạy lấy người, tóm lại quán trà của Tôn lão bản quán trà ta phải có bằng được, dù sao thời hạn ước định với phụ thân còn có nửa năm nữa."

Nam tử nói chắc như đinh đóng cột, lại không dự đoán được, quán trà nửa tháng sau sẽ biến thành tửu lầu.

Bên kia, sòng bạc Bảo Hoa đã biết kế hoạch nhằm vào chủ lò mổ lại thất bại, chuyện này đã qua một đoạn thời gian, chủ lò lại chậm chạp không sốt ruột, bọn họ liền biết chủ lò khẳng định đã tìm được đường ra.

Nhưng họ thấy rất kỳ quái, nhiều thịt tươi như vậy, lượng ăn của ai lại lớn đến nỗi có thể nuốt trôi nhiều như vậy.

Tuy rằng không hiểu ra sao, nhưng họ cũng rất hưng phấn, người mua số thịt đó nhất định là người đứng sau sòng bạc Thiên Long, chỉ cần điều tra xem trong khoảng thời gian này, nhà ai mua nhiều thịt tươi, hoặc dùng đến nhiều thịt tươi, cơ bản có thể xác định được.

Nhưng khi bắt đầu điều tra, lại phát hiện một chút dấu hiệu cũng không có. Không hộ gia đình nào đột nhiên có nhiều thịt tươi, cũng không hộ gia đình nào bắt đầu buôn bán thịt tươi, hết thảy bình tĩnh đến cùng không khác gì mọi ngày.

Liên tiếp bị hố, Phó Nguyên Kiến cũng sắp phát điên.

"Chúng ta cứ làm vậy cũng không phải biện pháp." Giang Thắng do dự nhìn Kiến Vương gia đang thịnh nộ, từ khi sòng bạc Thiên Long khai trương đến giờ, họ chưa từng thắng lấy một lần.

Phó Nguyên Kiến hừ lạnh nói: "Bổn vương không tin không tìm được, tìm manh mối về xương trâu bò thì sao?"

Giang Thắng trả lời: "Đối phương phòng đến tích thủy bất lậu, cho nên...... Còn chưa tìm được."

"Phế vật, đã bao nhiêu ngày rồi mà còn không tra được!" Phó Nguyên Kiến không nói hai lời tức giận mắng một câu, vốn tưởng rằng bắt đầu từ xương trâu bò là có thể tìm nhanh hơn, xương chồng chất thành sơn, thế nhưng vẫn phải bỏ đi.

Giang Thắng không dám hé răng.

Phó Nguyên Kiến thoáng nhìn La Dương đứng ở một bên không nói một lời, đột nhiên nói: "La Dương, theo ý của ngươi, chuyện này nên làm sao bây giờ?"

Nghe thấy tên mình, La Dương không dấu vết nhìn Giang Thắng sắc mặt không được tốt, hắn hiện tại cảm thấy may mắn khi Giang Thắng tiếp nhận nhiệm vụ, nếu không người bị mắng đến máu chó đầy đầu sẽ là hắn.

"Thưa Vương gia, chúng ta vẫn luôn cho rằng người mở sòng bạc Thiên Long có thể là người từ ngoài đến, nhưng họ rõ ràng rất quen thuộc Quân Tử Thành, chúng ta tốt xấu cũng coi như là rắn độc nơi đây, không thể nào điều tra một người từ ngoài đến mà lại lâu như vậy cũng không có manh mối, cho nên thuộc hạ cho rằng, có lẽ chúng ta ngay từ đầu đã nghĩ sai rồi, đối phương rất có thể ngay từ đầu đã ở Quân Tử Thành."

Phó Nguyên Kiến cảm thấy hắn nói có lý, "Ngươi tiếp tục."

La Dương nói: "Chúng ta vài lần gây phiền phức cho sòng bạc Thiên Long, nhưng mỗi lần đối phương đều hóa hiểm vi di, Vương gia có nhớ, khi chúng ta tìm tới người họ Lý đó, Cung Vân đã từng mang theo thủ hạ nhúng tay."

"Đương nhiên nhớ rõ, khi đó còn hoài nghi Úc gia có liên quan, nhưng phái người theo dõi Úc gia lại không phát hiện vấn đề gì cho nên mới hoài nghi có người mượn tay bọn họ đối phó chúng ta, làm chúng ta hoài nghi Úc gia."

"Phải, nhưng thuộc hạ nghĩ lại, Úc Bá Phi là người thông minh, chúng ta có thể nghĩ đến, hắn nhất định cũng có thể đoán được."

Phó Nguyên Kiến sáng mắt lên, "Ngươi đang nói, chuyện này rất có thể là do Úc Bá Phi lợi dụng suy nghĩ theo quán tính của chúng ta, làm chúng ta cho rằng không có khả năng là hắn?"

"Đúng vậy." La Dương dừng một chút lại nói: "Nhưng đây chỉ là phỏng đoán của thuộc hạ, có phải Úc gia hay không thì còn cần kiểm chứng, hơn nữa thuộc hạ có thể khẳng định, người kia rất có thể là người trong hoàng thất."

Phó Nguyên Kiến nheo mắt, "Thực hảo, chuyện này giao cho ngươi đi làm."

Nghe vậy, Giang Thắng lại cúi đầu.

La Dương nhìn hắn một cái, khóe miệng câu lên, "Vương gia, chuyện này vẫn là giao cho Giang Thắng đi, hắn am hiểu chuyện này hơn thuộc hạ."

Giang Thắng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.

Phó Nguyên Kiến trầm ngâm một chút, "Vậy được rồi."

Giang Thắng một lát sau mới phản ứng lại, "Thuộc hạ lĩnh mệnh."

"Vương gia, còn có một việc." La Dương thấy sắc mặt Vương gia đã hòa hoãn không ít, dừng một chút mới mở miệng.

Tâm tình Phó Nguyên Kiến đã tốt lên một ít, "Chuyện gì?"

La Dương nói: "Tuy rằng sòng bạc Bảo Hoa là sản nghiệp kiếm nhiều tiền nhất của Vương gia, nhưng từ khi sòng bạc Thiên Long chen chân, doanh thu của sòng bạc giảm đi rất nhiều, tuy chúng ta vẫn học theo sòng bạc Thiên Long, nhưng Vương gia hẳn cũng nhìn ra được, chúng ta nỗ lực thế nào, sòng bạc cũng không thể được như trước kia."

Phó Nguyên Kiến biết hắn muốn nói gì, hắn sao có thể không rõ, hắn lập chí phải gây dựng nên đại sự nghiệp, nhưng chưa đi được mấy bước đã vấp ngã, chấp nhất đến bây giờ chỉ do hắn không cam lòng, không muốn nhận thua mà thôi.

"Vương gia, đương đoạn tắc đoạn." La Dương cho rằng Vương gia không hiểu.

"Hảo." Phó Nguyên Kiến không kiên nhẫn xua tay, "Không cần nói nữa, ta minh bạch, chuyện này ta có đúng mực."

La Dương ở trong lòng thở dài một hơi, hắn chỉ sợ tâm hiếu thắng của Vương gia quá cường, đá phải miếng sắt cứng mới bằng lòng chuyển biến, hắn có dự cảm, dù có biết được người đứng sau sòng bạc Thiên Long, họ cũng không thể làm gì đối phương.

"Vương gia, còn có chuyện về Trác gia, chuyện Đại nhi tử của Trác lão nói đến năm ngày trước, chúng ta có đáp ứng hay không?"

Phó Nguyên Kiến hơi suy tư: "Trác gia gần đây tựa hồ tranh đấu rất căng."

La Dương nói: "Trác lão đã già rồi, không thể trông nom quá nhiều thứ, hai tháng trước, thuộc hạ nghe nói hắn chuẩn bị giao quyền cho con cái, nhưng con cháu của lão quá nhiều, lại đều có dã tâm nên đều muốn tranh đoạt vị trí gia chủ, nghe nói Trác lão một tháng trước ra cho họ một nan đề, từng người họ tự làm một phen sự nghiệp, người làm tốt nhất trong mắt lão có thể được lão tán thành."

"Trong mắt lão?" Phó Nguyên Kiến trào phúng cười, "Còn không phải đang nói nhi tử hoặc tôn tử lão ta thích mới có thể được lão tán thành sao, nếu lão không thích nhi tử hoặc tôn tử nào thì sẽ nói thẳng một câu hắn làm không tốt, không có phần của hắn." Trác lão chơi chữ, người thông minh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. "Hai ngày nữa lại nói."

"Vâng, thưa Vương gia."

Phó Vương phủ

Đầu bếp Vương cùng tức phụ của Chu lão hán thí nghiệm rất nhiều ngày, rốt cuộc có thể chế ra khô bò ngon nhất.

Nói đến tức phụ của Chu lão hán, đồ ăn nàng làm ngon như vậy, nghe nói có liên quan bí phương gia truyền của nhà nàng.

Tức phụ của Chu lão hán tên Khương Ngọc, tổ tiên từng mở tiệm cơm, nghe nói đã từng làm được rất lớn, có tới mười tiệm, nhưng nghe nói vì đắc tội một đại nhân vật, Khương gia mới bắt đầu xuống dốc, may mắn là độc môn bí phương của Khương gia vẫn được lưu truyền.

Độc môn bí phương chỉ truyền cho nam, không truyền cho nữ, nhưng Khương Ngọc là hậu bối duy nhất của Khương gia. Cha của Khương Ngọc không muốn độc môn bí phương bị thất truyền, nên truyền cho Khương Ngọc với điều kiện, tương lai nàng nếu lấy chồng, nhi tử sinh ra cần có một đứa mang họ Khương, rồi lại truyền độc môn bí phương cho nhi tử đó, chỉ có như vậy nàng mới được sử dụng bí phương.

May mắn Khương Ngọc sinh được hai nhi tử. Chu lão hán vẫn luôn cảm thấy Khương Ngọc lấy hắn là nàng bị thiệt, khi biết chuyện thì không nói hai lời đồng ý luôn. Hắn làm chủ Chu gia, trưởng bối đã mất nhiều năm trước, quyết định của hắn không ai phản đối.

An gia tửu lầu có thể phát triển lên, độc môn bí phương của Khương Ngọc có công lớn nhất.

Khô bò lần này, Khương Ngọc cũng tăng thêm bí phương của nàng, hương vị ngon hơn khô bò bán trên thị trường, xác định các bước chế khô bò xong, họ liền bắt đầu đại lượng yêm chế khô bò, thịt heo làm tắc chỉ có rất ít.

Cách chế khô bò không phức tạp, thời gian cũng không dài. Nhưng vì số lượng thịt quá nhiều, đầu bếp Vương cùng Khương Ngọc chỉ có hai tay làm không hết việc nên có vài người tham gia, bước điều hương cuối cùng là chỉ có hai người tự mình hoàn thành.

Mẻ khô bò bí chế đầu tiên ra lò được đưa tới Phó Vương phủ, ngày đó, tất cả hạ nhân trong vương phủ đều được đến một cân khô bò, họ kích động đến thiếu chút nữa nhảy múa. Giá thịt bò hơi đắt, ngẫu nhiên nếm cho đỡ thèm thì được, không thể ăn mỗi ngày, khô bò lại càng đắt, một cân khô bò bán ngoài phố có giá 40 văn tiền, đắt nhất là 60 văn tiền, đắt đến nỗi nhiều người căn bản mua không nổi.

Khô bò bí chế của Vương phủ không tồi, hương vị cũng rất ngon. Có người vui sướng khi phát hiện, một cân khô bò chia ra rất nhiều hương vị, tỷ như khô bò ngũ vị hương, khô bò cay rát, người không ăn cay có thể chọn loại không cay.

Tính ra, một cân khô bò này có thể bán với giá hơn 50 văn tiền. Sớm biết Vương phi rất hào phóng, khi tất niên tới họ đã nhìn ra, Vương phi lúc ấy tặng họ không ít đồ ăn tết cùng năm đến mười lượng bạc làm tiền thưởng, rất nhiều hạ nhân đều thực cảm kích, bởi vậy càng thêm quý trọng công việc trong vương phủ.

Năm ngày sau, đa phần khô bò bí chế được An Tử Nhiên phái người đưa đến Xương Châu. Xương Châu đang được xây dựng rầm rộ, ngoài thuê mướn nông dân bản địa, có một bộ phận là thủ hạ binh lính của Phó Vô Thiên, bởi vì có vài công trình không thể bị người ngoài biết. Lượng ăn của binh lính cao hơn người thường nhiều, lại là người trong nhà, đối đãi người trong nhà, An Tử Nhiên chưa bao giờ bủn xỉn.

Khô bò đắt thì đắt, nhưng hắn cũng không thiếu chút bạc này, huống chi khi công trình ở Xương Châu kiến thành, hắn có thể thu được càng nhiều.

Lại qua nửa tháng, An gia tửu lầu rốt cuộc khai trương.

Tửu lầu được sửa chữa trông sang hơn quán trà trước kia, đặc biệt là phần cửa, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, vì hấp dẫn khách hàng, An Tử Nhiên yêu cầu tu ngạch cửa kỹ càng, bảng hiệu là do Phó Vô Thiên tự mình viết, chữ của hắn mang đại khí hào hùng, người tinh mắt đều có thể nhìn ra công lực thâm hậu trong đó, văn nhân yêu thích thư pháp chỉ cần nhìn một cái, trăm phần trăm sẽ bị hấp dẫn.

Tửu lầu bên này vội đến chân không chạm đất, quán trà bên kia lại hộc máu, đợi hơn hai mươi ngày lại đợi được một tửu lầu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei