Chương 150: Ngày khai trương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lịch Sùng Minh năm thứ 28, mồng 1 tháng 3, Quân Tử Thành, đường lớn ở Tây tập khu.

Tiếng pháo chiêng, tiếng trống đinh tai nhức óc, hôm nay là ngày An gia tửu lầu khai trương, quy mô lớn gấp đôi tửu lầu ở huyện An Viễn, lập tức hấp dẫn rất nhiều người nghỉ chân quan khán, một phần nhỏ trong đó là văn nhân ngồi trong quán trà đối diện.

Đa phần văn nhân đều thích uống trà, vài người chân chính thích, vài người lại vì làm mình có khí chất văn nhã. Tiếng pháo cũng hấp dẫn sự chú ý của họ, không ít người ngó đầu ra ngoài cửa sổ, khi thấy bảng hiệu của tửu lầu, lập tức có mấy người tán thưởng xuất phát từ nội tâm.

"Chữ đẹp, thật là con chữ đẹp!" Một lão ông bề ngoài thoạt thực lão mạo điệt nhìn bốn chữ 'An gia tửu lầu' như du long phượng vũ trên bảng hiệu, không thể cầm lòng thốt ra chữ 'đẹp', vẻ mặt thậm chí có chút kích động khó nhịn.

Lão giả cùng tuổi ngồi cạnh cũng phụ họa tán thưởng: "Đúng là chữ đẹp, đây là đầu bút bén nhọn nét chữ có khí thế nhất mà lão phu từng thấy, người viết bốn chữ này nhất định không đơn giản a, nếu có thể gặp một lần thì tốt rồi!"

Mọi người chung quanh thấy hai người nói vậy không khỏi hai mặt nhìn nhau. Hai lão giả là khách quen của quán trà, phụ cận không ai không biết họ, nhưng mọi người biết họ không phải vì nguyên nhân này.

Lão giả phụ họa sau là Lại bộ Thượng thư Bàng Trung, là văn nhân, hơn nữa có danh khí không nhỏ, am hiểu thư pháp, cũng lấy được thành tựu không nhỏ. Lão ông còn lại tên Vạn Tịch Xuyên, tóc sớm đã hoa râm, bề ngoài thoạt nhìn đã hơn tám mươi, trên thực tế chỉ có hơn sáu mươi tuổi, ông không làm quan nhưng là một nhân vật bậc đại sư trong mảng văn học, tẩm dâm nhiều năm, sớm đã trở thành gia hộ dụ hiểu đại sư.

Có thể được hai người khen ngợi, người này nhất định là có thật tài thật liêu. Không ít người trong lòng nổi lên một tia ghen ghét. Bọn họ biết rõ thân phận hai lão giả, không ít người muốn nịnh bợ bọn họ, nhưng hai lão giả không thích loại người a dua nịnh hót. Trong mắt họ, phải có ngạo cốt mới được coi là văn nhân, mà ngạo cốt không nhất định thể hiện ở tính cách, quan trọng nhất là nguyên tắc sống và cốt khí.

Vì làm hai lão nhìn với con mắt khác, vài người thường xuyên chạy đến quán trà nằm vùng. Đầu tiên là hỏi thăm xem hai lão thường tới lúc nào, sau đó ở trước mặt họ ra tay trợ giúp người già, phụ nữ, trẻ em, có người còn ngâm một câu thơ, có thể nói bát tiên quá hải, mỗi người tự hiện thần thông.

Nhưng hai lão nhân sống đến tuổi này, sớm đã thành tinh, sao có thể không nhìn ra trò mèo đó, cho nên cho tới nay chưa ai thành công lọt mắt hai lão. Mọi người ủ rũ nhưng vẫn chưa nhụt chí. Bởi vì chỉ cần được họ khen ngợi một câu, từ đây chính là bình bộ thanh vân, vì tiền đồ tốt đẹp, họ tự mình hủy hình tượng cũng không sao. Bây giờ, mục tiêu mà họ nỗ lực vươn tới lại bị một người chưa bao giờ gặp dễ dàng đoạt đi, bao nhiêu oán khí trong lòng đều ứa ra.

Thấy hai lão nhân đã đứng dậy xuống lầu, mọi người cũng sôi nổi theo sau, họ cũng muốn gặp người viết bảng hiệu cho An gia tửu lầu, đối phương xác thật có thật tài thật liêu, nhìn nét chữ kia chính họ cũng không thể nói được gì, nhưng họ muốn được cân bằng tâm lý, nói không chừng người nọ tướng mạo xấu xí.

Đám người cãi cọ ồn ào đi vào tửu lầu, vừa vào, mắt mỗi người đều sáng ngời. Trước kia, họ không phải chưa từng tới nơi này, khi quán trà của Trác gia còn chưa khai trương, không ít người đều đến quán trà của Tôn lão bản, còn tới không ít lần, bao gồm hai lão, họ cũng từng là lão khách hàng của quán, nhưng khi họ bị đôi phu thê kia dùng trà ngon hấp dẫn, các văn nhân khác cũng đi theo, lúc này mới làm quán trà đóng cửa.

Tửu lầu bây giờ không còn bóng dáng quán trà ngày xưa, trang hoàng tinh xảo xa hoa, tiểu nhị chưởng quầy hầu hạ tận tình, toàn bộ bàn ghế đều đổi mới, thoạt nhìn xa hoa hơn cả quán trà, càng kinh hỉ hơn, mỗi góc tửu lầu đều trồng hoa cỏ, lục ý điểm xuyết khiến cho tửu lầu có hương vị tươi mát.

Tửu lầu còn có một khối đại bình phong, trên đó bức tranh sơn thủy quốc thổ Đại Á, có thể nhìn ra họa sư cũng rất cao thâm, bên trái của bình phong có bốn chữ như du long phượng vũ rõ ràng cũng do người viết bảng hiệu viết nên. Thưởng thức trong khoảng cách gần càng làm nội tâm chấn động.

Mọi người lại lên lầu hai nhìn một vòng, phát hiện ghế lô ở lầu hai có thể cách âm, khi nói chuyện bí mật sẽ không sợ bị người biết, những người đầy bụng tâm tư như họ, trong lòng có không ít bí mật, trong lòng thầm tính về sau sẽ tới đây nhiều hơn.

Xem xong rồi, đoàn người mới trở lại lầu một tìm chỗ ngồi, tửu lầu mới khai trương, nhiều ít vẫn khiến đại gia hứng thú, hơn nữa, nếu tới rồi thì không thể chỉ nhìn quang rồi rời đi, ngay sau đó gọi một bàn đồ ăn.

Nguyên nhân chân chính vẫn là hai lão.

Hai lão muốn thưởng thức bức họa và chữ trên tấm bình phong ở đại đường lầu một nên cố ý tìm vị trí ở gần đó. Ban đầu họ cũng không quá chờ mong thái sắc của tửu lầu, đến khi đồ ăn được bày lên bàn, hương khí nồng đậm lập tức ập vào mặt, làm con sâu thèm ăn trong bụng ngo ngoe rục rịch, thậm chí còn kêu lêm ục ục.

Đồ ăn ở An gia tửu lầu có hơn hai mươi loại, không thể một lần thử hết toàn bộ, chỉ có thể gọi trước một vài món có vẻ ngon, lại là món mình thích. Sau khi ăn thử, mọi người lại hứng thú với các thái sắc khác, đồ ăn của tửu lầu chỉ ngửi thôi cũng làm nước miếng tràn lan, họ chưa thấy thèm như vậy khi ở tửu lầu khác.

"Mọi người nhìn thực đơn xem, có một món tên hamburger, nghe thật lạ, chưa từng nghe nói về món này." Một thư sinh lật mở thực đơn, đột nhiên bị một món ăn hấp dẫn, nhiều món nhìn tên là có thể tưởng tượng ra, nhưng chỉ có hamburger này không như vậy.

"Ta nhìn xem?" Người ngồi cùng bàn cảm thấy hứng thú, vội vàng từ tay hắn tiếp nhận thực đơn.

Thực đơn làm được tinh xảo, phân chia các mục rõ rành, trong đó còn có đồ uống, các loại đồ ăn nhanh và tiện, tỷ như hamburger được xếp hạng đầu tiên, hơn nữa không chỉ một loại. Đầu tiên là kích cỡ hamburger, căn cứ lượng ăn chia ra từ năm tấc đến tám tấc, giá cả cũng ghi rõ, tiếp theo số tầng thịt, thêm một tầng thịt là thêm mấy văn tiền, hamburger năm tấc có một tầng thịt giá 15 văn tiền một cái.

Trong mắt nhiều người, thứ này đắt. 15 văn tiền có thể mua được rất nhiều bánh bao, nhưng vẫn có người hứng thú với thứ này, tỷ như Bàng Trung cùng Vạn Tịch Xuyên, họ đều là người không thiếu bạc. Bao nhiêu sơn trân hải vị cũng ăn qua, thứ đồ ăn chưa bao giờ nghe nói này khiến họ hứng thú, vì thế dứt khoát gọi mấy đĩa điểm tâm, lại gọi thêm hai cái hamburger năm tấc một tầng thịt.

Tửu lầu khai trương ngày đầu tiên nên nhanh chóng hết chỗ, tiểu nhị không ngừng chạy tới chạy lui, An Tử Nhiên sớm đoán trước tình huống này nên trực tiếp chiêu mười tiểu nhị nhanh nhẹn. Tiểu nhị nhanh chóng bưng đồ ăn hai lão đã gọi lên. Hai lão nhìn cái hamburger tạo hình kỳ lạ trước mắt, nhất thời không thể phản ứng.

"Này...chính là hamburger?" Bàng Trung ngạc nhiên, ông cũng coi như kiến thức rộng rãi, nhưng ông tin mình chưa từng gặp loại đồ ăn này, trên dưới hình như là hai miếng màn thầu màu vàng ruộm, ở giữa là thịt và các loại phối liệu.

Vạn Tịch Xuyên cầm một cái hamburger lên ngửi một chút, "Này là thịt bò, phân lượng còn không ít."

Thực đơn ghi rõ có thịt bò thịt gà thịt heo, hai người rất hiếu kì có phải thật hay không, liền gọi hai cái nhân thịt bò, vốn tưởng rằng thịt sẽ không quá nhiều, nhưng thoạt nhìn lại có một khối to. Bàng Trung bán tín bán nghi cắn một ngụm, cho rằng thịt sẽ rất khó cắn, nhưng khi cắn được rất dễ dàng, ăn vào mới phát hiện là thịt bò băm, sau đó tạo thành khối tròn tròn, đối với lão nhân bọn họ hàm răng đã chậm rãi thoái hóa rất hợp, hơn nữa tiểu hài tử cũng có thể ăn.

"Hương vị thật đúng là không tồi."

Nghe được đánh giá tích cực, người trong đại đường sôi nổi thèm thuồng, 15 văn tiền lại có một miếng thịt lớn kỳ thật cũng không đắt lắm, vài người sờ vuốt sờ hầu bao, cuối cùng dứt khoát quyết định mua một cái nhân thịt bò về nếm thử, nếu ăn ngon về sau lại đến mua, hơn nữa thứ này thoạt nhìn rất tiện lợi.

Thịt bò chiên nhưng không thấy dầu mỡ, hai lão ăn xong, lại uống một chén trà xanh xuy đi vị mỡ trong khoang miệng, bụng cũng đã no rồi, ăn chút điểm tâm nữa rốt cuộc ăn không vô. Tuy rằng đối với đại đa số người thì vẫn có chút đắt, nhưng lại ngon bổ rẻ, ít nhất là có không ít thịt, ngẫu nhiên ăn một lần vẫn có thể. Đại đường lầu một tràn ngập âm thanh tán thưởng.

Không bao lâu, đôi phu thê ở quán trà không nhịn được xuất hiện ở An gia tửu lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei