Chương 151: Bắt bẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đa số người đang ngồi đều biết đôi phu thê này, không chỉ có vậy, họ còn biết đôi phu thê này là thứ nam của Trác gia, Trác Cao Minh cùng thê tử của hắn, Bao Tân Xuân. Thanh danh hai người kỳ thật không tốt đi đâu, nhưng vì hai người bán trà ngon nên mọi người không quá so đo.

Trác gia tuy rằng là thế gia kinh thương nhưng lực ảnh hưởng ở Quân Tử Thành không nhỏ.

Thiên phú kinh thương của Trác Cao Minh không phải cao nhất trong số nhi tử của Trác lão, nhưng cũng không phải kém nhất, chỉ là thủ đoạn có chút hạ lưu. Địa vị của thương nhân ở Đại Á tuy rằng không cao, nhưng cũng không thể kém cỏi, nếu không sẽ càng bị người khinh thường, cho nên có chút người mặt ngoài thì nịnh bợ nhưng trong lòng khinh thường hai người.

Thấy hai người tới, mọi người cũng không để ở trong lòng. Tính chất của quán trà và tửu lầu không giống nhau, một bên bán trà, một bên bán đồ ăn cùng rượu, thấy thế nào cũng không có liên quan, bởi vậy không ai nghĩ họ tới quấy rối.

Đại đường lầu một đã không còn chỗ ngồi, ghế lô trên lầu vẫn còn trồng không ít, mục đích của hai người không phải ghế lô, lát sau có người đứng dậy tính tiền, đối phương không muốn lập tức rời đi, hamburger xác thật là một loại đồ ăn mới mẻ độc đáo nên họ quyết định mua mấy cái về cho lão mẫu cùng thê nhi trong nhà nếm thử.

Người muốn chỗ ngồi không chỉ có phu thê Trác Cao Minh, còn có vài người đứng cạnh như hổ rình mồi, chỉ là họ đều là văn nhân, không thể không màng hình tượng tranh chỗ với người khác, huống chi hai lão vẫn ngồi ở đại đường. Vì thế họ chỉ có thể trơ mắt nhìn chỗ ngồi bị vợ chồng Trác Cao Minh mặt dày chiếm mất, oán hận lườm một cái, mọi người chỉ có thể tìm những bàn khác ngồi nhờ.

Phu thê Trác Cao Minh đắc ý nâng cằm.

"Tiểu nhị." Trác Cao Minh cầm thực đơn lên, tùy ý lật mở vài tờ, đột nhiên lớn tiếng gọi tiểu nhị, âm lượng lớn đến mức người chung quanh đều nhăn mi.

Một tiểu nhị nhanh nhẹn đi tới, thu hồi chén đĩa trên bàn, lại dùng khăn ướt và khăn khô lau chùi mặt bàn một lần, sau đó mới lễ phép hỏi: "Nhị vị khách quan có yêu cầu gì?"

Nhìn động tác của hắn, Bao Tân Xuân vốn định bắt bẻ cái bàn không sạch sẽ há miệng thở dốc, cuối cùng có chút không tình nguyện ngậm miệng.

"Tửu lầu của các ngươi có chiêu bài đồ ăn gì?" Trác Cao Minh mở thực đơn, không chút để ý hỏi.

Tiểu nhị lại sửng sốt một chút, nhìn thực đơn trong tay hắn, lại nhìn vẻ mặt hắn, đảo đảo tròng mắt rồi giải thích: "Vị khách quan này, thỉnh ngài xem trang thứ ba trong thực đơn, chiêu bài đồ ăn của tửu lầu đều viết ở đó, hai trang đầu là mục lục, ngài yêu cầu cái gì, có thể trực tiếp mở đến đó, mặt sau còn có giá cả."

Trác Cao Minh thình lình trầm mặt xuống, ném thực đơn xuống bàn thật mạnh, "Ta đang hỏi tửu lầu của các ngươi có chiêu bài đồ ăn gì, không phải nhờ ngươi giới thiệu về thực đơn, tửu lầu của các ngươi chiêu đãi khách nhân như vậy sao?"

Tiểu nhị đã xác định đối phương tới gây khó dễ, rõ ràng đến hắn cũng muốn bĩu môi xem thường, người này cho rằng mình có lý lắm sao? Quả thực không biết đúng sai. Lão bản đã nói khách hàng là thượng đế, dù có không kiên nhẫn cũng không thể làm phát tiết trước mặt khách nhân, trừ phi đối phương cố ý tới gây sự, như vậy tiền đề là không làm tổn hại thanh danh của tửu lầu, họ có thể tự xử lý.

"Vị khách quan này, ngài hỏi tửu lầu có chiêu bài đồ ăn gì, tiểu nhân nói trang thứ ba trong thực đơn có ghi chiêu bài đồ ăn của tửu lầu, tiểu nhân tự nhận không nói gì sai, nếu ngài cảm thấy mở mấy trang sẽ mệt, tiểu nhân nguyện ý giúp ngài mở đến trang thứ ba, ngài xem có thể chứ?" Tiểu nhị lộ ra nụ cười chuyên nghiệp không chê vào đâu được.

Trác Cao Minh cảm nhận được ánh mắt hài hước trào phúng từ bốn phía dừng trên người hắn, tức khắc đỏ mặt, hắn muốn phản bác, nhưng không biết phản bác thế nào.

Cuối cùng vẫn là Bao Tân Xuân thông minh, tiếng cười nhẹ nhàng dẫn tới mọi người đều nhìn nàng, "Vị tiểu nhị ca tính tình không khỏi quá nóng nảy đi, phu quân của ta chỉ là muốn thử thôi, ngươi đã không kiên nhẫn như vậy? Xem ra người trong An gia tửu lầu tố chất cũng chẳng ra gì!"

Tiểu nhị thật muốn hỏi mắt nào của nàng thấy hắn nóng nảy, hắn vẫn cười từ đầu tới đuôi không có biến, sao lại thành không kiên nhẫn rồi?

Bao Tân Xuân lại không cho hắn cơ hội, lấy thực đơn gọi một cái hamburger, "Thứ này thật đắt, chỉ là hai mảnh màn thầu lại thêm một miếng thịt mà bán những 15 văn tiền, phải biết rằng 25 văn tiền còn có thể mua một cân thịt bò." Thanh âm Bao Tân Xuân không nhỏ, lời nói bắt bẻ, lại còn có ám chỉ rằng hamburger không đáng để bỏ tiền ra mua, đặc biệt là câu cuối, vài người sẽ bởi những lời này mà tính lại, sau đó sẽ cho rằng bỏ ra 15 văn tiền mua một cái hamburger, còn không bằng lại thêm 10 văn tiền nữa mua một cân thịt bò để cả nhà cùng ăn.

Tiểu nhị thấy không ít khách nhân động dung, lại không nóng nảy. Không sai, nếu cân nhắc như vậy, mua một cân thịt bò có lời hơn, nhưng người đã ăn hamburger đều biết, hương vị tuyệt đối là trăm dặm mới tìm được một, dù mua thịt bò về tự chế biến cũng không thể ra hương vị tương tự. Bởi vì thịt bò trong hamburger có thêm độc môn bí phương gia truyền của Khương Ngọc, trăm ăn không ngán, độc nhất vô nhị, tuyệt đối không thể bắt chước.

Tiểu nhị không giải thích. Bao Tân Xuân cho rằng hắn á khẩu không trả lời được, trong lòng càng thêm đắc ý.

Hai người không thiếu bạc nên gọi năm dạng đồ ăn.

Tiểu nhị lo lắng mang đồ ăn lên chậm, hai người sẽ bắt bẻ, kể lại mọi chuyện cho hai vị đầu bếp, cũng chính là Khương Ngọc cùng đầu bếp Vương, ngày khai trương, vì muốn đa số khách nhân trở thành khách quen, hai người tự mình xuống bếp, mỗi món ăn đều là họ tự tay làm, những người khác chỉ làm trợ thủ thôi.

"Đã biết, không cần lo lắng, cứ làm như bình thường, nếu cố ý gây sự thì đúng sự thật trả lời là được." Đầu bếp Vương sắc mặt như thường, khách nhân bắt bẻ thế này họ đã gặp không ít, những người đó đều là ghen tị với tửu lầu.

Tiểu nhị lập tức vui sướng lên tiếng rồi chạy ra.

Vì nhiều khách, bàn ăn của phu thê Trác Cao Minh được mang lên ba mươi phút sau, Trác Cao Minh vốn nổi giận lại bị Bao thị đè lại. Muốn hủy thanh danh của tửu lầu thì họ cần chiếm lý mà không phải bắt bẻ nhỏ vụn thế này.

Hai người ngoài gọi một cái hamburger, còn gọi thêm nấm hương, súp lơ cùng ớt xanh xào tai heo, nhìn không có gì đặc biệt, nhưng hương khí nức mũi lại dụ dỗ bọn họ. Họ liếc nhau một cái, sau đó bắt đầu càn quét đồ ăn trên bàn, lát sau miệng đã bóng nhẫy.

Tiểu nhị vẫn nhìn chằm chằm họ, phát hiện họ không làm gì nữa, cho rằng họ tạm thời từ bỏ nên bỏ đi, đến khi có tiếng hét vang lên trong đại đường, tiểu nhị mới chạy về, thấy người thét lên là Bao Tân Xuân, trong lòng lập tức thầm kêu không tốt, hắn vội đến bù đầu nên quên béng hai người này.

Đại đường người đến người đi, tiếng hét của Bao Tân Xuân thoáng chốc hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

"Quá ghê tởm, hamburger này sao lại có con gián?" Bao Tân Xuân hét xong lập tức làm bộ nôn khan.

Khách nhân xung quanh thấy hamburger của họ đúng là có một con gián, lập tức lộ vẻ ghê tởm, dù ăn hamburger hay chưa đều ăn không vô nữa.

Liễu chưởng quầy trước đó cũng nhìn ra hai người này không biết an phận, lúc trước Tôn lão bản phải dọn quán cũng vì hai người giở trò quỷ, còn phái người đến mua hòng được giá thấp, thấy họ xuất hiện thì còn có cái gì không rõ.

Hãm hại tửu lầu bằng cách nói đồ ăn có con gián không phải kỹ xảo đặc biệt gì, mấy tửu lầu lớn bên Đông tập khu ngẫu nhiên cũng gặp tình huống này.

"Gọi lão bản của các ngươi ra đây, hôm nay nếu không giải thích rõ ràng, việc này ta sẽ không để yên!" Bao Tân Xuân chống nạnh, khí thế mười phần, nghiễm nhiên ra vẻ người bị hại.

Liễu chưởng quầy ở trong lòng cười lạnh một tiếng, "Trác phu nhân, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ta biết các ngươi vẫn luôn ghen ghét Tôn lão bản bán quán trà lão bản của An gia tửu lầu chứ không bán cho các ngươi, nhưng các ngươi không nên dùng loại thủ đoạn hạ lưu này, ta chính mắt thấy các ngươi đặt con gián lên." Lời này rất cao minh, đầu tiên là làm đời trước của tửu lầu đã có oán với quán trà của họ, sau đó lại nói chân tướng mọi chuyện, tuy rằng vẫn có người hoài nghi, nhưng có rất nhiều người lộ vẻ hiểu ra.

Bao Tân Xuân cũng không sốt ruột, cười lạnh nói: "Chê cười, ngươi có chứng cứ chứng minh không, huống chi ngươi là chưởng quầy của An gia tửu lầu, vì giữ gìn tửu lầu đương nhiên sẽ nói như vậy, tóm lại, chuyện này nếu không cho chúng ta một đáp án vừa lòng, chúng ta sẽ không thiện bãi cam hưu!"

Liễu chưởng quầy nhăn mi thật sâu, kỳ thật khi Trác Cao Minh đặt con gián lên hắn đã lên tiếng nhưng không ngờ động tác của hai người sẽ nhanh như vậy, hắn còn chưa kịp làm gì, Bao Tân Xuân đã rống lên, hắn xác thật không có chứng cứ.

Tiểu nhị đi đến bên Liễu chưởng quầy, nhỏ giọng nói: "Liễu chưởng quầy, đã có người tin tưởng họ, nếu không giải quyết, thanh danh của tửu lầu sẽ bị ảnh hưởng, không bằng ta đi gọi lão bản?"

"Chỉ có thể như vậy." Liễu chưởng quầy bất đắc dĩ gật gật đầu.

Tiểu nhị lập tức xoay người chạy lên lầu hai.

Ngày khai trương, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên tọa trấn ở ghế lô lầu hai, ghế lô cách âm nên chuyện dưới lầu họ không nghe được.

Lát sau, hai người xuất hiện ở cửa thang lầu.

Nghe được tiếng vang, mọi người theo bản năng xoay người nhìn về phía thang lầu, ấn tượng đầu tiên là hai nam tử mang khí chất nhân trung long phượng, một anh tuấn, một tuấn tú, đứng chung một chỗ có cảm giác xứng đôi, người có khí chất này đều không phải người thường.

Toàn bộ đại đường, chỉ có một người nhìn họ với vẻ mặt kinh ngạc. Người này chính là Bàng Trung, ông là Lại bộ Thượng thư, đã từng gặp Phó Vô Thiên, nam nhân xuất sắc như Phó Vô Thiên, chỉ gặp một lần ấn tượng cũng sẽ phi thường khắc sâu.

Vạn Tịch Xuyên bởi vì rất ít lộ diện nên chưa từng gặp hai người, ông nhanh chóng phát hiện dị trạng của lão hữu, "Ông biết họ?"

Bàng Trung gật gật đầu, "Ta sớm nên nghĩ đến, chữ viết sắc bén như vậy cũng chỉ có thể của hắn, không ngờ tửu lầu này lại do hắn mở."

Vạn Tịch Xuyên thấy lão hữu thừa nước đục thả câu, tức khắc sốt ruột, "Rốt cuộc là ai?"

"Thiếu niên bên cạnh là thê tử của hắn." Bàng Trung ý vị thâm trường nhìn bạn tốt một cái.

Vạn Tịch Xuyên ngẩn ra một chút rồi nhớ ra, hôn sự của chiến thần tướng quân như sấm bên tai, quang minh chính đại cưới Vương phi là nam, kể ra chỉ sợ cũng chỉ có chiến thần trong lời đồn.

"Này......" Vạn Tịch Xuyên tức khắc có chút nói không ra lời.

Bàng Trung vuốt chòm râu màu muối tiêu, cảm thán: "Nếu ta đoán không sai, chữ trên bảng hiệu cùng bình phong đều do chính tay Vương gia viết, cũng chỉ có hắn mới có thể viết được chữ thế này."

Vạn Tịch Xuyên không nói nữa, ngược lại như suy tư gì nhìn hai người.

Bàng Trung cùng lão hữu tương giao nhiều năm, liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư, cười nói: "Ý tưởng trong lòng ông đừng nghĩ nữa, Vương gia không phải người muốn là có thể thu làm đồ đệ."

Vạn Tịch Xuyên thở dài một hơi, "Ta biết, bản lĩnh của ta và người kia không phân cao thấp, ông ta tự mình dạy dỗ, ta cũng biết mình không chen vào được, nhưng mà... Ông không định lên giúp, bán nhân tình sao?"

Bàng Trung cười cười, "Nhìn kỹ rồi hãy nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei