Chương 152: Phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các ngươi chính là chủ nhân của tửu lầu?" An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đi đến trước mặt rồi, phu thê Bao Tân Xuân mới sực tỉnh lại, tiên hạ thủ vi cường, Bao Tân Xuân lập tức mở miệng, muốn ra đòn phủ đầu.

Hai người chủ yếu sinh hoạt ở Tây tập khu cho nên chưa từng gặp Phó Vô Thiên, tuy rằng cảm thấy khí chất của hai người đều không tầm thường, nhưng không để ở trong lòng, lý do là họ kinh doanh tửu lầu, lại xuất hiện ở đây, nhất định cũng là thương nhân. Trác gia là lão đại trong thương hội, thương nhân có thực lực đến mấy cũng thua Trác gia, cũng phải nể mặt Trác gia.

An Tử Nhiên xem kỹ hai người, sau một lúc lâu mới nói: "Là ta, nghe nói nhị vị ăn đồ ăn của tửu lầu ra con gián?"

Bao Tân Xuân đầu tiên là hư trương thanh thế cười lạnh một tiếng, sau đó ném hamburger có con gián tới trước mặt bọn họ, "Nhìn xem, đây là hamburger của tửu lầu này, con gián cũng không phải giả, các ngươi muốn giải thích thế này?"

An Tử Nhiên cúi đầu nhìn con gián đã chết kỹ. Không cần hắn mở miệng, Phó Vô Thiên đã biết tâm tư của hắn, vì thế cầm con gián lên.

An Tử Nhiên nhìn thoáng qua, đột nhiên nói ra một câu không thể hiểu được: "Con gián thật to."

Mọi người nghe mà không hiểu ra sao. Phu thê Trác Cao Minh cũng không biết hắn có ý gì.

An Tử Nhiên không sợ dơ mà xách con gián lên đưa tới trước mắt hai người, bổ sung: "Lại còn bị người cố ý dẫm bẹp."

Hai phu thê biến sắc, rốt cuộc biết hắn muốn nói cái gì. Trác Cao Minh lập tức phẫn nộ hô: "Ngươi có ý gì, chẳng lẽ muốn nói chúng ta cố ý dẫm chết con gián, sau đó đặt nó lên sao?"

An Tử Nhiên lại không phản bác, thần sắc như thường, tiếp tục nói: "Chư vị có thể nhìn ra cách làm hamburger, hai mảnh màn thầu nướng trên bếp lò, nướng xong kẹp lấy thịt bò cùng các loại phối liệu ở giữa, nếu thật sự có con gián chạy vào, con gián không nên bị dẫm bẹp, huống chi con gián lớn như vậy, một lão nhân sáu, bảy mươi tuổi cũng không thể không nhìn thấy."

Mọi người nghe vậy, cảm thấy rất có lý.

Con gián lớn như vậy, lão nhân còn không thể không nhìn ra huống chi là thanh niên trai tráng. Còn nữa, phòng bếp là nơi lúc nào cũng phải sạch sẽ, hôm nay là ngày đầu tiên An gia tửu lầu khai trương, họ sao có thể sẽ ngốc đến nỗi một con lớn như vậy cũng không nhìn ra, chứ đừng nói là là xuẩn đến nỗi dẫm bẹp con gián rồi đặt lên hamburger?

Mọi người không khỏi nghĩ đến những lời Liễu chưởng quầy đã nói, lại liên tưởng đến hai người này từ khi ngồi xuống đã bắt bẻ đủ kiểu, tức khắc cảm thấy tìm ra chân tướng, ánh mắt nhìn phu thê Trác Cao Minh cũng thay đổi. Thật là, ghen ghét với người ta thì thôi, lại hại họ thấy ghê tởm, thiếu chút nữa ăn không vô.

Phu thê Trác Cao Minh tức giận phát hiện thế cục bị An Tử Nhiên chỉ dùng hai ba câu xoay chuyển.

Hai người thẹn quá thành giận, Bao Tân Xuân càng nổi giận nói: "Ngươi có chứng cứ chứng minh chúng ta làm không, không có chứng cứ thì không cần vu hãm chúng ta, người của Trác gia không phải dễ khi dễ."

Người của Trác gia? Đây là đang nhắc nhở hắn, bọn họ có Trác gia chống lưng sao? An Tử Nhiên hài hước nhìn họ.

"Ha ha, quả nhiên không phải người thường." Bàng Trung tinh khí chợt nói, quấy đảo bầu không khí an tĩnh ở đại đường, có người thậm chí bị hoảng sợ.

An Tử Nhiên lúc này mới để ý hai lão nhân tinh thần sáng láng ngồi trong góc, quay đầu lại nhìn, hai người đã đi tới chỗ họ.

"Lão nhân vừa cười là Lại bộ Thượng thư Bàng Trung, đằng sau là đại gia thư pháp Vạn Tịch Xuyên, không hơn kém tổ phụ trong lĩnh vực văn học." Thanh âm Phó Vô Thiên vang lên bên tai.

An Tử Nhiên chú ý câu cuối cùng, nhưng hắn chưa kịp hỏi rõ, hai lão nhân đã tới gần.

Bàng Trung trên dưới đánh giá hắn một lần, cười ha hả gật gật đầu, sau đó mới chuyển tầm mắt qua Phó Vô Thiên đứng cạnh, chắp tay đối hai người nói: "Bàng Trung bái kiến Vương gia, Vương phi."

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng. Mọi người cầm lòng không đậu ồ lên. Hai nam tử tướng mạo xuất chúng này chính là Vương gia và Vương phi, thần long thấy đầu không thấy đuôi trong truyền thuyết sao?

Người ở Tây tập khu trước nay chỉ nghe nói đến Vương gia và Vương phi chứ chưa bao giờ được gặp, lần này đột nhiên được gặp người thật, hơn nữa ở ngay trước mắt, trong lòng chấn động có thể nghĩ.

"Lâu không gặp, Bàng lão cùng Vạn tiên sinh càng già càng dẻo dai, tinh thần như cũ không giảm." Phó Vô Thiên chắp tay sau lưng, gật gật đầu với hai người, hai người từng tương giao với tổ phụ, quan hệ tuy không đến mức thân thiết nhưng cũng không quá kém.

Vạn Tịch Xuyên càng nhìn càng thấy thực vừa lòng, trước kia nghe những lời đồn người khác kể về hắn đều là cỡ nào không coi ai ra gì, nhưng tận mắt tiếp xúc mới biết lời đồn không thể tin. Một người quanh năm đánh giặc lại có thể viết ra con chữ đẹp, thiên phú của hắn nhất định không tầm thường, đáng tiếc hắn là tôn tử của Phó Phong, Phó Phong khi còn trẻ vẫn là đối thủ của ông.

Bàng Trung cùng hai người chào hỏi qua, khi nhìn phu thê Trác Cao Minh thì ánh mắt lãnh lệ rất nhiều, "Lão phu cùng Trác lão từng lui tới vài lần, không ngờ con ông ấy lại đê tiện vô sỉ như vậy, đừng nói Vương phi oan uổng ngươi, lão phu cùng Vạn lão tận mắt nhìn thấy các ngươi đặt con gián lên hamburger, lão phu nhất không muốn gặp loại tiểu nhân ti tiện các ngươi, về sau đừng tái xuất trước mặt lão phu!"

Phu thê Trác Cao Minh khi biết thân phận của An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên là biết xong rồi, lại bị Bàng Trung nói như vậy, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt như tờ giấy, thiếu chút nữa trực tiếp té xỉu trên mặt đất. Bàng lão cùng Vạn lão đều là người đức cao vọng trọng, lời họ nói ra không ai hoài nghi, nói tận mắt thấy thì nhất định thấy được.

Tầm mắt của hai người biến thành một mảnh tro tàn. Bây giờ, nói gì cũng đã muộn, bọn họ lại đi hãm hại Vương gia cùng Vương phi, cha mà biết nhất định sẽ đánh chết bọn họ.

Hai người cuối cùng bị An Tử Nhiên sai người đuổi ra khỏi tửu lầu, nhưng chuyện vu hãm tửu lầu không thể cho qua như vậy được.

Việc này nhanh chóng bay tới tai Trác lão.

Trác gia

Phu thê Trác Cao Minh quỳ gối chính giữa đại sảnh, ngồi trước mặt họ là gia chủ Trác gia Trác Thiên Kỳ, nhân xưng Trác lão, ngồi ở bên phải ông là lão thê Hồng thị, sinh cho ông bốn nam ba nữ, càng vất vả công lao càng lớn, cho nên ông vẫn luôn kính trọng thê tử, nhưng một khi đề cập đến chuyện trọng đại, ông đều sẽ không nhượng bộ.

Lúc này, bốn nhi tử cùng một nữ nhi chưa xuất giá của Trác lão đều tụ tập tại đây, bọn họ cũng nghe nói phu thê lão Nhị ở Tây tập khu đắc tội với Vương gia nên vội vàng trở về. Không phải tới để cầu tình cho lão Nhị, mà là tới xem kịch vui, vui sướng khi người gặp họa.

Bốn nhi tử ngoài lão Tứ còn chưa thành thân, ba người còn lại đều đã có gia thất, hơn nữa có con có cái, đứa lớn nhất cũng đã hai mươi tuổi, đều sớm có suy nghĩ của mình.

Trác gia không hổ là thế gia trăm năm, có thể phát triển đến bây giờ rồi trở thành lão đại trong thương hội, hoàn toàn là dựa vào Trác lão một tay gây dựng, nhưng cũng bởi cầm quyền đã lâu nên ông không thể yên tâm khi giao quyền lợi cho ai khác, mới kéo dài tới hiện tại.

Hiện giờ, ông bắt đầu cảm thấy hữu tâm vô lực, vì thế thời gian trước, ông tuyên bố muốn uỷ quyền. Bốn nhi tử đều rất nhiệt tình, ngắn ngủn một tháng cũng đã làm ra một chút thành tích, bao gồm Nhị nhi tử chí lớn nhưng tài mọn.

Trác lão vẫn luôn chú ý bốn nhi tử, bởi vậy ông biết Nhị nhi tử sử thủ đoạn gì để ép Tôn lão bản đóng cửa, tuy rằng tổn hại ích lợi của mình, nhưng phương pháp này vẫn có thể xem thành công, cho nên ông vẫn yên tâm.

Kết quả đâu? Hắn lại rước về cho ông phiền phức lớn như vậy!

Trác sớm biết Nhị nhi tử không phải người thông minh, lại không ngờ hắn sẽ xuẩn thành như vậy, ông không nói đến thủ đoạn hạ lưu, mà là trước khi hãm hại đối phương lại xuẩn đến mức không tìm hiểu thân phận người ta, người có thể mua nổi quán trà lớn như vậy sẽ là người thường sao?

Trác lão khi hay tin này thì tức giận đến phát run, lão thê không ngừng an ủi mới nguôi giận chút.

Trác lão lạnh mặt nhìn Nhị nhi tử quỳ gối phía dưới, "Từ hôm nay trở đi, hai đứa quỳ ở từ đường, không được ta cho phép thì không được ra, quán trà của cũng đóng cửa đi."

"Cha!" Trác Cao Minh vừa nghe vậy, tức khắc sốt ruột. Quán trà đóng cửa rồi còn có thể mở quán mới, nhưng chuyện phát sinh trước đó làm hắn không dám nữa, đến lúc đó chỉ biết tự rước lấy nhục, nhưng bắt họ quỳ ở từ đường, lại còn không có kỳ hạn, nếu cha bắt họ quỳ mấy tháng tương đương với trực tiếp bắt họ rời khỏi cuộc chiến tranh đoạt vị trí gia chủ.

Bao Tân Xuân cũng nóng nảy, nhưng nàng không dám nói gì, cha còn đang thịnh nộ, lúc này mà hé răng sẽ chỉ làm cha thêm tức giận, đến lúc đó lại tăng thêm hình phạt tàn nhẫn gì nữa thì bọn họ sẽ thật sự xong đời.

Trác lão nói xong liền rời đi. Hồng thị vội vàng đuổi theo, khi đi qua Nhị nhi tử thì bị hắn nhẹ nhàng bắt lấy tay áo, Nhị nhi tử ngẩng đầu, vẻ mặt khẩn cầu nhìn bà, Hồng thị bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bà cũng muốn giúp nhi tử, nhưng lão gia đang cực kỳ tức giận, bà không thể giúp gì được.

Hai lão đi rồi, phu thê lão Đại đi đến trước mặt hai người, giả ý đồng tình vỗ vỗ vai hắn, thở dài nói: "Nhị đệ à, cha lần này thật sự bị đệ làm cho tức đến phát điên, tự giải quyết cho tốt đi."

Phu thê lão Tam cũng nói một câu an ủi, kỳ thật là vui sướng khi người gặp họa, duy độc lão Tứ không nói gì cả, thậm chí một ánh mắt cũng không cho đã đi thẳng ra ngoài.

Hiện tại đã có thể xác định lão Nhị không có năng lực cạnh tranh, không nói đến bị phạt quỳ từ đường, dù có được tha thứ trong kỳ hạn thì chỉ sợ cũng không còn bao nhiêu thời gian, hoàn toàn không có tính uy hiếp, huống chi, bọn họ rước về cho Trác gia tai họa lớn, cha sao có thể yên tâm giao Trác gia cho lão Nhị?

Ngày hôm sau, Trác lão đến Phó Vương phủ bồi tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei