Chương 153: Nhận lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trác lão tới bái phỏng đã sớm nằm trong dự kiến của An Tử Nhiên. Nếu phu thê Trác Cao Minh hãm hại lão bản của một tửu lầu bình thường, đương nhiên Trác gia cũng chẳng gặp phải vấn đề gì, nhưng là Phó Vương phủ có quyền có thế lại không được.

Nếu Phó Vương phủ bởi thẹn quá thành giận mà trả thù Trác gia, tuy chưa chắc sẽ khiến Trác gia không gượng dậy nổi, nhưng nguyên khí đại thương thì không phải không có khả năng, Trác lão không dám mạo hiểm như vậy, Trác gia có thể trở lão đại trong thương hội, đã trải qua rất nhiều lần suy sụp mà người khác khó có thể tưởng tượng được, cho nên ông nhất định sẽ tới.

An Tử Nhiên không làm kiêu, ra ngoài gặp Trác lão.

Trác lão ở trên thương trường làm mưa làm gió vì Trác gia mà cong lưng nhượng bộ, không cần An Tử Nhiên nhắc tới, ông đã chủ động đưa ra một đại tửu lâu ở Đông tập khu làm bồi thường. Tửu lầu là một trong những chủ nghiệp của Trác gia, tốt hơn mấy lần những tửu lầu mà hắn từng chú ý, mỗi một tửu lầu đều trải qua xử lý tỉ mỉ, hơn nữa bởi vì đã rất có danh khí, cho nên mỗi tửu lầu đều thu được một định mức không nhỏ.

Trác lão không chút do dự lấy ra một tửu lầu, tương đương với cắt đi một khối thịt trên người. An Tử Nhiên có chút bất ngờ, nhưng nghĩ đến những lời đồn trước kia về Trác lão thì lại bình tĩnh trở lại, người có thể lên làm lão đại trong thương hội mà nghĩ vậy cũng rất bình thường.

"Nếu Trác lão có thành ý như vậy, ta sẽ không truy cứu Trác Cao Minh cùng Bao Tân Xuân nữa, nhưng mà..."

Trước hắn không mở tửu lầu ở Đông tập khu chính là bởi không có địa điểm thích hợp, những nơi có dòng người đông đúc lại thoáng đãng đã bị những thương nhân có thực lực trong Quân Tử Thành chiếm lấy, hắn tới quá muộn, hiện tại Trác lão tự đưa lên một tửu lầu, ngu gì mà không nhận.

Trác lão nghe thấy hắn còn lời chưa nói, ấn đường không dấu vết nhíu một chút, "Vương phi mời nói."

An Tử Nhiên nói: "Ta muốn Trác Cao Minh cùng Bao Tân Xuân công khai xin lỗi, giải thích với mọi người rằng con gián trong hamberger là do họ cố ý hãm hại tửu lầu." Tuy rằng mọi chuyện đã bình ổn, nhưng vẫn có người vì ghen với tửu lầu mà dùng chuyện này để tản lời đồn, rất nhiều người ở các tập khu khác đã bị kích động, tuy sớm muộn gì họ cũng sẽ biết chân tướng, nhưng giờ đã có sẵn một tửu lầu, hắn hy vọng chuyện này có thể giải quyết dứt điểm.

Trác lão do dự một chút mới đáp ứng. Vết nhơ này một khi nhiễm thân, về sau muốn lau sạch sẽ rất khó khăn.

Nhưng như vậy cũng tốt, ông sớm biết Nhị nhi tử không có tài buôn bán, những sản nghiệp từng qua tay phu thê hai người đều thu về lợi nhuận không cao, những thủ đoạn mà họ tự cho là cao minh, trên thực tế đều là thâm hụt tiền, tựa như chuyện quán trà lần này. Trong lòng Trác lão đã sớm thất vọng không thôi, lần này coi như được một giáo huấn sâu sắc, nếu ngày sau hai người có thể sửa thì ông làm cha đương nhiên sẽ không để chúng đi uống gió Tây Bắc.

Trác lão hứa hẹn hai ngày sau sẽ giao khế đất của tửu lầu cho hắn, không lưu lại lâu đã rời đi.

Hậu bối Trác gia cũng biết chuyện này. Tửu lầu là sản nghiệp kiếm được nhiều nhất của Trác gia, lần này đưa ra một tửu lầu, bọn họ đều có bất mãn, càng thêm cảm thấy lão Nhị chính là ngôi sao chổi của Trác gia. (Himeko: theo ý hiểu của tui thì giống như black sheep trong tiếng Anh, sự sỉ nhục của một gia đình vậy.)

Phu thê Trác Cao Minh lại không biết chuyện này, vẫn một lòng chờ mong cha mau chóng nguôi giận tha thứ cho bọn họ, lại không nghĩ rằng chuyện này đã trở thành cái gai trong lòng Trác lão, làm ông mỗi lần thấy Nhị nhi tử là sẽ nhớ tới việc này, ý định ban đầu là một hai tháng sau sẽ thả họ ra, kết quả biến thành ba tháng, khi hai người được ra, hết thảy đã trần ai lạc định.

An Tử Nhiên được một tửu lầu sẵn có, trong lòng thật cao hứng. Bởi vì hắn đang rất thiếu tiền, sòng bạc Thiên Long đã không thể thỏa mãn được nhu cầu của hắn cho nên yêu cầu bức thiết bây giờ là phải kiếm được càng nhiều bạc.

Mỗi cuối tháng, An Tử Nhiên ngoài xem những sổ sách của mấy sản nghiệp, còn có ba quyển không chỉ là sổ sách về doanh thu bình thường. Ba quyển này lần lượt là An Viễn Huyện, Xương Châu cùng A Lí Hương.

An Viễn Huyện vẫn còn tốt, An gia có sản nghiệp ở An Viễn huyện, bạc kiếm được có thể trả tiền công cho công nhân, hơn nữa còn có số dư. Khoảng thời gian trước, An Tử Nhiên cũng thực hiện kế hoạch giống với A Lý Hương ở An Viễn huyện, chính là ba năm nữa mới có thể thu về.

Nhưng Xương Châu cùng A Lí Hương lại khác. Công trình ở Xương Châu hoàn toàn mới chỉ có chi ra, muốn thu về chỉ sợ phải chờ tới sang năm mới có khả năng. A Lí Hương mặc dù có nguồn thu nhờ nông lâm nghiệp, nhưng A Lí Hương hẻo lánh, đặc biệt là từ khi thông đạo bí mật đến Cao Trạch quốc bị Phó Vô Thiên chặn lại, họ phải tìm nguồn khách mới nên thu vào không thể nhiều như khi Từ Vĩ Nghiệp làm chủ.

Bởi vì những nguyên nhân đó, bạc thu vào không theo kịp tốc độ chi, sản nghiệp chân chính kiếm tiền cũng chỉ có sòng bạc Thiên Long, còn lại chỉ có thể xem như tiểu đánh tiểu nháo, muốn mở rộng vẫn cần một thời gian nữa.

Một tháng trước, An Tử Nhiên cũng ở Phượng Thành mở một sòng bạc Thiên Long. Dân cư ở Phượng Thành không nhiều bằng Quân Tử Thành nhưng cũng coi như một tòa thành lớn, thu vào cũng không tính ít, chỉ là hai sòng bạc cũng không thỏa mãn được nhu cầu của hắn.

Ngày hôm qua, Trác Hải Đường mới mang tới sổ sách về tửu lầu cho hắn xem qua. Trác Hải Đường tuy cũng họ Trác nhưng không hề có quan hệ với Trác gia, hắn là họa sư cho sòng bạc, nhưng vì nhân thủ không đủ, hơn nữa người làm thẻ vàng bây giờ cũng không nhiều lắm, cho nên An Tử Nhiên tạm thời điều hắn đến quản lý tửu lầu.

Lợi nhuận của tửu lầu cao hơn dự kiến nên hắn mới tập trung vào tửu lầu, nếu mở thêm mấy tửu lầu nữa, hơn nữa mở thêm sòng bạc ở một thành thị khác, tạm thời hẳn là có thể giải quyết lửa sém lông mày.

Ngày hôm sau, phu thê Trác Cao Minh được Trác lão cho ra khỏi từ đường. Hai người tuy cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết nhưng lại không thể không công khai xin lỗi theo yêu cầu của An Tử Nhiên.

Trác gia là gia tộc danh vọng, chuyện vừa diễn ra, tin tức lập tức lan truyền khắp nơi. Cùng với tin tức này, An gia tửu lầu cũng nổi danh, bao gồm cả chuyện Vương phi của Phó Vương phủ là chủ nhân của nó, rất nhiều người đều đang bàn luận chuyện này, trong đó có cả mấy hoàng tử của Sùng Minh Đế, đặc biệt là Ngũ hoàng tử Phó Nguyên Kiến, hắn vẫn luôn hoài nghi người đứng sau Thiên Long là thành viên hoàng thất, hiện giờ lại truyền ra chuyện này.

An gia tửu lầu sau khi bị vu hãm một lần thì thanh danh đã thực vang. Không chỉ tửu lầu, còn có hamburger độc đáo mới lạ, nhưng Phó Nguyên Kiến để ý đến nguyên liệu của hamburger là thịt bò.

Khoảng thời gian trước, bọn họ còn hoài nghi rốt cuộc là ai giúp chủ lò mổ cho nên vẫn luôn chú ý những tin tức có liên quan đến thịt bò, hamburger xuất hiện làm hắn không thể không hoài nghi có phải Phó Vương phủ hay không.

"Các ngươi cảm thấy có thể là Phó Vương phủ hay không?" Phó Nguyên Kiến nhìn hai tâm phúc của mình.

La Dương trầm ngâm không nói lời nào. Giang Thắng nghĩ nghĩ, vẫn trả lời: "Vương gia, lúc trước chủ lò mổ bị tồn lại hơn vạn cân thịt tươi, không hề ít, An gia tửu lầu mở thêm một tửu lầu nữa, dù có mua, số thịt lớn như vậy cũng không thể lập tức làm thành đồ ăn bán đi."

"Ngươi nói có lý." Phó Nguyên Kiến gật gật đầu, hắn cũng nghĩ vậy, lại nhìn về phía La Dương, "Ngươi cảm thấy đâu?"

La Dương nói: "Vương gia, thuộc hạ cho rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót, có thể điều tra cả Phó Vương phủ, nếu không phải thì cũng không có ảnh hưởng gì."

Phó Nguyên Kiến tức khắc làm ra quyết định, "Cứ làm như vậy, chuyện này giao cho ngươi cùng Giang Thắng, nhớ kỹ, ta muốn một đáp án chính xác."

"Rõ!" Giang Thắng cùng La Dương đồng thời lên tiếng.

Hai ngày sau, Trác gia quả nhiên giao ra tửu lầu, tửu lầu nằm sau phố Tiêu Kim, hai con phố có lưu lượng người nhiều nhất, Trác lão chịu đưa tửu lầu này cho An Tử Nhiên, xác thật có thành ý. An Tử Nhiên không muốn làm căng, hai nhà không có giao thoa mấy, không cần thiết kết thù, nhưng nếu sau này hắn muốn phát triển tửu lầu thì không nhất định.

An Tử Nhiên vẫn vừa lòng với tửu lầu của Trác gia, nhưng hắn không muốn tửu lầu còn những điểm giống những tửu lầu của Trác gia nên vẫn một lần chỉnh lý lại một lần, thay đổi một chút bố trí nội thất, ngoại thất không thay đổi, năm ngày sau, tửu lầu đã sẵn sàng.

Tửu lầu ở Tây tập khu đã có thanh danh, Đông tập khu cũng đã sớm nghe nói tới, cũng rất hứng thú với cái gọi là hamburger, nghe nói Phó Vương phủ chuẩn bị mở một tửu lầu bên này, không ít người đều ôm tâm tình chờ mong, đặc biệt là người đã từng ăn qua. Nếu không phải bởi hai tập khu cách nhau quá xa, họ khẳng định sẽ ngày nào cũng đi để thỏa mãn tâm hồn ăn uống.

Ngày tửu lầu khai trương thiếu chút nữa đã tái hiện cảnh tượng ở sòng bạc Thiên Long, rầm rộ không kém tửu lầu ở Tây tập khu, An Tử Nhiên chiêu thêm tiểu nhị nhiều gấp đôi, Trác Hải Đường cũng trực tiếp bị gọi qua. Vương đầu bếp cùng Khương Ngọc cũng chạy qua bên này hỗ trợ, bên kia đã có hai đồ đệ của Vương đầu bếp.

Loại tình huống này làm các tửu lầu xung quanh cũng bị ảnh hưởng nhiều ít. Thấy hamburger chỉ là hai mảnh màn thầu kẹp lấy một miếng thịt mà cũng được bá tánh hoan nghênh nhiệt liệt, bọn họ cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Ngày thứ hai, có một tửu lầu da mặt dày cũng đẩy ra hamburger, bọn họ cũng dùng thịt bò, chẳng qua chất thịt không tốt như An gia tửu lầu nên giá cả rẻ hơn hai, ba văn tiền.

Có người ham rẻ, hơn nữa hamburger của An gia tửu lầu quá được hoan nghênh, không biết bao nhiêu người đang xếp hàng, đến phiên bọn họ thì không biết đến bao giờ nên dứt khoát chạy đến tửu lầu kia mua, tốn 12 văn tiền mua một cái hamburger có cùng kích cỡ, kết quả vừa cắn một miếng, hương vị kém đến phải trực tiếp nhổ ra.

Đã ăn hamburger đậm đà hương vị của An gia tửu lầu, bây giờ ăn hamburger của tửu lầu khác liền đần độn vô vị. Cuối cùng, những người đó vẫn chạy về chịu khó xếp hàng.

Tửu lầu kia họa hổ không thành lại họa thành khuyển, không chỉ bị chê cười thậm chí còn thâm hụt tiền, một đống hamburger không bán ra, cuối cùng chỉ có thể cưỡng chế bắt người mua khiến cho không ít người nhỏ giọng oán hận.

Các tửu lầu còn lại chỉ đứng cười. Bọn họ đều đã ăn hamburger của An gia tửu lầu, hương vị xác thật khó có thể quên. Họ cũng từng thử làm nhưng không thể ra được hương vị giống vậy, vì thế biết ngay có liên quan đến gia vị, bởi vậy không vội vã đẩy ra hamburger.

An gia tửu lầu mở được vài ngày, không ai đỏ mắt hơn Trác gia. Lão Đại cùng lão Tam trước sau vẫn cảm thấy cha không nên đưa tửu lầu cho Phó Vương phủ, không nói chuyện làm ăn bị ảnh hưởng, đây là họa lão Nhị chọc phải thì tự nên gánh vác chứ không nên liên lụy đến Trác gia, nhưng lại không dám nói ra, nếu không cha sẽ nói bọn họ không có huynh đệ thân tình.

Bên kia, La Dương cùng Giang Thắng đã điều tra gần xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei