Chương 159: Yêu say đắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nơi nào?"

An Tử Nhiên không lập tức trả lời, ngược lại nhìn Phó Vô Thiên đứng cạnh, "Vương gia, không bằng ngài nói cho nàng đi."

Bị điểm danh, Phó Vô Thiên lộ ra ý cười nhàn nhạt, dung túng thả sủng ái nhìn hắn, ánh mắt mang cười nói: "Vương phi cũng thật nghịch ngợm."

Nghe cách họ xưng hô với đối phương, Phương Quân Bình choáng váng.

Vương gia, Vương phi? Phó Vô Thiên này không phải một thương nhân sao?

"Phương Nhị di nương, khu đất ngươi đang đứng có tên Phó Vương phủ, Phó Vương phủ độc nhất vô nhị Quân Tử Thành." Phó Vô Thiên vâng lời Vương phi nói chân tướng cho nàng.

Từng chữ từng chữ tựa như cây búa đập bùm bùm vào tai. Phương Quân Bình trừng lớn đôi mắt nhìn bọn họ.

Nàng tới Quân Tử Thành đã hơn nửa năm, tuy vẫn luôn sống ở Nam tập khu nhưng sao có thể không nghe nói đến Phó Vương phủ. Khi nam nhân trông coi nàng cho phép nàng lên phố, nàng ngẫu nhiên sẽ nghe thấy người ta đàm luận về Phó Vương phủ, nhưng nàng không biết Vương phi của Vương gia chính là An Tử Nhiên. Mọi người không được trực tiếp nói tên của Vương phi, bình thường đều chỉ nói Vương phi hoặc là Vương phi của Vương gia, nàng cũng chưa từng được đi hỏi thăm, hơn nữa người trông coi nàng không cho nàng tùy tiện tiếp cận người xa lạ nên nàng vẫn luôn không biết chuyện này.

Còn Phó Vô Thiên, hai người chưa bao giờ biết tên hắn là gì, khi ở An gia vẫn luôn gọi hắn là cô gia.

Phương Quân Bình đột nhiên bừng tỉnh, trừng mắt nhìn An Tử Nhiên rống lớn: "Ngươi sao có thể là Vương phi của Phó Vương phủ?"

"Tại sao ta lại không thể?" An Tử Nhiên thong dong hỏi lại.

Phương Quân Bình mở to mắt, lúc trước nếu biết Phó Vô Thiên là một Vương gia, nàng khẳng định sẽ xui nữ nhi đi câu dẫn hắn, không thể làm Vương phi thì làm trắc phi cũng đủ cao nhân nhất đẳng, nàng cùng nữ nhi cũng sẽ không ăn nhiều khổ như vậy.

Sau khi rời khỏi An gia, sinh hoạt của các nàng không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng. Hiện thực và mộng tưởng có chênh lệch rất lớn.

Các nàng rời khỏi An Viễn huyện, một đường chạy tới Phượng Thành, các nàng sợ gặp lại An Tử Nhiên ở Quân Tử Thành nên quyết định sống tạm trong Phượng Thành. Cả hai đều là nữ nhân, tương đối kiều khí, không thể chịu khổ, đi được một lát lại phải nghỉ một lúc lâu, kết quả lộ trình một ngày bị kéo dài, cuối cùng mất hai ngày mới tới nơi.

Hai người ở trong một tửu lầu, ngày hôm sau ra ngoài tìm nhà ở, các nàng cảm thấy có nhà thì mới có thể diện, người khác mới coi trọng An Xảo Nga, nhưng bởi các nàng tiêu xài phung phí nên bị người lòng mang ý xấu nhớ thương.

Bọn họ lập bẫy, làm bộ sốt ruột cần tiền nên chuẩn bị bán một căn nhà với giá phải chăng, hai người cho rằng mình được lợi, không nói hai lời mua luôn, Căn nhà kia kỳ thật là của người khác, chỉ là chưa dọn vào thôi, vì mua nó, hai người tiêu mất một nửa số tiền mang theo.

Kết quả, khi các nàng ở đến ngày thứ ba, chủ nhân chân chính của căn nhà tới. Phát hiện nhà bị người ta chiếm, người đó dẫn theo cả nhà mình đến đuổi các nàng đi. Phương Quân Bình và An Xảo Nga đương nhiên không chịu, trực tiếp hóa thành người đàn bà đanh đá tranh chấp với người ta, ồn ào rằng các nàng đã mua nhà, còn lấy khế đất mà đối phương giao cho, thực tế đó là giả.

Chủ nhân căn nhà cũng đã nhìn ra, không nói hai lời đi báo quan. Khi quan phủ tới, Phương Quân Bình mới biết các nàng bị lừa, nhưng càng thảm hơn là, căn nhà bị các nàng đùa nghịch, phá phách đến lung tung rối loạn, chủ nhân yêu cầu các nàng bồi thường, số tiền còn lại cũng bay đi hơn phân nửa.

Đây là hậu quả khi không có kinh nghiệm, bản chất là giống Trịnh Bích và An Khả Tâm. Hai người dọn ra ngoài, chỉ có thể thuê một căn nhà đơn sơ ở tạm, bởi vì tiền không còn đủ cho các nàng mua nhà, cũng không thuê nổi tửu lầu.

Cuộc sống sau đó thật sự gian khổ. Không biết tiết kiệm, các nàng tiêu tiền rất nhanh, không đến một tháng đã phải ăn cơm mà không có thức ăn. Rồi một ngày, An Xảo Nga có diện mạo xinh đẹp bị một tên du côn cường bạo. Nàng không còn là xử nữ thì không thể gả cho nam nhân có quyền thế, cũng không nam nhân nào nguyện ý cưới nàng . Cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, An Xảo Nga nổi điên.

Phương Quân Bình mười ngón không dính nước mùa xuân vì sinh sống mà không thể không ủy khuất bản thân sống cùng một lão nhân mặt đầy nếp nhăn.

Cho đến khi Vi Thuận Khánh xuất hiện. Khi các nàng tái xuất, An Xảo Nga đã trở thành Diễm phi được hưởng vinh sủng. Gian khổ trước đó chỉ có các nàng mới biết.

Phương Quân Bình không thể quên được đoạn thời gian không được thấy Mặt Trời trước khi gặp Vi Thuận Khánh, mà nàng cảm thấy hết thảy là lỗi của An Tử Nhiên nên nghĩ một ngày nào đó nhất định sẽ tìm An Tử Nhiên báo thù, nhưng nàng trăm triệu không nghĩ tới, cô gia của An gia không phải là thương nhân như các nàng suy đoán, mà là một Vương gia hàng thật giá thật, An Tử Nhiên lập tức từ con nhà địa chủ biến thành Vương phi tôn quý!

Phương Quân Bình kịch liệt thở dốc, hung hăng mà trừng An Tử Nhiên, "Vương phi thì thế nào, Vương gia thì sao, có thể cao hơn Hoàng Thượng sao, nữ nhi của ta chính là Diễm phi, phi tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất, chỉ cần nàng nói không tốt về các ngươi trước mặt Hoàng Thượng, Phó Vương phủ gì đó đều đi đời hết."

Người không biết chân tướng luôn hạnh phúc. Nếu Sùng Minh Đế có thể trị Phó Vương phủ thì còn chờ đến giờ sao?

Hiển nhiên không có khả năng!

Phương Quân Bình không hề biết, thực ra Vi Thuận Khánh đã biết thân phận của An Tử Nhiên, hắn đã điều tra thân phận của các nàng nên biết An Tử Nhiên là Vương phi của Phó Vô Thiên, chuyện thành thân của hai người rất oanh động, hắn không thể không biết.

Vi Thuận Khánh làm quốc sư mười năm, quá hiểu Phó Vương phủ, không nói cho các nàng chính là bởi hắn biết Phó Vương phủ không dễ chọc, hắn không muốn kế hoạch của hắn cành mẹ đẻ cành con nên không nói cho các nàng.

"Nhị di nương tựa hồ còn chưa minh bạch tình cảnh của ngươi hiện tại." An Tử Nhiên chờ nàng đắc ý xong mới mở miệng, vẻ bình tĩnh làm Phương Quân Bình có chút vặn vẹo, trong lòng có ý niệm điên cuồng, cảm thấy hắn chỉ đang ra vẻ trấn định.

"Hiện giờ ta rơi vào tay các ngươi, nhưng chuyện sau đó nói không chừng." Phương Quân Bình không sợ hãi.

"Chúng ta rửa mắt mong chờ." Nói xong, hai người liền rời đi.

Phương Quân Bình tuy rất muốn ra ngoài, nhưng khi biết nơi này là Phó Vương phủ thì biết tạm thời không ra được, nàng hiện tại tương đối sốt ruột làm thế nào mới cho nữ nhi biết nàng đang ở chỗ này, nàng tuy tự tin tràn đầy, nhưng không có tiền đề thì không làm được gì.

Trong hoàng cung, Vi Thuận Khánh biết chuyện này, lập tức xác định đối tượng hoài nghi lên ba vị hoàng tử, chỉ bọn họ mới trăm phương nghìn kế muốn tìm ra nhược điểm của hắn, hơn nữa theo hắn biết, bọn họ tựa hồ đã biết Diễm phi rất có thể là An gia Đại tiểu thư.

Trước khi Phương Quân Bình bị bắt đi, người của hắn đã từng nói, Nam tập khu hai tháng gần đây thường xuyên có người xa lạ ra vào, như đang tìm cái gì, bắt mắt nhất là Phó Thống lĩnh cấm vệ quân Cung Vân, ban đầu hắn không chú ý nhiều đến Nam tập khu, hai tháng trước đột nhiên mang theo nhiều thủ hạ bắt đầu tăng mạnh tuần tra trong Nam tập khu.

Tuy vô cớ xuất binh, nhưng Vi Thuận Khánh biết bọn họ nhất định đang tìm người nào, mọi chuyện không thể trùng hợp như vậy nên hắn mới khả nghi. Bây giờ Phương Quân Bình bị bắt đi, rất có thể đã rơi vào tay bọn họ.

Phương Quân Bình không đáng tin cậy, lại là người tham sống sợ chết, nếu đối phương nghiêm hình bức cung, khó nắm chắc nàng sẽ không khai họ ra, may mà nàng không biết nhiều bí mật, rất nhiều chuyện, Vi Thuận Khánh vì sợ nàng nói lỡ miệng nên vẫn chưa cho nàng biết.

Nghĩ vậy, Vi Thuận Khánh đang muốn đi tìm Sùng Minh Đế lại thay đổi tuyến đường đến Chiêu Tử cung. Chuyện này hắn không tính gạt Diễm phi, hắn không nắm chắc có thể cứu Phương Quân Bình nên nếu nàng xuất hiện lại thì rất có thể sẽ cho bọn họ một kích trí mạng, vì không cho Diễm phi đến lúc đó mềm lòng, chuẩn bị tâm lý cho nàng, chuyện này nhất định phải nói.

Chiêu Tử cung

Mùa xuân gần, mùa hè tức đến, thời tiết bắt đầu biến nhiệt.

Diễm phi đã có thai hai tháng mặc váy áo mỏng, mơ hồ có thể thấy cái bụng đã hơi nổi lên, nàng lười biếng nằm trên ghế mây, bàn tay trắng cầm một quả mơ, người khác ăn sẽ thấy chua muốn rụng răng, đối với nàng lại giống sơn trân hải vị.

Những quả mơ đó đều là ngự tứ cực phẩm, mỗi quả đều đã trải qua chọn lựa kỹ càng, lúc trước nghe nói ngay cả Hoàng quý phi cũng chưa thể ăn vài lần, mà nàng lại mỗi ngày đều được ăn.

Bởi vì nguyên nhân nào đó, Sùng Minh Đế khi nàng mang thai vẫn rất quý trọng nàng, lo cho long tử nên khi nàng mang thai đều qua đêm ở chỗ các phi tần khác, nhưng hắn vẫn mỗi ngày đều tới thăm nàng, mặc dù chưa đến một canh giờ nhưng cũng làm nàng rất đắc ý.

"Nương nương, quốc sư tới." Thanh âm của cung nữ từ ngoại điện truyền vào.

Vẻ mặt Diễm phi có chút không chút để ý tức khắc có tinh thần, Sùng Minh Đế không ở lâu trong Chiêu Tử cung mang lại một chỗ tốt, chính là thời gian nàng ở cùng quốc sư lâu hơn.

Diễm phi chưa từng được hưởng tư vị của tình yêu, tuy nàng cưỡng bách bản thân thích Sùng Minh Đế nhưng mỗi lần đối mặt với khuôn mặt xấu xí, tràn ngập dâm dục của Sùng Minh Đế, nàng lại thấy ghê tởm. Sau khi xảy ra quan hệ với Vi Thuận Khánh, chậm rãi, nàng phát hiện quốc sư kỳ thật cũng không tệ lắm, ngũ quan tuy không anh tuấn nhưng nhìn kỹ thì rất có hương vị nam nhân, tâm không tự chủ được dừng trên người hắn, cho nên mỗi ngày nàng nhất chờ mong quốc sư đến.

Chẳng sợ bởi vì mang thai nên không thể làm, chỉ cần có thể thấy hắn đã mỹ mãn.

Diễm Phi biết tình cảm này rất nguy hiểm, bởi vì nàng cùng Vi Thuận Khánh chỉ là hợp tác mà thôi, trong khoảng thời gian này, nàng nhiều ít cũng biết hắn là dạng người gì, nàng đã không còn là An Xảo Nga trước kia, ở trong hoàng cung dần dần mưa dầm thấm đất, nàng đã thu hồi những suy nghĩ thiên chân. Hiện tại, có thể ở bên người trong lòng, nàng liền thỏa mãn.

Vi Thuận Khánh vừa đến đã thấy Diễm Phi lộ vẻ thẹn thùng, bộ dạng thất thần, nét mặt nghiêm trọng nháy mắt hiện lên một tia quỷ sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei