Chương 160: Bất nhân bất nghĩa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diễm Phi vội vàng cho lui cung nữ, thái giám, tự mình đứng lên từ ghế mây, sửa lại bộ dạng lười biếng một khắc trước, trên mặt treo lên một mạt cười nhu mĩ, hoàn toàn không giống nụ cười công thức khi ứng phó Sùng Minh Đế, nụ cười phát ra từ nội tâm.

Thân mình nhu nhược của Diễm phi dựa sát vào lòng ngực Vi Thuận Khánh, "Ngày hôm qua không phải nói đi gặp Hoàng Thượng sao? Sao lại đột nhiên tới đây?"

Vi Thuận Khánh ôm chiếc eo thon nhỏ, lòng bàn tay vuốt ve bên hông, một luồng nhiệt tức khắc lan tràn, Diễm phi đỏ mặt, toàn bộ thân thể đều dựa vào người hắn.

"Hiện tại không được, con của chúng ta nửa tháng mới có thể an ổn." Diễm phi cho rằng hắn muốn, từ khi nàng mang thai, họ đã không làm, nàng cũng muốn, nhưng vì hài tử lại không thể không nhẫn nại.

Sắc mặt Vi Thuận Khánh đột nhiên đông lạnh, "Ta nói bao nhiêu lần, dù chỉ có hai ta cũng không thể nói ra mấy chữ này, tai vách mạch rừng không biết sao?"

Vẻ mặt Diễm phi cứng đờ, biết hắn thật sự sinh khí, vội vàng vuốt ngực hắn, nhu nhược nói: "Được được, ta về sau không dám, ngươi không cần sinh khí." Nàng chỉ là rất vui khi có hài tử cùng nam nhân nàng yêu.

Sắc mặt Vi Thuận Khánh hoãn hoãn, "Lần này tới đây là có chuyện muốn nói cho ngươi."

"Chuyện gì?" Diễm phi chỉ cần hắn không sinh khí là được, không hứng thú với chuyện hắn muốn nói, dù sao cuối cùng người quyết định đều là hắn.

"Là có liên quan đến nương của ngươi."

Diễm phi sửng sốt, "Nương của ta làm sao?"

Vi Thuận Khánh nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nương của ngươi mất tích, tối hôm qua có hắc ảnh đem nàng đi, bây giờ rơi vào tay ai không rõ."

Diễm phi biến sắc, dùng sức bắt lấy cánh tay hắn, "Tại sao lại như vậy, ngươi không phải đã phái người bảo hộ nàng sao? Sao nàng còn bị người bắt đi?"

Vi Thuận Khánh nhìn đầu ngón tay nàng dùng sức cầm cánh tay hắn mà trở nên trắng, không dấu vết nhíu mi, "Người có thất thủ mã có thất đề, chuyện này rất bình thường, ngươi bình tĩnh một chút, trước mắt, nương của ngươi sẽ không có việc gì, ngươi phải lo nương của ngươi có khai chúng ta ra không, chuyện này rất bất lợi với chúng ta!"

Diễm phi bình tĩnh lại, nghe thấy câu cuối cùng, há miệng lại không nói nên lời, bởi vì nàng cũng không dám cam đoan nương có thể bảo vệ bí mật. Nàng rõ tính cách của nương, hơn nữa nàng đã không còn trẻ, lại là nữ nhân, tuyệt đối không chịu nổi nghiêm hình tra tấn.

"Chúng ta phải làm sao bây giờ, ngươi biết là ai bắt nương đi sao?" Diễm phi có tình mẫu tử với Phương Quân Bình, lúc trước nàng bị du côn cường bạo, nương không tiếc bán thân thể câu dẫn một lão nam nhân giúp nàng báo thù, tuy nàng biết có một phần nguyên nhân là vì sinh tồn, nhưng nàng không thể mặc kệ an nguy của nương.

Vi Thuận Khánh lắc đầu nói: "Trước mắt còn không biết, đối phương nếu có thể tìm đến Nam tập khu, lại còn biết nương của ngươi ở đó, thân phận của hắn nhất định không nhỏ, ta hiện tại chỉ có thể xác định mục tiêu là ba vị hoàng tử, nhưng có khả năng nhất là Tam hoàng tử."

"Vậy làm sao bây giờ?" Diễm phi đã có chút hoang mang lo sợ, nàng từng nghe nói về Tam hoàng tử, người này tàn bạo máu lạnh vô tình, nương rơi vào tay hắn không biết sẽ bị đối xử thế nào, nàng có chút lo lắng nương sẽ khai ra.

"Việc cấp bách là dự phòng nếu nương của ngươi khai ra chuyện của chúng ta." Vi Thuận Khánh nói.

Diễm phi nhìn hắn: "Như thế nào dự phòng?"

Vi Thuận Khánh rũ mắt, trong ánh mắt phảng phất chiết xạ u lam, từng câu từng chữ nói: "Rất đơn giản, nếu có một ngày, nương của ngươi đột nhiên xuất hiện vạch trần chúng ta, ngươi chỉ cần không thừa nhận ngươi là An Xảo Nga là được, chuyện khác giao cho ta."

Diễm phi che miệng, trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, "Ý ngươi là muốn ta không nhận nương?"

Vi Thuận Khánh trong mắt lộ ra một tia âm ngoan, "Không sai, chỉ có như vậy mới có thể bảo toàn cho chúng ta, Sùng Minh Đế sẽ tin tưởng chúng ta, đến lúc đó ta sẽ làm mọi người tin tưởng ngươi chỉ là giống An Xảo Nga như đúc mà thôi."

"Nương của ta thì làm sao bây giờ?" Diễm phi lớn tiếng chất vấn. Một khi thành công chứng minh họ không quen biết Phương Quân Bình, nương sẽ không còn giá trị lợi dụng, những người đó nhất định sẽ giết nàng cho hả giận.

"Ta biết ngươi thương nương, nhưng đây là biện pháp duy nhất, nếu không tất cả chúng ta sẽ xong đời, hy sinh nương của nương mới có thể cứu chúng ta." Vi Thuận Khánh bắt lấy bả vai nàng, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm nàng, phảng phất có một vòng lốc xoáy hút hồn đoạt phách nàng.

Diễm phi hoảng hốt. Thanh âm ôn nhu mê hoặc của Vi Thuận Khánh vang lên bên tai nàng, "Xảo Nga, ngươi không phải thích ta sao? Ngươi bỏ mặc ta chết sao? Ta biết ngươi khổ sở trong lòng, nhưng ngươi có nghĩ, nương của ngươi vì mạng sống mà tiết lộ bí mật cho địch nhân, nàng căn bản không nghĩ cho ngươi, phạm tội khi quân sẽ bị chém đầu, nàng bất nhân, chúng ta liền bất nghĩa."

Đôi mắt Diễm phi dần khôi phục thanh minh, ánh mắt thoáng chốc lộ ra quang mang kiên định, "Ngươi nói đúng, nếu nàng không khai chúng ta ra, ta vẫn kính trọng nàng là nương, nếu nàng thật sự nói ra, vậy chớ trách ta không nhận nàng."

Vi Thuận Khánh vỗ mặt nàng, vừa lòng cười. Mười năm rồi hắn cũng có chút nhân mạch, ẩn vào phủ đệ của Tam hoàng tử tìm Phương Quân Bình không phải không có khả năng, nhưng tất phải làm chút hy sinh, hắn không muốn chỉ vì Phương Quân Bình mà tổn thất thủ hạ, Phương Quân Bình không có giá trị với hắn, chỉ là một người làm vướng chân vướng tay, nàng chết thì càng tốt.

Từ khi An Tử Nhiên nói Diễm phi rất có thể là An gia Đại tiểu thư, Phó Nguyên Thành phái thủ hạ của hắn bắt đầu theo manh mối này điều tra.

Hai người khá nổi ở An Viễn huyện, nhưng đều là xú danh, chuyện hai người trộm đồ trân quý rồi trốn khỏi An gia bị người truyền ra, từ lão nhân cho tới tiểu hài tử đều biết, vì thế họ nhanh chóng có được bức họa về hai người.

Thiếu nữ mười tám tuổi trên bức họa xác thật giống Diễm phi như đúc. Muốn nói khác chỗ nào, đó chính là khí chất.

Thiếu nữ trên bức họa trầm một khuôn mặt, tuy rằng xinh đẹp, nhưng cho người ta ấn tượng đầu tiên không mấy tốt đẹp, có chút tử khí trầm trầm, đặc biệt là đôi mắt, phảng phất mang một loại oán giận, nhưng nghĩ đến địa vị của nàng trong An gia thì có thể lý giải. Mà Diễm phi lại là nữ nhân yêu mị, mặt mày đưa tình, phảng phất như không lúc nào không dụ hoặc nam nhân.

Người bình thường nhìn vào sẽ thấy đây là hai người riêng biệt, chỉ giống về ngoại hình mà thôi. Trực giác lại nói cho Phó Nguyên Thành, đây nhất định là cùng một người.

Theo manh mối tiếp tục điều tra, thủ hạ của hắn tra đến Phượng Thành, vốn tưởng có thể tra được dấu vết sinh hoạt của các nàng ở nơi đó, nhưng kết quả lại ra ngoài dự kiến, không ai trong Phượng Thành biết hai người này.

Nếu không phải đã tin tưởng Phương Quân Bình và An Xảo Nga xác thật đi Phượng Thành, bọn họ có lẽ thật sự sẽ cho rằng hai người không đi qua nơi này, mà kết quả này chỉ có một lời giải thích, có người cố tình lau sạch mọi dấu vết.

Đến đây, Phó Nguyên Thành chắc chắn hai người là cùng cá nhân, mà người trợ giúp các nàng chính là quốc sư Vi Thuận Khánh, chỉ có hắn mới có năng lực này.

Sau đó, người của hắn bắt đầu truy tìm Phương Quân Bình ở Quân Tử Thành. Lấy tính cách của Vi Thuận Khánh, hắn sẽ không yên tâm để Phương Quân Bình ở xa Quân Tử Thành, chỉ có đặt dưới mí mắt, tự mình giám sát mới có thể yên tâm, vạn nhất xảy ra chuyện cũng có thể tùy cơ ứng biến.

Phó Nguyên Thành lại nhanh chóng phát hiện ngoài hắn ra thì có người cũng đang tìm Phương Quân Bình, có chung mục đích nên không ai can thiệp ai, khi người của Vi Thuận Khánh rời khỏi Nam tập khu, bọn họ mới biết Phương Quân Bình đã bị người nào đó mang đi rồi.

"Triệu Nghị, ngươi cảm thấy người nhất có khả năng mang Phương Quân Bình đi là ai?" Phó Nguyên Thành đột nhiên nhìn Triệu Nghị ngồi đối diện cũng đang nhíu mày suy tư, trong khoảng thời gian này người giúp hắn điều tra Phương Quân Bình là Triệu Nghị.

Triệu Nghị trả lời: "Hẳn là Tam hoàng tử. Hắn có lợi thế về cấm vệ quân nên danh chính ngôn thuận hơn chúng ta, nhưng chưa thể chắc chắn, còn cần điều tra."

"Làm theo ý của ngươi đi."

Giả sử Phương Quân Bình đang nằm trong tay Tam hoàng tử, hắn nhất định sẽ lợi dụng nàng để vặn đảo Vi Thuận Khánh cùng Diễm phi, như vậy bọn họ sẽ có lợi thế. Hiện tại triều đình cùng hậu cung rất nhiều người đều muốn đối phó Vi Thuận Khánh, thêm một người cũng không nhiều mà bớt một người cũng không ít, nhưng đề cập đến ích lợi thì lại khác.

Vi Thuận Khánh có nhân mạch, nghe nói hắn cũng có tài phú dồi dào, không ai không muốn mấy thứ này nên dù có chung mục tiêu, nhưng vì ích lợi, tất cả mọi người đều giống muốn có công lớn nhất.

"Cốc cốc!" Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

Thanh âm của quản gia từ bên ngoài truyền vào, "Vương gia, bên ngoài có người xa lạ nói có người nhờ hắn mang cho ngài một phần đại lễ."

Phó Nguyên Thành và Triệu Nghị liếc nhau một cái.

Hai người đến đại sảnh, người xa lạ này là mã phu bình thường, gương mặt hàm hậu, đại khái là lần đầu tiên tới vương phủ nên mã phu có chút khẩn trương, khi thấy Phó Nguyên Thành cùng Triệu Nghị thì lập tức hoang mang rối loạn quỳ xuống.

"Tiểu, tiểu nhân khấu kiến Vương gia."

Phó Nguyên Thành bước ra trước một bước, ánh mắt đốt đốt nhìn hắn: "Nghe nói có người nhờ ngươi mang cho bổn vương một phần đại lễ?"

Mã phu lau cái trán toát mồ hôi lạnh, cuống quít gật gật đầu: "Đúng vậy, Vương gia, người kia cho tiểu nhân mấy lượng bạc, nhờ tiểu nhân chuyển một kiện đồ đến Thành Vương phủ, nhưng không thể để quá nhiều người thấy nên dặn tiểu nhân đi cửa sau, đồ đang đặt ở cửa sau."

Phó Nguyên Thành không do dự lâu, sai người đi đến cửa sau mang đồ vào. Đó là một cái rương lớn cao nửa mét, trọng lượng không nhẹ, bên trong đựng thứ có vẻ nặng.

"Vương gia, để ý có trá." Triệu Nghị thấy hắn chuẩn bị đi qua, vội vàng ra tiếng.

Phó Nguyên Thành thu tay, sau đó lệnh quản gia mở rương.

Cái rương có khóa nhưng không khóa lại, quản gia dễ dàng mở ra, khi hắn xốc cái nắp lên, 'đồ vật' bên trong làm hắn kinh ngạc. Đó là một nữ nhân đang hôn mê, bề ngoài bốn, năm mươi tuổi, khi hôn mê có thể thấy vết chân chim thật sâu trên khóe mắt.

"Vương gia?" Triệu Nghị đột nhiên nhìn về phía Phó Nguyên Thành, người mà bọn họ hao hết tâm tư đi tìm đột nhiên xuất hiện trước mặt, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

Phó Nguyên Thành cong khóe miệng, trong mắt lập loè quang mang sáng ngời. "Ngươi không nhìn lầm, nàng chính là Phương Quân Bình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei