Chương 161: Mị thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Quân Bình bị hắt nước lạnh tỉnh lại.

Nàng chỉ nhớ mình đang ở Phó Vương phủ, sau khi ăn xong thì đột nhiên cảm thấy chóng mặt, vì thế ngủ luôn, khi tỉnh lại, bốn phía lần thứ hai trở nên xa lạ. Cảnh tượng đập vào mắt không còn là phòng chất củi ở Phó Vương phủ, trước mặt nàng là hai nam nhân anh tuấn xa lạ đang dùng ánh mắt đánh giá nhìn nàng, tuyệt đối không phải người cứu nàng.

"Các ngươi là ai? Sao ta lại ở đây?" Phương Quân Bình hoảng sợ nhìn bốn phía, phát hiện không thấy tên nhãi An Tử Nhiên, không phải hắn muốn dùng nàng để đối phó Xảo Nga sao? Sao giờ lại không thấy.

"Nơi này là Thành Vương phủ." Triệu Nghị lãnh đạm nói.

Thành Vương phủ? Phương Quân Bình nhất thời ngẩn ra, Thành Vương phủ không nổi danh bằng Phó Vương phủ, nhưng cũng là phủ đệ của hoàng tử, nàng nhanh chóng nhớ ra, Thành Vương phủ, không phải là đối thủ của nữ nhi và quốc sư Hạo Nhiên sao?

Suy nghĩ này vừa nổi lên, sắc mặt Phương Quân Bình trắng toát. An Tử Nhiên đem nàng đến chỗ đối thủ thủ của quốc sư?

"Xem ra ngươi đã nhớ lại, vậy nói thật cho bổn vương, nữ nhi của ngươi, An Xảo Nga và Vi Thuận Khánh hợp tác vì mục đích gì, nếu câu trả lời làm bổn vương vừa lòng, có lẽ sẽ lưu ngươi một mạng." Phó Nguyên Thành xoay người, vén áo choàng ngồi trên thượng vị, nhìn xuống Phương Quân Bình quỳ rạp trên mặt đất.

Phương Quân Bình vừa nghe hắn nhắc tới hai người, vẻ mặt lập tức không được tự nhiên, quốc sư từng nói, trừ phi là người trong An gia, nếu không sẽ không ai biết lai lịch các nàng, không biết An Tử Nhiên có nói thân phận của nàng cho người này không, mặc kệ có hay không, nàng không thể lập tức thừa nhận, ai biết bọn họ có đang thử hay không?

"Ngươi đang nói cái gì, cái gì An Xảo Nga, Vi Thuận Khánh, ta không biết họ."

Phó Nguyên Thành không nóng nảy, hắn ra hiệu cho Triệu Nghị. Triệu Nghị gật gật đầu, đi đến trước mặt Phương Quân Bình, dưới ánh mắt hoảng sợ của nàng ta rút thanh kiếm tùy thân.

"Chờ một chút, các ngươi muốn làm gì, các ngươi không thể giết ta, ta chính là mẫu thân của Diễm phi..." Phương Quân Bình sợ tới mức kinh hoảng thất thố, không nói hai lời khai ra nữ nhi, nói xong thì vô lực ngã trên mặt đất, nàng không cố ý khai ra, nàng chỉ không muốn chết mà thôi.

Triệu Nghị tra kiếm vào vỏ.

"Bổn vương không muốn lãng phí thời gian với ngươi, nói ra mục đích của họ thì tạm tha ngươi một mạng." Phó Nguyên Thành lần thứ hai mở miệng.

Phương Quân Bình dùng sức lắc đầu, "Nô tì không biết, nô tì thật sự không biết về kế hoạch, chỉ biết Vi Thuận Khánh đột nhiên tìm tới, sau đó huấn luyện Xảo Nga thành Diễm phi, chuyện khác nô tì không biết."

Nàng nói thực chân thành, lại không ai tin tưởng.

"Xem ra vẫn nên giúp ngươi lấy lại trí nhớ mới được!"

Triệu Nghị lần thứ hai rút kiếm, lần này không do dự, trực tiếp cắt đứt hai ngón tay của Phương Quân Bình, hai ngón tay rơi trên mặt đất, máu tươi chảy đầy tay.

Đại sảnh vang lên tiếng kêu thảm thiết của Phương Quân Bình.

Hạ nhân sớm bị quản gia đuổi ra cách xa đại sảnh, nhưng vẫn có hạ nhân nghe thấy tiếng kêu, họ sợ tới mức không dám lung tung suy đoán, một đám một lần nữa cúi đầu không dám hé răng.

Phương Quân Bình mặt cắt không còn giọt máu, đau đớn làm mặt nàng vặn vẹo. Nàng từng rất bi thảm khi còn ở Phượng Thành, nhưng đó chỉ là tra tấn tinh thần chứ không phải đau đớn thân thể nên nàng chưa bao giờ biết đối mắt với hoàng thất sẽ gặp phải loại chuyện huyết tinh thế này.

Phương Quân Bình không dám ôm tâm lý may mắn, dùng sức dập đầu với Phó Nguyên Thành: "Vương gia tha mạng a, nô tì thật sự không biết bọn họ có mục đích gì, Vi Thuận Khánh chỉ nói với nữ nhi của nô tì, hắn nói không thể để quá nhiều người biết nên nữ nhi cũng không chịu nói cho nô tì, nô tì nói thật, không dám nói dối nửa câu, thỉnh Vương gia tin tưởng nô tì."

Trong đại sảnh chỉ có tiếng dập đầu. Phó Nguyên Thành không mở miệng.

Phương Quân Bình cực kỳ sợ, khẽ cắn môi lại nói: "Nô tì biết một bí mật của Xảo Nga cùng Vi Thuận Khánh."

"Bí mật gì?"

"Là bí mật tại sao hoàng đế lại sủng hạnh hai người, nếu nô tì nói ra, hy vọng Vương gia cho mạng nhỏ của nô tì."

Phó Nguyên Thành buồn cười nói: "Hiện tại quyền chủ động nằm trong tay bổn vương, ngươi không được lựa chọn." Hắn rất muốn biết là nguyên nhân gì, phụ hoàng sủng hạnh Vi Thuận Khánh và Diễm phi mà không hề có lý do, sự sủng hạnh độc nhất vô nhị ngay từ khi bọn họ xuất hiện trước mặt phụ hoàng, thậm chí còn có cả tín nhiệm mà đế vương không nên dễ dàng giao ra.

"Là một loại mị thuật, nữ nhi của nô tì từng vô tình lỡ miệng, nói Vi Thuận Khánh dạy nàng một loại mị thuật có thể mê hoặc nhân tâm, những người ý chí lực bạc nhược rất dễ bị trúng chiêu, mị thuật có thể dùng để khống chế nhân tâm." Phương Quân Bình cuối cùng vẫn nói, tuy rằng có lỗi với nữ nhi, nhưng nàng cũng là vì mạng sống, nữ nhi nhất định có thể thông cảm nàng.

Mị thuật? Phó Nguyên Thành cùng Triệu Nghị đều lâm vào tự hỏi.

Không phải họ chưa từng nghĩ tới nguyên nhân này, nhưng cảm thấy quá mức vớ vẩn, thứ này nếu có thể khống chế nhân tâm thì đã sớm lớn mạnh, bọn họ không thể không nghe nói.

Nhưng Phương Quân Bình nói đến ý chí lực làm mọi chuyện sáng tỏ.

Những đế vương trong lịch sử Đại Á, đặc biệt là mỗi đời đế vương trước Tiên Hoàng, không ai không phải người có ý chí lực kiên định, mị thuật không có tác dụng với họ, nhưng tới thế hệ Sùng Minh Đế thì lại là một hoàng đế vô năng tới cực điểm, Diễm phi cùng Vi Thuận Khánh có thể khống chế được hắn không có gì bất ngờ.

Nghĩ thông suốt, họ rốt cuộc không cần giống như trước kia không biết xuống tay thế nào, Phó Nguyên Thành nhìn Phương Quân Bình sắc mặt tái nhợt, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

"Còn có một việc, thành thành thật thật trả lời bổn vương, biết người bắt ngươi rồi đưa đến Thành Vương phủ là ai không?" Phó Nguyên Thành không ôm kỳ vọng gì, đối phương đưa Phương Quân Bình tới cho hắn, việc duy nhất có thể khẳng định là không phải Đại hoàng tử hay Tam hoàng tử, không nghĩ, đáp án lại ra ngoài dự kiến.

"Là tên tiện nhân An Tử Nhiên." Phương Quân Bình trong mắt lộ ra oán hận sâu sắc, phảng phất hận không thể xé An Tử Nhiên thành mảnh nhỏ, sớm biết sẽ rơi xuống nước này, nàng nên giết quách tên tạp chủng khi hắn ngã trên nền tuyết.

Nàng không biết hung thủ chính là nữ nhi, nàng biết chuyện là bởi vì nàng cũng đã từng đến viện của An Tử Nhiên tìm hắn, vì thế phát hiện hắn nằm trên tuyết không nhúc nhích, lúc ấy thoạt nhìn như đã chết, nàng bị dọa, không kiểm tra xem hắn đã chết thật không đã hoang mang rối loạn rời đi, sợ người khác tưởng nàng làm hại.

Nghe thấy đáp án, Phó Nguyên Thành cảm thấy bất ngờ nhưng cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, hắn biết chuyện hai người này ở An gia, An Tử Nhiên tìm các nàng cũng hợp tình hợp lý. Khó trách có thể thần không biết quỷ không hay mang người đi, nếu Phó Vô Thiên ra tay thì hoàn toàn có khả năng, hơn nữa bởi vì Phó Vương phủ không tham dự cuộc tranh đoạt của mấy hoàng tử nên bọn họ mới đưa Phương Quân Bình đến Thành Vương phủ.

Nhìn Phương Quân Bình mặt đầy oán độc, Phó Nguyên Thành cười một tiếng, ân tình này hắn nhớ kỹ.

Tình huống ở Thành Vương trong giống suy đoán của An Tử Nhiên, Phó Nguyên Thành quả nhiên không hoài nghi Phó Vương phủ, thậm chí tìm ra lời giải thích hợp tình hợp lý, nhưng cũng chẳng có gì mà phải hoài nghi, chuyện hậu cung vốn không liên quan đến Phó Vương phủ.

Có Phương Quân Bình làm chứng, Phó Nguyên Thành bắt đầu kế hoạch vạch trần âm mưu của An Xảo Nga và Vi Thuận Khánh.

Vi Thuận Khánh hiện tại khẳng định đã biết Phương Quân Bình mất tích, hẳn là đã có phòng bị, thậm chí rất có thể đã dự phòng với cả Sùng Minh Đế, hắn mang theo Phương Quân Bình tiến cung cũng vô dụng, Sùng Minh Đế bị hai người mê hoặc tuyệt sẽ không tin nhi tử.

Phó Nguyên Thành biết không thể quá mức sốt ruột, quyết định tạm thời nhốt Phương Quân Bình lại, ngày sau có thể có tác dụng, việc cấp bách bây giờ là mị thuật.

Nói đến mị thuật thì không thể không nói đến Vi Thuận Khánh.

"Vương gia, ta nhớ lúc trước ngài nói Vi Thuận Khánh là yêu đạo?" Khi các sản nghiệp dần bước lên quỹ đạo, An Tử Nhiên gần đây tương đối nhàn nên chú ý hơn đến chuyện trong hoàng cung, dù không tham dự nhưng bàn luận một chút về thế cục hiện tại cũng không sao, hơn nữa, hắn có dự cảm hoàng thất Đại Á sắp có biến.

Phó Vô Thiên đưa một quả vải bóc sẵn đến bên miệng hắn. An Tử Nhiên há mồm ăn. Thời gian như thoi đưa, chớp mắt lại đến mùa hè, hai người nằm trong đình tứ giác cao cao, thái dương nóng rát chiếu xạ.

"Hắn là yêu đạo, có vấn đề gì?" Phó Vô Thiên vừa bóc vải vừa hỏi, không chút để ý, tựa như không có hứng thú với đề tài này.

An Tử Nhiên cầm lấy một quả vải, hơi dùng lực, một quả vải trong suốt thơm ngọt hoàn chỉnh lộ ra, lễ thượng vãng lai đút cho Phó Vô Thiên, nhưng Phó Vô Thiên lại cúi đầu ngậm ngón tay hắn.

Ngón tay bị ngậm như bị điện giật, An Tử Nhiên nhanh chóng rút ra, nhét quả vải vào miệng hắn rồi mới tiếp tục: "Vi Thuận Khánh hẳn là không phải người Đại Á?"

"Vương phi làm sao thấy được?" Phó Vô Thiên đem hạt nhổ ra.

An Tử Nhiên nhún vai, "Đoán."

"Vương phi thật thông minh, này cũng có thể nghĩ đến."

"Ngài vuốt mông ngựa ta cũng sẽ không thật cao hứng."

Phó Vô Thiên cười: "Kỳ thật bổn vương càng thích hôn mông ngựa của Vương phi."

"......" Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei