Chương 20: NGƯỜI GIỐNG NGƯỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu thanh niên kia thông thả ngồi xuống ghế, Tiêu Chiến vẫn thất thần đứng nhìn cậu, trái tim bao năm qau băng lãnh của anh chợt run rẩy đập mạnh liên hồi....Nhất Bác...là em đó sao...Em còn sống đúng không....

Nhiếp Quân đứng bên cạnh thấy có chút bất thường vội lây nhẹ tay Tiêu tổng, anh giật mình quay về thực tại mỉm cười gượng gạo rồi kéo ghé ngồi xuống, mắt anh vẫn không rời khuôn mặt đối diện...Một người đàn ông ngồi cạnh cậu thanh niên đứng lên mỉm cười bắt tay anh lịch sự giới thiệu

- Xin chào Tiêu tổng, rất hân hạnh được diện kiến ngài...không ngờ ngài ngài trông quá trẻ trung so với tuổi thật của mình...giới thiệu với ngài tôi là Tống Kế Dương, giám đốc kinh doanh của công ty

Nói rồi ông ta ngồi xuống hướng về phía người bên cạnh giới thiệu

- Người bên cạnh tôi là ngài Vương Nhất Bác, chủ tịch tập đoàn Vương Điềm vừa từ Mỹ về để gánh vác công việc thay ba mình....

Tiêu Chiến trong lòng chấn động... đúng là em ấy. Nhưng sao cảm giác lại quá đỗi xa lạ như thế này...chẳng lẽ có người giống nhau đến như vậy, lại trùng cả tên sao?... anh mỉm cười đáp lễ với phía đối tác

- Vương Tổng đây quả là tuổi trẻ tài cao, mới hơn hai mươi đã làm nên sự nghiệp, Tiêu Chiến tôi có lòng nể phục đấy

Cậu mỉm cười nhìn anh rồi rót một ly rượu hướng về Tiêu Chiến vui vẻ nói

- Mừng cuộc gặp mặt ngày hôm nay, chúng ta cùng cạn ly nào

Nói rồi tất cả cùng nhau nâng ly chúc mừng rồi uống cạn...Nhiếp Quân bắt đầu lên tiếng mở đầu công việc chính

- Hôm nay ngoài gặp nhau để kết giao, chúng ta cần làm rõ một số việc để tránh mâu thuẫn về sau...chúng tôi muốn một lời giải thích về sự việc hành hung người của chúng tôi tại Úc sau khi đàm phán với công ty NTN. Chúng tôi rất không hài lòng về thái độ hành xử có phần kích động của nhân viên công ty các ngài, mong chủ tịch Vương cho chúng tôi câu trả lời thỏa đáng....

Vương tổng không một chút bối rối hay lo lắng nhìn Nhiếp Quân và Tiêu Chiến đối diện bình thản trả lời

- Về sự việc hôm đó, chính là do người bên phía công ty các vị cố tình gây sự trước, chúng tôi đã giải thích rất nhẹ nhàng nhưng họ có thái độ không hợp tác chấp nhận, phía các ngài chủ động dùng nắm đấm để nói chuyện nên chúng tôi buộc lòng phải tự vệ...có trách thì trách khả năng họ kém cõi, thực lực và sức mạnh đều thua kém chúng tôi nên mới xảy ra mâu thuẫn đến cấp trên, bản thân mình có lỗi lại chạy về khóc lóc kêu oan với lãnh đạo, tôi thật sự rất xem thường bọn người này, các ngài cũng nên cân nhắc trong vấn đề nhìn người đi, kẻo lại bị bán đứng lúc nào không hay...một điều quan trọng nữa đó là các ngài không có bằng chứng kết tội việc đó là do chúng tôi làm, nếu các ngài cố chấp tôi có thể khởi kiện các ngài vị tội vu khống và hạ uy tín của người khác đấy...

Lập luận của cậu vô cùng sắc bén và chặt chẽ khiến cho phía Tiêu Chiến không thể phản bác được điều gì, đúng thật là họ không có bằng chứng trong tay, họ chỉ nghe người của mình trở về báo cáo lại...lần này anh đã có chút sơ sót và xem thường đối thủ..Một lí do cá nhân nữa đó là nhìn vào cậu anh không thể suy nghĩ được gì, chỉ ước người đối diện mình là Nhất Bác để anh có thể lao vào mà ôm lấy.... Tiêu Chiến cười gượng gạo nhìn cậu cất lời

- Vương tổng nói phải, chắc là do bên chúng tôi lỗ mãng gây khó dễ cho phía cậu. để chuộc lỗi chúng tôi sẽ nhường hộp đồng làm ăn lần này với NTN cho các cậu. Hi vọng chúng ta sẽ trở thành bằng hữu và có cơ hội hợp tác với nhau trong thời gian sắp tới...

Mọi người kể cả phía Vương Điềm không thể ngờ anh lại dễ dàng chấp nhận sai lầm như vậy, thái độ còn rất ôn nhu nhã nhặn không bốc hỏa như mọi lần, trong lòng mọi người không ngừng thắc mắc, có phải hôm nay Tiêu lão đại uống lộn thuốc hay không nhỉ...

Bản thân anh biết rất rõ việc mình đang làm, không phải là anh hồ đồ mà vì anh đang tạo dựng mối quan hệ với cậu, anh muốn có cơ hội tiếp xúc và tìm hiểu về cậu, anh muốn biết thật sự cậu có phải là Nhất Bác đang diễn trò với anh hay không, hay thật sự chỉ là người giống người...bỏ qua hợp đồng này đối với anh chẳng đáng là gì cả, để đổi lấy một người giống như Nhất Bác thì cái giá bỏ ra quá nhỏ nhặt....

Khi tan tiệc anh còn chủ động xin số liên lạc của Vương tổng để sau này dễ dàng gặp gỡ, anh hạ quyết tâm dù người này có phải Nhất Bác hay không thì cũng phải thuộc về anh...Trong suốt quá trình buổi gặp mặt diễn ra, anh đã tỉ mĩ quan sát cậu từ trên xuống dưới, anh chăm chú quan sát làm da trắng mịn hồng hào của cậu dưới ánh đèn sáng trưng, anh cố vận động tất cả các sợi dây thần kinh cảm giác để cảm nhận mùi hương trên người cậu để tìm chút dư vị thân quen. Vương tổng rất thơm, một mùi thơm cực kì sang trọng nhưng không phải mùi hương hoa hồng nhẹ nhàng của cơ thể năm đó mà là mùi nước hoa sang trọng không biết là hiệu gì, anh từng dùng rất nhiều loại nước hoa danh tiếng, mùi nào anh cũng có thể nhận ra nhưng mùi thơm này quá đặc biệt không hề quen thuộc nhưng không quá lạ lẫm khiến anh nghĩ mãi không ra....

Anh về nằm trên chiếc giường rộng lớn, nụ cười của Vương tổng vẫn còn vương vấn trong tâm trí anh, anh không thể quên được khuôn mặt đó ngần ấy năm, anh chưa lúc nào để nụ cười ấy phai nhạt trong tiềm thức của mình. Hôm nay anh cảm thấy trong lòng vui sướng khó tả, dù không thể chắc chắn cậu có phải là Nhất Bác thật hay không nhưng anh vẫn cảm thấy có nguồn động lực phi thường khiến bản thân không ngừng hi vọng sẽ có được cậu một lần nữa...

Tiêu Chiến cho người âm thầm điều tra về lí lịch nhân thân của vị Vương tổng kia, theo như thông tin điều tra cho biết cậu định cư ở Mỹ từ nhỏ cùng họ hàng, năm 18 tuổi có một vụ tai nạn giao thông xảy ra khiến cậu bị thương nghiêm trọng vùng đầu và hôn mê suốt một tháng trời, di chứng để lại đó là việc mất trí nhớ tạm thời và hình như kí ức chỉ mới quay trở lại cách đây không lâu...với thông tin trên, anh càng lúc càng mơ màng về lí lịch của cậu, có một số chi tiết trùng khớp nhưng cũng có một số chi tiết chênh lệch, hiện tai anh vẫn chưa thể kết luận được cậu thật sự là ai, anh quyết định tự mình tìm hiểu và chinh phục cậu bằng mọi giá...

Tối hôm nay Tiêu Chiến chủ động hẹn Vương tổng đi ăn tối với lí do thảo luận dự án mới, Tiêu Chiến ăn mặc lịch lãm với bộ vest đen, chiếc nhẫn trên tay sáng loáng càng khiến anh trở nên bắt mắt...Cậu hôm nay cũng thật phong độ, soái khí của một chàng thanh niên tỏa ra chói mắt người nhìn, cậu cũng không phải là không bị dao động trước Tiêu Chiến, chỉ là cậu biết bản thân mình là gì, biết anh ta là gì và việc đến với nhau là không thể xảy ra... Cậu cố đè nén cảm xúc của mình lại, cố đối xử với anh như một đối tác làm ăn bình thường và dẹp bỏ suy nghĩ vớ vẩn ấy đi...

Tiêu Chiến đợi cậu trong căn phòng Vip nhà hàng sang trọng, thức ăn đã được dọn ra, một chai rượu ngoại hảo hạng đặt trên bàn, anh hồi hộp chờ đợi....

Cậu bước vào phòng với vẻ đẹp không thể cưỡng lại, anh ngắm nhìn mà tim đập liên hồi, cảm giác của năm xưa chợt ùa về trong tâm trí, anh muốn lao đến ôm lấy cậu vào lòng, muốn đặt lên môi cậu một nụ hôn nồng cháy...Vương tổng ngồi xuống đối diện với Tiêu Chiến, nụ cười trên môi nở rộ nhìn anh

- Tiêu chủ tịch lúc nào cũng khí thế bức người, thật khiến người khác ganh tị mà..

Anh như chết chìm trong nụ cười mê đắm ấy của cậu, anh nhẹ nhàng rót rượu mời cậu uống, anh vui vẻ bắt đầu trò chuyện

- Vương tổng à, cậu quá khen rồi, tôi đã già, làm sao có thể sánh kịp với tuổi trẻ như cậu được cơ chứ...Dự án sắp tới tôi muốn cùng cậu hợp tác đầu tư xây dựng một resort năm sao và khu du lịch sinh thái tại Tân Cương, cảnh vật ở đó rất đẹp, không khí trong lành thoáng mát lại có chút hoang sơ, nếu chúng ta đầu tư xây dựng mở các tour du lịch nghỉ dưỡng đến đó cùng các hệ thống dịch vụ tiện nghi, tôi tin chuyến này sẽ thu về lợi nhuận không nhỏ

Cậu cũng rất hào hứng với dự án này của anh, cậu nhanh chóng đồng ý đầu tư hợp tác với anh, cả hai uống rất nhiều, rượu vào lời ra mỗi lúc một sôi nổi, cả hai nói cười vô cùng vui vẻ và thân thiết, khi cảm thấy cậu bắt đầu ngà ngà say, Tiêu Chiến kéo ghế lại ngồi sát bên cạnh cậu, một tay quàng qua vai cậu, đầu tựa vào vai cậu giả vờ say xỉn...cậu cũng không có phản ứng gì, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, cậu cứ cười cười rồi tiếp tục uống rượu...

Bỗng nhiên một đôi môi ấm áp đặt lên môi cậu, một vòng tay rắn chắc ôm siết lấy cậu, hai mắt mở trừng nhìn người đàn ông đang chế ngự cậu. Cậu bất ngờ đẩy Tiêu Chiến ra nhưng vòng tay kia quá mạnh mẽ cậu không thể thoát ra được, cậu muốn xoay mặt đi né tránh nụ hôn kia thì đầu lưỡi anh tiến vào trong khoang miệng, khi hai đầu lưỡi chạm nhau mang theo hơi ấm và chất men của rượu , cậu như bị thiêu đốt, cả người cậu mềm oặt ra mặc cho anh dày vò. Cậu không tự chủ được mà ôm lấy anh, hành động này của cậu càng khiến anh thêm kích tình loạn ý, đôi môi cuồng nhiệt rời môi chuyển xuống cổ cậu mà ra sức gặm cắn liếm mút, tiếng rên dâm mỹ của cậu cứ thế mà vô thức vang lên...cổ áo sơ mi bị mở rộng để lộ khuôn ngực cường tráng căng bóng, Tiêu Chiến lần mò mút lên ngực cậu, từng dấu hôn đỏ ửng hiện lên khắp nơi, anh tháo hết cúc áo cậu ta, tay lần mò xoa nắn hai điểm nhỏ mẫn cảm trên ngực cậu, anh tiếp tục dùng răng lưỡi dày vò, từng cái mút liếm của anh khiến cậu như bị điện giật mà run rẩy từng cơn, tiếng rên phát ra mỗi lúc một dồn dập, anh di chuyển lên tai cậu thủ thỉ gợi tình..

- Em có biết anh yêu em nhiều đến thế nào không, em có biết anh chờ đợi em đã lâu lắm rồi không, trái tim anh bị bóp nghẹn khi nhìn thấy em, anh thật sự rất vui vì cuối cùng em cũng đã xuất hiện, hãy ở bên cạnh ann...đừng rời xa ann nữa...bảo bối à yêu em rất nhiều

Vương tổng đã hoàn toàn bị người đàn ông này chinh phục, trái tim yếu mềm đã nhanh chóng trao hết cho anh, cậu ôm lấy anh thật chặt khẽ nói trong tiếng rên sung sướng ...

- Em cũng yêu anh....em yêu anh mất rồi....

[HẾT CHƯƠNG 19] [ tôi tốn khăn giấy chùi nước miếng với hai ẻm quá mấy mẹ a]
[ Chúng ta đổi lại một chút, cho em bé mất tích 10 năm thôi nhé (2 năm Nhân Huyết)】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro