Chương 083: Trời ạ, có rắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: MAC

【 Mẹ nó a a a a a! 】

【Thần phi đao xuất hiện? 】

【Quỳ lạy lão đại.】

【Lão đại thật bá đạo!】

Nam Diên không có giác ngộ làm lão đại tí nào, vẻ mặt bình tĩnh nhặt túi gấm và dao nhỏ lên.

Sau khi xem tờ giấy trong túi gấm, lão đại tiếp tục đi đến địa điểm tiếp theo.

【Nhân Ngải có khả năng định hướng rất tốt, khu rừng lớn thế mà cô ấy tìm thấy túi gấm rất nhanh! 】

【Tại sao Nhân Ngải lại muốn đóng phim tình cảm cẩu huyết, không phải phim võ thuật và hành động sẽ nổi tiếng hơn sao? 】

Thực ra, nếu Nam Diên muốn tìm thứ gì đó thì hoàn toàn không cần ống nhòm.

Cô có thần thức cường đại, tuỳ tiện thả ra chút tinh thần lực là có thể nhìn bao quát toàn bộ khu rừng.

Nhưng trò chơi yêu cầu cạnh tranh công bằng, cô không thể khi dễ người khác như vậy.

Hơn nữa, cô đã hứa với Tiểu Đường, sẽ không sử dụng năng lực vượt quá phạm vi ở thế giới cấp thấp.

Nam Diên lần lượt tìm thấy túi gấm màu vàng và màu xanh lục.

Túi gấm màu xanh lục ẩn mình giữa những cành lá xum xuê, không dễ tìm thấy nếu không để ý kỹ

Nam Diên khẽ cử động cổ tay.

Túi gấm màu xanh lục cùng với toàn bộ cành cây bị cắt đứt bởi con dao.

【 a a a a a—— đẹp trai đến phát khóc】

Tư thế cô gái oai hùng hiên ngang, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, thần thái lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng, thỉnh thoảng nheo mắt lại mang theo cảm giác lười biếng tao nhã cao quý.

Sự điềm tĩnh và bình thản của cô khiến người khác thấy mê muội.

【Tôi không biết Nhân Ngải trước đây bị bôi đen gì, nhưng từ giờ trở đi tôi sẽ yêu cô nàng này】

【Có vài thứ không thể diễn xuất được, Nhân Ngải có kỹ năng diễn xuất tốt như vậy nhất định sẽ sớm thành ảnh hậu, Nhân Ngải hiện tại khiến tôi rất thích. 】

Mặc dù vẫn còn nhiều lời mắng chửi, nhưng đã xuất hiện rất nhiều ý kiến trái chiều, hơn nữa những ý kiến này càng ngày càng nhiều hơn với tốc độ đáng kể.

Nam Diên lấy thành công ba túi gấm, tiếp tục đi đến địa điểm tiếp theo, nhưng tình cờ cô thấy một chiếc túi gấm trong hốc cây.

Hốc cây cách mặt đất hai mét, túi gấm bên trong cũng có màu nâu tương tự.

Nam Diên lui về phía sau mấy bước, sau khi chạy lấy đà liền giẫm lên thân cây, đạp hai ba bước, nhanh chóng móc ra túi gấm từ trong hốc cây, sau đó quay người nhảy xuống.

Sau một loạt các động tác nước chảy mây trôi, soái khí phi phàm.

【Chị gái nhỏ đẹp trai quá aaa! 】

【Tôi điên rồi!】

Các antifan xuất hiện lôi ra lịch sử đen của Nam Diên nhưng nhanh chóng bị bình luận bao phủ.

Đột nhiên, một bình luận kinh hãi xuất hiện.

【Tôi hoa mắt sao? Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy một con rắn! 】

【Má ơi, thực sự là rắn đấy, ngay phía sau Nhân Ngải! !】

Người trong phòng trực tiếp bị doạ sợ điên luôn.

Trên đại thụ phía sau Nam Diên, không biết từ lúc nào xuất hiện một con rắn lớn màu nâu đen, to bằng cổ tay!

Thân hình mập mạp của con rắn nâu đen quấn quanh thân cây cùng màu trườn xuống.

Nam Diên lấy túi gấm xong đang cúi đầu nhìn tờ giấy bên trong, không nhận thức được mối nguy hiểm sắp xảy ra.

【A, a, Nhân Ngải chạy mau, a a! ! 】

【Tổ tiết mục bị gì thế? Không phải nói xử lí qua rồi sao? Làm sao xuất hiện con rắn lớn như vậy?】

【Làm sao bây giờ? Lo lắng cho Nhân Ngải quá, chương trình không phải có phòng giám sát chung sao, tổ đạo diễn nhanh tìm người đến cứu! 】

【Ha ha, nếu không phải Nhân Ngải chạy lung tung thì có xảy ra chuyện như vậy không? 】

【Hình như con rắn này không có độc, chỉ cần không làm kinh động đến nó rồi cẩn thận tránh đi là được】

Con rắn màu nâu đen trong màn ảnh đang quấn quanh thân cây, thân hình nhô ra về phía Nam Diên, ngẩng cao đầu phun ra lưỡi rắn.

Khoảng cách giữa người và rắn không xa, đủ để con rắn phóng tới và cắn vào cổ cô gái.

Rất nhiều người xem trước phòng phát sóng trực tiếp đều nín thở, sợ tới mức không dám nhìn.

Cuối cùng, cô gái trong camera cũng cảm nhận được nguy hiểm, nhìn ra phía sau.

【A, a, Nhân Ngải đừng có la hét, tuyệt đối không được quấy rầy con rắn kia!】

Nam Diên nhìn con rắn, hơi nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: "Xấu xí, không thích, tránh ra."

Con rắn màu nâu đen lập tức rụt đầu lại, cuộn mình vào thân cây với tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã biến mất khỏi camera.

Khán giả: Cái quái gì vậy? Điều gì vừa xảy ra? Lão đại Nhân Ngải hình như nói gì đó rồi con rắn rời đi?

【Tôi suy nghĩ nhiều quá rồi sao? Làm thế nào mà tôi thấy nó cứ như đang chạy trối chết nhỉ? 】

【Lầu trên không phải nghĩ nhiều, tôi cũng nhìn ra được】

【Ha ha ha, sợ bóng sợ gió, làm tôi sợ chết khiếp, tôi nghĩ nhất định là do khí thế lão đại quá lớn nên doạ con rắn chạy mất rồi】

【Mấy người xem nhiều phim tiên hiệp quá à? 】

【Lúc chị gái nhỏ nhìn thấy rắn quá bình tĩnh, tôi yêu cô ấy chết mất!】

Nam Diên không biết rằng vẻ ngoài bình tĩnh của cô khi nhìn thấy rắn lại thu được một làn sóng hâm mộ khác.

Chỉ là con rắn nhỏ linh trí còn chưa khai thông mà thôi, mấy loại này thấy cô còn phải gọi một tiếng lão tổ tông, làm sao cô sợ được.

Thời điểm con rắn kia đến gần cô đã nhận ra.

Cô phớt lờ nó, nhưng nó lại muốn tiếp cận cô.

Cho nên cô mới quay đầu lại nhìn nó.

Ừm, thật sự rất xấu, hơn nữa đôi mắt hạt đậu của nó còn đờ đẫn, cô không thích.

Nam Diên không tiếp tục tìm kiếm túi gấm, mặc dù cô chỉ có bốn cái trong tay nhưng manh mối trong hai túi gấm màu xanh lục và màu nâu vừa lúc là hai manh mối quan trọng.

Cô bắt đầu xoay người trở về, rất nhanh bóng người trong phòng phát sóng trực tiếp đã biến mất.

Chỉ khi Nhân Ngải bước vào phạm vi của máy quay, tổ tiết mục chuyển sang vị trí cảnh quay tương ứng, khán giả mới có thể tiếp tục nhìn thấy cô.

【Chị gái nhỏ Nhân Ngải hình như sắp về rồi, cô ấy không tìm thêm túi gấm khác sao? 】

【Ha ha, giả vờ giả vịt bình tĩnh cái gì chứ, còn không phải bị con rắn kia doạ sợ à】

【Nhân Ngải rất bá đạo rồi, nhóm Tạ Hiểu bên kia, hai người đàn ông cao lớn mất sức ba bò chín trâu mới lấy xuống được túi gấm đầu tiên kìa】

Người quay phim vội vàng chạy theo, thấy cô không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra.

Mặc dù Nhân Ngải thể hiện rất tốt nhưng ê-kíp chương trình không muốn xảy ra rắc rối.

"Cho tôi thêm mười phút nữa." Nam Diên nói rồi rời đi. Người quay phim không còn cách nào khác là tiếp tục đi theo.

【Oa, tổ tiết mục và chị gái nhỏ đã hội họp! Chị gái nhỏ không đơn độc nữa!】

【Không phải là tổ chương trình bỏ mặc cô ấy đâu, hehe】

Nam Diên đến chỗ cái cây treo túi gấm màu xanh lục kia, sau đó lấy cây lớn làm tâm, tìm kiếm những thứ trong bán kính 100 mét.

【Cô ấy đang tìm túi gấm? Không giống nha, chả lẽ tìm thẻ nhiệm vụ sao! 】

【Tìm thẻ nhiệm vụ khi mới chỉ có mấy cái túi gấm á? Nếu cô ta tìm được thẻ nhiệm vụ dễ dàng như vậy thì các đội khác nên dừng cuộc chơi và nhận thua luôn đi】

【Điều không thể đã trở thành có thể nhiều lần trước đây, mặt tôi giờ đã bị vả sưng húp rồi, cho nên lần này tôi giữ thái độ trung lập】

Mặc dù Nhân Ngải chưa từng thất bại trong chương trình này, nhưng những người hâm mộ lâu năm kiên quyết rằng không đời nào cô ấy tìm thấy thẻ nhiệm vụ nhanh như vậy.

Rốt cuộc, trong hai mùa trước, ngay cả khi các khách mời tìm thấy tất cả manh mối, họ cũng chưa chắc ghép được vị trí chính xác của thẻ nhiệm vụ.

Người này chỉ có bốn manh mối, lại muốn tìm thẻ nhiệm vụ, quá tự phụ!

【Manh mối trong túi gấm rất khó giải, sao cô ta không trở về thảo luận với Cố Thanh Lạc? 】

【Muốn thể hiện nên không cần quan tâm đến đồng đội của mình đấy】

【Vừa mới có chút ấn tượng tốt giờ đã biến mất】

Sự hoài nghi trong phòng phát sóng trực tiếp không kéo dài được lâu.

Sau khi Nam Diên đi dạo xung quanh, cuối cùng cô cũng thấy thứ mình đang tìm kiếm.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cô gái hơi nhướng lên, một đôi chân dài thẳng tắp đi lên trước hai ba bước, mục tiêu rõ ràng mà gạt ra một lùm cỏ.

Một chiếc camera giấu trong cỏ cứ như vậy... bị lộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro