Chương 82: Quỳ gối trước lão đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: MAC

【Một tên trúng hai con vịt? Không phải thật sự đang đóng phim đấy chứ?】

【Tôi nhìn chằm chằm vào quỹ đạo của mũi tên trên màn hình, là thật đấy, quỳ lạy! 】

【Người vừa nãy nói phát sóng trực tiếp trồng cây chuối đi wc còn ở đó không bạn ơi? Tôi muốn xem live ~】

【Nhân Ngải thật tuyệt vời! Xin hãy nhận lấy đầu gối của tôi!】

【Tôi quỳ xuống trước lão đại!】

     Hiện trường đoàn làm chương trình: Bọn họ mời phải vị khách quý lợi hại nào vậy?

     Đương sự còn không biết rằng trong phòng phát sóng trực tiếp đã có nhiều người quỳ gối, cô bước lên phía trước, nhặt hai con vịt trời đưa cho Cố Thanh Lạc.

     Hai điểm sáng hội tụ trong mắt Cố Thanh Lạc khẽ lóe lên, anh mờ mịt nhìn cô.

     Nam Diên nói: "Xử lý đi, chúng ta nướng ăn."

     Ba giây sau, đôi mắt của Cố Thanh Lạc hơi rũ xuống, mấp máy môi, "Tôi không biết làm thế nào."

     Nam Diên liếc nhìn anh.

【 Ha ha ha ha, tại sao tôi cảm thấy ánh mắt Nhân Ngải nhìn Cố Thanh Lạc thật ghét bỏ nhỉ?】

【Boss Nhân Ngải: Thế rốt cuộc anh biết cái quái gì?】

【Không phải phe ta quá yếu, mà là kẻ địch quá mạnh! Đau lòng cho Cố Thanh Lạc hahaha】

【Đột nhiên phát hiện ra thuộc tính ngây thơ của Cố Thanh Lạc】

     Giọt Nước im lặng, không biết nên nói gì.

     Lúc đầu, họ rất lo lắng về hành động như một con quái vật của con chó trà xanh này, nhưng sau khi xem lâu vậy, người ta cũng không làm gì cả, ngược lại là anh nhà của họ đứng một bên nhìn không giúp được gì.

Này, tại sao anh nhà toàn năng không gì không làm được của bọn họ biến thành phế liệu vậy?

     Giọt Nước lặng lẽ chạy đến các phòng phát sóng trực tiếp khác xem, rồi thở phào nhẹ nhõm.

     Anh nhà không kéo chân sau, cộng sự nhà khác còn tệ hơn bên này nhiều.

     Nhóm của Nhạc lão sư đã có điểm rồi, vì điểm đang thấp nên chỉ đổi được mấy cái lương khô.

Điểm của nhóm Bùi Niệm Niệm nhiều hơn, đổi được hai túi mì ăn liền.

     Hai nhóm còn lại thì tiếc điểm, đang khổ sở tìm quả dại khắp nơi.

     Tiểu thịt tươi Tạ Hiểu vui mừng đến mức cười ra tiếng ngỗng khi tìm thấy một quả dại rơi trên mặt đất.

     Nhóm kia thì thảm hơn nhiều.

     Trong khoảng thời gian ngắn, nhóm Giọt Nước xấu hổ ngừng mắng mỏ Nhân Ngải, dù sao nhờ cô mà anh nhà sắp có thịt ăn.

     Cố Thanh Lạc có lẽ cũng ý thức được bản thân không giúp được gì, suy tư một lát, rốt cục tìm được một việc để làm —— nhặt củi.

     Hai người, một thì nhặt củi, một thì lấy dao từ trong balo ra đi xử lý lũ vịt.

     Bầu không khí rất hài hòa.

【Nhổ lông trực tiếp mà không cần ngâm qua nước nóng? Nhân Ngải thật tàn nhẫn 】

【Trời ơi, Nhân Ngải thật máu me, nhìn phương pháp mổ bụng kia mà chết khiếp】

【Phía trước là kỹ nữ thánh mẫu à? Có bản lĩnh thì đừng ăn thịt gà, vịt, cá】

【Nói mới nhớ, vịt trời cũng được coi là động vật hoang dã, ăn thịt động vật hoang dã bừa bãi không phải là vi phạm pháp luật sao?】

【Gia cầm trong rừng đều là nuôi thả, nếu không sao trong hồ có nhiều vịt vậy? Nói là rừng núi hoang vắng các vị còn tưởng là rừng nguyên thủy chưa khai phá à? Người mới chưa xem mùa nào thì im lặng đi!】

     Nửa giờ sau, Cố Thanh Lạc kiếm được hai bó củi, Nam Diên cũng cầm theo hai con vịt đã xử lý tốt trở lại.

     "Nhiều củi như vậy đủ chưa?" Cố Thanh Lạc hỏi.

     Nam Diên nhìn qua, "Đủ rồi."

     Nói xong, cô nhặt một thanh gỗ thô hơi ẩm ướt từ dưới đất lên bắt đầu chặt.

     Khi thanh gỗ được tách nhỏ ra, Nam Diên một tay giữ vịt, tay kia cầm gậy gỗ đâm mạnh.

     Hai con vịt được xử lý tốt bị xiên qua thanh gỗ.

【Lão đại là một người tàn nhẫn, run rẩy】

【Run rẩy +10086】

Cố Thanh Lạc dùng gậy gỗ làm thành hai giá đỡ, những con vịt được xiên qua có thể đặt trên giá để nướng.

Mọi thứ đã sẵn sàng, nhưng -

"Làm sao nhóm lửa? Bật lửa của tôi đã bị tổ tiết mục tịch thu." Cố Thanh Lạc hỏi, đôi mắt trong sáng nhìn chằm chằm vào Nam Diên.

Lúc này, đạo diễn đi chung với đoàn quay phim thản nhiên nói: "Dã ngoại không có thứ như bật lửa đâu, tổ tiết mục khuyến khích khách mời đánh lửa hoặc bằng cách đổi điểm, một trăm điểm cho một que diêm. "

【 Đánh lửa? Tổ tiết mục có nghiêm túc không? 】

【Một trăm điểm mới đổi được một que diêm? Tôi khuyên tổ tiết mục làm người đi, một trăm điểm có thể đổi hai túi mì ăn liền đấy! 】

【Ha ha, còn không nhanh mà đổi điểm đi, Nhạc lão sư bên kia đã ăn xong lương khô giờ bắt đầu đi kiếm túi gấm rồi, chúng ta ở đây tìm lửa đến bao giờ? 】

    Ngay lúc đạo diễn tổ tiết mục đang rung đùi xem kịch vui, trong phòng phát sóng trực tiếp cũng ý kiến bất đồng, Nam Diên bình tĩnh lấy hai viên đá trắng từ trong ba lô ra.

     Tổ tiết mục đồng thời im lặng.

     Nam Diên nhìn họ, khóe miệng hơi nhếch lên, "Đá đánh lửa tự nhiên."

【Ha ha ha ha, không được, cười chết mất! 】

【Hình như tôi nhìn thấy cảnh bối rối của tập thể tổ tiết mục】

【Đừng quá vui mừng, cho dù là đá lửa đã qua gia công thì người không chuyên cũng khó mà sử dụng, huống hồ là loại đá lửa tự nhiên này. 】

     Tuy nhiên, cái vả mặt của Nam Diên chỉ đến chậm chứ không phải không có.

     Nam Diên cầm một nhúm cỏ khô rồi lấy hai viên đá lửa tự nhiên đập mạnh vào nhau.

     Khi các viên đá lửa cọ xát vào nhau, một tia lửa bắn ra bay vào qua đám cỏ khô, khiến nó bốc cháy ngay lập tức.

     Phòng phát sóng trực tiếp: ...

     Tổ tiết mục: ...

Nam Diên nhóm lửa xong nói với Cố Thanh Lạc: "Tôi đi lấy túi gấm, anh nướng vịt đi, khi tôi quay lại chắc vịt đã chín gần hết rồi."

Dừng một chút, cô hình như không yên tâm lại dặn dò: "Cứ 20 phút lại lật một lần kẻo cháy."

     Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cười ồ lên.

     Đại boss, ngài lo lắng cho đồng đội của mình biết bao!

     Cố -nhiều lần bị ghét bỏ- Thanh Lạc mím môi, nhỏ giọng nói: "Sẽ không."

     Nam Diên đi vào trong rừng cây trước mặt chỉ mang theo một con dao nhỏ.

     Người quay phim, đạo diễn và một bậc thầy sinh tồn chuyên nghiệp theo sát phía sau, trong khi các thành viên khác của đoàn chương trình vẫn ở nguyên vị trí.

     Đoàn phim của phòng phát sóng trực tiếp số 5 được chia thành hai, một là hình ảnh vịt quay của Cố Thanh Lạc và một là hình ảnh Nam Diên đi dạo trong rừng.

【 'Camera man' thật tuyệt vời, con đường phía trước gồ ghề vậy mà màn ảnh chỉ hơi bị lung lay thôi. 】

     Nam Diên ban đầu đi rất chậm, nhưng sau khi xác định rõ phương hướng đột nhiên điên cuồng chạy.

     Phòng phát sóng trực tiếp mới khen màn ảnh không bị rung thì lập tức lóa mắt vì rung chuyển.

     Vài phút sau, người quay phim mất dấu cô, một nửa màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp bị tắt đen.

     Người quay phim liên hệ gấp với tổng đạo diễn.

     Ở những nơi treo túi gấm đều có lắp đặt camera, sau khi tổng đạo diễn bắt được hình ảnh của Nam Diên, ông ta lập tức chuyển phòng phát sóng trực tiếp sang vị trí camera tương ứng.

     Trong màn ảnh, một chiếc túi thổ cẩm màu đỏ được treo trên cành cây một cách phô trương.

     Lúc này, người bị mất tích cũng xuất hiện trong camera.

【Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy người, Nhân Ngải chạy nhanh quá! 】

【Túi gấm treo cao thật đấy, chắc đoàn làm phim muốn khách mời nhìn được mà không lấy xuống được, nhưng họ lại không biết Nhân Ngải có thể trèo cây hahahaha】

【Tôi đến từ phòng phát sóng trực tiếp khác, nghe nói Nhân Ngải leo cây siêu đỉnh, lần trước đã bỏ lỡ, vì vậy lần này cố ý đến xem.】

Tuy nhiên, lão đại vẫn là lão đại, không bao giờ đi theo con đường tầm thường.

     Ngay khi mọi người nghĩ rằng Nhân Ngải sẽ trèo lên cây để lấy túi gấm, cô gái trong màn ảnh đã giơ con dao trên tay lên ném thẳng vào túi gấm treo trên cây.

     Con dao bay ngang qua, sợi chỉ mỏng giữ túi gấm bị đứt, túi gấm rơi thẳng xuống.

     Người xem:......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro