(10) Kết hôn với đối thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngươi hiểu lầm, Trần Thập cũng hiểu lầm, ta và công chúa vô tội." Khưu Khánh Chi sợ y không tin, liền muốn chửi thề, lại bị Lý Bính ngăn lại.

Khưu Khánh Chi đưa tay lau nước mắt, sau đó mới dám lộ ra vẻ mặt đau khổ.

"Vốn dĩ, ngày ngươi trở về thành, phụ thân cuối cùng cũng đồng ý với ta. Chỉ cần ngươi bằng lòng, ông ấy sẽ đến gặp hoàng thượng xin chiếu chỉ cho ngươi và ta kết hôn..." Lý Bính chôn vùi đầu vào vai Khưu Khánh Chi và nói.

Thật đáng tiếc khi ngày hôm đó y không tìm thấy hắn, và những chuyện xảy ra khiến y trở về nhà trong tuyệt vọng.

Trong giấc mơ ngày đêm của Lý Bính, một cuộc hội ngộ của y với Khưu Khánh Chi, lẽ ra y nên vui mừng, nhưng nhìn hắn rời đi ngày hôm đó mà không ngoảnh lại, Lý Bính vốn tưởng rằng y sẽ trách hắn, không ngờ thay vào đó, y lại hiểu rằng một vị tướng có chí khí cao thì phải có thế giới rộng lớn hơn, làm sao hắn có thể sẵn lòng nói chuyện với một người bệnh hoạn như y? Khi nói đến mối quan hệ, những gì y nói luôn là mơ tưởng của y, Khưu Khánh Chi đã bộc lộ suy nghĩ của mình từ đầu đến cuối.

"Là lỗi của ta." Khưu Khánh Chi không nói gì nữa.

"A Bính, nếu ta đã hứa với ngài Lý đời này sẽ chiếu cố cho em, ta sẽ không bao giờ thất hứa."

"Có phải chỉ vì cha ta không?" Lý Bính nói, dù có hỏi bao nhiêu, y cũng chỉ muốn nghe được một lời yêu thương từ miệng hắn.

"Đương nhiên... không chỉ có như vậy." Khưu Khánh Chi nắm tay y. "Ta còn yêu em sâu sắc"

"Thật xin lỗi, bọn ta hiểu lầm ngươi." Lý Bính bất đắc dĩ thừa nhận, ai biết hắn tình cờ bị Trần Thập nhìn thấy? Y tin tưởng nhất Trần Thập, cậu sẽ không tùy tiện nói nhảm.

Đôi mắt của Lý Bính lấp lánh và rất đáng yêu, Khưu Khánh Chi nhìn y và không thể không mỉm cười.

Có lẽ hắn cảm thấy bầu không khí đã ổn nên lại gần Lý Bính hơn.

Đôi môi mềm mại dịu dàng nhẹ nhàng rơi xuống khóe miệng y, Khưu Khánh Chi bình tĩnh kéo y vào lòng, ôm chặt lấy, mèo nhỏ chỉ có thể bám chặt, còn Khưu Khánh Chi thì không.

Hắn nắm lấy tay Lý Bính, móc quanh cổ hắn, khéo léo cạy răng y ra, Lý Bính bối rối mở mắt ra, tuy không biết điều này có ý nghĩa gì nhưng y vẫn làm theo hành động của Khưu Khánh Chi.

Có lẽ hắn nhận thấy điều gì đó kỳ lạ ở Lý Bính, nên Khưu Khánh Chi ngừng hôn y và hỏi y với vẻ mặt trìu mến. "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Lý Bính nghiêng đầu mỉm cười với hắn, sau đó y không có một lời giải thích liền bị bế lên, y giống như một con mèo con sợ hãi khua chân.

"Ngươi làm gì vậy? Thả ta xuống."

"Đền bù cho đêm tân hôn." Khưu Khánh Chi dùng vẻ mặt ngây thơ nhắc nhở Lý Bính, đi về phía giường.

Phải mất rất nhiều công sức để giải thích rõ ràng cảm xúc của nhau, việc họ ngủ với nhau như vợ chồng là chuyện bình thường.

Khưu Khánh Chi đặt Lý Bính lên giường rồi hắn muốn bước lên sàn nhà nơi Trần Thập đã ngủ ngày hôm qua... trên sàn nhà của chính hắn.

"Ngươi làm gì cũng bẩn, Trần Thập ngày mai lại phải giặt." Lý Bính nhìn thấy hành động nhỏ nhặt của hắn, y cũng không trách móc hắn, chỉ là Trần Thập chưa bao giờ ra lệnh cho cấp dưới của mình làm việc gì, cậu đã làm như vậy. Tất cả việc giặt giũ và dọn dẹp đều do chính cậu làm, tuy bây giờ mới là đầu thu nhưng nước sông đã bắt đầu lạnh, đây không phải chỉ là để tìm việc làm cho Trần Thập sao?

Khưu Khánh Chi quay lại nhìn Lý Bính với vẻ mặt rất không vui: "Tại sao ngươi và Trần Thập có mối quan hệ tốt như vậy?"

Hắn đã muốn hỏi từ lâu, là người của Đại Lý Tự, Trần Thập đối với Lý Bính rõ ràng là quan trọng hơn những người khác, có thể chính vì điểm đặc biệt này trong lòng Lý Bính nên Khưu Khánh Chi vẫn luôn không ưa cậu.

"Khưu tướng quân." Lý Bính trước đây chắc chắn cho rằng hắn đang kiếm chuyện, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng của hắn giống hệt chính mình vừa rồi.

"Ngươi ghen à?"

"Ừ." Khưu Khánh Chi không có phản bác, bởi vì đây là sự thật.

Lý Bính vẫy tay với hắn, Khưu Khánh Chi đi tới, không ngờ y nắm lấy cổ áo hắn, hai người lại hôn nhau.

Lý Bính không thở nổi, một lúc sau mới buông hắn ra, tức giận cười nói: "Nếu ta và Trần Thập ngoại tình thì sẽ đến lượt ngươi à?"

"Ta quen biết ngươi trước..." Khưu Khánh Chi đột nhiên cảm thấy tủi thân, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Lý Bính nói đúng, cho nên hắn cũng không để ý nhiều như vậy.

Dù sao trong thành bây giờ tất cả mọi người đều biết Thiếu Khanh Đại Lý Tự cùng tướng quân Kim Ngô Vệ, không ai để ý Trần Thập là ai.

"Bọn ta chỉ là bạn tốt mà thôi." Lý Bính giải thích xong, có người thầm ghen nằm xuống bên cạnh y, y vỗ vỗ giường bên cạnh.

"Khưu tướng quân còn chưa tới." Lý Bính nhướng mày, "Đêm xuân ngắn ngủi quá."

Ngọn nến chập chờn, in bóng lên cửa sổ, cho đến khi bị một cơn gió mạnh thổi tắt, rèm trên giường cũng theo gió tung bay, tấm lụa đỏ hảo hạng bị vò nát, tâm tình của hai người bây giờ như cũng vậy.

.........

Ngày hôm sau, mọi người trong Đại Lý Tự đã lo lắng suốt đêm háo hức chờ đợi cho đến khi không thấy bóng dáng Thiếu Khanh trẻ tuổi của mình, Trần Thập lại càng lo lắng hơn, rõ ràng là Lý Bính hôm qua đã nói với cậu rằng y nhất định sẽ trở lại Đại Lý Tự ngày hôm nay.

"Không phải Khưu Khánh Chi đang làm khó Thiếu Khanh của chúng ta chứ?" Vương Thất thật sự không thể ngồi yên, muốn đi cùng những người khác nhìn xem. Nếu bọn họ thật sự bắt đầu tấn công, Thiếu Khanh có lẽ sẽ không làm vậy.

Vì vậy, họ cùng nhau đến nhà của Khưu Khánh Chi và Lý Bính, tình cờ gặp một số lính canh Kim Ngô Vệ, bề ngoài, hai nhóm người chào nhau một cách thân thiện, nhưng thực tế họ không hề giữ lại điều gì ý định tốt đẹp trong lòng họ.

"Thiếu Khanh chúng ta không có tới Đại Lý Tự. Tại sao bọn ta không thể đến đây chỉ để xem một chút? Còn ngươi thì sao?" Vương Thất nở nụ cười giả tạo khiến đối phương nổi da gà.

"Tướng quân của chúng ta cũng vậy, chúng ta đã được lệnh mời tới" Bốn tên thị vệ Kim Ngô Vệ đã được đặc biệt dặn dò nhiều lần, bọn họ đến căn nhà này nhất định sẽ phải đối phó với người của Đại Lý Tự, bọn họ không được gây rắc rối hoặc hủy hoại cuộc hôn nhân của tướng quân.

Người tới mở cửa cho họ là quản gia trong nhà, ông ta khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, theo cách nói của Vương Thất thì ông ta là một người nghiêm túc, luôn nói chuyện một cách trịnh trọng.

"Thiếu Khanh của chúng ta..."

"Tướng quân của chúng ta..."

Vì cùng lúc thốt ra lời nên hai nhóm đồng loạt nhìn nhau.

"Hai vị chủ nhân còn chưa dậy, ta đi gọi người tới." Quản gia chào bọn họ rồi đi ra chỉ thị cho mấy cô bé đang chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Lý Bính.

Lý Bính đi ra ngoài, vừa lúc gặp bọn họ: "Không cần."

"Đại nhân, ngài đang làm chúng ta lo lắng đấy." Vương Thất đi vòng quanh y để xác nhận rằng không có chuyện gì xảy ra, và y dường như đang có tâm trạng rất tốt.

"Ta chỉ là nói võ công của đại nhân chúng ta mạnh đến mức không chịu tổn thất gì."

Tôn Báo cũng vui vẻ nói.

Vương Thất không vui nói: "Chỉ có ngươi đêm qua không ngừng cãi vã, nhất quyết tới ủng hộ Thiếu Khanh, lại có gan trách ta."

Nhắc đến đêm qua, Lý Bính ho khan một cách mất tự nhiên, vành tai đỏ bừng.

"Nhân tiện, Thiếu Khanh, Khưu Khánh Chi không có làm gì ngài, phải không?"

Bởi vì ở đó có người của cận vệ Kim Ngô Vệ, Vương Thất đặc biệt hỏi vào tai Lý Bính.

Lý Bính gãi đầu: "Không có việc gì."

Lúc này, Khưu Khánh Chi cũng đi ra phía sau y một bước, ngăn cản thuộc hạ chào hỏi, ném chiếc bình hình con cá của Lý Bính có đựng bạc hà cho y, nhịn cười đi ra ngoài cùng vài thuộc hạ trước.

Hành động này khiến mọi người trong Đại Lý Tự chấn động, chẳng lẽ cả đêm không ngủ mà hai người này lại làm hòa trước sao? Điều này quá bất công.

Lý Bính biết bọn họ có rất nhiều thắc mắc, nên quyết định trên đường đi sẽ nói từng câu một.

"Chỉ là hiểu lầm thôi, có thể coi như là may rủi." Lý Bính tóm tắt ngắn gọn.

"Vậy thì tốt, ta biết tính cách của Khưu tướng quân khá tốt..." Tôn Báo thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là Lý Bính không nói, không có nghĩa là y không thể đoán được, những người này không biết đêm qua bọn họ đã mắng Khưu Khánh Chi sau lưng y như thế nào, cũng không phải y chưa từng ở cùng bọn họ.

"Ừm, Bính đại nhân nói đúng, ngài không có vấn đề gì thì không sao rồi." Trần Thập ngốc nghếch đi theo.

.......

Bởi vì hai người đã làm hoà với nhau, gần như muốn dính vào nhau, điều này khiến người ở hai bên Đại Lý Tự và Kim Ngô Vệ cảm thấy rất khó chịu, trước đây họ không có cảm giác đó, hiện tại không cần đầu bếp nữa, họ có thể ăn cơm chó để trang trải tiết kiệm chi phí rất nhiều.

"Sao trước đây ta không nghĩ rằng Khưu tướng quân là người yêu Thiếu Khanh nhỉ?" Vương Thất như thường lệ phàn nàn với Thôi Bội khi thấy hai người tựa vào nhau: "Giấu kỹ thật."

"Cái này rất tốt, đại nhân của chúng ta cũng vui vẻ." Thôi Bội không ngừng viết, nói có lệ.

Hai tháng trôi qua như vậy, không có vụ án hóc búa lớn nào xảy ra, Lý Bính và Khưu Khánh Chi có thời gian đi hưởng tuần trăng mật, cho đến một ngày, Alibaba thở hổn hển chạy về Đại Lý Tự để báo tin.

"Không ổn, không ổn, bên kia đang có chiến tranh..."

Ngay khi nghe tin về cuộc chiến, mọi người đều tụ tập xung quanh, khi nhìn thấy thông báo tuyển dụng mà Alibaba đang cầm trên tay, khuôn mặt của họ trở nên tái nhợt.

"Chúng ta định đấu với đất nước của họ phải không?" Vương Thất nhanh chóng lay chuyển Alibaba nhưng bị từ chối.

"Đương nhiên là không. Đừng gây rắc rối. Là người Thổ... xâm lược." Alibaba cảm thấy bọn họ đã hiểu sai vấn đề.

"Điều này không quan trọng." Anh ném tờ thông báo trong tay.

"Ta nghe những người đó nói rằng bệ hạ muốn Khưu tướng quân ra làm huấn luyện viên trưởng."

"Khưu tướng quân? Vậy... Thiếu Khanh của chúng ta phải làm sao bây giờ?" Vương Thất lúc này mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc, nếu điều này cho Thiếu Khanh họ biết y sẽ nổi điên.

Lúc này Lý Bính đã biết chuyện này, bởi vì Bệ hạ đã nói cho Khưu Khánh Chi chuyện này trước mặt y.

"Ta biết điều này khiến Lý Khanh buồn bã, nhưng ta không tin bọn họ, chỉ có Khưu tướng quân..." Hoàng hậu cũng đau đầu đối với những nước biên giới nhỏ bé đó, nếu không thì làm sao có thể dễ dàng phái Khưu Khánh Chi dẫn dắt những người lính?

"Ta mệt rồi, xin rút lui."

Lý Bính tựa hồ ngơ ngác đi ra khỏi cung điện, thậm chí không nghe thấy Khưu Khánh Chi gọi mình, cho đến khi bị một vòng tay ấm áp bao bọc.

"Ta xin lỗi, ta..."

Thật khó để trái lệnh thiêng liêng, không phải Lý Bính không biết điều này, nhưng y không muốn Khưu Khánh Chi rời xa mình một lần nữa, y đã mất cha trong ba năm qua, nếu có chuyện gì xảy ra với Khưu Khánh Chi lần này?

"Ngươi có thể không đi được không?" Lý Bính khàn giọng hỏi, vẻ mặt thận trọng của y khiến trái tim Khưu Khánh Chi thắt lại.

Lý Bính đã nhiều lần nghĩ rằng nếu không buông Khưu Khánh Chi thì sau này sẽ không có chuyện gì xảy ra và họ đã có thể sống một cuộc sống bình yên.

Lời tác giả: Đừng lo lắng, nhất định là He!
______________________________

Gòi gòi chuẩn bị có cháu bế nha mấy bà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro