Lễ đính hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*ABO

*Khưu Khánh Chi mùi bạc hà mèo, Lý Bính mùi Sapphire.

*Alpha = Càn Nguyên
Beta = Trung Dung
Omega = Khôn Trạch

Hôm trước bà nào muốn fic abo nay tui lên luôn nè🤣

Chương này xong tui lặn vài ngày🌝
_________________________________

Gần đây có hai sự kiện lớn đã xảy ra tại thần đô.

Điều đầu tiên là vụ án yêu mèo ba năm không giải quyết được nay đã được giải quyết trong vòng ba ngày bởi Lý Bính, con trai của cựu Bộ trưởng Đại Lý Tự, Lý Bính đương nhiên được bệ hạ bổ nhiệm làm Thiếu Khanh trẻ của Đại Lý Tự.

Điều thứ hai là vào ngày Lý Bính đảm nhận chức vụ Thiếu Khanh của Đại Lý Tự, y đã được hoàng đế hiện tại trao cơ hội kết hôn với tướng quân Kim Ngô Vệ, Khưu Khánh Chi.

Nghe nói bọn họ đã được đính hôn ba năm trước, nhưng gia tộc Lý Bính đã bị diệt vong ba năm trước, y cũng biến mất trên đường hộ tống quan tài của cha mình nên hôn ước bị hủy bỏ.

Bây giờ Khưu tướng quân chưa kết hôn, Lý Thiếu Khanh cũng chưa kết hôn, ba năm sau lại nối lại hôn ước, có thể coi là đoàn tụ, quả là một chuyện tốt đẹp.

Vấn đề này cần phải được thảo luận vài ngày trước khi vụ án yêu mèo được giải quyết.

Để giải quyết vụ án yêu mèo ngày đó, đừng nói đến Đại Lý Tự, Kim Ngô Vệ cũng được thắp sáng rực rỡ mỗi đêm, nhiều vụ án phức tạp, thông thường họ sẽ giải quyết vấn đề vào nửa đêm.

Nửa đêm nay, Vệ binh Kim Ngô Vệ đang trực, cửa đóng như thường lệ, khắp nơi đều im lặng.

Không lâu sau, cách phủ tướng quân không xa vang lên tiếng mấy người canh gác.

Tiếp theo tiếng cồng chiêng là tiếng vó ngựa từ xa đến gần.

Ngựa hý lên, tạm thời dừng lại trước phủ tướng quân, Khưu Khánh Chi xuống ngựa bước vào cửa phủ, vừa xoa lông mày cho đỡ mệt, chành trai bên cạnh vội vàng bước tới giúp hắn cởi áo choàng. Toàn bộ dinh thự vẫn yên tĩnh như trước, không có ai ở đó, không ai dám lên tiếng.

Mây thưa và trăng sáng, bóng cây trên cầu có mái che nhảy múa, sân trong như nước và bầu trời trong xanh, phong cảnh thật thanh nhã, nhưng hắn lại đi bộ vài bước. Từng bước một, không có hứng thú xem, hôm nay hắn bận công vụ nên chỉ muốn về nhà, nghỉ ngơi một chút.

Đột nhiên, trước mắt hắn hiện lên một bóng đen, một tiếng mèo kêu thu hút sự chú ý của hắn, hắn theo phản xạ chạm vào thanh kiếm trên thắt lưng, cảnh giác nhìn xung quanh.

Một con mèo trắng đứng ở mái hiên cách đó không xa, nhìn hắn, dưới ánh trăng, bộ lông của nó đặc biệt đẹp, đôi mắt vàng rực sáng, lập tức thu hút sự chú ý của hắn.

Người và mèo nhìn nhau một lúc lâu, đột nhiên mây đen chiếu rọi lên mặt trăng, trong nháy mắt con mèo trắng biến mất, Khưu Khánh Chi nhìn đi nơi khác, trong giây lát hắn kinh ngạc vì mình bị mèo trắng bắt.

"Khưu Khánh Chi!"

Đột nhiên, bên tai hắn vang lên một giọng nói trầm thấp quen thuộc, thanh âm trong trẻo như ngọc, tựa như thanh khiết cùng với màn đêm, lập tức khiến hắn suy nghĩ rõ ràng, khi định thần lại, xung quanh hắn chẳng có gì cả.

"Lý Bính... ngươi ở đâu?"

Khưu Khánh Chi thở dài, không ngờ giọng nói của Lý Bính vẫn xuất hiện cho dù hắn không ở trong mộng.

Hắn lắc đầu, sợ đêm nay không ngủ được.

Trong ba năm qua, dù nhìn thấy y trong giấc mơ hay nghe thấy một giọng nói trầm thấp quái dị khi xuất thần, hắn đều trằn trọc, trằn trọc không thể ngủ lại được.

Hắn quay người rời khỏi phủ, gọi Lai Trọng Thư và đi đến cổng thành của Vụ án Yêu Mèo.

Hắn vừa mới đánh cược với Thượng Quan Cầm Thiếu Khanh của Đại Lý Tự, trước mặt Bộ trưởng Nghi lễ, nếu vụ án yêu mèo không thể giải quyết trong vòng ba ngày, Lai Trọng Thư sẽ vào Đại Lý Tự và đảm nhận chức vụ Thiếu Khanh như gã mong muốn Khi đó, quyền lực của Đại Lý Tự không chỉ giới hạn ở gia đình Thượng Quan Cầm.

Mặc dù làm việc này có phần hung hăng nhưng hắn cũng hy vọng có thể đưa Đại Lý Tự trở lại thời kỳ huy hoàng trước đây khi Lý Cơ, Bộ trưởng của Đại Lý Tự còn đương chức.

Hắn biết nếu Lý Bính ở đây, y sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy Đại Lý Tự trong tình trạng hiện tại.

Cây cầu đầy sương mù, nhưng cây cầu lẽ ra vắng tanh vào giờ này lại đầy người.

Xuyên qua sương mù, Khưu Khánh Chi nheo mắt nhìn về phía đó, đối diện hắn có hai người, một người thấp hơn, người còn lại nửa ẩn sau lưng, không rõ chiều cao.

Không hiểu sao khi nhìn người đó, hắn luôn có cảm giác quen thuộc.

Khưu Khánh Chi cử Lai Trọng Thư đi điều tra, hóa ra Đại Lý Tự đang điều tra vụ án.

Nếu vụ án không giải quyết được thì người của hắn có thể định cư ở Đại Lý Tự nên hắn không có ý định can thiệp quá nhiều mà chỉ đơn giản quay người bỏ đi.

Một lúc sau, người đàn ông đối diện xuất hiện, dáng người cao lớn như cây tùng, nhìn về phía Khưu Khánh Chi, hơi sửng sốt.

Và người bên cạnh gọi y là Bính Gia.

"Bính gia, bính gia, ngài đang nhìn cái gì vậy?" Trần Thập giơ tay lên vẫy vẫy ở trước mặt Lý Bính. "Người đó đã đi rồi."

Lý Bính tỉnh táo lại nói: "Không có việc gì."

Y vừa đến phủ tướng quân khám phá khu vực và gặp Khưu Khánh Chi, y nghĩ mình muốn nghỉ ngơi nên đã đưa Trần Thập đến đây để khám phá, nhưng y không ngờ rằng Khưu Khánh Chi sẽ đưa người đến đây ngay khi họ đến.

Y không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa, quay người lại, sờ một nắm vôi rơi vãi trên cầu, những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng y chợt sáng tỏ.

Vụ án của yêu mèo rất phức tạp, tuy bề ngoài Kim Ngô Vệ và Đại Lý Tự coi trọng chuyện này nhưng vì một số lý do nội bộ nên cả hai đều có ý định ngồi ngoài.

Vì vậy, để mang lại công lý cho các nạn nhân của vụ án 3 năm trước, Lý Bính quyết định điều tra vụ việc.

Y phát hiện ra thủ đoạn của kẻ sát nhân và tạm thời ở lại phủ Lý với Trần Thập, y dụ bốn người từ Minh Kính Đường gửi hồ sơ về vụ án yêu mèo ba năm trước, sau đó nghiên cứu chi tiết hồ sơ mỗi ngày.

Không ngờ các vệ binh Kim Ngô Vệ luôn chú ý đến động tĩnh của Đại Lý Tự và đi theo bước chân của Vương Thất, Trần Thập bị Khưu Khánh Chi bắt để bảo vệ y, còn Lý Bính phải xuất hiện, chỉ đội một chiếc mũ tre.

Phía trên con phố dài, dưới ánh trăng vô tận, nhìn người trước mặt, Khưu Khánh Chi siết chặt kiếm trong tay.

Dù đã ba năm không gặp nhưng trong đầu hắn vẫn có hình ảnh rõ ràng về người này, dáng người cao gầy, cao như cây bách, Lý Bính, thiếu gia Lý phủ của Đại Lý Tự, thường thì chỉ cần đứng đó thôi cũng có thể thu hút vô số sự chú ý của mọi người.

Bao gồm cả Khưu Khánh Chi.

Đêm có chút mát mẻ, vừa nhìn thấy Lý Bính, hắn lập tức quay ngược thời gian.

Ba năm trước, nhà họ Lý bị diệt chủng một cách dã man, khi hắn đến nơi, bầu trời đầy máu, Lý thiếu gia quỳ thẳng bên cạnh cha mình, trong tay cầm một thanh đoản kiếm đẫm máu.

Khưu Khánh Chi nhận ra rằng con dao ngắn đã được trao cho Lý Bính trước khi hắn nhập ngũ. Khi đó Lý Bính sức khỏe yếu, dễ làm những nhiệm vụ nguy hiểm như truy bắt tội phạm riêng, sợ Lý Bính sẽ bị thương nếu hắn không có mặt ở đó nên hắn đã tự tay nhặt một con dao ngắn để tự vệ.

Lúc này thiếu gia người đầy máu, qua đêm đau buồn tóc bạc trắng, nghe thấy giọng nói, Tề Thất ngước mắt lên hỏi:

"Khưu Khánh Chi, ngươi sao lại tới đây? Kim Ngô vệ ngày đêm tuần tra trong cung! Lý phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, sao ngươi có thể tới đây?!"

Khưu Khánh Chi đứng yên trên ngựa và thì thầm trong im lặng. Là ta đến muộn.

Hắn nhìn vào ánh mắt thất vọng của Lý Bính, trong giây lát nhận ra rằng thiếu gia khí phách, thiếu gia từng yêu mến và ngưỡng mộ hắn cũng đã biến mất sau trận chiến đẫm máu ở Lý phủ đêm qua.

Thời gian trôi qua, Khưu Khánh Chi nhìn thanh đoản kiếm trên thắt lưng của người đội mũ tre trước mặt, nó được chế tạo tinh xảo, bao kiếm được chính tay hắn đánh bóng trong vô số ngày đêm, hắn có thể nhận ra nó trong nháy mắt.

Giống như chỉ cần nhìn thoáng qua hắn cũng có thể nhận ra đây là Lý Bính của hắn.

Y cất con dao đi, Lý Bính không hề biết thân phận của mình đã bị bại lộ, thấy hắn không có ý truy đuổi, lập tức túm lấy cổ áo Trần Thập rời đi, Khưu Khánh Chi nhìn bóng dáng của họ dưới ánh trăng, hồi lâu không thể lấy lại tinh thần.

"Bính gia, bính gia, bính gia, ngài có chuyện gì vậy?"

Từ khi trở về Lý phủ, Lý Bính có chút mất tập trung, uống một bát canh bắt đầu ngơ ngẩn, phần lớn món canh mà bình thường y có thể ăn hết trong ba hai ngụm giống như uống một tách trà.

Trần Thập giơ tay khua khoắng trước mắt, Lý Bính lấy lại bình tĩnh, một hơi húp hết phần canh còn lại.

"Không có gì? Ta chỉ đang nghĩ về vụ yêu mèo thôi."

"Ồ, ta còn tưởng rằng ngài biết Khưu Khánh Chi, vừa nhìn thấy ngài ấy, liền nghĩ tới chuyện gì đáng tiếc." Trần Thập nhấp một ngụm canh.

"Ừm." Lý Bính nhặt một miếng bạc hà ra nhai, nghịch dao trong tay, "Ta chỉ có chút ác cảm với hắn, không có gì to tát."

Y có chút lo lắng, vụ án yêu mèo vốn đã khó điều tra, nhưng bây giờ Khưu Khánh Chi lại can thiệp, sự việc có lẽ càng khó khăn hơn.

Khưu Khánh Chi....

Nghĩ đến cảnh hôm nay bản thân đánh nhau với hắn, không biết người đó có nhận ra y không.

"Quên đi, bây giờ bọn ta sẽ làm hòa. Ta hy vọng Khưu Khánh Chi sẽ không can thiệp quá nhiều."

Lý Bính xua tay, tiếp tục đọc hồ sơ.

Không có gì có thể hoàn hảo, ngay cả một tên tội phạm cực kỳ điêu luyện trong việc lập kế hoạch và phạm tội cũng phải có một số thiếu sót, Lý Bính lần theo manh mối và cuối cùng đã tìm ra kẻ sát nhân trong rạp xiếc.

Không ngờ, khi Lý Bính cuối cùng cũng biết được danh tính của nghi phạm, Kim Ngô Vệ bất ngờ xông vào. Hiện trường hỗn loạn và dầu trên mặt đất lập tức bốc cháy.

Bên kia ngọn lửa rực cháy, Lý Bính ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt của Khưu Khánh Chi, khoảnh khắc tưởng như đã trôi qua rất lâu nhưng chỉ trong chốc lát y mới kịp phản ứng, y nhìn khinh khí cầu bay lên ở phía xa, nhảy lên và giữ nó trong tay bằng dây thừng.

Khưu Khánh Chi giương cung và bắn một mũi tên, nhắm vào Lý Bính ở phía xa, sau đó chệch hướng và bắn trúng khinh khí cầu.

Luôn có những lúc cấp trên không có lựa chọn nào khác, với tư cách là tướng quân Kim Ngô Vệ, hắn không thể để kẻ chạy trốn công khai nên chỉ có thể làm điều này.

Giống như ba năm trước, lúc Lý Bính yếu đuối nhất, hắn không thể ở bên cạnh.

Sau đó, Lý Bính buộc Bộ trưởng lên bắt phải nói ra sự thật, giải quyết vụ án yêu mèo và được phong làm Thiếu Khanh của Đại Lý Tự.

Hoàng đế hỏi y muốn thưởng gì, Lý Bính buột miệng nói:

"Ta từng có hôn ước với tướng quân Kim Ngô Vệ Khưu Khánh Chi, nhưng vẫn chưa hủy bỏ. Hiện tại tướng quân chưa kết hôn, ta cũng có hứng thú với ngài ấy. Không biết bệ hạ có thể đáp ứng đề nghị mong muốn của ta?"

Trong màn, giọng nói của Hoàng hậu hơi ngừng một chút, cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu của y.

"...Không sao đâu, vậy thì tùy ý muốn của Lý Khanh."

Bên ngoài tấm màn, Lý Bính không khỏi thở phào nhẹ nhõm, từ khi trở lại Thần đô, tất cả những gì y gặp phải đều có liên quan đến Khưu Khánh Chi.

Y cũng nghi ngờ sự việc ba năm trước, lần này y sẽ nhân cơ hội này đi vào phủ tướng quân để tìm hiểu.

Vào ngày đó, hoàng hậu ban hành chiếu chỉ cho phép kết hôn, và kể từ đó, tin tức Thiếu Khanh mới của Đại Lý Tự, Lý Bính, sắp kết hôn với tướng quân Kim Ngô Vệ đã lan truyền khắp kinh đô.

Bởi vì phủ của Lý Bính vẫn chưa được sửa chữa và để thuận tiện cho làm việc nên Lý Bính vẫn sống ở Minh Kính Đường cùng với Vương Thất và những người khác như y đã làm ba năm trước, tuy nhiên, ngoại trừ Trần Thập và Thôi Bội. Tất cả bọn họ đều là Trung Dung và Càn Nguyên, còn y là Khôn Trạch, không thể sống cùng họ nên định tìm một căn phòng khác để sống một mình.

Chưa kịp thu dọn phòng thì Khưu Khánh Chi đã cầm lễ vật đến đó, theo chiếu chỉ của hoàng đế, y vội vàng đến mức tuy không có nhiều thời gian chuẩn bị nhưng mọi thứ cuối cùng cũng đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Đồ đạc rất nhiều nên đều được đặt ở gian chính trước.

Khi Lý Bính đến, Thượng Quan Cầm đang giận dữ mắng Khưu Khánh Chi với vẻ mặt tức giận.

Khưu Khánh Chi không chịu nhượng bộ, hai người qua lại, cãi vã với nhau.

Thượng Quan ồn ào túm lấy Hồ Tư bên cạnh.

May mắn thay, Lý Bính đã ở đây.

"Đừng tranh cãi nữa." Lý Bính chạy tới trước mặt họ, nhìn lễ vật đính hôn vô tận, cảm thấy bất lực.

"Ừm..."

Khưu Khánh Chi giả vờ ho và kêu gọi rút quân.

Sở dĩ hắn làm như vậy không phải là chống lại Đại Lý Tự, mà là vì hắn không lạc quan với phong cách chính thức trước đây của Thượng Quan Cầm, cũng không thích nàng biến một Đại Lý Tự tốt đẹp thành cái vỏ trống rỗng, không nghĩ tới sự việc mà chỉ làm việc hời hợt.

Ngoài ra, đám cận vệ Kim Ngô Vệ của hắn vốn dĩ không đối phó với Đại Lý Tự, nhưng khi gặp nhau thì giống như kẻ thù, khi nói chuyện thì trang bị kiếm và gậy.

Nhưng Lý Bính chỉ nghĩ hai người thật trẻ con, nhìn căn phòng chứa đầy lễ vật mà lòng bất lực.

Y đề nghị kết hôn với Khưu Khánh Chi chỉ vì muốn dùng thân phận thuận tiện để đến Phủ tướng quân điều tra vụ án, ban đầu y nghĩ rằng Khưu Khánh Chi nghi ngờ y và sẽ không làm lớn chuyện trong cuộc hôn nhân, chỉ là không ngờ lễ vật sẽ lớn như vậy.

Không, hắn có nghiêm túc không?

Trong lòng Lý Bính đột nhiên có chút cảm xúc khó tả, thứ gì đó mà y đã đè nén thậm chí đã từ bỏ ba năm trước dường như lại bắt đầu khuấy động.

Khưu Khánh Chi đang khoanh tay tựa đầu nhìn Lý Bính vội vã tới, trong mắt hắn có chút thích thú, nhưng nếu nhìn kỹ, rõ ràng trong đó ẩn chứa một tia khao khát.

Hai người họ xa lạ đến mức tưởng như mới gặp nhau lần đầu nhưng lại không có vẻ gì là họ sẽ trở thành bạn bè.

"Lý Thiếu Khanh, ngài không sao chứ."

Lý Bính phục hồi tinh thần, nghiêng người: "Khưu tướng quân."

Khưu Khánh Chi không quen đối mặt với Lý Bính như thế này.

"Đây là lễ vật đính hôn, tuy rằng thời gian có hạn, nhưng Lý Thiếu Khanh đã quyết tâm gả cho vị tướng quân này, thì mọi lễ nghi cũng phải hoàn thành. Xem còn thiếu cái gì, lát nữa ta sẽ nhờ người bù đắp."

Giọng điệu của Khưu Khánh Chi rất chuyên nghiệp, và không ai chú ý rằng hắn đang ngăn chặn sự thôi thúc muốn ôm người vào lòng, đôi tay ẩn trong ống tay áo của hắn đang ngẫu nhiên siết chặt.

Lý Bính thở dài: "Rất đầy đủ, nhưng những thứ này nên để ở đâu đây?"

Lễ vật là cần thiết, nhưng tại sao Khưu Khánh Chi lại gửi thẳng đến Đại Lý Tự?

Vốn y vốn tưởng rằng Khưu Khánh Chi cho dù muốn chuẩn bị, cũng sẽ đợi Lý phủ sửa xong mới sắp xếp, nhưng đối phương kỳ thực lại nóng nảy như vậy, giống như sợ y bỏ chạy.

Nghe vậy, Khưu Khánh Chi nói: "Là do ta không suy nghĩ kỹ, chỉ là Lý phủ còn chưa sửa chữa xong, Đại Lý tự chỉ là nơi giải quyết án thôi. Nếu Lý Thiếu Khanh không có chỗ ở thì tại sao không mang theo những món quà đính hôn này vào ở phủ tướng quân."

Lý Bính: Hả?

Vốn y vốn định biến thành một con mèo đêm nay đi đến phủ tướng quân điều tra, nhưng Khưu Khánh Chi lại cho y cơ hội công khai vào phủ tướng quân?

"Nhưng......"

"Được rồi, Lý Thiếu Khanh mới đến, người Càn Nguyên chúng ta ở cùng nhau cũng không tiện, sao không chấp nhận yêu cầu của Khưu tướng quân."

Lý Bính chưa kịp trả lời, Thượng Quan Cầm lập tức nói.

Khi cô nhìn thấy Khưu Khánh Chi, cô đã thấy hắn bị Lý Bính thu hút, nếu cô yêu cầu Lý Bính sống ở đây, Khưu Khánh Chi chắc chắn sẽ đến Đại Lý Tự mỗi ngày để thăm hỏi mọi người, điều này chắc chắn sẽ khiến cô khó chịu.

Nhưng nếu cô đưa cho Lý Bính cho hắn, cô cũng không cần thiết phải ngày ngày nhìn thấy bộ mặt hôi hám của Khưu Khánh Chi.

Nghe vậy, Khưu Khánh Chi cười thầm, hắn cầm lễ vật tới chỉ để mang Lý Bính vào nhà, nhìn thái độ của Lý Bính, hắn tưởng rằng sẽ phải mất một thời gian, hiện tại Thượng Quan Cầm giúp hắn, liền sẽ bớt phiền toái.

Cứ như vậy, Lý Bính lại ngơ ngác chuyển đến phủ tướng quân.

Người phụ nữ ngốc nghếch này cuối cùng đã làm được điều gì đó tốt đẹp.

Khưu Khánh Chi hành động thận trọng, ngày đầu tiên Lý Bính tiến vào phủ, y nhìn thấy thư phòng của phủ tướng quân ở tầng ba và tầng ba chật kín người.

Y chỉ vô tình nhìn vào đó và bị Khưu Khánh Chi chặn lại.

"Lý Bính, ta đưa ngươi về phòng."

Lý Bính đi theo, không biết Khưu Khánh Chi trong lầu bán loại thuốc gì, y nhìn bóng lưng quen thuộc trước mặt, ánh mắt tối sầm, bàng hoàng, bóng lưng càng lúc càng nhỏ lại, biến thành một đứa trẻ.

Trong lúc bàng hoàng, y nhớ lại ngày đầu tiên y gặp Khưu Khánh Chi cũng là một ngày nắng đẹp như vậy.

Khi đó, Khưu Khánh Chi vừa trốn khỏi trại tù, bị quân lính đuổi theo, cuối cùng hắn đột nhập vào một căn phòng yên tĩnh, nơi một thanh niên lớn tuổi như y đang ngồi viết gì đó.

Chỉ cần nhìn một cái, hắn liền biết vị thiếu gia này thân phận phi phàm, liền đặt con dao ngắn trong tay ngang eo và nói: "Đừng cử động."

Thiếu gia hơi giật mình, nhưng cũng không sợ hãi, chỉ giơ chiếc bánh ngọt trong tay lên nói: "Ngươi là người trong trại giam phải không? Cái này là cho ngươi ăn."

"......"

Lúc đầu, Khưu Khánh Chi không dám ăn đồ ăn người khác mang đến, cuộc sống trong trại tù đã dạy hắn một điều, đừng tin tưởng bất cứ ai.

Nhưng thiếu gia trước mặt lại ngây thơ cười, há miệng cắn một miếng bánh ngọt trong tay, ra hiệu bánh ngọt của mình không sao cả.

Bụng Khưu Khánh Chi vốn đã đói cồn cào, thấy thế, hắn tự nhiên ngấu nghiến đồ ăn.

Sau này, dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa, trong ký ức của Lý Bính vẫn luôn có một "cậu bé ăn xin" ăn những chiếc bánh y tặng hắn như một con sóc.

Sau đó, Lý Bính đã cầu xin trước mặt cha mình và nhận Khưu Khánh Chi làm bạn đọc sách, hai người cùng nhau lớn lên, một số tình cảm mà họ không dễ dàng để ý dần dần lớn lên và chiếm ưu thế trong lòng họ.

Khi y mười sáu tuổi, Lý Bính phân hóa thành Khôn Trạch, mùi thơm cây thù du tràn ngập căn phòng, Khưu Khánh Chi bên cạnh y cũng phân hóa thành Càn Nguyên.

Ngày hôm đó, có lẽ vì Tân Hương lái xe, hoặc có lẽ vì trong lòng không khỏi nhói lên, Khưu Khánh Chi nhìn đôi môi đỏ mọng của Lý Bính, không khỏi tiến lại gần y.

Hai môi chạm vào nhau, đôi mắt vốn đã tròn trịa của Lý Bính càng mở to hơn, nhưng khi khả năng tự chủ của đối phương ngày càng sâu, y dần dần nhắm mắt lại, mở môi và lưỡi, để cho đối phương tấn công.

Sau nụ hôn, cả hai dần tỉnh lại.

"Khưu...Khưu Khánh Chi...ngươi đang làm gì vậy?"

Làn da trắng ngần của Lý Bính chuyển sang màu đỏ.

"...ta xin lỗi!"

Khưu Khánh Chi chạy ra ngoài gần như lăn lộn bò. Nghĩ đến đây, Lý Bính vô thức sờ lên môi mình.

Tình yêu của tuổi trẻ luôn thận trọng như vậy.

Sau ngày hôm đó, Khưu Khánh Chi đến gặp y để bày tỏ tình cảm và thề sẽ nhập ngũ và quay lại cầu hôn khi thành đạt.

Đáng tiếc sau đó Khưu Khánh Chi đi nhập ngũ, sau trở về lại giả vờ như không nhớ ra. Về phần nguyên nhân, Lý Bính lúc này mới biết đối phương đang oán trách y cùng cha y không giúp hắn thoát khỏi thân phận nô lệ.

Nhưng Khưu Khánh Chi không biết rằng lần cuối cùng Lý Cơ sử dụng phong ấn trong đời là để loại bỏ hắn khỏi kiếp nô lệ.

Và Lý Bính không biết rằng Khưu Khánh Chi đã phớt lờ y vì hắn đã biết trong thời gian ở trại quân sự rằng thân phận nô lệ của hắn không xứng đáng với thiếu gia nhà Lý của Đại Lý Tự, và hắn không muốn trì hoãn y, nên hắn đã xa lánh y.

Nhưng ba năm trước, Lý Bính rất nhiệt tình công khai, Khưu Khánh Chi không để ý tới y, bắt đầu truy đuổi hắn, ngoài việc điều tra vụ án, y còn dùng toàn bộ thời gian rảnh rỗi để truy đuổi hắn.

Có một tình huống bất ngờ xảy ra, trong một lần y đang xử lý một vụ án, có người âm mưu hại y, nếu Khưu Khánh Chi không đến kịp, y sẽ bị mắc vào miệng hổ, đêm đó Lý Bính gắt gao hỏi thăm hắn vô số lần.

Sau đó, Khưu Khánh Chi cảm thấy áy náy và ngày hôm sau đến cầu hôn Lý Bính, từ đó hai người lập khế ước hôn nhân và mối quan hệ của họ như mật pha dầu.

Nửa tháng trước đám cưới, Lý Bính thỉnh thoảng ngủ quên và nôn mửa, rất nhanh sau đó y nhận thấy sự thay đổi của cơ thể, gửi một bức thư cho Khưu Khánh Chi, muốn đích thân nói cho Khưu Khánh Chi biết. Nhưng ngày đó vì lý do nào đó bận rộn và hắn không đồng ý gặp y.

Lý Bính vốn tưởng rằng sau này sẽ có rất nhiều cơ hội nói chuyện với hắn về chuyện đó, nhưng ngày hôm sau, nhà họ Lý đã bị diệt vong.

"Lý Bính, nhanh lên."

Tiếng gọi của Khưu Khánh Chi từ phía trước truyền đến, Lý Bính lấy lại bình tĩnh, vội vàng đi theo.

Khưu Khánh Chi có thể không bao giờ biết rằng Lý Bính đã mang thai đứa con của mình.

Chỉ là đứa trẻ đã chết khi y bị truy lùng khi đang mang linh cữu cha về quê hương.

Đêm đó, Lý Bính biến thành một con mèo trắng và đến phòng làm việc của Khưu Khánh Chi, chắc chắn y đã tìm được một số manh mối, nhưng đáng tiếc, chân sau của y đã bị Khưu Khánh Chi dùng một viên mực đâm mạnh vào.

Lý Bính vừa trở về phòng thì Khưu Khánh Chi lần theo dấu vết của con mèo trắng và tìm thấy phòng của y.

Nhưng mèo trắng sau khi biến thành hình người lại không mặc quần áo, y chỉ kịp mặc một lớp quần áo mỏng manh tục tĩu, Khưu Khánh Chi đã xông vào trước khi y kịp thắt chặt quần áo.

" Lý Bính!"

Khưu Khánh Chi đẩy cửa ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, lập tức che mắt đi ra ngoài.

Lý Bính mặc quần áo, mở cửa, Khưu Khánh Chi vẫn còn kinh ngạc đứng ở nơi đó, ngày xưa Lý Bính luôn luống cuống nằm trong vòng tay hắn như vậy, cầu hắn đút cho y.

"Xảy ra chuyện gì?" Lý Bính hỏi, ngoại trừ vành tai đỏ bừng, khuôn mặt trông vẫn bình thường.

"Không có gì đâu, ta chỉ nhìn thấy một con mèo lớn đến chỗ ngươi, ta có chút lo lắng, cho nên..." Khưu Khánh Chi nhanh chóng trả lời.

"Ta không sao, ngươi có thể đi." Hiển nhiên là Lý Bính đã ra lệnh đuổi khách, chân y đau nhức dữ dội, đứng một hồi liền tê dại, đứng không vững.

"Ừm." Khưu Khánh Chi đáp lại, thấy Lý Bính đang muốn đóng cửa lại, vội vàng giữ cửa đưa cho y một lọ thuốc.

"Đây là thuốc hôm nay bệ hạ đưa cho ngươi, ngươi khó tránh khỏi bị thương Khi điều tra các vụ án ở Đại Lý Tự. Đây là thuốc được giữ lại đề phòng có tác dụng."

"Cảm ơn, ta hiểu rồi." Lý Bính nhận lấy, giả vờ đóng cửa lại, nhưng Khưu Khánh Chi lại do dự không chịu rời đi.

"A Bính, sau này nếu ngươi có cần gì thì cứ đến tìm ta."

Lý Bính sửng sốt một chút, mới đáp: "Ừm."

Nghe vậy, Khưu Khánh Chi khó chịu sờ mũi, liếc nhìn đôi chân không đứng thẳng của Lý Bính rồi rời đi.

Thứ bị mất đêm đó là Hồ Mã, Khưu Khánh Chi đã tìm ra nguồn gốc của Hồ Mã, đó là một đấu trường đen tối dưới lòng đất, từ đó về sau, hắn mỗi ngày đều phái người bí mật ẩn nấp bên trong. Quả nhiên, Lý Bính đã đến sớm.

Trên thực tế, hắn luôn tò mò về sự cải thiện đột ngột về sức khỏe của Lý Bính và sự thăng tiến nhanh chóng của công phu, và hắn nhất định có thể có được câu trả lời trong chuyến đi này.

Đúng như dự đoán, Lý Bính đã giành được chiến thắng vang dội trên đấu trường, và võ thuật mà y sử dụng giống một con vật hơn.

Sau khi Lý Bính gặp được chủ nhân của đấu trường, Khưu Khánh Chi cũng gặp mặt chủ nhân.

Một suy đoán khó tin dần dần nảy sinh trong lòng hắn.

Lý Bính có thể không còn là Lý Bính nữa.

Ngày cưới sắp đến gần rồi, dù thời gian rất bận rộn.

Tuy nhiên, Khưu Khánh Chi đã chuẩn bị kỹ lưỡng và mọi việc cần thiết cho đám cưới của Khôn Trạch đều đã được sắp xếp.

Ngày hôm đó, sắc đỏ lan tràn khắp kinh thành, phủ tướng quân ồn ào gần như cả ngày, không biết đã bị đẩy đi tiếp khách trước khi ngồi xuống giường tân hôn đã được chuẩn bị sẵn.

Một lúc lâu sau, ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, Khưu Khánh Chi lảo đảo hướng về phía y đang bị bao vây bởi đám người.

Lý Bính thấy hắn dùng cái miệng to đẩy lùi mọi người thì liền biết hắn đang uống rượu.

"Tất cả các ngươi đi xuống."

Trong mắt y có một mà che, chính là hắn vén chiếc khăn trùm đầu màu đỏ lên, Lý Bính ngước mắt nhìn Khưu Khánh Chi.

Đối phương cười nói: "A Bính, ngươi rốt cuộc thuộc về ta, Khôn Trạch."

Sau đó, hắn đang định tiến lại gần hôn y, nhưng Lý Bính đẩy hắn ra, trịnh trọng nói: "Khưu khánh Chi, ngươi không cần diễn với ta nữa."

Nói xong, y giao tập tài liệu đã giấu trong tay suốt một ngày cho Khưu Khánh Chi, tài liệu mà cha y đã phê duyệt ba năm trước.

Về phần Khưu Khánh Chi, y chưa bao giờ có ý định thất hứa, nhưng tài liệu cũng biến mất trên đường hộ tống quan tài và chỉ mới được tìm lại trong những ngày gần đây.

Lý Bính suy nghĩ một chút:

"Khưu Khánh Chi, tối nay ta và ngươi nên làm rõ mọi chuyện. Ngươi cũng biết, ta không phải đến gần ngươi để nối lại quan hệ, mà chỉ là để lợi dụng thôi. Bây giờ ta đưa cho ngươi tài liệu, nó có thể coi như ta đã đến chỗ ngươi, giao 'điểm yếu' do người khác nắm giữ, từ nay về sau ta và ngươi sẽ coi nhau như khách, đợi đến thời điểm thích hợp sẽ làm hòa, được không?"

"Tôn trọng nhau như khách? Làm hòa?" Khưu Khánh Chi cúi đầu cười nói: "Lý Bính, có một chuyện ta chưa từng nói với ngươi, kỳ thật bị ngươi lợi dụng, ta rất vui vẻ."

"A Bính, ngươi có biết rằng dù đã ba năm không gặp, ta vẫn tôn trọng và yêu ngươi."

Lợi dụng cơn say, Khưu Khánh Chi vuốt ve mặt Lý Bính, cung kính hôn lên môi y bất chấp vẻ mặt hơi ngơ ngác của Lý Bính, cẩn thận như đang đối xử với một bảo bối dễ vỡ.

Trên cổ áo hắn thoang thoảng mùi bạc hà tỏa ra, Lý Bính lập tức rên rỉ, nhẹ nhàng ngã vào trong ngực hắn.

Trước đây y rất thích mùi này, huống chi bây giờ đã biến thành mèo, chỉ ngửi một cái là y không thể kiềm chế được.

"Khưu Khánh Chi, đó là lỗi của ta khi lợi dụng ngươi. Tối nay ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn." Lý Bính biết mình không thể trốn thoát, nhưng y vẫn có một chút lý trí, y nắm lấy vai Khưu Khánh Chi và đẩy hắn ra.

"Nhưng Trước đó, ngươi cho ta hỏi một chút, vì sao đêm đó Lý gia bị diệt tộc lại đến muộn như vậy không?"

Y chưa từng hỏi câu hỏi này trước đây, những ngày đó y quá buồn nên coi mọi người ở thần đô đều là kẻ thù của mình, người đầu tiên y nhìn thấy ngày hôm đó chính là Khưu Khánh Chi.

Đương nhiên, Khưu Khánh Chi trở thành kẻ thù lớn nhất của y, lần này khi y quay lại Lạc Dương, trọng tâm điều tra của y là Khưu Khánh Chi.

Nhưng những ngày gần đây, sau khi điều tra, Khưu Khánh Chi không gặp vấn đề gì khác ngoại trừ việc hôm đó hắn về muộn.

Khưu Khánh Chi lắc đầu, ghé vào tai y nói: "Ta đêm đó không biết tình huống của Vệ binh Kim Ngô Vệ, đêm đó ta bị đánh bất tỉnh...Trong ba năm qua, ta chỉ điều tra được mật mã khó hiểu."

Mã hồ

Lý Bính sửng sốt, đột nhiên phát hiện lòng bàn tay mình dưới sự kích thích của tân hương bạc hà đã biến thành móng mèo, lập tức bỏ tay ra.

"A Bính, đuôi của ngươi lộ ra rồi."

Nhưng gốc đuôi của y lại bị người nào đó nhéo nhéo, giống như có một dòng điện từ đó truyền khắp cơ thể, y sững người một lúc, sau đó phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, nhẹ nhàng ngã vào vòng tay của đối phương.

Lý Bính nhìn Khưu Khánh Chi, người không có biểu cảm gì lạ trên khuôn mặt, với đôi mắt đầy hoài nghi.

Khưu Khánh Chi có biết y đã biến thành mèo không?

"A Bính, ngươi thông minh như vậy, nhất định đoán được ý định của ta rồi phải không?"

Ngay từ khi biết mình được gả, Khưu Khánh Chi đã biết Lý Bính sẽ dùng mình làm điểm đột phá để điều tra sự việc năm đó, ngày hôm đó hắn đến Đại Lý Tự với lễ vật không chỉ để dỗ dành Lý Bính, mà còn chuyển y vào phủ của tướng quân, đồng thời cũng để tạo điều kiện cho Lý Bính, y đã điều tra hắn và yêu cầu Lý Bính tìm ra rằng Khưu Khánh Chi vô tội.

Cho nên người canh gác thư phòng của phủ tướng quân nhiều đến mức ruồi cũng không bay vào được mà lại cho một con mèo to vào, nếu không phải chỉ thị của tướng quân thì còn có thể là ai?

Nhưng lúc đó Khưu Khánh Chi chỉ tưởng rằng con mèo là do Lý Bính phái tới nên đã làm nó bị thương, xông vào phòng Lý Bính mới nhận ra đối phương có chuyện không ổn.

Sau đó, hắn lần theo dấu vết của Hồ mã và biết được bí mật của Lý Bính từ bà chủ.

Hắn đã có quyết định về việc Lý Bính biến thành mèo.

Về sự vô tội của mình, hắn tin rằng những ngày gần đây Lý Bính đã điều tra rõ ràng.

Nhưng hắn cũng biết Lý Bính sẽ ở lại với hắn và sử dụng sức mạnh của Kim Ngô Vệ và Đại Lý Tự để điều tra vụ án năm đó nên hắn không nói ra toàn bộ sự thật trước khi kết hôn mà chỉ dỗ dành Lý Bính tự nói ra, sau đó họ đã kết hôn.

Dù sao bọn họ cũng đã là một đôi, hiện tại chỉ cần để Lý Bính thực sự trở thành của hắn mà thôi.

Suy cho cùng, chỉ cần còn có mối quan hệ này, cho dù Lý Bính không còn yêu hắn như ba năm trước, hắn vẫn có cơ hội khiến y yêu mình lần nữa.

"A Bính, ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi." Khưu Khánh Chi ánh mắt nóng rực nhìn y, như muốn nuốt chửng y.

"Ồ, vừa mới ra ngoài, ngươi thật giỏi mời ta vào hũ tro cốt."

Lý Bính bật cười, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, sau đó hắn quay đầu hôn lên đôi môi mà hắn ngày đêm nghĩ đến, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống khi hắn xoa xoa môi y.

Thực ra, ba năm qua hắn đã nhớ y rất nhiều.

"Khưu Khánh Chi, ngươi không sợ ta sao?"

Lần này, mặc dù Lý Bính biết được sự vô tội của Khưu Khánh Chi nhưng y vẫn không chịu nói chuyện với hắn, đây là lý do tại sao y không biết tại sao mình lại biến thành mèo, y sợ Khưu Khánh Chi sẽ coi y như một con mèo quái vật.

"Đừng sợ." Khưu Khánh Chi xoa xoa đôi tai mèo mới lộ ra của y.

"Dù thế nào đi nữa, ngươi vẫn là Lý Bính của ta. Lý Bính đã nhận nuôi ta lúc ta bất lực nhất, cùng ta học tập thư pháp, ta là rất hạnh phúc, điều làm trái tim ta hài lòng chỉ là ngươi. Dù chuyện gì xảy ra tiếp theo, ta và ngươi sẽ cùng nhau đối mặt. "

Nói xong liền ôm Lý Bính cùng nhau rơi vào trong màn đỏ.

Giữa họ đã bỏ lỡ quá nhiều, cho dù sau này có gặp phải giông bão gì đi chăng nữa, có lẽ họ cũng sẽ không bao giờ buông tay nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro