Nhiệt độ cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thèm xả thịt thôi hì...

Warning: Thịt!!

.

.

.

Mỗi khi vào mùa đông, bệnh tật của Lý Bính sẽ lại ập đến đột ngột.

Toàn thân y đang được quấn trong chiếc chăn bông dày, Lý Bính bụm miệng liên tục ho khan. Mỗi lần lòng ngực run lên, y gần như có thể rũ bỏ lớp sương tuyết bám trên những trái mận lạnh buốt bên ngoài.

Khưu Khánh Chi ngồi ở gần mép giường, một tay cầm bát thuốc, tay kia kéo đầu Lý Bính ra khỏi tấm đệm ngột ngạt này.

Trên trán Lý Bính lấm tấm mồ hôi, phần lớn thái dương và gò má đều ướt đẫm, sắc mặt đỏ bừng do cơn sốt trộn lẫn với nền tuyết mềm mại nhợt nhạt khiến y trở nên nổi bật, nóng quá.

Mu bàn tay ấy vừa chạm vào trán, Lý Bính trong vô thức ấn vào nó, giống như một chú chim nhỏ lẻ loi cuối cùng đã tìm được tổ cho mình.

Lý Bính nhắm mắt lại, áp chặt vào mu bàn tay ấm áp của hắn, chậm rãi xoa lên xoa xuống. So với với cơ thể lạnh cóng của mình thì nơi ấy thật sự là một hồ suối nước nóng.

"Lý Bính?"– Khưu Khánh Chi gọi y, mu bàn tay từ trên trán trượt xuống, hóa thành một lòng bàn tay ôm chặt gò má y.

Lý Bính không nói gì, mí mắt run rẩy nhắm lại, lẩm bẩm điều gì đó.

Khưu Khánh Chi quấn chăn bông lên người nọ, rồi ôm cả cơ thể y vào lòng. 

Hắn muốn bỏ tay ra để thuận tiện cho việc đút thuốc, nhưng Lý Bính không chịu đồng ý, chỉ cần hắn làm động tác rời hơi xa một chút y sẽ cau mày và gầm gừ.

Khưu Khánh Chi hết cách, đành một tay ôm cổ y, tay kia đưa bát thuốc lên môi người nọ.

Vị đắng và chát của thuốc khiến Lý Bính cau mày, nghiêng đầu tránh né.

"Lý Bính..."– Khưu Khánh Chi thở dài, ngón tay di chuyển trên gò má của y, để lại những động chạm an ủi và thân mật trên da thịt nóng bỏng –"Ngoan nào..."

Lý Bính vẫn còn mê mang, nhưng y tựa hồ vẫn nghe được, môi dần hơi hé ra.

Khưu Khánh Chi nhanh chóng nhân cơ hội đẩy thuốc vào miệng, vội đặt bát thuốc xuống rồi xoa tấm lưng y liên tục.

Thuốc đắng đến mức Lý Bính nhăn mặt, từ từ mở mắt.

Khưu Khánh Chi cuối cùng cũng có thể giải phóng đôi bàn tay tê cứng vì áp lực của mình, quấn chăn vào người y rồi đặt y nằm ngửa trên giường.

Lý Bính nhìn chằm chằm thân hình bận rộn của hắn, đột nhiên cảm thấy choáng váng.

"Khưu Khánh Chi..."– Y khàn giọng nói, đầu sưng tấy đau đớn, giọng nói nhẹ nhàng và mỏng manh –"Ta sắp chết sao..."

Khưu Khánh Chi trừng mắt nhìn y, giọng điệu nhanh hơn bình thường rất nhiều: "Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy? Đại phu đã xem qua rồi. Chỉ là sốt cao thôi, ngươi chỉ cần uống thuốc, ngày mai sẽ sớm ổn thôi."

"...Nhưng ta lạnh quá..." Lý Bính nghiêng người, cả người cuộn tròn lại.

Khưu Khánh Chi nhanh chóng siết chặt chăn cho y, đang định nhờ người chuẩn bị thêm hai chiếc giường nữa thì cổ tay hắn đột nhiên bị hơi ấm bao bọc.

Chính là Lý Bính đang áp má của mình vào má hắn.

"...Ngươi thật ấm áp..." Lý Bính nghẹn ngào nói trong cổ họng, thân thể dần dần nghiêng hẳn sang một bên, để lại nửa chiếc giường trống rỗng.

"Ngươi có thể ôm ta được không... làm ơn..."

Khưu Khánh Chi đột nhiên dừng động tác và nuốt nước bọt vô cớ.

Mặc dù khi còn nhỏ cả hai thường xuyên ngủ chung giường như cơm bữa nhưng từ lúc lên mười bốn tuổi, vì sự riêng tư của y và sự trưởng thành ngày càng lớn nên họ chưa từng thân mật tới vậy.

Hắn cúi đầu, ngón tay trên tai Lý Bính siết chặt, uốn thành một nút xoắn, kéo ra một nếp nhăn.

"...Tiểu Lang Quân, việc này là trái quy tắc..."

Giọng nói rất trầm và xa xăm, như thể nó chỉ tồn tại ở đó và không để ai nghe thấy.

Lý Bính dường như không nghe thấy sự từ chối nhỏ này. Y lại nói với giọng nghèn nghẹt, thậm chí còn di chuyển cơ thể sang bên để nhường nửa giường còn lại cho hắn.

"...Ta muốn ngươi ôm...lạnh..."

Y nhướng mí mắt không còn chút sức lực, ngước lên cùng ánh mắt hỗn loạn và thất thường, nhìn vào đôi mắt của Khưu Khánh Chi.

Vòng tròn được bao phủ bởi những đám mây đỏ, điểm xuyết ở đuôi và mí mắt, giống như những khúc xương trắng được hun khói trong nước ấm. Những chiếc lá non được nhặt lên quấn quanh cổ tay hắn, đáng thương và mong manh.

Khưu Khánh Chi vô cớ hít vào một hơi, nặng nề nhắm mắt rồi lại mở ra sau một lúc lâu im lặng, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động.

Hắn cởi áo ngoài chỉ dám cẩn thận vén một góc chăn lên, sợ gió lạnh thổi vào phá hủy tổ ấm mà Lý Bính không dễ dàng gom góp được.

Nhưng cuối cùng khi đã nằm trên giường, Khưu Khánh Chi cũng chỉ dám nghiêng người sang một bên, ánh mắt đảo quanh, chăm chú nhìn Lý Bính chỉ cách đó mấy thước, toàn thân cứng ngắc không dám cử động.

Đang suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, Lý Bính đã liền tham gia vào.

Giống như dây leo quấn quanh thân cây, y chen vào trong vòng tay của Khưu Khánh Chi, vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của hắn, áp má vào ngực hắn.

Ngọn lửa mãnh liệt thiêu sát mặt, củi khô dài dài, tựa như mùa đông ngồi quanh bếp với trà mới trên tay, khiến người ta thở dài.

"Ta cảm thấy thoải mái quá..."

Lý Bính khịt mũi, nửa mở mắt, vuốt má về phía trước liên tục. Bỗng đột nhiên chạm vào làn da không được áo trong che phủ, y cảm thấy nơi đây có một mùi hương thân mật và vương vấn. Khiến y càng cảm thấy thoải mái và thích thú hơn.

Thế nên y ngẩng đầu dọc theo cổ áo và vùi nó vào hõm cổ hắn.

"Lý Bính..."

Khưu Khánh Chi không kịp phòng bị, lồng ngực phập phồng kịch liệt, từ từ đẩy má Lý Bính lên xuống.

Quá nóng...

Lý Bính hô hấp nặng nề, tràn nước bọt lên da hắn, lan ra cả mảng đỏ, không đau cũng không ngứa, nhưng lại khiến giọng nói của Khưu Khánh Chi trở nên hỗn loạn.

"Lý Bính..."

Hắn lại lên tiếng, một tay ôm eo y, tay còn lại đặt sau gáy Lý Bính, ép chặt y về phía mình.

Hắn lại cúi cằm xuống, chạm vào trán Lý Bính, truyền nhiệt độ cao từ cơ thể của mình vào cơ thể y.

Lý Bính tuy thân thể rất lạnh, nhưng trên mặt lại bừng đỏ.

Sự xen kẽ giữa lạnh và ấm giống như mắc ma đổ vào nước đá, rít lên và sôi sục, gây ngây ngất.

Khưu Khánh Chi ôm y, để cho bắp chân và cổ tay lạnh ngắt ấy mở quần mình, cảm nhận được cái mát lạnh sát vào da thịt.

Hắn rùng mình, nhấc mắt cá chân có thể cầm bằng tay lên và treo nó trên thắt lưng.

“Đừng quậy…” Khưu Khánh Chi hạ giọng, tựa vào đầu Lý Bính, ôm lấy tay trái phải của y, cố gắng sưởi ấm từng ngóc ngách, “Ngươi còn lạnh không…”

Lý Bính chôn mặt lắc đầu, đột nhiên hất cằm lên.

Khưu Khánh Chi bất ngờ nhìn vào ánh mắt của y, giọng nói đột nhiên nghẹn ngào.

Đôi mắt Lý Bính vẫn đỏ hoe, bị hơi thở nóng bức làm mờ đi, khóe mắt vẫn ướt đẫm nước mắt.

Y nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Khưu Khánh Chi và không nói gì.

Một lúc sau, ánh mắt y di chuyển dọc theo sống mũi và dừng lại trên môi hắn.

Hơi nóng quấn lấy hơi thở, mùi hương dẫn đến những suy nghĩ lấn át bộ não vốn đã bất tỉnh.

Không hiểu sao Lý Bính lại vươn cổ bất ngờ hôn hắn như một con chuồn chuồn lướt.

Khưu Khánh Chi sửng sốt một lúc.

Hắn còn chưa kịp phản ứng, Lý Bính thoáng động một ngón tay ra xa, ánh mắt vô tình lướt qua Khưu Khánh Chi vẫn còn ngơ ngác, đột nhiên lại đến gần.

Liếm nhẹ bằng đầu lưỡi và mút bằng răng nanh, giống như nếm thử món ăn nhẹ yêu thích của mình.

Khưu Khánh Chi đột nhiên lùi lại, ôm lấy má Lý Bính hơi đẩy ra.

"Lý Bính... ngươi còn nhìn rõ ta là ai không?" Khưu Khánh Chi cảm thấy mình không phải người bị bệnh thì là khó thở.

Hắn cố gắng bình tĩnh lại nhịp tim dữ dội của mình, nhưng nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ nóng bừng đó, hắn dù thế nào cũng không thể bình tĩnh được.

Lý Bính nhìn hắn, đôi mắt lơ đãng chứa đầy quyết tâm vô lý.

“Khưu Khánh Chi…"– Y ậm ừ, vô thức ấn eo và háng của mình vào bụng dưới của Khưu Khánh Chi, kẹp chặt hai chân của hắn và hơi ấn lên –“Sao ngươi không hiểu….”

Khưu Khánh Chi thở ra, dùng sức đè lên người Lý Bính, cố gắng ngăn cản y tiếp tục hành động công kích và khó chịu.

Những mảnh vải lộn xộn trộn lẫn với nhau, hòa lẫn với âm thanh khàn khàn dễ chịu của vải, hết âm thanh này đến âm thanh khác vang lên trong tai hai người.

"Ngươi bây giờ còn chưa tỉnh..." Khưu Khánh Chi cúi đầu cắn vào vành tai Lý Bính, đánh thức ý thức đang trôi dạt của y.

"Không......"

Lý Bính nói lớn, dùng đầu ngón tay gãi vào ngực Khưu Khánh Chi và đặt chúng lên cổ hắn.

"Ta tỉnh táo..."

Giọng điệu lầm bầm, nghe có vẻ hơi khó chịu.

"Khưu Khánh Chi..."

Những khúc mắc trong giọng điệu đó không khác gì vẻ điệu đà.

Khưu Khánh Chi lại hít một hơi dài, nhẹ nhàng kéo da đầu Lý Bính, ngửa cổ y ra sau, cúi đầu, cắn môi.

Đầu lưỡi đi thẳng vào khoang miệng nóng bừng vì nhiệt độ cao, môi và lưỡi quấn vào nhau không chút cản trở.

"Ta......"

Lý Bính nhẹ nhàng nói nhỏ, thỉnh thoảng lại phát ra vài âm mũi.

Nụ hôn của Khưu Khánh Chi khiến y nghiện, nghẹt thở và khiến y mê đắm.

"Ha......"

Lợi dụng khe hở để thở, Lý Bính không ngừng thở nhẹ, môi và răng dính vào nhau, lại có người đưa vào miệng y .

Nóng quá, ta nhớ ngươi...

Lý Bính trong lòng mơ hồ, hai chân quấn quanh eo Khưu Khánh Chi lại siết chặt, y vô thức cọ xát.

Khưu Khánh Chi nắm thật chặt mông y, đầu ngón tay thọc sâu vào da thịt y, ấn xuống eo và hông y.

Bất ngờ bị xoay người đột ngột, Lý Bính bị đẩy về phía trước trên giường, cánh tay ôm cổ không buông lỏng, hai chân ôm lấy eo hắn không buông lỏng, nụ hôn nối liền hai người cũng không buông lỏng.

Khưu Khánh một tay giữ hàm dưới, tay kia nắm lấy đùi y, kìm nén hơi thở, đâm vào giữa chân Lý Bính.

Trong lúc Lý Bính đang thở hổn hển, y phát hiện ra một âm thanh thất thường trong hơi thở đan xen của mình.

“Khưu Khánh Chi…” Y không thể chịu nổi chiếc vương miện sâu đến khó chịu và bức bối, không khỏi duỗi thẳng eo. Móng tay vô thức cắm vào tóc, xé toạc da đầu, “Nóng quá.…”

Thứ đó giống như mỏ hàn, ép chặt vào cơ thể y, khiến y khó có thể bỏ qua.

Khưu Khánh Chi dường như bị cơn đau đánh thức, ánh mắt lấy lại tiêu cự, cuối cùng buông tay ra.

Hắn hôn sau gáy Lý Bính một cách chuyển tiếp, lưu luyến trên bả vai của y.

"Nghỉ ngơi sớm đi…” Hắn thở ra, tựa lên vai y một lúc rồi lại ngẩng đầu lên, chuẩn bị xoay người rời khỏi Lý Bính.

Nhưng Lý Bính không cho phép điều đó.

Y móc chặt cổ Khưu Khánh Chi, sau đó quấn chặt eo Khưu Khánh Chi, ép hắn vào người mình.

"Nhưng ta muốn..."

Lý Bính nhắm mắt lại, khuôn mặt đau khổ và bình tĩnh trở lại. Y không biết lúc này mình đang bị sốt cao muốn ngất đi buồn cười đến thế nào.

“Ta muốn làm chuyện đó với ngươi…”– Y cắn môi, dường như đã có quyết tâm rất lớn, chủ động hôn Khưu Khánh Chi lần nữa –“Ta muốn ngươi vào…”

Y sốt ruột cử động phần eo của mình, gặp phải nhiệt độ nóng rực và dễ thấy, rồi cọ xát nó vào người mình.

Sau đó y nắm lấy tay Khưu Khánh Chi, sờ sờ bụng dưới của hắn, cụp mắt xuống, nhỏ giọng như cầu xin điều gì đó.

"Mau vào đi..."

Khưu Khánh Chi gần như sắp nổ tung, giống như một quả khinh khí cầu sắp đạt đến giới hạn, bị lửa nướng và bị gió ép vào, nó sẽ cháy ngay lập tức.

Hắn cố gắng hít một hơi thật sâu lần nữa, buộc mình phải bình tĩnh lại.

"Đừng nháo..."– Khưu Khánh Chi cau mày, khàn giọng ấn vào eo Lý Bính –"Ngươi bị sốt rồi..."

"Nhưng ta muốn..."

Lý Bính rất nhanh được đón nhận nụ hôn, chỉ nhếch môi lên, lại nhận được một nụ hôn nửa vời.

Y đột nhiên trở nên háo hức, chủ động mở đùi ra, áp xương bắp chân của mình vào lưng Khưu Khánh Chi để áp vào mình.

Phần giữa của chân sát với tay cầm chắn bụi, chỉ có một lớp vải mỏng ngăn cách.

Có hạnh phúc.

"Vào đi...ta muốn..."

Y định ngồi vào trong như thế này nhưng bị Khưu Khánh Chi kéo lên.

“Đừng cử động…”– Hắn dùng ba ngón tay véo cằm Lý Bính, hai ngón còn lại nhét vào miệng y, ấn vào bề mặt lưỡi của y, vướng vào thật sâu –“Sẽ đau…”

Hắn dùng tay còn lại đưa tay xuống dưới cơ thể Lý Bính và nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay vào đó.

Vì nhiệt độ cao nên mềm và nóng.

Lý Bính run rẩy, lẩm bẩm và kêu lên.

Khưu Khánh Chi ngẩng mặt lên, hôn lên cổ y, ngậm tai y trong miệng.

"Đau?"

Lý Bính lắc đầu, khóe mắt chứa lệ vì ứ đọng trong cổ họng, y đưa ngón tay của Khưu Khánh Chi vào miệng mút đầu ngón tay kết hợp với chuyển động ra vào của thân dưới.

Khưu Khánh Chi đột nhiên dừng lại và chửi rủa nhỏ.

Hắn đột nhiên rút tay ra, dùng miệng bịt kín đôi môi đang rên rỉ của Lý Bính, dùng thân dưới sử dụng lực đẩy vào.

"Ưm...a..ha..."

Bị bịt miệng, Lý Bính không còn chỗ nào để phát ra âm thanh, chỉ có thể ôm chặt người trên người mình, rên rỉ vài câu.

Khưu Khánh Chi đổ mồ hôi lạnh, ấn vào người Lý Bính, đẩy y vào sâu hơn.

Hang động quá chật và quá nóng, với một bầu không khí nóng bừng nhưng dai dẳng khiến y cắn chặt không chịu thả lỏng.

Hắn kiềm chế lực, không dám dùng quá nhiều sức, với tay lấy chăn bông quấn chặt trước mặt hai người, sợ để một chút gió lạnh lọt vào.

Lý Bính run rẩy và vặn chặt hai chân quanh eo hắn, dần dần thích ứng với sự đẩy lùi bị trấn áp nhưng hung dữ của Khưu Khánh Chi.

"Có thấy khó chịu không?"

Khưu Khánh Chi hôn lên khóe mắt và lăn nước mắt vào miệng.

"Ưm...."– Lý Bính lắc lắc đầu, nhắm mắt lại tận hưởng đúng tiết tấu –"Thoải mái..."

Khưu Khánh Chi bật cười, đột nhiên nắm lấy đùi Lý Bính, đẩy y vào.

"Ha..ah..."– Lý Bính đột nhiên mất bình tĩnh, hai chân bắt đầu run rẩy, cơ bắp và xương cốt căng cứng, rút ra một sợi dây cung xinh đẹp –"Từ từ...nhẹ chút......Không......"

Nhưng Khưu Khánh Chi đã làm ngơ, giam cầm Lý Bính trong vòng tay, nhốt y vào một không gian nhỏ và chạy trốn vô đạo đức.

"Không...không...a..."

Đôi chân run rẩy gần như mất kiểm soát, run rẩy treo trên eo Khưu Khánh Chi, hoàn toàn mất đi chỗ dựa.

Chất nhầy làm ướt bụng dưới của y, nhưng Khưu Khánh Chi vẫn không dừng lại.

Y giống như một con cá mất nước, vùng vẫy lao xuống biển trên bờ, cuối cùng cũng đến gần mép nước nhưng lại bị kéo lại.

"Dừng lại...không được nữa..."

Lý Bính cao giọng, nắm lấy vai Khưu Khánh Chi, đầu ngón tay cào vào thịt, lần lượt khắc lên vết máu.

Lại là một tiếng thở hổn hển, Khưu Khánh Chi đột nhiên đứng dậy, chất bẩn bắn vào bụng dưới của Lý Bính, khiến người y nhớp nháp.

Hai người cùng thở hổn hển và hôn nhau lần nữa ngay khi ánh mắt họ gặp nhau.

"Giờ ngươi có thể ngủ được chưa?"

Khưu Khánh Chi xoa xoa chóp mũi, trầm giọng dỗ dành.

Lý Bính không nói gì, chỉ dựa vào vai hắn, cuối cùng nhắm mắt lại.

....

Khi tỉnh dậy trở lại, đầu óc y không còn choáng váng nữa và suy nghĩ của y đã trở nên rất rõ ràng.

Những ký ức ngớ ngẩn và khó hiểu của đêm qua tràn vào não y, khiến Lý Bính trong phút chốc đóng băng.

Quần áo của y đã được thay một lần và cơ thể cũng đã được tắm rửa. Y nhận thấy đôi tay ấy vẫn đang ôm lấy eo mình, lập tức nhanh chóng nhận ra rằng đó không phải là một giấc mơ.

Lý Bính cau mày, nghĩ bây giờ tốt nhất nên lẻn ra ngoài.

Y đang mải mê suy nghĩ chẳng để ý rằng người phía sau đã tỉnh dậy.

Khưu Khánh Chi mở mắt ra, việc đầu tiên là đưa đầu khám phá trán Lý Bính.

Lý Bính thình lình cúi xuống, sau đó đột nhiên cứng đờ.

Khưu Khánh Chi mỉm cười, biết rằng cơn sốt của người này bây giờ đã hạ xuống, nỗi xấu hổ tiêu tan tối qua liền quay trở lại.

"Bây giờ ngươi có biết xấu hổ không?"

Khưu Khánh Chi nhướng mày, tựa cằm lên vai y, ngón tay luồn vào mái tóc ấy, xoắn đi xoay lại.

Người nọ lập tức đỏ mặt, hồi lâu không nhịn được muốn nói một lời.

Y mím chặt môi hoàn toàn bỏ cuộc.

Lý Bính xoay người lại rồi ôm chặt vào lòng Khưu Khánh Chi như đêm qua.

"Chuyện gì vậy?"

Khưu Khánh Chi nhịn cười, đưa tay đặt sau gáy y nhẹ nhàng gãi.

Lý Bính không nói gì, chỉ ậm ừ vùi mặt vào vai hắn.

Biết người này da mặt mỏng, Khưu Khánh Chi cũng không có ý trêu chọc nữa, hắn vuốt cằm y nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngủ thêm một lát... Ta còn chưa hoàn toàn bình phục....”

"Ừm......"

Lý Bính cuối cùng cũng đáp lại, hô hấp chậm dần ở hõm vai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro