Chương 5: Nhà có biến (Phần 5: Tiếng đàn năm ấy-2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu hoa vàng nơi ấy

Tìm gió về cho mây

Cho nắng tràn mi mắt

Một mùa thu năm nào....

 " Nếu tình yêu là con đường không có đoạn kết, tôi mong có em đi cùng tôi trên con đường đó. Như những ánh sao đêm trên trời, em mãi không có biết có tôi luôn ngắm nhìn em mỗi ngày, em luôn không ngừng vây quanh ánh trăng kia, liệu có khi nào em sẽ dành cho tôi chút ánh sáng yếu ớt của em. Tôi thật sự mệt mỏi lắm, cuộc sống của tôi như chính bước chân tôi lạc vào đi trong sa mạc hoang vu đánh mất bản thân đánh mất niềm tin. Không thể tha thứ cho chính tôi vì đã yêu em..."

....

Ngủ một giấc say sau khi xuống máy bay, Thiên Vũ trở nên tỉnh táo hơn, anh cầm ly trà ra trước hiên nhà ngắm nhìn đường phố sớm mai. Yên tĩnh quá, dễ chịu quá. Ở đây không ồn ào xe cộ mà chỉ có sự tỉnh lặng của con phố nhỏ. Giờ này chắc ba mẹ anh đã nhận được tin tức của anh , dù có ngăn nhưng chắc chắn Lập Phong cũng đã gửi tin cho ba mẹ anh biết. Thôi kệ đến đâu hay đến đó vậy, hôm nay Thiên Vũ tự nhủ sẽ hoàn tất thủ tục dự thi  trước khi mẹ anh bay sang triệu tập anh về nhà.  Anh vẫn nhớ như in câu nói của ba anh khi ông nghiêm cấm anh chơi đàn:

"Mỗi con người khi sinh ra điều đã định sẵn con đường phải đi, con đường đính sẳn của con tuyệt nhiên sẽ không có tiếng đàn trong đó. Con từ bỏ sớm đi, dẹp bỏ ảo mộng càng sớm thì càng bớt đau khổ về sau."

Lúc đó anh chỉ muốn phỉ nhổ lên cái định mệnh khốn kiếp đó. Tại sao chứ? Lập Phong có thể đi con đường nó muốn đi còn anh thì không thể. Định mệnh là gì ? Con đường phải đi là gì? Đã thế anh phải chống lại cái định mệnh đó. Thật ra anh không phải không muốn kế thừa công việc kinh doanh của gia đinh, anh sẽ vẫn tiếp tục con đường đó, vẫn cứ lén lút chơi nhạc nếu không phải giọt nước làm tràn ly cà phê đắng . Một cuộc đính hôn giữa những gia tộc kinh doanh. Anh phải kết hôn vì sự nghiệp. Chết tiệt cái con đường đó người lớn không ngừng vẽ lên cho anh những màu sắc u tối. Sao anh không thể tự do kết hôn với người anh yêu cơ chứ? Thiên Vũ không muốn cả cuộc đời chỉ là con rối chỉ biết múa theo những gì người lớn giật dây sắp đặt. Phải, anh phải chạy khỏi cái con đường đó. Và nơi duy nhất anh nghĩ tới chính là bên cạnh Lập Phong, anh vẫn luôn ngưỡng mộ thằng nhóc bất trị này. Anh muốn được ở bên nó để có thêm sức mạnh. Anh không muốn chỉ núp sau lưng để nó che chở đứng ra thay anh nhận tội một cách anh hùng như thuở nhỏ, mà anh muốn như nó cho mình sự dũng cảm và giữ được chút tự tôn cuối cùng trong lòng. Thiên Vũ đi và để lại vài dòng chữ ngắn ngủi cho gia đình. Anh đáp chuyến bay dài để đến nơi đây. Cái quyết tâm ấy làm anh cảm thấy cuộc sống còn có chút thú vị. Đứng giữa đất trời mênh mông cuối cùng Thiên vũ đã có thể như cánh chim tự do vượt qua mọi ràng buộc, mọi quy tắc để thực hiện điều mình yêu thích. Đó là tâm trạng của con người ở trong bóng tối lâu ngày được bước ra ánh sáng. Cảm giác đó khó có ai có thể cảm nhận.

Chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, Thiên Vũ không hay Lập Phong đang đứng sau lưng mình. Lập Phòng vỗ vai Thiên Vũ  cà nói:

_Sao anh dậy sớm thế, không ngủ được sao?

_Ờ có lẻ lệch múi giờ nên hơi khó ngủ đó thôi. Còn em thì sao?

_Em vẫn hay dậy vào giờ này, không ngủ được nhiều lắm. Tối qua em có gọi cho bác.

Thiên Vũ khựng lại tay, xoay xoay tách trà.

_Thế à, em gọi sớm hơn anh nghĩ, rồi ba mẹ anh nói gì không?

_Em không nói anh ở đây, em nói với bác gái, anh có ghé ngang và bảo muốn đi Nhật du lịch thăm thú. Em có bảo anh ở lại nhưng anh không chịu nên em gọi báo cho bác gái biết để đỡ lo lắng. Không biết em làm vậy có đúng không? Mà cũng không có gì đảm bảo bác gái sẽ tin em. Anh biết đó? Uy tín của em trong lòng mọi người là con số 0 mà. Nếu hai bác mà tìm đến đây thì em không còn cách nào để che dấu anh nữa.

_...

_Sao anh im lặng thế?

_Sao em lại giúp đỡ anh nhiều thế?

_Thiệt tình em lúc nào chả ủng hộ anh, chỉ là lần đầu em thấy anh chống lại ông và hai bác. Em ... nói thế nào nhỉ, em chỉ là muốn mọi việc anh mong muốn điều có thể thực hiện.

_Em thực sự đã trưởng thành rồi Lập Phong.

_Có không, em đã già rồi mà, anh đã tin tưởng chạy đến chỗ em, lẽ nào em lại đem anh đi dâng nộp chứ.

_Thực sự anh rất cảm ơn anh.

_Thôi bà kêu em với anh vào ăn sáng ăn xong rồi em dắt anh đi.

_Đi đâu?

_Mua đàn chứ sao? Anh tính dự thi mà không luyện tập gì sao?

_Lập phong à.

_Gì thế?

_Anh cảm động quá cho anh ôm cái nào?

_Sao cơ? Thôi khỏi đi anh không cần lấy thân báo đáp vậy đâu?

Thiên Vũ nhìn Lập Phong với ánh mắt cảm kích. Thằng nhỏ này làm anh bất ngờ quá,  anh không nghĩ nó sẽ giúp anh như vậy. Đã lâu lắm rồi anh lại mới thấy con tim có chút niềm vui trở lại. Thiên Vũ tiến lại gần khoát vai Lập Phòng vào nhà. Bầu trời hôm nay mới đẹp làm sao.

.......

Tại trường đại học KT, Hồng Liên đang ngủ gà ngủ gật ở góc cuối giảng đường, bóng dáng nhỏ bé của cô bị hơn hai trăm sinh viên trong khoa che khuất. Hôm nay là buổi học tập trung môn triết của trường, theo quy định của khoa tất cả sinh viên năm nhất của các ngành sẽ chia buổi học tập trung với nhau. Sát thủ - biệt danh của giảng viên môn Triết- vẫn thao thao bất tuyệt trên bục giảng xa xôi. Xung quanh Hồng Liên là các cô nàng phấn hương thơm ngát của ngành Anh Ngữ đang buôn chuyện rậm rịt. Hôm nay cô nàng Thảo Tuyên cả gan bùng học, Hồng Liên cô đơn một mình trên lớp cũng mau chóng chìm vào mộng. Nhưng mắt nhắm thì nhắm nhưng nàng không thể ngủ nổi vì mấy cô nàng phía trước vẫn không ngừng  cười nói rôm rả. Lâu lâu các cô lại im bặt khi Sát Thủ quát từ xa, nhưng lại đâu lại vào đấy. Sát Thủ cũng đành bó tay. Nhất quỷ nhì ma thứ ba tụi sinh viên mà. Hồng Liên vươn vai mệt mỏi, hé hé con mắt nhìn xung quanh, lơ đãng nhìn mấy trang giáo trình dày đặc chữ ngao ngán. Phía trước nàng, cô nàng áo hường phấn che miệng cười khúc khích, cô ta e thẹn vỗ vai cô nàng áo lam bên cạnh ra chiều phấn khởi:

_Này tớ đã lọt vào mắt xanh của vị sư huynh trong truyền thuyết rồi đó. Trời ơi tớ phải có mấy cái mạng mới trụ vững, đẹp trai chết đi được.

Cô nàng áo lam lè lưỡi như nghe phải thứ gì đó không có thật.

_ Sư huynh là đội trưởng đọi tình nguyện mà lúc nào chả chường mặt ra. Anh ấy đối với ai chả tốt bụng . Cậu đừng có ảo tưởng sức mạnh với lại cho dù có tốt cũng không đến lượt cậu đâu.

_Sao, cậu chắc chắn đang anh bánh gato với tớ. 

_Cô bé ngây thơ à, mình là mình là bạn tốt nên mới khuyên cậu dẹp mộng. Cậu không biết sư huỳnh là hoa đã có chủ sao? Hoa khôi trường mình, con gái của một công ty lớn đã nhắm anh ấy rồi. Người ta là trai anh tài gái đại gia. Cậu đừng tự mình đa tình mà khổ.

Hồng Liên chăm chú lắng nghe, hai nàng này đang nói đến ai thế nhỉ. Từ lúc nhập học đến giờ nàng hơi bị gà mờ về các nhân vật trong trường. Cũng bởi tên ác ma kia bắt nàng đầu tắt mặt tối không còn rong chơi cùng chúng bạn được .  Nén không được tò mò Hồng Liên đưa tay khều vai bắt chuyện với náng áo hường phấn.

_Này hai bạn đang nói đến vị sư huynh nào thế? Nổi tiếng thế nào mà mình không biết?

Hai cô nàng đồng loạt nhìn nàng như thể nàng là người trên trời rơi xuống. Áo hường phấn dè dặt nhìn nàng đánh giá từ đầu đến chân.Nàng ấy hỏi

_Bạn này là...

_À quên mất, mình là Hồng Liên lớp Quản trị kinh doanh ... Hình như hai cậu là ngành Anh Ngữ thì phải.

Nàng áo lam gật đầu. Cô ấy có vẻ thân thiện hơn áo hường phấn, đoạn cô ấy giới thiệu.:

_Đúng rồi, mình là Nam Phương còn bạn này là Quất Hương ngành Anh Ngữ. Hân hành làm quen bạn.

Áo hường phấn nghi ngại nhìn Hồng Liên, cuối cùng cô nàng cũng chịu mỉm cười với nàng một chút.

_Hân hạnh làm quen.

Hồng Liên cười toe với hai cô bạn mới, không quên chủ đề vị sư huynh trong truyền thuyết, nàng nhanh nhảu hỏi:

_Thế vị sư huynh đó?

Nam Phương à lên một tiếng rồi tiếp tục bắt đầu câu chuyện:

_Đó là sư huỳnh của khoa cậu đó, anh ấy học năm cuối, và rất bị nổi tiếng đó.

_Anh ấy tên là Lập Phong .- Quất Hương tiếp lời.

_Sao? Hồng Liên thảng thốt nói lớn,âm thanh chói lọi đó không may lọt vào tai vị giảng viên đáng kín, Sát thủ trên bục ngừng giảng nhìn xuống phía cuối lớp. Ánh mắt nghiêm nghị của Sát thủ dưới cặp kính dày cộm đảo qua khu vực của ba cô nàng. Mọi hoạt động trá hình trong lớp điều không hẹn mà dừng lại ngay lập tức, bầu không khí im lặng đáng sợ. Sát thủ đặt sách lên bàn cầm cây thước huyền thoại đi về cuối lớp. Tất cả nín thở . Tiếng chuông cứu rỗi linh hồn vang lên. Sát thủ hậm hực quay về bàn thu dọn sách vở. Ra khỏi lớp Sát thủ không quên buông một câu:

_Coi như lần này tôi tha cho các em, hãy lấy đó làm phúc mà tu tâm, lần sau không may mắn như vậy đâu.

Ba cô nàng cuối lớp ba hồn bảy vía bay mất nay vứa mới trở về không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.

_Tớ tưởng chúng ta sắp tiêu đến nơi. Ôi Sát thủ không phải dạng vừa đâu. -Nam Phương đưa tay vuốt ngực.

_Sao bạn này tự nhiên lại la lên thế, xém chút là chết cả lũ.- Quất Hương trách móc.

_Xin lỗi, mình ngạc nhiên qua. Nàng hối lỗi.

_Sao lại ngạc nhiên cậu quen người đó sao mà ngạc nhiên.

_Không làm sao mình quen được chứ, chỉ là cũng đã nghe giang hồ đồn qua đại danh.Hồng Liên lấp liếm.

_Thôi về thôi. - Quất Hương thu dọn sách vở.

_Đừng mà kể cho tớ nghe hết đi, người ta tò mò quá đi nè- Hồng Liên năn nỉ.

_Cậu phiền quá.- Quất Hương bực bội.

Nam Phương nhìn Quất Hương rồi nhìn Hồng Liên rồi cười.Đoạn cô nói vơi Quất Hương

_Thôi cậu về trước đi, mình ở lại chơi với A Liên chút đã.

_Cậu, đáng ghét, mình cũng ở lại. Quất Hương phụng phịu

_Chứ không phải cậu cũng muốn nghe sao, thôi các cậu đừng gây chú ý nữa. Đợi mọi người về hết mình kể cho nghe.

_Được rồi. Hồng Liên và Quất Hương đồng thanh.

Ít phút sau, Nam phương bắt đầu câu chuyện. Với giọng điều ra vẻ bí mật cô nàng bắt đầu thao thao bất tuyệt.

_Nhân vật nam chính trong câu chuyện mình nói đến như các cậu đã biết đó là sư huynh Lập Phong. Các cậu có coi Thiên long bát bộ không? Mình thì thích anh Vinh Phước bạn anh ấy. Có thể ví hai huynh ấy là Nam Lập Phong Bắc Vinh Phước. Hai người đều tuấn tú chết hết nữ nhi chúng ta. Điển hình là nàng Quất Hương nhà ta.

_Cậu cứ coi như tớ đơn phương đi đừng nhắc đến , tiếp đi..Quất Hương xấu hổ.

_Ờ, ờ tiếp đi.- Hồng Liên gật gù hưởng ứng.

_Quay lại với sư huynh Lập Phong. Từ khi xuất hiện trong trường chúng ta đã khiến nữ lưu tàn sát không nương tay với nhau để có thể chiếm lấy trái tim anh ấy.  Đỗ vào trường với số điểm thủ khoa,  xuất thân từ một gia đình tầm cỡ ở Mỹ. Cái này tớ nghe chị họ học cũng lớp kể được do tin tình báo của đội mật vụ của lớp chỉ. Kiến thức anh ấy mênh mông không thể tả. Tính cách quá ư tàn nhẫn lạnh lùng. Nhưng như thế lại quá là quyến rũ mới chết chứ. Đã có một câu chuyện kể lại trong thiên sử tình trường của trường chúng ta, có một mỹ nữ cùng khóa sư huynh không biết sống chết đến tỏ tình với anh ấy. Khung cảnh lãng mạn đúng chuẩn Hàn xèng. Thế nhưng sư huynh nhẫn tâm không thèm đoái hoài đến chỉ vứt cho mỹ nữ một câu " Tôi không quan tâm". Câu chuyện đã trở thành huyền thoại của khóa đó.

_Không phải chứ, có nói quá không? Quất Hương và Hồng Liên đồng thanh

Không phải chứ, có nói quá không? Quất Hương và Hồng Liên đồng thanh.

̲   Sao lại nói quá chứ, không phải tự nhiên mà sư huynh được mệnh danh là mỹ nam băng giá.

̲   Rồi, rồi thế còn nhân vật nữ chính thì sao?- Hồng Liên hối thúc.

̲   À, còn nữ chính thì không phải loại tầm thường à nha. Chị ấy trên chúng ta một khóa. Nghe nói đó là đại tiểu thư của một đại gia tầm cở trên phố. Gia đình nhiều đời kinh doanh đồ uống. Thân hình thì ôi thôi, quyến rũ không từ ngữ nào có thể miêu tả. Nam sinh chỉ hận không thể làm trâu làm bò cho chị ấy.  Sách có câu “Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, anh hùng sao có thể qua ải mỹ nhân”. Vị sư tỷ này, từ khi vào trường đã làm cho biết bao nhiêu nam sinh ngày đêm dệt mộng chỉ mong có thể cùng nàng sánh bước nên duyên. Tuy nhiên, sư tỷ không biết vì sao lại biết được sư huynh mà tìm tới, mạnh mẻ vượt trên dư luận mong muốn được ở cạnh sư huynh. Sư huynh của chúng ta quả không hổ danh máu lạnh, người đẹp đã chủ động sà vào thế mà lại dứt khoát đẩy ra. Nhưng sư tỷ này hình như không có khái niệm bỏ cuộc, nhất mực xây dựng tượng đài tương tư . Đã tròn một năm rồi, nghe nói gần đây hai người đã có tiến triển. Sư huynh lạnh lùng có vẻ vui vẻ hơn.

̲   Không phải vậy chứ?- Quất Hương cảm thán.

̲   Thế nên mình mới nói cậu sớm từ bỏ đi.

̲   Chuyện hai người này có vẻ li kỳ quá chứ hả?- Hồng Liên xoa cằm gật gù.

̲   Ừ thế nên nữ nhi chúng ta chỉ có thể ở thời điểm thích hợp tìm một người phù hợp với mình mà thôi. Đừng vì nhan sắc nhất thời mà lu mờ lý trí có qua đó chỉ là yêu nghiệt mà thôi.- Nam Phương tâm đắc giảng giải.

̲   Thôi mình chán rồi, hôm nay mình sẽ khao các cậu một chầu.-Quất Hương buồn bã thu dọn sách vở.

̲   Ờ được đó, bạn thân mến, đừng quá đau lòng . Hồng Liên đi luôn nhé.

̲   Hôm nay chắc không được hôm qua mình nghỉ làm không xin phép, ông chủ của mình rất là giận. Hôm nay lại trốn nửa thì mình không xong. Các cậu không cần chừa phần mình.

̲   Vậy sao, tiếc quá nhưng công việc mà, vậy mình với Quất Hương đi thôi vậy, hẹn gặp cậu tuần sau.- Nam Phương nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, cô nàng nắm tay Quất Hương đứng dậy. Quất Hương gượng cười nhìn Hồng Liên vẩy tay tạm biệt. Bóng hai cô nhanh chóng khuất sau cánh cửa lớn của giảng đường. Hồng Liên nhìn khung cảnh vắng vẻ xung quanh cũng mau chóng thu dọn đồ đạc ra về. Chẳng mấy chốc, các lớp học cũng vụt tắt mọi ánh đèn, sân trường trở lại dáng vẻ cô đơn của riêng nó.

Tại cửa tiệm.

Thiên Vũ đưa ngón tay lướt dọc theo phím đàn, một chuỗi thanh âm trong vắt vang lên. Anh mỉm cười hài lòng , quả thật thằng nhóc Lập Phong không thể coi thường, dân ngoại đạo nhưng lại chọn cho anh một cây đàn quá đỗi tuyệt vời. Cuối cùng anh cũng có thể sống thật với đam mê của mình. Thiên Vũ đã đặt cây đàn ở một góc mát của căn tiệm. Lập Phong sau khi mua đàn cùng anh đã đi lấy hàng với bà. Anh nhận nhiệm vụ trông tiệm nhưng thật ra tiệm cũng chưa đến giờ mở cửa. Nhìn quanh một lượt, Thiên Vũ ngồi xuống cạnh cây đàn. Ngón tay thanh mảnh nghệ sĩ đặt lên phím đàn, Thiên Vũ bắt đầu dạo một khúc nhạc. Chút ánh nắng nhạt nhòa của buổi ráng chiều đáp lại trước hiên, không gian ngập tràn hương thơm hoa cỏ đặc trưng của tiệm trà . Ngọn gió nhẹ lướt qua mái tóc anh hòa cùng âm thanh êm dịu mang chút hoài niệm quá khứ  của bản nhạc, tất cả đã tạo nên một khung cảnh tựa thần tiên. Thiên Vũ khép hờ đôi hàng mi cong, đôi vai thả lỏng. Phút giây này anh và âm nhạc đã hòa thành một. Thiên Vũ không hay cánh cửa tiệm đã được mở ra. Một thân ảnh bước đến trước mặt anh, ánh mắt thoáng chút ngỡ ngàng. Anh dừng đàn và từ tử mở mắt. Trước mắt anh một cô gái nhỏ bé đáng yêu cản hai không hẹn mà cùng thốt lên:

̲   Anh là…

̲   Có phải em là…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro