Đại Hôn (Chu Thừa Dực)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Trác Dực Thần được sinh ra, trên trời liền xuất hiện những dị tượng, ráng ngũ sắc đầy trời và những âm thanh tiếng Phạn từng trận.

Khi kết hôn, đó cũng là một cuộc chiến độc nhất vô nhị.

Suy cho cùng, đại yêu Chu Yếm và thụy thú Thừa Hoàng tên tuổi nổi danh khắp nơi.

Tất cả các tộc đều đến chúc mừng, mấy ngày nay Dực tộc rất náo nhiệt, trên mặt mọi người đều tràn đầy vui mừng.

Ngoại trừ Triệu Viễn Chu phát bệnh...

Hắn lúc này đứng chắp tay sau lưng, lẽ ra bình thường hắn sẽ không bị Ma Châu tiếp cận, nhưng hắn lại không có gánh nặng trên người, một lòng muốn chết, không biết để Ma Châu nhập vào cơ thể có khiến cơ thể dễ dàng bị giết chết hay không nhưng hắn muốn thử nó.

Người đối diện không cho phép, đây là lần đầu tiên gặp thần nữ, danh tự ngược lại đã nghe qua, người trẻ tuôi bên cạnh thần nữ là ai?

Như thế nào lúc hắn thức dậy lại náo nhiệt như vậy, vậy đây không phải là phủ của hắn.

Văn Tiêu cau mày: "Triệu Viễn Chu, Ma Châu chỉ có thể vẽ ra tâm ma, dễ dàng giết chết. Ngươi sẽ làm tổn thương chính mình và mọi người, kể cả..." Văn Tiêu liếc nhìn những người trẻ tuổi xung quanh, "Bao gồm cả Trác Dực Thần. "

"Trác Dực Thần?" Triệu Viễn Chu theo bản năng nhắc lại cái tên này, nhìn về phía người thiếu niên, chạm phải ánh mắt của hắn, đôi mắt đó tựa như ngưng tụ một phương ánh trăng, long lanh chiếm lấy lòng người.

Triệu Viễn Chu thầm than thở, hắn sống quá lâu, nhìn quen muôn màu thế gian, nhưng đôi mắt này ánh trăng lưu chuyển, lại sáng nhất dưới trăng, có lẽ đây là điều tuyệt nhất đối với hắn.

Lúc này trong đôi mắt kia tràn đầy lo lắng, Triệu Viễn Chu cau mày, cảm thấy không hiểu nội tâm lại kích động, vô thức buột miệng nói: "Đừng lo lắng."

Tay cầm kiếm của Trác Dực Thần trở nên trắng bệch: "Đưa Ma Châu cho ta."

Nhưng Ma Châu lại lợi dụng Triệu Viễn Chu nhất thời thất thần nhân cơ hội tiến vào, ma văn dần dần dâng lên.

Văn Tiêu kinh hãi: "Nếu như trong người sinh ra đã có tâm ma, khó có thể tỉnh lại."

Trác Dực Thần vẻ mặt nghiêm nghị, phi thân tới, một chưởng lên ngực Triệu Viễn Chu, bằng mắt thường có thể nhìn thấy một luồng khí đen đang hút về phía hắn.

Bạch Cửu lo lắng: "Chủ nhân, Dực tộc mặc dù không sinh ra tâm ma, nhưng thân thể của ngươi sẽ bị tổn thương."

Trác Dực Thần mắt điếc tai ngơ nhìn Triệu Viễn Chu, ẩn giấu sự tức giận trong giọng nói: "Khi ngươi tỉnh lại, nếu ngươi còn muốn chết, ta sẽ không ngăn cản ngươi."

Triệu Viễn Chu đang định ra tay thì nghe thấy lời này, sửng sốt.

Lúc này, vết rạn đen dần dần lan rộng ra giữa cái cổ trắng nõn của Trác Dực Thần, sắc đỏ trong mắt Triệu Viễn Chu nhạt dần, hắn muốn đỡ lấy người đang lảo đảo, nhưng lại bị kiếm khí quét đi, quay người rời đi.

Văn Tiêu kéo Triệu Viễn Chu bị cắt mất một mảnh áo bào, vội vàng đi theo.

Thần nữ dịu dàng cũng không nhịn được mà cáu kỉnh: "Mấy ngày nữa sẽ thành hôn, ngươi đang làm gì vậy? Trí nhớ của ngươi bị tắc nghẽn, ngươi đang tìm cái chết."

"Vậy là chúng ta sắp thành hôn, ai có thể ngờ rằng hắn đang trêu hoa ghẹo nguyệt, dẫn đến ta trong cơn tức giận bị Ma Châu thu hút, vô tình đi vào phong ấn, bị trận pháp phong ấn trí nhớ. Vừa rồi suýt chút nữa đã bị Ma Châu lợi dụng, còn với các ngươi động thủ?"

Văn Tiêu kéo Triệu Viễn Chu lại nói một hồi lâu, nàng không hiểu hắn làm sao tổng kết thành cái dạng, vừa đúng vừa sai: "Đừng gây chuyện vô lý, chỉ đợi có Thừa Hoàng đi ra đánh ngươi."

"Thừa Hoàng?"

"Đó chỉ là trêu hoa ghẹo nguyệt trong miệng ngươi mà thôi."

Bạch Cửu bị đuổi ra khỏi nhà, vừa kịp nghe lời: "Hừ, chủ nhân của ta khi mới sinh ra đã được trời ban cho, ba người các ngươi đã được trời chọn, định mệnh sẽ ở bên nhau. Không phải ngươi đã sớm biết điều này sao? Tùy tiện ghen tị thật sự quá là ngây thơ."

"..." Triệu Viễn Chu sắp xếp lại thông tin, chớp mắt:

"Vậy là hắn vẫn còn trêu hoa ghẹo nguyệt phải không?"

Cả hai đều trợn mắt lên, không buồn nói thêm gì nữa.

Lúc này, trí nhớ bị pháp trận phong ấn của hắn bị lấy đi, hai người nhìn thấy vẻ mặt Triệu Viễn Chu không ngừng thay đổi, trong lòng đều hưng phấn.

Trong phòng, Thừa Hoàng xử lý xong vết thương cho Trác Dực Thần, cầm bát lên, thấp giọng nói: "Uống thêm lần nữa."

Trác Dực Thần nghiên bên đầu nói: "Đắng"

Thừa Hoàng cười khẽ một tiếng, Trác Dực Thần ngượng ngùng quay người lại cầm bát thuốc, ý định giữ thể diện.

Không ngờ Thừa Hoàng lại tránh được tay cậu, dưới ánh mắt khó hiểu của Trác Dực Thần nhấp một ngụm, cúi đầu tìm hải mảnh mềm mềm đem thuốc vào.

Trác Dực Thần trợn tròn mắt, khuôn mặt nhăn nhó vì bị thuốc truyền qua, hơi thở bị sự phóng túng trong miệng của Thừa Hoàng chiếm lấy.

Cuối cùng, Thừa Hoàng thả người đi, cố ý nói: "Không đắng."

Trác Dực Thần đỏ mặt, bước đi, lưỡi tê dại: "Chúng ta còn chưa thành hôn, ta không thể... không thể chiếm tiện nghi của ngươi."

Thừa Hoàng sửng sốt, không khỏi bật cười.

Tiểu thần điểu được giáo dục tốt, gặp họ ngay sau khi biến hình khi ra ngoài huấn luyện, nó đã trải qua những thăng trầm cho đến bây giờ, tiểu điện hạ có vẻ ngoài kiêu ngạo và vô tư, vẫn là người thuần khiết và tốt bụng nhất về bản chất, vụng về đến đáng yêu.

Thừa Hoàng trong lòng mềm nhũn, chính là vì hôm nay nóng nảy lo lắng, Thừa Hoàng lại lần nữa kéo người lại, cắn nhẹ môi: "Không sao, ta bằng lòng cho ngươi lấy nó."

Triệu Viễn Chu đi vào nhìn thấy cảnh tượng này, con chim nhỏ trốn trong ngực Thừa Hoàng, đôi mắt ẩm ướt long lanh, không khí sương mù liên tục xuất hiện.

Triệu Viễn Chu không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy ánh mắt kia đang nhìn mình, chủ nhân lạnh lùng nói: "Tỉnh?"

Triệu Viễn Chu biết mình sai nên tiến lên kéo Thừa Hoàng đi, ngồi xuống nắm tay Trác Dực Thần, chân thành thừa nhận sai lầm của mình: "Đều là lỗi của ta, là ta vô lý. Ta cam đoan sẽ không có lần sau."

Triệu Viễn Chu thấy vết nứt trên cổ cậu biến mất, biết thân thể không có việc gì, thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: "Ta sai rồi, ngươi đánh ta hả giận, được không?"

Bị đẩy sang một bên Thừa Hoàng vẻ mặt giận: "Được, ta vì Tiểu Thần đánh."

Bạch Cửu nhìn hai người cùng nhau đánh nhau, nắm chặt nắm tay, kích động kêu lên: "Thừa Hoàng ca, tiến lên!"

Triệu Viễn Chu cau mày, thuận miệng ra lệnh cho hắn im lặng: "Câm miệng."

Thừa Hoàng tựa hồ cười mà không cười: "Không bằng khổ nhục kế này thành hiện thực hơn."

Triệu Viễn Chu liếc mắt nhìn vết sẹo trên người, nhắm vào chỗ đau: "Ngươi cố ý?"

"Ngươi có thể nhìn thấy." Thừa Hoàng tùy ý vung lên đã chuẩn bị sẵn trận pháp, "Không có việc gì, chúc ngươi thành công."

Triệu Viễn Chu chịu đựng, để cho đòn đánh giáng xuống người mình.

Mấy ngày sau, Văn Tiêu nhìn Trác Dực Thần đang tức giận, theo sát Triệu Viễn Chu, nghi hoặc hỏi Bạch Cửu: "Vừa mới làm hòa, có chuyện gì thế?"

Bạch Cửu không khỏi phàn nàn với Văn Tiêu: "Ngày mai đại hôn. Theo quy củ của Dực tộc, hôm nay trước tiên chúng ta phải đến Thánh địa để ký hôn ước trước mặt tổ tiên."

"Sau đó thì sao?"

"Viễn Chu ca không muốn ba người họ ở cùng nhau, và huynh ấy cũng không muốn chủ nhân lập khế ước với Thừa Hoàng ca trước, vì vậy Huynh ấy đã lợi dụng Thừa Hoàng ca không chú ý tìm thấy một trận pháp để nhốt huynh ấy vào để tiến về phía trước."

"Chuyện gì xảy ra tiếp theo?"

"Thừa Hoàng sư huynh cưỡng ép phá trận, bị thương. Chủ nhân đương nhiên tức giận. Aiz, điều phổ biến nhất mà ta gần đây nghe Viễn Chu sư huynh nói câu đầu là ta đã sai."

"..."

Hôm nay Triệu Viễn Chu mặc trang phục trang trọng, Thiên Chi tộc đặc biệt chuẩn bị y phục cho bọn họ, mực sắc trường bào váy dài trùng điệp, xen kẽ những sợi chỉ vàng với hoa văn tối màu, cổ áo nhung dài, có ánh sáng nhàn nhạt, đại yêu hôm nay trông đặc biệt cao quý, tuấn mỹ phi phàm.

Tuy nhiên, nếu để ý kỹ, sẽ thấy đại yêu trầm giọng: "Tiểu Thần, ta sai rồi, ta sẽ nghe lời ngươi, xin đừng phớt lờ ta, được không?"

Trác Dực Thần dừng bước, quay người đối diện hắn, vạt áo theo chuyển động của cậu lắc lư, lông đuôi thêu trên đó gần như muốn vỗ cánh.

Cậu hơi nghiêng đầu, trông giống một tiểu hồ ly trên nền những quả bóng nhung nhỏ lốm đốm trên quần áo: "Thật sao?"

Đại yêu chân thành giơ hai ngón tay: "Thật!"

Trác Dực Thần đứng khoanh tay, nhướng mày nhếch môi, dùng đôi mắt đẹp nhìn sang, xử lý sự việc: "Về phần khế ước, ngươi đang làm tổn thương người khác, lại không muốn cùng một chỗ, cho nên Thừa Hoàng và ta sẽ đi trước."

So về thanh âm, vẻ ngoài xinh đẹp của Trác Dực Thần là người đầu tiên lọt vào mắt đại yêu, là một thân rạng rỡ, thiên kiều bá mị, mong chờ sự rực rỡ, thuần khiết xinh đẹp.

Triệu Viễn Chu nghe không rõ lời nói, chỉ chậm rãi cúi đầu đón lấy đôi môi hồng không ngừng đóng mở, mơ hồ nghe được chính mình nói "Được"

Khi Triệu Viễn Chu tỉnh táo lại, hắn liền hối hận, ôm lấy tiểu thần điểu đang cố gắng bình tĩnh lại hô hấp, vòng vo nói: "Hôn khế cần sử dụng thần hồn, hắn có thương tích trên ngươi. Chúng ta không để hắn chữa thương trước sao?"

"Không cần, ta không sao." Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, Thừa Hoàng dùng giọng lạnh lùng nghiêng đầu nhìn đại yêu.

Thừa Hoàng bước đi chậm rãi, đưa tay về phía tiểu thần điểu, mỉm cười dịu dàng, băng tuyết tan chảy, vạn vật sống dậy: "Tới đây"

Trác Dực Thần đưa tay ra, đang định tiến về phía trước thì có người kéo lại, đại yêu nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta nguyện ý."

Trác Dực Thần nghiêng đầu nói: "Cái gì?"

"Chúng ta sẽ cùng một chỗ"

Thừa Hoàng cụp mắt xuống, không nói gì.

Hai người trong bóng tối còn đang lẩm bẩm, Bạch Cửu nghi hoặc: "Vết thương của Thừa Hoàng thực sự không sao chứ?"

Thần nữ không nói được gì: "...Bọn họ biết lợi dụng trận pháp của Thừa Hoàng sao?"

" Có ý nghĩa là gì?"

"Có nghĩa là khi trưởng thành phải để phòng khổ nhục kế. Bọn hắn đang nhìn về hướng này! Đi mau!"

______________
08/03/2024
Chúc mấy bà 08/03 vui vẻ ngennnn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro