【Chu Thần】Trời đưa đất đẩy làm sao mà ước lượng hắn tể 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Trác Dực Thần bưng bữa tối vào phòng, bắt gặp ánh mắt của Triệu Viễn Chu.

"Ngươi... tỉnh rồi à?" Trác DựcThần đứng đó một lát, có chút do dự nói, tuy rằng không lập tức rời đi, nhưng cũng không có ý định tiến tới lần nữa.

Triệu Viễn Chu nhạy bén ngửi thấy mùi tức tố do căng thẳng mà khuyếch tán nhanh chóng, phản ứng của Trác Dực Thần khiến hắn có chút khó chịu, Triệu Viễn Chu đứng dậy nhìn lại lần nữa, mới có thể cẩn thận đánh giá người trước mặt.

Trác Dực Thần những ngày này đã gầy đi rất nhiều. Trong núi thực vật dày đặc, đường núi hiểm trở, đi trong rừng không thể tránh khỏi vết bùn trên người, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không chú ý tới đám cỏ gai dày đặc treo dưới vạt áo mình.

Khôn trạch vốn đã gầy yếu thoạc nhìn lại càng hốc hác hơn, Trác Dực Thần sinh ra đã rất tốt, có vẻ đẹp linh động như vậy, nếu trước đây hắn chăm sóc tốt thì nhất định đã được nuôi dạy tốt.

Trác DựcThần bị người nhìn thấy có chút không tự nhiên nên vội vàng bước tới đặt đồ trong tay xuống, khi đến gần, Triệu Viễn Chu nhìn thấy trên trán cậu có tro mờ nhạt, vẻ mặt có chút xấu hổ, trong lòng hắn cũng cảm thấy đau lòng.

"Ăn chút gì đó trước... sau đó uống thuốc." Trác Dực Thần vội vàng thu dọn đồ đạc, lùi lại vài bước, buông lời định rời đi, nhưng lại nhìn thấy một đôi tay đưa về phía mình, kinh hãi lùi lại.

"đừng di chuyển..."

Đây là lời đầu tiên Triệu Viễn Chu nói khi tỉnh lại, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng lại bình tĩnh đến đáng kinh ngạc, khác hẳn với thường ngày, Trác Dực Thần đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn hắn.

"Lại gần chút nữa..." Triệu Viễn Chu hướng người vẫy tay, ôn hòa nói, hồi lâu không có động đậy, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Đừng sợ, ta sẽ không chạm vào ngươi. "

Vẻ mặt Trác Dực Thần rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, tấm lưng thẳng tắp dần dần được tín hương trấn an bình tĩnh lại, thậm chí còn ngoan ngoãn tiến về phía trước một bước, hai tay đã chạm vào trán Trác Dực Thần, nhẹ nhàng quét qua vài cái.

"Thấy đã đỡ hơn chưa?" Triệu Viễn Chu theo động tác trong tay mà nói.

Trác Dực Thần cảnh giác nghiêng đầu ra sau, tránh xa tay Triệu Viễn Chu, bởi vì cảm giác này... quá xa lạ.

Triệu Viễn Chu chưa bao giờ dịu dàng với cậu như vậy. Chắc hẳn là đã quá mệt mỏi để có những ảo tưởng kỳ lạ như vậy.

"Ta...ta không sao...Ngươi nên nghỉ ngơi nhiều hơn," Trác Dực Thần lắp bắp bỏ chạy mà không đợi Triệu Viễn Chu lên tiếng.

Là bởi vì trước đây hắn quá hung dữ, cho nên cũng không trách cậu sợ hãi. Triệu Viễn Chu thu tay lại, tự giễu nhếch khóe môi, cầm lấy lọ thuốc trong tay uống hết một ngụm, khổ triệt đáy lòng, trong lòng thầm nói: Triệu Viễn Chu, Triệu Viễn Chu, ngươi cũng có ngày hôm nay.

Trác Dực Thần chạy tới cửa liền dừng lại, tựa người vào cửa sổ thở dốc nhẹ, tim đập nhanh, không hiểu sao vừa rồi Triệu Viễn Chu lại phản ứng như vậy, chẳng lẽ bị đoạt xá? Tự đánh vào đầu chính mình? Vẫn là ảo tưởng?

Trác Dực Thần luôn cảm thấy Triệu Viễn Chu có quá nhiều bí ẩn, thầm tàng bất lộ, có lẽ chưa bao giờ nhìn rõ Triệu Viễn Chu, cũng không hiểu rõ Triệu Viễn Chu.

Tàn nhẫn chơi đùa với cảm xúc của người khác để thỏa mãn những ham muốn đồi trụy của bản thân chẳng hề thú vị chút nào.

Hắn không phải là khuyển đến rồi đi nhanh chóng.

Trác Dực Thần nghĩ thông suốt, hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng bình tĩnh lại nhịp tim rồi bước đi.

Triệu Viễn Chu ánh mắt tối sầm, ánh mắt bên cửa sổ quay trở lại, trong lòng dâng lên một nỗi đau lớn.

Trứng màu tiếp theo đặc sắc

____________

10/03/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro